[Bạch Long Chi Ước Hệ Liệt]Thiếu Gia Nhà Họ Lương
C24-Ký Ức Tinh Hồn
Sau cơn mưa khí trời đêm lạnh lẽo, noãn lô được xếp vòng quanh giường lớn, nhưng vẫn khiến khiến người trong chăn rút lại một chút. Có lẽ vì bị động mà người nằm kế bên như quán tính đưa vòng tay to lớn, cơ săn chắc màu đồng cổ vòng qua chiếc eo nhỏ gầy, bàn tay thô to xoa nhẹ chiếc bụng trắng phẳng lì rồi nhẹ nhàng kéo người kia vào sát lồng ngực mình hơn, giọng nhỏ nhẹ quan tâm khiến người tỏng lòng thầm nghĩ mình chắc không phải là người thường rồi mà là trân châu bảo bối."Vẫn lạnh sao? Thái y bảo cơ thể ngươi bây giờ hàn khí quá nhiều tốt nhất không nên rời khỏi lồng ngực ta." Nam nhân mắt vẫn nhắm lại nhíu nhíu mi, ôm người trong lòng siết chặt như muốn truyền hết khí nhiệt trong mình cho người trong lòng. Người kia lắc lắc cái đầu, tóc đen tuyền xoã tán loạn trên nhung gấm, hương thơm ngọt ngào toả ra từng tác đã thịt nõn nà, từ từng làn tóc mượt mà. Nam nhân rất thích mà vùi đầu vào gáy vào cổ của người trong lòng tham lam hít ngửi rồi lại như chú chó lớn liếm một đường dài thượt trên gáy người phía trước. Cơ thể run nhẹ, từng sợi chân lông mảnh nhỏ cũng run rẩy, khuôn mặt trắng như bạch sứ trên chiếc mũi nhỏ cao cao là một mảng đỏ hồng, Đình Vân đưa tay ra sau lưng mình, thò ngón tay trỏ ra, móng tay được cắt gọn, màu móng tay hồng trong trẻo khẩy nhẹ vào lỗ nhỏ trên đỉnh nhạy cảm của nam nhân. Đáp lại lời trêu chọc của hắn, nam nhân miệng nhếch nhẹ, há miệng ngậm một mảng lớn da thịt non mềm nơi cần cổ thanh gầy kia mà mút mạnh, sau đó là giọng lười biếng trách móc: "Đừng nghịch ngợm, sắp sáng rồi, ngủ một chút đi mai có sức lại đấu khẩu với mấy lão già... " Đình Vân thu tay, xoay người áp má vào lồng ngực nam nhân, lồng ngực săn chắc, giữa cơ ngực là đường rãnh sâu kéo dần đến chân rốn phân ra từng khối cơ rõ rệt. Đình Vân có thể cảm nhận được độ lực nảy lên hạ xuống theo hô hấp của nam nhân, hắn cọ cọ chóp mũi cao của mình vào đầu ngực gã "hì hì" hai tiếng. "Người không sợ thần tức chết các lão già ấy à?" Mắt cười cong cong hắn ngước lên nhìn chiếc cằm vuông góc cạnh của nam nhân, nam nhân mắt vẫn nhắm dưỡng thần, lại bị cái đầu tóc đen nhánh cọ đến ngứa cằm. "Tức chết càng tốt, đỡ cho mấy lão lại nhét xú nương vào chỗ ta." "Xú nương? Có mà thanh tú mỹ lệ." Đình Vân bất chợt bật dậy, hai tay chống lên, eo lưng thẳng tắp bao người bên dưới lại, hồng y mỏng manh khoác hờ trên người nay một bên treo hững hờ trên bả vai, một bên tuột xuống hẳng cánh tay, tà áo dài phủ tràn bàn tay hắn, đầu nhủ nhỏ hồng hồng lộ ra sắc xuân. Nam nhân nằm bên dưới, vì động tác bất ngờ của hắn mà mắt ưng hơi mở, nheo một đường đầy ý xấu nhìn mỹ cảnh trước mắt."Chua thật, ngươi ghen à?""Không""Có""Là có hay không?""Hừ!" Đầy bất mãn Đình Vân chủ động tấn công môi lưỡi người phía dưới, nói đúng hơn là gặm cắn phát tiết đối với long khẩu. Nam nhân nằm dưới đắc ý vừa cười ha ha vừa kịch liệt đáp lại. Môi lưỡi dây dưa, ngươi quấn, ta cuốn, thủy dịch truyền tống từ khoang miệng người lại lại theo