Quý Kha chống lưng lên tường, sắc mặt tái nhợt, gần như mất hết huyết sắc trên mặt.
Cậu tự cho là mình đã xây dựng tường thành phòng thủ kiên cố, ai biết khi gặp được Phó Thời Văn, nháy mắt sụp đổ, quân lính tan rã.
"Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi!" Quý Kha nắm chặt tay, phẫn nộ nói.
Đáy mắt Phó Thời Văn hiện lên một tia đau đớn, anh do dự một lát: "A Du, tôi đi, em đừng nóng giận."
Quý Kha dựa vào tường, chống đỡ tự tôn và kiêu ngạo còn sót lại của bản thân, nhìn bóng dáng Phó Thời Văn suy sụp rời đi.
Ông Ngô ngồi chờ trên xe, chỉ chốc lát sau, Phó Thời Văn im lặng về lại xe.
"Phó tổng, ngài có gặp lại cậu ấy không?"
"Ừ." Phó Thời Văn ừ một tiếng, rũ mí mắt: "Em ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi."
Mặc dù Lâm Du đã rời đi rất lâu, nhưng Phó Thời Văn vẫn thường xuyên nhìn đến cậu như cũ.
Có lẽ những thứ đó không phải ảo giác, mà chính là linh hồn của A Du sau khi chết.
Ông Ngô yên lặng than một tiếng trong lòng.
Những điều nên nói năm năm qua ông ấy đều đã nói, không biết còn lời gì có thể khuyên bảo Phó Thời Văn buông bỏ.
....
"Quý Kha! Cậu không sao chứ? Lại thấy không thoải mái sao?"
Vân Cẩm đến đây đã nhìn thấy Quý Kha ngồi dưới đất, cậu nhanh chóng chạy lại nâng Quý Kha dậy.
"Mang thuốc không?"
"Có, trong túi." Quý Kha suy yếu nói.
Vân Cẩm lấy thuốc ra, đút cho Quý Kha uống, cậu cõng Quý Kha lên, "Tôi đưa cậu về."
Quý Kha gật gật đầu.
Khi rời đi, Quý Kha quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng Phó Thời Văn biến mất, cắn chặt cánh môi.
Phó Thời Văn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên kêu lên: "Ông Ngô, dừng xe!"
Ông Ngô giẫm một chân lên phanh, "Phó tổng, có chuyện gì vậy?"
Phó Thời Văn chỉ hướng ngoài xe, "Ông Ngô, ông có thể nhìn thấy hai người trên bờ biển không?"
Ông Ngô nhìn theo hướng Phó Thời Văn chỉ, đằng xa có một người trẻ tuổi đang cõng một người trẻ tuổi khác đang đi cạnh bờ cát, hình ảnh rất duy mĩ.
"Tôi có thấy." Ông Ngô trả lời, có chút khó hiểu.
Cái này mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Có phải ông thấy hai người không?" Phó Thời Văn không tin tưởng xác nhận lại lần nữa.
Ông Ngô gật đầu: "Hai người, một người đang cõng người kia."
Phó Thời Văn không kìm nén được nội tâm kinh hoàng, anh run rẩy đưa tay kéo cửa xe xuống xe.
Vừa rồi……Vừa rồi không phải ảo giác.....Không phải anh thấy linh hồn của Lâm Du.....
Lâm Du thật sự chưa chết! Vừa rồi anh thật sự nhìn thấy Lâm Du.
....
Bờ biển buổi chiều nổi gió, gió biển thổi tóc bay tán loạn.
"Vân Cầm, đi về thôi." Quý Kha ghé vào lưng Vân Cẩm, đã không còn ngụy trang lạnh nhạt ngày thường, giọng điệu mềm mại như bông.
"Bờ biển rất thoải mái, cậu nên hít thở không khí nhiều hơn, buồn bã trong văn phòng cả ngày như vậy, trái tim có thể dễ chịu mới là lạ." Vân Cẩm cõng Quý Kha đạp lên bờ cát, bước từng bước một về phía trước, "Hơn nữa tôi cõng cậu tôi còn chưa than mệt, cậu chẳng nặng chút nào."
