Bạch Lộ
Chương 34: Sự hiếu thắng chết tiệt
“Tôi sẽ ngồi tàu điện đi làm.” Bạch Thiều đứng bên cạnh Lamborghini, dù thế nào cũng không chịu lên xe, “Xe này bắt mắt quá, tôi không muốn ngồi đâu.”
“Nó chỉ là màu vàng thôi.” Lộ Sơ Dương không hiểu tại sao Lamborghini lại bị ghét bỏ, “Trông ngầu mà.”
“Rất ngầu, nhưng không thích hợp để đi làm.” Bạch Thiều lùi về sau hai bước, “Tôi đi ngồi tàu điện đây.” Anh cũng không quay đầu lại, đi về hướng trạm tàu điện ngầm, thái độ có vẻ dứt khoát, nhưng lỗ tai lại vểnh lên nghe ngóng động tĩnh đằng sau.
Lộ Sơ Dương khổ não gãi đầu, từ bỏ con xe yêu dấu, chạy vội vài bước đuổi theo Bạch Thiều, nói: “Tôi đi tàu điện chung với anh.”
“Tàu điện vào giờ cao điểm buổi sáng rất chen chúc.” Bạch Thiều hữu nghị nhắc nhở.
“Sao, anh có thể đi tàu điện chen chúc, còn tôi không thể?” Lộ Sơ Dương đụng vào vai Bạch Thiều một cái, “Xem thường ai đó.”
“Xe của cậu có lẽ sẽ không vui lắm đâu.” Bạch Thiều quay đầu lại nhìn xe thể thao màu vàng một cái, “Nó thật đẹp.”
“Nó vui lắm đó, nằm trong gara hai tháng rồi, hôm nay được ra ngoài tắm nắng.” Lộ Sơ Dương nói.
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa xuống thang cuốn đến cửa an ninh, tám giờ sáng là thời gian đi làm cao điểm, đoàn người đông như mắc cửi, tới lui vội vã, bọn họ băng qua trạm soát vé, tiếp tục đi thang cuốn xuống lầu, xa xa đã nhìn thấy dòng người xếp hàng dài dài.
Lộ Sơ Dương duỗi tay hờ hờ đỡ eo của Bạch Thiều, chỉ sợ anh bị đám đông xô đẩy, nhưng trong hoàn cảnh chen chúc như vậy, khó tránh khỏi bị va chạm. Bạch Thiều thoáng thấy có một chỗ trống, bèn vội vàng lách vào, thuận tiện kéo Lộ Sơ Dương vào trong toa tàu.
Theo tiếng “tích tích tích” nhắc nhở, cửa tàu đóng lại, Lộ Sơ Dương vừa vặn đứng giữa cửa và Bạch Thiều, khoảng cách của cả hai rất gần, hơi thở hòa vào nhau, Lộ Sơ Dương nhất thời không biết nên đối mặt hay quay lưng lại với Bạch Thiều, dường như đứng kiểu nào cũng sai.
Bạch Thiều nói: “Đông người quá, không thôi cậu tự lái xe đến bệnh viện đi.”
“Trên đường kẹt xe.” Lộ Sơ Dương cố chấp, dứt khoát đứng nghiêng, vành tai đỏ lên.
Vóc dáng hai người tương đương nhau, Bạch Thiều cúi đầu, đặt cằm trên bả vai của Lộ Sơ Dương, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tàu điện ngầm đong đưa, lắc lư cái đầu vốn không tỉnh táo bao nhiêu của Lộ Sơ Dương trở nên càng thêm mơ hồ.
Nhất định là do quá chật chội rồi, Lộ Sơ Dương nghĩ, hắn len lén nhìn bóng người trên cửa kính tàu điện, không khỏi nhếch khóe môi, lặng lẽ cười khúc khích.
“Đến trạm rồi.” Bạch Thiều đứng thẳng lên, không chú ý tới sự vui ngầm của Lộ Sơ Dương, anh kéo đối phương bước theo dòng người xuống tàu, “Đến nhà ăn dùng bữa sáng trước, rồi hãy đi làm.”