đường lưỡi đi vào cuống họng người kia, răng nanh chạm vào răng cửa khanh khánh. Nam nhân vừa đáp trả cái hôn kịch liệt của tình nhân vừa đưa tay với lấy hộp tinh dầu bên cạnh noãn lô, quệt một mảng lên trên đầu ngón tay một đường lần mò theo lối quen xuống cửa động chật hẹp. "Thật cố ý trêu ngươi trẫm, không làm chết ngươi ngươi lại sinh hư?""Người ta còn bệnh nha?" Cố ý giả giọng yếu ớt nũng nụi một thân cao gầy rất phối hợp đưa đầu gồi tròn trịa của mình ấn ấn bộ vị đang muốn ngủ cũng không xong kia còn đắc ý cười giễu cợt. "Hừ, cũng biết mình bệnh? Ngươi bệnh ta cũng thanh tâm khỏa dục theo hửm?" Vừa nói ngón tay thô dài không ngừng khoáy đảo bên trong huyệt động, huyệt động như lỗ sâu không ngừng hút lấy đẩy ra, hút lấy, cơ thịt co giản rồi lại chèn ép ngón tay nam nhân. "A~ Thần đã dưỡng bệnh đến mốc meo luôn rồi, người cứ ôm thần ngủ như vậy đến tiểu thần tiên cũng muốn cắn lưỡi chết cho coi." Đình Vân theo cử động ngón tay của nam nhân mà ưỡn mông, hai chân kẹp chặt hông người kia, rướn cổ bật một tiếng rên dài đầy trách móc.Nệm ấm nhung vàng, gỗ trầm tỏa hương, long sàn rộng lớn phủ ngập hai bóng hình quấn quýt. Cho đến khi hình bóng cao lớn, vạm vỡ bên dưới không ngừng nâng mông, thúc đẩy bóng hình thon gầy phía trên mình đến mức bóng hình ấy cũng run rẩy, màn che lay động vì tiếng nức nở, rồi tiếng rên rỉ ngân nga đầy sắc dục.Đình Vân rưỡn người áp sát ngực mình, để đầu nhủ hồng không ngừng cọ sát đầu nhủ cứng rắn màu nâu nhạt, mặt áp mặt với người bên dưới, môi lưỡi liên tục giao triền như thanh xà bạch xà quấn quýt vào nhau, hắn cũng không ngừng chuyển động cái eo hông dẻo dai của mình đồng nhịp lên xuống với sự thúc đẩy của cự long to lớn của nam nhân bên dưới. Nam nhân cao lớn, cơ bụng săn chắc, vai dài eo hẹp, cánh tay hữu lực không ngừng nắm hông hắn đưa đẩy lên xuống.Cho đến lúc nam nhân bên dưới trở mình, rồi lại lật người Đình Vân lại, hai tay siết chặt eo hắn, mãnh mẽ thúc tiến, cự vật không ngừng ra ra vào vào, tiến nhập sát động, mạnh mẽ và cuồng bạo. Thủy dịch cứ thế theo một đường vòng cung rãi dài trên sống lưng, chảy theo kẻ mông đến bắp đùi của Đình Vân. Hắn vẫn tư thế quỳ sấp kia, quay đầu ra sau liếc nhìn người nam nhân cao lớn đang thở một hơi dài thỏa mãn, Đình Vân khuôn mặt nhỏ nhắn mướt đầy mồ hôi, đôi mắt ướt át, khóe miệng nhỏ xinh đỏ nhuận một màu cong lên đầy ác ý."Người bắn ra ngoài là ghét bỏ không muốn ta thụ long thai sao?""Bốp!" Một cái vỗ nhẹ vào cặp mông căng tròn của thần tử hư hỏng đang quỳ kia, nam nhân hừ một tiếng, rồi với lấy khăn lông mềm mại nơi giá treo bên giường, lau một đường sạch thủy dịch trên lưng hắn, trầm thấp giọng nói: "Hừm, ngươi mà thật mang long chủng trẫm sẽ phong ngươi làm nam hậu ngay lập tức!""Nếu không thì không được sao? Ngươi vẫn tiếp tục tuyển tú nạp phi à?" Đình Vân xoay người, haichân vẫn quỳ, nhưng lại rướn người tay choàng qua cổ nam nhân, híp mắt cười trách móc. Nam nhân trước hơi khựng lại,ánh mắt biến chuyển một giây tựa như nghĩ gì, rồi lại trầm giọng hỏi lại: "Ngươi