Quý Kha nhăn nhăn mày: “Nếu như bị người……”
Vân Cẩm cướp lời của Quý Kha, nghịch ngợm nói: "Nếu bị người ta chụp được, tôi sẽ nói chúng ta đang quen nhau, thế nào?"
Vân Cầm đại khái biết là Quý Kha không có biện pháp nào đối phó với mình.
"Tảng đá ngầm đằng trước nhìn rất sạch sẽ, chúng ta qua đó một một lát, hít thở gió biển."
Vân Cẩm hôm nay ngột ngạt cả ngày, muốn lấy chút hơi.
Cậu nhặt một cục đá lên ném vào nước biển, "Lương Hoài dám viết tên cậu, anh ta muốn làm gì?"
Quý Kha dựa lưng vào đá ngầm, gió biển mằn mặn thổi lên mặt, sóng thủy triều vỗ có tiết tấu, mang đến một loại cảm giác thư thái không tên.
"Nếu tên khốn này dám đánh chủ ý lên người cậu, tôi chắc chắn phải sống mái một trận với anh ta." Vân Cẩm hôm nay rất phiền muộn.
Quý Kha cũng không cảm thấy Lương Hoài có ý gì với mình, ngược lại, ánh mắt Lương Hoài nhìn cậu còn xen lẫn sự thù địch.
Về phần tại sao anh ta lại muốn viết tên cậu, Quý Kha không rõ lắm.
Vân Cẩm nghiêng đầu dựa vào vai Quý Kha, thở dài: "Tôi thừa nhận, tôi suy sụp."
Nghe nói Lương Hoài muốn tham gia gameshow này, Vân Cẩm ngay lập tức đồng ý tham gia tiết mục, tung ta tung tăng chạy tới, nhưng khi thật sự tiếp xúc với Lương Hoài, cậu ấy đã suy sụp
Vân Cẩm không chịu nổi ánh mắt Lương Hoài nhìn cậu, giống như đang nhìn một người xa lạ không có quan hệ gì, hai người như chưa bao giờ từng tiếp xúc thân mật.
Cậu ấy nhớ tới thời điểm hai người họ đóng phim trong núi, mặc dù điều kiện đơn sơ, buổi tối họ lén chen chúc trên một cái giường nhỏ, trời có giáng sấm sét, cũng vẫn có thể thân mật khắng khít bên nhau.
Vân Cẩm có lẽ là yêu thê thảm khuôn mặt lãnh đạm bị nhuốm tìиɧ ɖu͙© của Lương ảnh đế, yêu thê thảm tiếng thở dốc trầm thấp của Lương Hoài bên tai cậu.
Lúc ấy Vân Cẩm thực sự cho rằng chuyện này sẽ kéo dài mãi mãi.
Chẳng qua hiện thực là chỉ một mình cậu là kéo dài mãi mãi.
Quý Kha nhẹ nhàng vỗ Vân Cẩm, "Rời khỏi tiết mục này đi, tôi ủng hộ cậu."
"Nhưng mà tiền vi phạm hợp đồng trừ vào tiền lương của cậu."
Vân Cẩm ôm eo Lâm Du, ngửa đầu không nhịn được mắng: "Quý Kha, cậu chắc chắn là ông chủ keo kiệt nhất thế giới."
....
Ông Ngô không chạy nhanh bằng Phó Thời Văn.
Ông ấy lo lắng cho Phó Thời Văn, quyết định đuổi theo.
Chỉ thấy Phó Thời Văn đứng một chỗ, bóng dáng thẳng tắp lặng yên, đôi mắt nhìn chằm chằm chỗ nào đó, lông mày nhíu chặt.
Ông Ngô nhìn theo ánh mắt Phó Thời Văn.
Ông Ngô nhận ra vẫn là đôi thanh niên vừa rồi, bọn họ hẳn là người yêu, ngồi trên tảng đá ngầm cạnh bờ biển, thân mật ôm nhau khăng khít.
Nhưng mà hình như một người trong đó hơi quen mắt.
