Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh

Chương 2:



Minh Yên nghĩ đến chuyện mình gặp phải trong mơ, cả người rùng mình một cái, tay chân nhũn ra chạy đến lầu ba, đẩy cửa phòng ngủ của mình ra.

Trong phòng ngủ, ánh đèn ngủ nhỏ trước giường phát ra hai ánh sáng lờ mờ, khói sáng hơi mập mờ, chỉ mơ hồ thấy rõ trên giường chưa có người.

Rất nhanh, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Hoa Tư, cô đi nhanh một chút, cô chủ bảo cô đi vào phòng cô ấy tìm vòng cổ kim cương Tinh Nguyệt” Thải Nguyệt vội vàng nói.

"Cô không lừa tôi đó chứ, lần trước Lam gia thiếu gia đến Minh gia, cô chủ cũng dùng một chiêu này đem tôi nhốt ở trong phòng, khóa một ngày.” Giọng nói Hoa Tư lãnh đạm vang lên.

"Tôi lừa cô để làm gì, tất cả mọi người đều chờ đợi để xem vòng cổ đó.”

"Cửa bị khóa, không mở được.” Hoa Tư vặn tay, thản nhiên nói.

"Làm sao có thể? Ai trong đó vậy? Có ai không?” Thải Nguyệt gõ cửa hỏi.

"Cũng có lẽ là cô chủ tự mình khóa, để tôi đi tìm cô ấy lấy chìa khóa.”

"Vậy thì cô mau đi. ”

Giọng nói hai người dần dần biến mất, Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao cảm thấy có chút nóng, chóp mũi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt.

Hương mê tình? Minh Yên giống như bị sét đánh trúng, vội vàng sờ công tắc, kết quả bị vướng vào thảm vấp ngã, lăn trên mặt đất, trong hoảng loạn, cô sờ được một thân thể cực nóng mà rắn chắc.

Trong phòng ngủ ánh sáng mờ ảo, lóe lên một tia lửa màu xanh lam, người đàn ông ngồi trên ghế sofa da mềm mại rũ mắt, châm một điếu thuốc, hai chân thon dài đan xen, từ trên cao nhìn xuống Minh Yên đang sờ đùi anh, khóe môi cong lên, lãnh đạm nói: "Minh tiểu thư vội vàng nhào vào trong ngực tôi như vậy?”

Giờ phút này Minh Yên máu nóng dâng lên, cắn nát môi mới duy trì một tia bình tĩnh.

"Anh là ai?" Sao anh lại ở trong phòng tôi? "Minh Yên lạnh lùng chất vấn, lại hít vào mùi hương mê tình kiều diễm, có thể gợi lên dục vọng sâu sắc nhất trong lòng người khác.

Úc Hàn Chi kẹp điếu thuốc đang cháy trên đầu ngón tay, ánh mắt bỗng híp lại, đôi mắt không kiêng nể nhìn từ xương quai xanh hồ điệp duyên dáng của cô một đường đi xuống phía dưới, đệ nhất mỹ nhân của Nam thành, đại tiểu thư Minh gia Minh Yên?

"Minh tiểu thư mời tôi đến phòng nói chuyện một chút, còn thắp hương kim quý này, nhanh như vậy đã quên rồi sao?" Khóe môi người đàn ông tươi cười lạnh lùng, anh đưa tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, đôi mắt hạnh lấp lánh, dưới đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ nhạt, điểm xuyết cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng trở nên sinh động và mê hoặc hơn.

"Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh mau đi ra ngoài." Minh Yên khó chịu, ánh mắt mờ mịt, đôi mắt sáng ngấn nước.

Úc Hàn Chi nguy hiểm híp mắt, thật sự gọi nhầm người? Anh về nước mới hai tháng, tiệc xã giao lớn cũng không tham gia qua mấy lần, lúc này đây vẫn là đi theo Úc Vân Đình tới, tính kế anh không có khả năng, xem ra không phải là anh và Minh Yên bị người ta tính kế.

Trong hành lang lại truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng người.

"Minh Yên, Minh Yên cậu có ở đây không?" Trong hành lang truyền đến giọng nói của Triệu Kiều.

"Nói là sẽ dẫn chúng ta đi xem bức tranh sơn dầu thế kỷ 19 mà cô ấy sưu tầm, sao giờ lại không có ở đây?”

"Vừa rồi thấy cậu ấy uống rất nhiều rượu, có phải đang ngủ trong phòng hay không?” Tôn Viện Viện cười nói: "Chúng ta đi xem một chút.”

Triệu Kiều cùng Tôn Viện Viện, lại thật sự dẫn người tới đây? Minh Yên gấp gáp, hai người này thầm mến Lam Hi, so với cô còn muốn giết chết Hoa Tư hơn.

Chỉ là trong phòng không phải Hoa Tư, mà lại là Minh Yên cùng Úc Hàn Chi.

Trong chớp nhoáng, cô không kịp suy nghĩ nhiều, liền ôm lấy Úc Hàn Chi.

Ánh mắt anh sâu thẳm như mực, khống chế hai tay cô lại, lạnh giọng quát lớn: "Buông ra. ”

Cổ tay Minh Yên suýt nữa bị anh bóp đứt, cắn răng không sợ hãi.

Cô từ nhỏ đã quen với những ngày xa hoa phú quý, ngoại trừ dung mạo, không có điểm gì làm được, vừa không có năng lực mưu sinh, cũng không có tâm tính chịu khổ, nếu như muốn dùng cô làm bước đệm cho Hoa Tư, phát huy sức lực tỏa sáng, mà khiến mình rơi vào con đường chết, thì cô thà rằng hiện tại đi chết luôn, hoặc là lôi kéo anh cùng mình một chỗ.

Cửa phòng bị mở ra, ánh sáng chiếu vào, Úc Hàn Chi quần áo xộc xệch, Minh Yên gắt gao ôm lấy anh, mắt phượng sâu thẳm, đều là hàn băng. Cả ngày xem kịch, thật không ngờ lần này anh lại trở thành người trong phim.

"Anh đè thương tôi." Minh Yên cắn môi, dựa vào một sự bình tĩnh cuối cùng từ dưới thân người đàn ông lộ ra một khuôn mặt mỹ nhân hờn dỗi.

Mọi người hít sâu một hơi, Minh Yên cùng con nuôi nhà Úc gia?

Mọi người cảm thấy vui sướng khi cô gặp họa, đáy mắt đều hiện lên một tia mừng thầm, từ nay về sau, thanh danh Minh Yên sẽ bị thối nát, xem cô về sau còn có mặt mũi nào theo đuổi Lam đại thiếu gia nữa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...