Chiếc áo này, nếu anh ta nhớ không lầm, thì là của Phó Thời Văn?
Vương Dịch Giai nhớ sau khi Phó Thời Văn xuống nước lăn, anh ấy đã đi qua đây, trên người mặc chiếc áo này, lẽ nào anh ấy đến đây để đặc biệt đưa bộ đồ này cho Vân Cẩm?
Phó Thời Văn quan tâm đến Vân Cẩm?!
“Dịch Giai, còn việc gì nữa không?” Vân Cẩm hỏi.
“Không, tôi sẽ đến đó trước.” Nụ cười của Vương Dịch Giai vẫn không thay đổi.
“Ừm, chúng tôi sẽ tới sau.” Vân Cẩm gật đầu.
Sau khi Vương Dịch Giai rời đi, Vân Cẩm phấn khích vỗ tay: “Tuyệt vời, Qúy Quý, tiệc nướng ngoài trời hẳn là có rất nhiều đồ ăn, đúng không?
Qúy Kha: ...
Cậu cũng đang không biết, lo lắng nên ăn gì vào buổi tối.
Không có cá, cũng không có ốc trên bãi biển, còn cua quá nhỏ để ăn tất cả.
Qúy Kha đứng dậy: “Đi thôi, chúng ta đi dự tiệc ngoài trời.”
“Tuy nhiên, tôi cần phải trở lại lều trước.”
Nhiệt độ giảm xuống vào ban đêm và trời bắt đầu trở nên lạnh hơn một chút, quả thực là khá lạnh khi mà không mặc áo.
Qúy Kha và Vân Cẩm cùng trở về lều.
Vân Cẩm nhìn vào lều, cả hai người bỗng trở thành hai kẻ ngốc nghếch.
“Căn lều của chúng ta ... làm sao nó có thể trở nên như thế này được ... khi chúng ta rời đi mọi chuyện vẫn ổn mà.”
Cái lều trước khi bọn họ rời đi không gặp chút vấn đề gì, nhưng hiện giờ lại đang nằm ngổn ngang dưới đất, như thể có ai đó cố tình làm hỏng.
“Qúy Quý, lẽ nào có thú hoang trên hòn đảo này? Khỉ? Hay động vật ăn thịt?” Vân Cẩm nấp sau lưng Qúy Kha.
Qúy Kha bước tới và nhìn kỹ hiện trường một lúc.
“Không phải khỉ.”
“Là dã thú sao?” Vân Cẩm càng thêm sợ hãi.
Qúy Kha nhìn lướt qua những đường rạch trên lều, mép rất gọn gàng và những sợi vải được cắt rời một cách rất thẳng hàng, không giống như do động vật làm ra.
“Nó không giống như thú hoang gây ra, có thể là có ai đó đã cố tình.”
“Hả?” Vân Cẩm sững sờ.
Qúy Kha lắc đầu: “Tôi cũng không chắc.”
“À, ra vậy!” Vân Cẩm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
“Cậu biết gì sao?” Qúy Kha nhìn Vân Cẩm. Vân Cẩm biết ai đã làm chuyện này sao?
Vân Cẩm hỏi người quay phim phía sau: “Đây có phải là do nhóm chương trình sắp xếp không? Nó sẽ làm tăng độ khó cho thử thách của chúng ta?”
Chàng trai trẻ lắc đầu: “Xin lỗi, không phải.”
“Không phải sao?” Vân Cẩm gãi đầu: “ Vậy là ai làm?”
Qúy Kha bước đến nơi phơi quần áo, quần áo của họ lúc này bị ném xuống vũng nước, như giẻ rách tả tơi, bẩn thỉu.
Rõ ràng, chuyện này là cố ý.
“Quần áo cũng bị bẩn!” Vân Cẩm nhìn quần áo bẩn trên mặt đất và kinh hãi kêu lên: “Mẹ ơi, có phải là muốn chúng ta trần trụi mà lên hình không đây..”
Trong khi Vân Cẩm còn đang ôm đầu thất thần, Qúy Kha mới nhìn lại quần áo trong vũng nước.
Vân Cẩm hỏi: “Qúy Quý, cậu đang nhìn cái gì vậy, không lẽ còn muốn mặc tiếp sao?”
Qúy Kha nhặt quần áo lên: “Có dấu chân trên đó.”
“Dấu chân!” Vân Cẩm nhìn kỹ, quả thật là một dấu chân.
“Mẹ kiếp, bọn họ còn dám cố ý giẫm lên quần áo của tôi.” Vân Cẩm tức giận nhặt quần áo lên, chiếc áo phông đắt tiền của cậu ấy đã hằn lên một nửa vết chân, tuy không nhìn rõ kích thước nhưng cậu có thể nhìn rõ hoa văn được in trên đế.
Qúy Kha nói: “Vì có dấu chân, cho nên chúng ta có thể biết ai đã làm điều đó!”
Vân Cẩm nắm chặt tay: “Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!”
Đã phá hủy lều rồi còn dám giẫm lên quần áo của họ, thật là ghê tởm!
“Hai người đang làm gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Qúy Kha quay lại và nhìn thấy Lục Dữ.
“Tại sao lều của cậu lại bị hỏng?” Lục Dữ lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Qúy Kha liếc nhìn dấu chân trên giày của anh ta, rồi so với dấu chân trên quần áo của Vân Cẩm, rõ ràng không giống nhau.
Lục Dữ được loại bỏ ra khỏi diện tình nghi.
Lục Dữ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Chẳng qua, tôi vốn dĩ tới đây là muốn rủ hai người cùng đi tới bờ biển chuẩn bị cho bữa tiệc lửa trại đêm nay, nhưng xem ra hiện tại hai người nhất định là không rảnh rồi.”
Qúy Kha hỏi: “Lục Dữ, vừa rồi cậu có đến chúng tôi ở bên này sao?”
Lục Dữ lắc đầu: “Không có, sau khi lều của tôi và Tề Phóng bị đập nát, chúng tôi đã cố gắng dựng lại rất lâu, tuy rằng không thể khôi phục nguyên trạng, nhưng cũng có thể ở tạm được một đêm, nhưng sao thế, lều của hai người sao lại biến thành như vậy rồi?”
“Ai đó đã cố tình phá hỏng nó, hơn nữa người đó đã giẫm lên quần áo của chúng tôi và để lại dấu chân! Hắn ta chắc chắn không thể chạy trốn.” Vân Cẩm tức giận nói.
Lục Dữ nghiêng người nhìn dấu chân trên chiếc áo của Vân Cẩm: “Kiểu này chỉ cần đem ra so sánh thì có thể biết được ai là thủ phạm!”
“Đúng vậy!”
“Bây giờ hãy đi kiểm tra xem đó là ai!” Vân Cẩm đứng dậy.
“Chờ một chút ...” Người quay phim phía sau đột nhiên lên tiếng.
Một vài vị khách mời tham gia chương trình là khách mời đặc biệt, mặc dù không được phép có hành vi này trong chương trình, nhưng đây không phải lỗi của Vân Cẩm và Qúy Kha nhưng nếu liên quan đến các ngôi sao lớn khác thì sẽ là một rắc rối lớn.
Chàng trai quay phim trẻ tuổi hỏi: “Vân tiên sinh, Qúy tiên sinh, hai người có thể giao chuyện này lại cho đội ngũ chương trình không? Nhân viên chúng tôi sẽ các anh một lời giải thích chính đáng.”
Vân Cẩm tức giận: “Không! Tôi sẽ bắt kẻ đã gây ra chuyện này phải ra mặt ngay bây giờ!”
“Qúy tiên sinh? Đừng làm ầm ĩ lên, được không? Đội ngũ chương trình sẽ giải quyết việc này giúp hai người.”Anh bạn trẻ này đã ghi hình cho họ cả một ngày, anh ta cũng nhìn ra ai là người chiếm ưu thế giữa Vân Cẩm và Qúy Kha.
Qúy Kha rất hiểu những băn khoăn của ê-kíp chương trình.
“Vân Cẩm, chúng ta hãy đi dạo biển xem sao.”
Mọi người đang chuẩn bị tiệc, và tất cả họ đều có mặt ở trên bãi biển.
Hai người được tổ chương trình cho mượn quần áo, lúc họ đến bờ biển thì tất cả mọi người cũng đã ở đó.
Lục Dữ nói với mọi người về chuyện lều và quần áo của Qúy Kha, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, ai có thể làm như thế chứ.
“So sánh dấu giày thì sẽ biết thôi.” Vương Dịch Phàm chủ động nhắc tới.
Vân Cẩm vốn có ý định này.
Tuy nhiên, khi cậu ta kiểm tra từng chiếc một thì không có dấu giày nào cùng kiểu dáng.
Vân Cẩm không thể tin được, sau khi cẩn thận kiểm tra dấu giày của mọi người, không có cái nào giống cả.
“Không, có hai người đang không có mặt ở đây.” Tôn Hiểu nói: “Phó Thời Văn và Lương Hoài không có ở đây.”
Vương Dịch Giai ngạc nhiên nói: “Chắc không phải hai người họ đâu.”
Lúc này, Lương Hoài và Phó Thời Văn cũng đang đi đến, còn cách chỗ mấy ngupwif mở tiệc một đoạn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phó Thời Văn thấy mọi người đều đang nhìn anh và Lương Hoài, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi Qúy Kha và Vân Cẩm.
“Lương Hoài, cho tôi xem giày của anh!” Vân Cẩm đi thẳng về phía Lương Hoài.
Trong tình hình hiện tại, Vân Cẩm khó có thể không nghi ngờ Lương Hoài Lâm có cố ý trả đũa hay không.
Lương Hoài lùi lại hai bước, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?”
Vân Cẩm so sánh các dấu giày, không giống.
Bây giờ chỉ còn lại một người.
Vài người nhìn Phó Thời Văn thì thầm to nhỏ.
“Anh ấy sẽ không làm như vậy, đúng không?”
“Tôi thấy anh ấy khá đẹp trai, anh ấy sẽ không phải là người như vậy chứ?”
“Vớ vẩn, ai mà biết, từ hư không tới bóp chết người khác.” Tề Phóng hừ lạnh.
Phó Thời Văn nhấc giày lên và nhìn Qúy Kha: “Không phải anh.”
Vân Cẩm đối chiếu một chút: “Thực sự không phải.”
“Kỳ quái, còn có ai khác trên đảo sao?”
“Tôi nghĩ đây hoàn toàn không phải là dấu chân?” Tề Phóng lớn giọng nói.
Anh ta liếc nhìn quần áo của Vân Cẩm: “Đây rõ ràng là vết bẩn bình thường, là do anh suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa chúng ta đang ghi hình cho một chương trình, ai lại cố ý phá hủy lều của anh. Có lẽ cũng giống như chúng tôi, lều bị cành cây lớn rơi cuống mà hỏng mất, quần áo bị gió thổi bay vào vũng nước.”
Mấy người bên cạnh đồng tình: “Ừ, đừng kinh ngạc như vậy, làm sao có người cố ý phá hỏng đồ của người khác?”
“Phải đó, dấu giày của tất cả mọi người đã được đối chiếu, và không có cái nào với mẫu đó cả, điều này là đang làm lãng phí thời gian và công sức của chúng tôi.”
Nghe mọi người bàn tán xì xào bàn tán, Vân Cẩm vò đầu bứt tai: “Thật sự là sai lầm của tôi sao?”
Qúy Kha im lặng không nói.
Vân Cẩm cau mày: “Qúy Quý, lều bị hỏng rồi. Tối nay chúng ta ngủ ở đâu?”
“Cậu có thể ngủ trong lều của tôi.”
“Hả?” Vân Cẩm tròn mắt, quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng là Phó Thời Văn.
“Cái này… cái này không ổn!” Vân Cẩm hơi lắp bắp.
“Lương Hoài, anh sẽ không phiền chứ?” Phó Thời Văn nhìn Lương Hoài, Lương Hoài cũng là chủ nhân của căn lều, Phó Thời Văn là đang hỏi ý kiến
của anh ta.
Lương Hoài nhìn chằm chằm Phó Thời Văn một lát, rồi nói nhỏ: “Tôi không phiền.”