“Ừm.” Lộ Sơ Dương gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời anh sắp đặt, “Tuần sau tôi sẽ đến khoa mắt giám sát.”
“Ồ…” Bạch Thiều có hơi mất mác, “Sau này mỗi ngày không thể nhìn thấy cậu rồi.”
“Là không thể nhìn thấy tôi mỗi phút mỗi giây, nhưng mỗi ngày vẫn có thể.” Cảm giác được tâm trạng đột nhiên suy sụp của Bạch Thiều, Lộ Sơ Dương sướng đê mê trong lòng, hắn nói, “Mỗi trưa tôi sẽ đến rủ anh đi ăn cơm.”
“Được.” Bạch Thiều vui vẻ đồng ý, “Thầy tôi có hướng dẫn bác sĩ tập sự mới, đúng lúc cho cậu quay tư liệu.”
“Tính tình của chủ nhiệm Công Tôn ôn hòa, không biết khi dạy dỗ học sinh sẽ ra sao.” Lộ Sơ Dương nói.
“Lúc dạy tôi thì thầy rất hiền.” Bạch Thiều nói, “Không biết khi dạy người khác thì như thế nào, cậu quay lại cho tôi xem thử một chút.”
“OK, buổi tối chúng ta xem cùng nhau.” Lộ Sơ Dương nói.
“Cậu chuẩn bị ở nhà của tôi trong bao lâu.” Bạch Thiều liếc xéo tên thiếu gia nhà giàu đang ăn uống chùa.
“À.” Lộ Sơ Dương lúng túng, xong rồi hắn xoa tay nói, “Anh có muốn, đến nhà tôi ở hai ngày không?”
“Có tiện cho cậu không?” Bạch Thiều cũng hơi tò mò về nhà của Lộ Sơ Dương.
“Tiện chứ, tiện vô cùng.” Lộ Sơ Dương vỗ ngực khoe, “Nhà tôi có rạp chiếu phim tư nhân, chúng ta có thể cùng nhau xem phim, hoặc chơi game.”
Có lẽ bị tính cách dở hơi của Lộ Sơ Dương ảnh hưởng, Bạch Thiều cũng trở nên trẻ con, anh nói: “Trước đây tôi cũng thích chơi game, nhưng hai năm rồi không chơi nữa.”
“Chúng ta có thể chơi những trò không cần sử dụng ngón tay nhiều.” Lộ Sơ Dương múa may, “Ví dụ như Mario.”
“Chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Cậu có muốn rủ thêm bạn của cậu không?” Bạch Thiều đề nghị.
“Không rủ.” Lộ Sơ Dương quyết đoán từ chối kỳ đà cản mũi, “Có mấy tên đấy thì không cách nào chơi đàng hoàng được.”
Thấm thoát, bọn họ đã tới khu khám bệnh, Bạch Thiều chưa từng cảm thấy đường đi làm ngắn đến vậy, Lộ Sơ Dương thì đang mê muội với ý tưởng dẫn Bạch Thiều về nhà, hắn nói: “Nếu không thì tối nay đến nhà tôi ở đi.”
Câu này đúng lúc bị Hạ Tiêu Việt đang trông mong ở cửa nghe lọt vô tai, cậu ta không thể nhịn được nữa mở miệng: “Anh Bạch.”
Bạch Thiều nghe tiếng gọi quay đầu, đối diện với Hạ Tiêu Việt, sắc mặt Lộ Sơ Dương trở nên âm u, cho dù bản thân là một người văn minh cũng không ngăn được tiếng rủa thầm trong lòng của hắn.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Hạ Tiêu Việt đi tới trước mặt Bạch Thiều, cậu ta mím môi, nhỏ giọng nói, “Mấy năm nay em trải qua rất khó khăn.”
“Tôi còn chưa ăn sáng.” Bạch Thiều nói, “Đợi lát nữa rồi nói.”
“Ai mà chẳng trải qua khó khăn.” Lộ Sơ Dương mỉa mai, không biết chập phải dây nào trong đầu, hoặc cũng có thể là lửa giận hóa thành gan lì, hắn nắm lấy cổ tay của Bạch Thiều, kéo anh lùi về sau lưng mình, “Sửa cách nói chuyện của cậu lại, bớt bắt cóc đạo đức.”