thật muốn làm nam hậu của trẫm?"Chốc! Đình Vân chu môi đỏ hôn một cái lên sóng mũi cao vững như núi cảu nam nhân rồi lại đắc ý cười: "Ta chỉ muốn làm người đàn ông của ngươi!""Nghe có vẻ đại nghịch bất đạo?"Nam nhân nhéo cằm của Đình Vân đẩy môi đỏ của hắn lên, mắt ưng đầy nguy hiểm quét một vòng nơi đáy mắt người trước mặt. Cái tân Bảng Nhãn này tự bao giờ đã yêu diễm như thế. Môi đỏ thẫm máu tựa trên làn da tuyết sứ, hàm răng bạch ngọc răng, mắt cười cong cong, một cái thở nhẹ cũng tràn đầy hương sắc dụ tình, một cái cười đùa cũng nghiến tim gã không thở nổi. Cả thân hình cao gầy, lại mảnh mai, vừa yếu ớt bệnh nhược, lại vừa dụ hoặc, nhưng khi động tình lại mạnh mẽ câu nhân, eo dẻo, mông căng, động huyết hút hắn đến mức phải bồi bổ tăng cường. Cả một từ yêu diễm cũng phải xen vào tiện hóa, gã không muốn làm hôn quân, nhưng càng không thể không ngừng bỏ qua lời can gián của các lão thần và thái hậu mà sụng phụng hắn. Nam nhân sau khi lau sạch mông cho tình nhân của mình thì vỗ vô mông hắn như dỗ trẻ hư: "Ngủ đi, mai phải thượng triều sớm." Nói rồi cũng vứt khăn xuống sàn, kéo người vào lồng ngực, vén mái tóc dài lõa xõa trên mặt Đình Vân, hôn lên ấn ký đỏ chót giữa trán hắn: "Cái này là mới có đi? Lúc trước không thấy." Ấn ký giữa ấn đường Đình Vân không phải hỏa không phải chu sa mà là một đó mạn đà nho nhỏ tươi rực như máu, khi hắn động tình Hoàng Đế thấy ấn ký đó lại đỏ rực hơn. Đình Vân đưa tay sờ sờ ấn ký trên trán mình rồi dùng dó vẻ yêu diễm kết hợp cái cười ngây ngô nói: "Ta mới xăm, đẹp không, thợ xăm giỏi nhất kinh thành đó.""Ta muốn chặt bàn tay của tên thợ xăm đã chạm vào da ngươi." Hoàng đế đưa ngón trỏ chà nhẹ qua lớp ấn ký, ấn ký mịn màng không giống được xăm lên, tay nghề của tên này cũng giỏi thật."A~ không cần, gã cũng không biết ta là ai.""Vì sao lại khắc ấn ký?" Cái trán vốn trơn bóng mịn màng, xuất hiện một tỳ vết, dù tỳ vết này là cho Đình Vân càng thêm mị hoặc nhưng gã vẫn là đau lòng, người này cơ thể yếu ớt khi xăm chắc ăn không ít đau."Chẳng phải là muốn được ngươi chú ý nhiều hơn nên mới muốn tạo ấn ký như các nương nương trong cung." "Của bọn họ là vẽ lên.""Ta biết hì hì. Nhưng nếu ta xăm lên ấn ký này sẽ mãi theo ta không bao giờ xóa nhòa tựa như nói cho ta biết ta đã từng được hoàng thượng vinh sủng." Đình Vân một bộ lơ đãng cười đùa nói ra thật bình thường, nhưng hoàng đế lại nghe như có chút gì đó chua xót, gã biết để đến bên cạnh mình, nhận được long sủng đối với một Tân Bảng Nhãn cũng không phải vinh dự gì, còn bị các lão thần ngày ngày công kích, đường làm quan cũng trắc trở gập gềnh. Hoàng đế nắm lấy chăn lớn đắp chăn phủ kín cả hai, ôm người trong lòng sít sao, thấp giọng thỏ thẻ bên tai người tình trong lòng: "Ta sẽ luôn bên ngươi..." Nói rồi nhắm mắt lại một đường ngủ vững như đã rõ quyết định của mình không suy nghĩ nhiều.Nằm trong lồng ngực hoàng đế đương triều, Đình Vân đang nhắm mắt thật sâu, lại mở bừng mắt, nhẹ nhỏm người dậy, nhìn khuôn mặt ngủ không bao giờ yên ổn của người trong chăn, hắn nheo