Ông Ngô xoa xoa mắt, không tin vào những gì mình nhìn thấy: "Cậu, cậu, cậu ấy...."
...
Vân Cẩm đứng lên, thét mấy tiếng về phía biển rộng lớn, cố gắng giải tỏa áp lực tâm lý.
Cậu ấy nhìn trái phải, muốn xác định không có ai để thét tiếp, dù sao cũng là nhân vật của công chúng, phải chú ý hình tượng.
Ai biết vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy hai người đứng cách đó không xa, dọa cậu hoảng sợ.
Vân Cẩm theo bản năng sờ sờ kính râm trên đầu, vẫn còn, kéo nó xuống xe đậy nửa khuôn mặt.
"Quý Kha, có anh chàng đẹp trai đứng đằng sau nhìn chằm chằm chúng ta."
Vân Cẩm ngồi xuống thì thầm bên tai Quý Kha, "Có phải đã nhận ra tôi không?"
Quý Kha hóng gió biển một lúc, tâm trạng đã tốt hơn, cũng khôi phục lý trí được một chút.
Ở ngoài biển cùng Vân Cẩm như thế này rất nguy hiểm, nếu bị chụp được, chắc chắn sẽ bị lên hot search, đến lúc đó lại phải chi ra một khoản tiền lớn để áp hotsearch.
Tính như thế nào cũng không có lời, Lâm Du đứng dậy: "Có mang khẩu trang không?"
"Tất nhiên là có."
Quý Kha nói: "Mang khẩu trang lên, trở về."
Mùa hè đeo khẩu trang là một loại tra tấn, nhưng mà Vân Cẩm nhận mệnh vẫn lấy khẩu trang ra, mang lên.
Ngay khi Quý Kha xoay người, suy nghĩ của cậu lại dừng lại một lần nữa.
Gió bên tai rất yên tĩnh, từng đợt sóng biển vỗ vào đá ngầm.
Cậu đứng trên đá ngầm, Phó Thời Văn đứng trên bờ cát nên hơi thấp hơn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Thế giới dường như đột nhiên tĩnh lại, toàn bộ âm thanh bên tai đều biến mất.
"Quý Quý, cậu nói xem có phải họ nhận ra tôi không? Sao cứ nhìn chằm chằm tôi vậy?" Giọng nói Vân Cẩm vang lên bên tai.
Quý Kha phục hồi lại tinh thần, bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra.
Cậu chủ động cầm tay Vân Cẩm, nhàn nhạt nói: "Chắc không phải đâu, nếu nhận ra cậu, nhất định sẽ đến xin cậu ký tên, chúng ta về thôi."
Vân Cẩm nhìn thoáng qua Quý Kha, khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Ôi, Quý Quý, đây là lần đầu tiên cậu chủ động cầm tay tôi."
"Đi thôi." Tim Quý Kha đập nhanh, giả vờ bình tĩnh, xoay người rời khỏi tầm mắt của Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn gắt gao nhìn chằm chằm nắm tay của Quý Kha và Vân Cẩm, lông mày xoắn lại thành vòng.
"Lâm Du.”
Phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp của Phó Thời Văn, Quý Kha không quay đầu lại, nhưng Vân Cẩm lại cảm thấy xưng hô này nghe rất quen tai, "Anh chàng đẹp trai kia gọi ai vậy nhỉ?"
"Dù sao cũng không phải gọi chúng ta." Quý Kha giọng nói lạnh lùng.
"Nhuyễn Nhuyễn hẳn là sắp cơm nước xong, chúng ta trở về đi."
Vân Cẩm sờ sờ bụng: "Ôi, bụng tôi vẫn đói, vừa rồi ở tổ tiết mục chẳng ăn được mấy miếng."
Quý Kha nói: “Về khách sạn trước."
Sợ phòng do ekip chương trình chuẩn bị ở không quen nên Quý Kha để Tiểu Lữ đặt trước phòng khách sạn quanh đó.
Vân Cẩm phát hiện sắc mặt Quý Kha có hơi kém, cho rằng Quý Kha lại không thoải mái nên đồng ý với cậu.
"Được rồi được rồi."