Bạch Thiều đầy hào hứng quan sát Lộ Sơ Dương đang giận sôi máu, sự bình tĩnh thành thục của hắn khi đưa ra ý kiến trên đường về nhà tối hôm qua, cùng với bây giờ tựa như hai người khác nhau, thật sự vừa kỳ lạ vừa thú vị.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu ăn cơm.” Lộ Sơ Dương lườm Hạ Tiêu Việt một cái, quay người nói giọng nhẹ nhàng với Bạch Thiều.
“Ừm.” Bạch Thiều vòng qua Hạ Tiêu Việt đang luống cuống, giẫm lên bậc thang, sóng vai cùng Lộ Sơ Dương đến nhà ăn, anh yên lặng nhớ lại quãng thời gian ở bên Hạ Tiêu Việt vào nhiều năm trước.
Hạ Tiêu Việt là học đệ chung chuyên ngành của Bạch Thiều, nhỏ hơn Bạch Thiều ba khóa, gia cảnh giàu có, tính cách hay thể hiện, bởi vì thành tích học tập của Bạch Thiều xuất sắc, nên cậu ta thường theo sau anh hỏi này hỏi kia, như một cái đuôi nhỏ không biết mệt. Lúc ban đầu, Bạch Thiều cho rằng Hạ Tiêu Việt nhiệt tình ham mê học tập, anh bèn hết lòng chỉ bảo, kiên trì giảng giải, kết quả bị học đệ gan to bằng trời cười hì hì hôn một cái, sợ đến nỗi suýt chút nữa xé rách cuốn sách.
Hạ Tiêu Việt theo đuổi Bạch Thiều một năm rưỡi, năm đầu tiên thì liếc mắt đưa tình, nhưng Bạch Thiều vốn đầu gỗ trì độn, thế là thính cứ thả cho người mù xem. Còn sáu tháng sau, cậu ta bày ra lắm trò, cưa cẩm Bạch Thiều đến dở khóc dở cười, khiến anh gật đầu đồng ý. Bạch Thiều học tiến sĩ ba năm, ở chung với Hạ Tiêu Việt ba năm, hẹn ước bên nhau cả đời.
Bạch Thiều đã từng tưởng rằng, Hạ Tiêu Việt sẽ trở thành người cùng anh đi hết quãng đời còn lại, cho đến khi anh về quê come out, lê thân xác tàn tật và tinh thần kiệt quệ trở lại Bắc Kinh, thế nhưng không còn liên lạc với Hạ Tiêu Việt được nữa.
“Tiểu Hạ hơi trẻ con.” Bạch Thiều nói, gia cảnh Hạ Tiêu Việt nổi trội, bạn bè đông đảo, điểm ấy tương tự với Lộ Sơ Dương, nhưng khác với Lộ Sơ Dương là, Hạ Tiêu Việt vô cùng kiêu căng, mỗi ngày kêu bè gọi bạn, ăn xài đồ hiệu, không quan tâm lắm đến cảm thụ của Bạch Thiều. Thông cảm cho Hạ Tiêu Việt còn nhỏ tuổi, Bạch Thiều cực kỳ giống như một người thầy của cậu ta, ôn hòa bao dung, nuông chiều nhường nhịn.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Nhỏ hơn cậu một tuổi.” Bạch Thiều trả lời.
“Sắp ba mươi rồi, còn trẻ con?” Lộ Sơ Dương giơ nắm đấm, “Tôi thấy cậu ta ngứa đòn thì có.”
“Nếu tính theo tuổi ta, thì cũng đã ba mươi.” Bạch Thiều nói.
“Đừng tính theo tuổi ta.” Lộ Sơ Dương vê chóp mũi, nói giọng ồm ồm, “Tôi cũng vừa mới tròn ba mươi.”
“Cậu vĩnh viễn mười tám tuổi.” Bạch Thiều cười nói.
“Ai nha.” Lộ Sơ Dương che mặt, giả vờ giả vịt vỗ vai Bạch Thiều một cái, “Đáng ghét quá hà.”