mắt, cười cười. Tay chạm vỡ mấy giọt mồ hôi do vừa vận động đang chảy chậm rãi trên trán hoàng đế, cái chạm làm bọng nước vỡ tan. Hắn thở dài, từ khi được vớt từ dưới hồ lên, ký ức tinh hồn của hắn cũng thức tỉnh. Đình Vân nhìn ngắm bàn tay gầy trắng của mình đến thấy sợi gân xanh mỏng manh bên dưới, ngón út yếu ớt khẩy khẩy khoảng không, một sợi tơ đỏ thẩm ẩn ẩn hiện hiện mờ ảo dần xuất hiện một đường dài như tơ tằm kêt nối với ngón út của vị hoàng đế còn vùi trong chăn kia. Đình Vân mỉm cười dịu dàng tay kia khẩy nhẹ vào mảnh tơ đung đưa trong gian ấm ấp và đầy mùi dục tình, những luồn khí đen từ bên trong sợi tơ cứ dần luồng lách ra ngoài quấn lượn như thân rắn khiến tơ đỏ nặng trĩu. Hắn nhíu mày, tay kia nắm chặt lấy ngón út bao phủ một làn khí đỏ sẫm như máu hút trọn khí đen xoáy sâu vào lòng bàn tay mình. Tơ đỏ biến mất.Nhìn từng luồng khí nhạt dần trong khoảng không đến khi biến mất hẳn, tâm trạng của hắn càng tệ hơn. Đình Vân đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào ấn đường của hoàng đế nhỏ giọng than oán lại mang thêm một tí oán trách bất đắc dĩ: "Thật là mệnh cách tốt. Một đường chín kiếp mang long mệnh. Vì ta phá vỡ một kiếp có được không?"Đình Vân nhìn người đang nằm nhíu mi, bàn tay to lớn lấp ló trong chăn khẽ giựt giựt, hắn đưa tay mình xoa nhẹ vỗ vễ mu bàn tay hoàng đế. Hắn thở dài thì thầm trong họng: "Cái túi da này xem ra không thể chịu nỗi nữa..." Tên Bạch Y kia cũng sắp không chờ được nữa rồi. Nghĩ nghĩ hắn lại rút mình trong ổ chăn ấm áp của hoàng đế nhà hắn suốt một đêm thở dài mà bàn tay nắm góc chăn chặt thành quyền.Đời này làm công cực quá. Nhất là làm công cho lão già ấy. Hắn nghiến răng một cái đầy oán giận rồi nhắm chặt mắt ngủ.Hài~.Chính vì vậy đến khi Lương Khất tỉnh dậy đặp vào đôi mắt mệt mỏi thiếu sức sống của y là khuôn mặt bệnh trạng nhưng đầy yêu diễm của Đình Vân. Nên câu đầu tiên khi tỉnh dậy của Lương Khất không phải thắc mắc tò mò vì sao tên này lại ở đây mà là sững người cảm thán: "Ngươi ngày càng yê... diễm lệ."Trước mắt Lương Khất là bạch ngọc y quan, tóc dài như thác buông thả đến eo, đai lưng ngọc bích ôm thắt nơi eo hông thon gọn của Đình Vân. Cơ thể thon gọn hoàn mỹ dưới lớp trang y thương hạng càng tôn thêm sự cao diễm của hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, giữa trán tuy đã được tóc mái che phủ nhưng vẫn lấp ló ấn ký đỏ yêu hoặc, sóng mũi thanh cao, hướng đường môi mỏng đỏ nhuận trái với vẻ trạng bệnh nhược của người bệnh nên có, ánh mắt một đường cuối mí cong lên khiến hắn như luôn cười. Cả cơ thể tản mác một sự lười biếng như mèo nhưng lại eo lưng thẳng, tà áo phiêu phiêu lại được quy củ chấp lại trên đầu gối, đôi chân thẳng phủ dưới y phục tơ lụa thưởng đẳng trông yêu mị nhưng cũng đầy nghiêm túc. Hắn mỉm cười đáp lễ như không ngạc nhiên gì với lời cảm thán của Lương Khất: "Đa tạ.""Ta đã hôn mê bao lâu?""Ba ngày, đủ để mọi việc biến chuyển..."https://www.facebook.com/hacmieudainhan/?modal=admin_todo_tour
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương