Bạch Nguyệt Quang, Hắc Trà Xanh

Chương 41:



"Chuyện đã đến nước này, cô nghĩ như thế nào thì tùy? Còn muốn đánh một trận khác sao?” Minh Yên tức giận đứng lên, hai mắt sáng ngời, giống như có ngọn lửa thiêu đốt.

Úc Hàn Chi kinh ngạc một chút, minh tiểu yên có thể mềm mà cũng có thể nổ được? Dĩ nhiên là đáng yêu như vậy. Đánh một trận khác? Mắt phượng người đàn ông hiện lên một tia ý cười, thì ra trong nhận thức của Minh Yên, đánh nhau có thể giải quyết tất cả.

Cô yêu xinh đẹp như vậy, sĩ diện, đánh nhau đại khái là chuyện khác thường nhất mà cô làm đi.

Hoa Tư thấy thân phận cô đã bị vạch trần, lại còn kiêu ngạo như thế, tức giận đến cả người phát run.

Lam Hi nhíu mày quát: "Minh Yên, thái độ của cô là gì vậy, chuyện này vốn là hai mẹ con các người có lỗi với Hoa Tư, Hoa Tư chỉ là hỏi tình huống một chút.”

Minh Yên cười lạnh một tiếng: "Hỏi tình huống một chút? Khóc hai tiếng, mẹ nuôi của mình sẽ bị cho vào cục cảnh sát cải tạo, lại làm nũng, tôi sợ là sẽ bị cô ta rạch mặt. Vừa nãy lúc cô đánh nhau, chuyên chọn mặt tôi đánh, còn không phải ghen tị tôi xinh đẹp hơn cô à.”

Hoa Tư tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đỏ, một câu cũng không nói nên lời.

Úc Hàn Chi cúi đầu cười ra tiếng, quả nhiên là Minh Yên, ba câu không rời khuôn mặt đẹp, cô gái này thật sự là ngay cả cãi nhau cũng đáng yêu lợi hại.

"Lam thiếu, hôm nay tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi, tôi mang Minh Yên dọn ra ngoài trước, chuyện Minh gia, còn cần Lam thiếu quan tâm nhiều hơn." Úc Hàn Chi đứng dậy, hào phóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Yên, trong lời nói lộ ra một tia bá đạo.

Chuyện này nổ ra, Minh Yên đương nhiên không thể tiếp tục ở lại Minh gia, không an toàn.

"Đây là đương nhiên." Lam Hi nhíu mày nói.

Hoa Tư nhìn bàn tay hai người nắm chặt, thấy dáng người cao lớn của Úc Hàn Chi, bề ngoài tuấn nhã, rõ ràng là con nuôi không có lai lịch, nhưng phong thái rất bí ẩn, nguy hiểm trí mạng, người như vậy lại bị Minh Yên quấn chặt lấy, cô ta tức giận đến phát run.

Thân phận của cô ta hôm nay đã thay đổi, là người thừa kế duy nhất của Minh gia, hoàn toàn bất đồng với trước kia, trong mắt Úc Hàn Chi vẫn chỉ có Minh Yên sao?

Để Minh Yên dọn ra ngoài, sống cùng với Úc Hàn Chi sao?

Hoa Tư rũ mắt, dịu dàng nói: "Từ nhỏ Minh Yên chưa từng chịu khổ, tiếp tục ở lại đi, cô và ba tôi có 22 năm tình cảm ba con, sau này mọi người vẫn là chị em.”

Minh Yên ngẩn người một chút, ồ, theo lý thuyết Hoa Tư sẽ lập tức đuổi cô ra ngoài, chẳng lẽ muốn giữ cô lại để bắt nạt cô cho hả giận sao?

"Không cần, Minh Yên, lên lầu thu dọn đồ đạc." Úc Hàn Chi không thể nghi ngờ mở miệng, sau đó gọi điện thoại cho Úc Vân Đình: "Vân Đình, bảo quản gia thu dọn phòng trên lầu bốn ra, tất cả đồ vật thay mới, màu hồng làm chủ đạo.”

Úc Vân Đình ở trong điện thoại sợ tới mức hồn vía lên mây, mẹ kiếp, ngoài trời mưa hồng rồi hả? Trong nhà có một con yêu tinh màu hồng ở sao? Không phải là Minh Yên đấy chứ?

Minh Yên cũng kinh sợ đến cằm sắp rơi xuống đất, ở Úc gia? Không phải, cô còn có thể xuất hiện với tất cả các đuôi của mình sau khi sống ở đấy không? Cô có nơi ở, cô giấu một căn hộ nhỏ mà.

Hoa Tư ghen tị đến mức mắt đều đỏ lên, màu hồng, Úc Hàn Chi lại còn chú ý tới Minh Yên thích màu hồng.

Trong lòng Lam Hi cũng không thoải mái, con nuôi Úc gia có phải quá mức bá đạo hay không, chuyện Minh gia có quan hệ gì với anh? Tuy rằng anh ta không thích Minh Yên, nhưng cũng không thể để Úc Hàn Chi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

"Minh Yên, nếu cô không muốn đi, có thể nói." Lam Hi nhíu mày nói.

Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn qua, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.

Minh Yên yếu ớt nói: "Tôi ở khách sạn đi.”

"Cô có tiền không?" Mắt phượng Úc Hàn Chi nheo lại, chậm rãi mỉm cười.

Minh Yên: "...”

*

Một giờ sau, Minh Yên giả vờ đóng gói một rương váy xinh đẹp, nhét búp bê vải vào một cái rương, sau đó lại đóng gói một hộp đồ dùng hàng ngày, cảm thấy hành lý đủ nhiều, lúc này mới thành công báo cáo: "Báo cáo, hành lý của tôi đã thu dọn xong.”

Người đàn ông nhã nhặn nhìn nhãn dán trên hộp, trầm thấp hỏi: "Không có sách và cúp?”

Lúc anh chuyển nhà, đã đem một tàng thư phòng vận chuyển đến Nam Thành, từ nhỏ đến lớn chứng chỉ cùng cúp bốn năm cái rương đều không đựng được.

Minh Yên trừng mắt to lấp lánh, sách? Cúp? Đó là cái gì vậy, cô là một kẻ học ngu, những thứ này từ nhỏ đã vô duyên với cô.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...