“…” Bạch Thiều cảm thấy phong cách của Lộ Sơ Dương càng lúc càng kỳ quái, anh nhíu mày suy nghĩ một lát để hình dung, nhưng vẫn không tìm được từ nào thích hợp miêu tả hắn, cho nên đành thôi.
Bệnh viện cung cấp bữa sáng theo dạng buffet không giới hạn số lượng, Bạch Thiều bưng đĩa, lấy một trái trứng luộc nước trà, một cái bánh rán đường, một ít rong biển chua cay, ba cục bắp và một phần hoành thánh nhỏ, xong rồi anh cầm đũa ngồi xuống bàn đợi Lộ Sơ Dương.
Lộ Sơ Dương bưng cái đĩa đi một vòng chọn đủ thứ, sau đó ngồi đối diện Bạch Thiều, hắn nói: “Có phải vì cái tên dưới lầu nên anh mới không thích người giàu đúng không?”
Bạch Thiều thán phục trí thông minh của Lộ Sơ Dương, tư duy của hắn khôn khéo nhạy bén hơn hẳn người thường, anh gật đầu: “Sao cậu đoán được?”
“Cái đồng hồ trên tay cậu ta, là Rolex Submariner.” Lộ Sơ Dương nói, “Cực kỳ chú ý cách ăn mặc, toàn là hàng hiệu đắt tiền.” Hắn ảo não đập bàn, “Biết thế ngày hôm nay tôi cũng nên lái xe đến đây.”
Bạch Thiều bật cười một tiếng, Lộ Sơ Dương so bì một cách trẻ con không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn có chút đáng yêu, anh nói: “Cậu hơn thua với cậu ta làm gì.”
“Cho anh được nở mày nở mặt chứ sao.” Lộ Sơ Dương gắp một miếng trứng chiên, hắn dùng giọng điệu Bắc Kinh chính gốc cà lơ phất phơ, lưu manh lang bang nói, “Có hai ba đồng tiền dơ bẩn là hất hàm lên mặt với người khác, thật sự tưởng mình quý giá quá, cái ngữ gì.”
“Nó chỉ là màu vàng thôi.” Lộ Sơ Dương không hiểu tại sao Lamborghini lại bị ghét bỏ, “Trông ngầu mà.”
“Rất ngầu, nhưng không thích hợp để đi làm.” Bạch Thiều lùi về sau hai bước, “Tôi đi ngồi tàu điện đây.” Anh cũng không quay đầu lại, đi về hướng trạm tàu điện ngầm, thái độ có vẻ dứt khoát, nhưng lỗ tai lại vểnh lên nghe ngóng động tĩnh đằng sau.
Lộ Sơ Dương khổ não gãi đầu, từ bỏ con xe yêu dấu, chạy vội vài bước đuổi theo Bạch Thiều, nói: “Tôi đi tàu điện chung với anh.”
“Tàu điện vào giờ cao điểm buổi sáng rất chen chúc.” Bạch Thiều hữu nghị nhắc nhở.
“Sao, anh có thể đi tàu điện chen chúc, còn tôi không thể?” Lộ Sơ Dương đụng vào vai Bạch Thiều một cái, “Xem thường ai đó.”
“Xe của cậu có lẽ sẽ không vui lắm đâu.” Bạch Thiều quay đầu lại nhìn xe thể thao màu vàng một cái, “Nó thật đẹp.”
“Nó vui lắm đó, nằm trong gara hai tháng rồi, hôm nay được ra ngoài tắm nắng.” Lộ Sơ Dương nói.
Bọn họ vừa nói chuyện, vừa xuống thang cuốn đến cửa an ninh, tám giờ sáng là thời gian đi làm cao điểm, đoàn người đông như mắc cửi, tới lui vội vã, bọn họ băng qua trạm soát vé, tiếp tục đi thang cuốn xuống lầu, xa xa đã nhìn thấy dòng người xếp hàng dài dài.
Lộ Sơ Dương duỗi tay hờ hờ đỡ eo của Bạch Thiều, chỉ sợ anh bị đám đông xô đẩy, nhưng trong hoàn cảnh chen chúc như vậy, khó tránh khỏi bị va chạm. Bạch Thiều thoáng thấy có một chỗ trống, bèn vội vàng lách vào, thuận tiện kéo Lộ Sơ Dương vào trong toa tàu.
Theo tiếng “tích tích tích” nhắc nhở, cửa tàu đóng lại, Lộ Sơ Dương vừa vặn đứng giữa cửa và Bạch Thiều, khoảng cách của cả hai rất gần, hơi thở hòa vào nhau, Lộ Sơ Dương nhất thời không biết nên đối mặt hay quay lưng lại với Bạch Thiều, dường như đứng kiểu nào cũng sai.
Bạch Thiều nói: “Đông người quá, không thôi cậu tự lái xe đến bệnh viện đi.”
“Trên đường kẹt xe.” Lộ Sơ Dương cố chấp, dứt khoát đứng nghiêng, vành tai đỏ lên.
Vóc dáng hai người tương đương nhau, Bạch Thiều cúi đầu, đặt cằm trên bả vai của Lộ Sơ Dương, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Tàu điện ngầm đong đưa, lắc lư cái đầu vốn không tỉnh táo bao nhiêu của Lộ Sơ Dương trở nên càng thêm mơ hồ.
Nhất định là do quá chật chội rồi, Lộ Sơ Dương nghĩ, hắn len lén nhìn bóng người trên cửa kính tàu điện, không khỏi nhếch khóe môi, lặng lẽ cười khúc khích.
“Đến trạm rồi.” Bạch Thiều đứng thẳng lên, không chú ý tới sự vui ngầm của Lộ Sơ Dương, anh kéo đối phương bước theo dòng người xuống tàu, “Đến nhà ăn dùng bữa sáng trước, rồi hãy đi làm.”
“Ừm.” Lộ Sơ Dương gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời anh sắp đặt, “Tuần sau tôi sẽ đến khoa mắt giám sát.”
“Ồ…” Bạch Thiều có hơi mất mác, “Sau này mỗi ngày không thể nhìn thấy cậu rồi.”
“Là không thể nhìn thấy tôi mỗi phút mỗi giây, nhưng mỗi ngày vẫn có thể.” Cảm giác được tâm trạng đột nhiên suy sụp của Bạch Thiều, Lộ Sơ Dương sướng đê mê trong lòng, hắn nói, “Mỗi trưa tôi sẽ đến rủ anh đi ăn cơm.”
“Được.” Bạch Thiều vui vẻ đồng ý, “Thầy tôi có hướng dẫn bác sĩ tập sự mới, đúng lúc cho cậu quay tư liệu.”
“Tính tình của chủ nhiệm Công Tôn ôn hòa, không biết khi dạy dỗ học sinh sẽ ra sao.” Lộ Sơ Dương nói.
“Lúc dạy tôi thì thầy rất hiền.” Bạch Thiều nói, “Không biết khi dạy người khác thì như thế nào, cậu quay lại cho tôi xem thử một chút.”
“OK, buổi tối chúng ta xem cùng nhau.” Lộ Sơ Dương nói.
“Cậu chuẩn bị ở nhà của tôi trong bao lâu.” Bạch Thiều liếc xéo tên thiếu gia nhà giàu đang ăn uống chùa.
“À.” Lộ Sơ Dương lúng túng, xong rồi hắn xoa tay nói, “Anh có muốn, đến nhà tôi ở hai ngày không?”
“Có tiện cho cậu không?” Bạch Thiều cũng hơi tò mò về nhà của Lộ Sơ Dương.
“Tiện chứ, tiện vô cùng.” Lộ Sơ Dương vỗ ngực khoe, “Nhà tôi có rạp chiếu phim tư nhân, chúng ta có thể cùng nhau xem phim, hoặc chơi game.”
Có lẽ bị tính cách dở hơi của Lộ Sơ Dương ảnh hưởng, Bạch Thiều cũng trở nên trẻ con, anh nói: “Trước đây tôi cũng thích chơi game, nhưng hai năm rồi không chơi nữa.”
“Chúng ta có thể chơi những trò không cần sử dụng ngón tay nhiều.” Lộ Sơ Dương múa may, “Ví dụ như Mario.”
“Chỉ có hai người chúng ta thôi sao? Cậu có muốn rủ thêm bạn của cậu không?” Bạch Thiều đề nghị.
“Không rủ.” Lộ Sơ Dương quyết đoán từ chối kỳ đà cản mũi, “Có mấy tên đấy thì không cách nào chơi đàng hoàng được.”
Thấm thoát, bọn họ đã tới khu khám bệnh, Bạch Thiều chưa từng cảm thấy đường đi làm ngắn đến vậy, Lộ Sơ Dương thì đang mê muội với ý tưởng dẫn Bạch Thiều về nhà, hắn nói: “Nếu không thì tối nay đến nhà tôi ở đi.”
Câu này đúng lúc bị Hạ Tiêu Việt đang trông mong ở cửa nghe lọt vô tai, cậu ta không thể nhịn được nữa mở miệng: “Anh Bạch.”
Bạch Thiều nghe tiếng gọi quay đầu, đối diện với Hạ Tiêu Việt, sắc mặt Lộ Sơ Dương trở nên âm u, cho dù bản thân là một người văn minh cũng không ngăn được tiếng rủa thầm trong lòng của hắn.
“Chúng ta nói chuyện đi.” Hạ Tiêu Việt đi tới trước mặt Bạch Thiều, cậu ta mím môi, nhỏ giọng nói, “Mấy năm nay em trải qua rất khó khăn.”
“Tôi còn chưa ăn sáng.” Bạch Thiều nói, “Đợi lát nữa rồi nói.”
“Ai mà chẳng trải qua khó khăn.” Lộ Sơ Dương mỉa mai, không biết chập phải dây nào trong đầu, hoặc cũng có thể là lửa giận hóa thành gan lì, hắn nắm lấy cổ tay của Bạch Thiều, kéo anh lùi về sau lưng mình, “Sửa cách nói chuyện của cậu lại, bớt bắt cóc đạo đức.”
Bạch Thiều đầy hào hứng quan sát Lộ Sơ Dương đang giận sôi máu, sự bình tĩnh thành thục của hắn khi đưa ra ý kiến trên đường về nhà tối hôm qua, cùng với bây giờ tựa như hai người khác nhau, thật sự vừa kỳ lạ vừa thú vị.
“Đi thôi, chúng ta lên lầu ăn cơm.” Lộ Sơ Dương lườm Hạ Tiêu Việt một cái, quay người nói giọng nhẹ nhàng với Bạch Thiều.
“Ừm.” Bạch Thiều vòng qua Hạ Tiêu Việt đang luống cuống, giẫm lên bậc thang, sóng vai cùng Lộ Sơ Dương đến nhà ăn, anh yên lặng nhớ lại quãng thời gian ở bên Hạ Tiêu Việt vào nhiều năm trước.
Hạ Tiêu Việt là học đệ chung chuyên ngành của Bạch Thiều, nhỏ hơn Bạch Thiều ba khóa, gia cảnh giàu có, tính cách hay thể hiện, bởi vì thành tích học tập của Bạch Thiều xuất sắc, nên cậu ta thường theo sau anh hỏi này hỏi kia, như một cái đuôi nhỏ không biết mệt. Lúc ban đầu, Bạch Thiều cho rằng Hạ Tiêu Việt nhiệt tình ham mê học tập, anh bèn hết lòng chỉ bảo, kiên trì giảng giải, kết quả bị học đệ gan to bằng trời cười hì hì hôn một cái, sợ đến nỗi suýt chút nữa xé rách cuốn sách.
Hạ Tiêu Việt theo đuổi Bạch Thiều một năm rưỡi, năm đầu tiên thì liếc mắt đưa tình, nhưng Bạch Thiều vốn đầu gỗ trì độn, thế là thính cứ thả cho người mù xem. Còn sáu tháng sau, cậu ta bày ra lắm trò, cưa cẩm Bạch Thiều đến dở khóc dở cười, khiến anh gật đầu đồng ý. Bạch Thiều học tiến sĩ ba năm, ở chung với Hạ Tiêu Việt ba năm, hẹn ước bên nhau cả đời.
Bạch Thiều đã từng tưởng rằng, Hạ Tiêu Việt sẽ trở thành người cùng anh đi hết quãng đời còn lại, cho đến khi anh về quê come out, lê thân xác tàn tật và tinh thần kiệt quệ trở lại Bắc Kinh, thế nhưng không còn liên lạc với Hạ Tiêu Việt được nữa.
“Tiểu Hạ hơi trẻ con.” Bạch Thiều nói, gia cảnh Hạ Tiêu Việt nổi trội, bạn bè đông đảo, điểm ấy tương tự với Lộ Sơ Dương, nhưng khác với Lộ Sơ Dương là, Hạ Tiêu Việt vô cùng kiêu căng, mỗi ngày kêu bè gọi bạn, ăn xài đồ hiệu, không quan tâm lắm đến cảm thụ của Bạch Thiều. Thông cảm cho Hạ Tiêu Việt còn nhỏ tuổi, Bạch Thiều cực kỳ giống như một người thầy của cậu ta, ôn hòa bao dung, nuông chiều nhường nhịn.
“Cậu ta bao nhiêu tuổi?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Nhỏ hơn cậu một tuổi.” Bạch Thiều trả lời.
“Sắp ba mươi rồi, còn trẻ con?” Lộ Sơ Dương giơ nắm đấm, “Tôi thấy cậu ta ngứa đòn thì có.”
“Nếu tính theo tuổi ta, thì cũng đã ba mươi.” Bạch Thiều nói.
“Đừng tính theo tuổi ta.” Lộ Sơ Dương vê chóp mũi, nói giọng ồm ồm, “Tôi cũng vừa mới tròn ba mươi.”
“Cậu vĩnh viễn mười tám tuổi.” Bạch Thiều cười nói.
“Ai nha.” Lộ Sơ Dương che mặt, giả vờ giả vịt vỗ vai Bạch Thiều một cái, “Đáng ghét quá hà.”
“…” Bạch Thiều cảm thấy phong cách của Lộ Sơ Dương càng lúc càng kỳ quái, anh nhíu mày suy nghĩ một lát để hình dung, nhưng vẫn không tìm được từ nào thích hợp miêu tả hắn, cho nên đành thôi.
Bệnh viện cung cấp bữa sáng theo dạng buffet không giới hạn số lượng, Bạch Thiều bưng đĩa, lấy một trái trứng luộc nước trà, một cái bánh rán đường, một ít rong biển chua cay, ba cục bắp và một phần hoành thánh nhỏ, xong rồi anh cầm đũa ngồi xuống bàn đợi Lộ Sơ Dương.
Lộ Sơ Dương bưng cái đĩa đi một vòng chọn đủ thứ, sau đó ngồi đối diện Bạch Thiều, hắn nói: “Có phải vì cái tên dưới lầu nên anh mới không thích người giàu đúng không?”
Bạch Thiều thán phục trí thông minh của Lộ Sơ Dương, tư duy của hắn khôn khéo nhạy bén hơn hẳn người thường, anh gật đầu: “Sao cậu đoán được?”
“Cái đồng hồ trên tay cậu ta, là Rolex Submariner.” Lộ Sơ Dương nói, “Cực kỳ chú ý cách ăn mặc, toàn là hàng hiệu đắt tiền.” Hắn ảo não đập bàn, “Biết thế ngày hôm nay tôi cũng nên lái xe đến đây.”
Bạch Thiều bật cười một tiếng, Lộ Sơ Dương so bì một cách trẻ con không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn có chút đáng yêu, anh nói: “Cậu hơn thua với cậu ta làm gì.”
“Cho anh được nở mày nở mặt chứ sao.” Lộ Sơ Dương gắp một miếng trứng chiên, hắn dùng giọng điệu Bắc Kinh chính gốc cà lơ phất phơ, lưu manh lang bang nói, “Có hai ba đồng tiền dơ bẩn là hất hàm lên mặt với người khác, thật sự tưởng mình quý giá quá, cái ngữ gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương