“A, là một con hổ sao, ba nuôi không nhìn ra, xin lỗi, xin lỗi.” Vân Cẩm bật cười, cười đến mức nước mắt lưng tròng.
Quý Nhuyễn Nhuyễn chẹp chẹp miệng: “Rõ ràng là mắt nhìn của ba nuôi không có tốt, baba trong nháy mắt đã có thể nhìn ra được!”
Qúy Kha lắc đầu: “Không đói sao? Chuẩn bị ăn tối thôi, tối nay ăn thịt nướng!”
“Tiệc nướng ngoài trời!”
Cả Vân Cẩm và Quý Nhuyễn Nhuyễn đều là những con ma nhỏ tham ăn.
Hai người họ cùng nhào tới.
…..
Vào buổi tối, sau khi ăn no, Quý Nhuyễn Nhuyễn quay lại phòng làm bài tập.
Qúy Kha bước đến chỗ Vân Cẩm và ngồi xuống.
“Vân Cẩm.”
Qúy Kha đưa tay ra khẽ nâng mặt Vân Cẩm lên.
Vân Cẩm chớp chớp mắt: “Qúy Qúy, cậu làm sao vậy, có phải bị vẻ đẹp của tôi hút hồn rồi không?”
“Đúng vậy!”
Qúy Kha nhìn khuôn mặt trắng nõn của Vân Cẩm thoáng hiện lên chút đỏ lên, trong mắt cậu xẹt qua một tia tức giận: “Anh ta đánh cậu sao?”
Nụ cười của Vân Cẩm bỗng trở nên gượng gạo, ánh mắt né tránh: “Quý Quý, cậu đang nói cái gì vậy?”
Qúy Kha hít sâu một hơi, quay đầu lấy thuốc mỡ và bông gạc ra: “Thuốc này có thể giảm sưng. Ngày mai cậu đi đoàn phim quay phim, mặt sưng lên trông sẽ không đẹp.”
Cậu nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt Vân Cẩm từng chút một, di chuyển rất cẩn thận.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Qúy Kha ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt của Vân Cẩm.
Qúy Kha rút tờ giấy ra rồi đưa cho Vân Cẩm.
Vân Cẩm lau nước mắt: “Không hiểu sao tự nhiên mắt tôi có chút khó chịu, nước mắt cứ chảy ròng ròng.”
Qúy Kha gật đầu: “Ừ.”
Vân Cẩm nhìn Qúy Kha, sụt sịt: “Qúy Kha, cậu biết hết rồi sao?”
Qúy Kha thở dài: “Tôi biết, nhưng tôi là không biết lí do.”
Trước đây Vân Cẩm thích Lương Hoài, cậu ta nhịn không được sẽ tự mình tìm đến chỗ của Lương Hoài, nhưng cuối cùng cũng chỉ dám nhìn Lương Hoài từ xa.
Có vẻ như mọi thứ đã thay đổi kể từ đêm đó.
Vân Cẩm cúi đầu, nước mắt rơi xuống: “Quý Quý, là tôi nợ anh ấy, tôi nợ anh ấy.”
“Vân Cẩm, cậu không nợ anh ấy gì cả.”
Qúy Kha không hiểu, hai người họ đã chia tay rốt cuộc sao vẫn còn so đo thua thiệt?
Vân Cẩm lắc đầu: “Tôi nợ anh ấy rất nhiều, vĩnh viễn cũng không thể đền đáp được.”
Qúy Kha cau mày, chuyện gì đã xảy ra giữa Vân Cẩm và Lương Hoài?
Qúy Kha muốn hỏi nhưng lại thấy Vân Cẩm đã lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt và nở một nụ cười rạng rỡ trên môi: “Quý Quý, đừng lo lắng cho tôi, thực ra, tôi không hề thua thiệt. Anh ấy có một thân hình đẹp và thể lực tốt. Một người bạn tình trên giường rất tuyệt.”
“Bên ngoài rất nhiều người muốn ngủ với Lương ảnh đế. Có thể ngủ được được với anh ta chứng tỏ bản lĩnh của tôi cũng không tồi.”
Vân Cẩm có chút đắc ý nói.
Qúy Kha im lặng, nhưng ánh mắt cậu lộ rõ
vẻ lo lắng.
Vân Cẩm đặt tay lên vai Qúy Kha: “Qúy Qúy, đừng lo cho tôi, tôi thực sự ổn.”
Quý Kha cho biết: “Tôi sẽ thông báo cho ê-kíp chương trình rút lui khỏi ghi hình số tiếp theo của .”
“Đừng!” Vân Cẩm có chút hoảng hốt: “Quý Quý, nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường không ít a!”
“Đừng lo lắng, sẽ không tính vào tài khoản của cậu đâu.”
Là một ông chủ keo kiệt, Qúy Kha vốn là người thường xuyên bị Vân Cẩm chế giễu, cuối cùng cậu cũng có thể rộng lượng một lần.
…
Tiền Vũ ném thông báo vi phạm hợp đồng của chương trình lên bàn của Qúy Kha.
Tiền bồi thường lần này quả thực không phải là nhỏ, đến nỗi Qúy Kha phải đau đầu khi nhìn con số.
“Qúy Kha! Cậu đang nghĩ gì vậy?”
Tiền Vũ không thể hiểu được, ban đầu Qúy Kha là muốn Vân Cẩm rời đi, nhưng kết quả là cả hai đều rút lui.
Đây không phải là một trò chơi, đây là công việc!
“Mặc kệ cậu muốn nói cái gì, tôi cũng không đồng ý để cậu rút lui.”
Tiền Vũ tàn nhẫn nói: “ hiện cần vốn khởi nghiệp. Nếu số tiền này được dùng để bồi thường cho việc vi phạm hợp đồng của chương trình tạp kĩ, thì việc sản xuất sẽ bị trì hoãn.”
Là bạn của “Qúy Kha”, tâm nguyện lớn nhất của Tiền Vũ là đưa lên màn ảnh, anh ấy đã đợi mấy năm rồi không muốn đợi nữa.
Từ đạo diễn đến diễn viên, về cơ bản là gần như đã sẵn sàng, nếu lần này vẫn còn chần chừ thì không biết phải chờ đến bao giờ.
“Tôi có thể thế chấp căn nhà do mình đứng tên.” Qúy Kha nói.
Tiền Vũ nói: “Theo giá thị trường, nếu căn nhà của cậu bị thế chấp, cậu chỉ có thể trả một phần ba số thiệt hại đã được thanh toán, như vậy cũng không đủ.”
Qúy Kha lại nói: “Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết cho số tiền còn lại.”
“Nghĩ cách gì? Làm sao có thể thu lại một số tiền lớn như vậy?” Tiền Vũ sắc mặt lạnh lùng nhìn Qúy Kha.
“Tìm kiếm các nhà đầu tư.” Qúy Kha nói.
“Tôi đã tìm mọi nhà đầu tư nằm trong khả năng của tôi.”
Qúy Kha suy nghĩ một lúc: “Tiền Vũ, Vân Cẩm cậu ta thực sự không thể tiếp xúc với Lương Hoài được nữa...”
“Tôi không quan tâm, Vân Cẩm là cái gì.” Tiền Vũ nắm lấy Qúy Kha cổ áo: “ Cậu muốn nghĩ cho người khác là việc của cậu, tôi không quan tâm!!”
“Tôi hy vọng cậu không quên. Mọi thứ cậu có bây giờ đều thuộc về “Quý Kha”. Công việc hiện tại, cuộc sống và thậm chí cả tên của cậu là từ “Qúy Kha” mà có được. Giờ đây, tác phẩm của anh ấy sắp sửa được thực hiện ngay lập tức. Nó sẽ được đưa lên màn ảnh rộng, tôi không cho phép bất kỳ trở ngại nào xảy ra!.”
Ánh mắt của Tiền Vũ cực kỳ kiên định, đây là động lực duy nhất của anh ta để chiến đấu trong nhiều năm qua, bất kể ai muốn cản trở anh, Tiền Vũ sẽ không tha cho người đó.
Qúy Kha cụp mi xuống: “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ cách.”
“Ba ngày.”
Tiền Vũ nói xong, liền đóng sầm cửa rời đi.
Tiểu Lữ thận trọng mở cửa.
“Qúy tổng, cà phê của anh.”
“Đặt nó trên bàn đi.”
Qúy Kha xoa xoa trán, bây giờ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy.
Tiền Vũ nói đúng, cậu quả thực là một kẻ lo chuyện bao đồng.
Nhưng tình hình hiện tại của Vân Cẩm--
Thực sự là không có cách nào.
Qúy Kha nhíu mày, ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Lữ vẫn chưa rời đi, hình như anh ta có chuyện muốn nói.
“Còn chuyện gì sao?”
Tiểu Lữ nói: “Qúy tổng, anh Vân vừa rồi đang ở bên ngoài đã nghe hết mọi chuyện. Anh ấy để nói anh ấy muốn tham gia chương trình tạp kỹ này, vậy nên anh đừng lo lắng.”
Khi Qúy Kha và Vân Cẩm lần đầu gặp nhau.
Qúy Kha vẫn chưa gia nhập công ty, Qúy Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn trong bụng Qúy Kha, còn Vân Cẩm chỉ là một thực tập sinh vô danh, công ty có thể sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào, và cậu ta đang có ý định rút lui.
Đây có thể là số phận.
Qúy Kha trên đường đến tiệm tạp hóa thì đau bụng dữ dội, đúng lúc đó Vân Cẩm suýt chút đυ.ng phải cậu khi đang lái xe phía sau.
Sau khi Vân Cẩm xuống xe, cậu ta thấy tình hình của Qúy Kha không ổn nên đã nhanh chóng đỡ Qúy Kha lên xe, đưa cậu đến bệnh viện.
Chỉ là tình huống của Qúy Kha quá khẩn cấp, Quý Nhuyễn Nhuyễn là quá háo hức muốn ra đời.
Vì vậy, ngày hôm đó, Vân Cẩm đã tự mình giúp Quý Nhuyễn Nhuyễn chào đời ngay trên xe.
Sau đó, Vân Cẩm trở thành cha đỡ đầu của Quý Nhuyễn Nhuyễn.
Qúy Kha tiếp quản công ty có nguy cơ sụp đổ từ tay đôi vợ chồng già, với sự giúp đỡ của mọi người và nỗ lực của bản thân, cậu đã vực dậy sức sống của công ty.
Vài năm trôi qua.
Qúy Nhuyễn Nhuyễn lớn lên rất khỏe mạnh và Vân Cẩm cũng trở nên nổi tiếng, công ty ngày càng trở phát triển và mọi thứ dường như đang trở nên thuận lợi hơn.
Nhưng bây giờ có vẻ như nó đang quay trở lại điểm ban đầu.
Qúy Kha cau mày nhìn tin nhắn thông báo do nhóm chương trình gửi trên điện thoại.
Đội ngũ chương trình đã thông báo thời gian và địa điểm quay tiếp theo.
Thời gian là cuối tuần này, vị trí là một điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở thành phố M.
Nếu Qúy Kha nhớ không lầm thì đây là một nơi tương đối hẻo lánh, có núi non sông nước phong cảnh đẹp, ở đây nếu quay vài bộ phim thì càng nổi tiếng, nhược điểm duy nhất là xa xôi quá.
Giao thông không thuận tiện cho lắm.
“Quý Quý, tôi đã được thông báo của nhóm chương trình. Tôi sẽ đi. Tôi nghe nói rằng nơi này rất đẹp.” Vân Cẩm gửi một tin nhắn.
Một chút biểu cảm của “nụ cười nghịch ngợm” đã được thêm vào cuối.
Qúy Kha nhìn mặt cười chờ một lúc lâu mới trả lời: “Được.”
….
Sáng thứ sáu, Qúy Kha thu dọn hành lý.
Lần này Qúy Kha không mang theo Quý Nhuyễn Nhuyễn, cậu đến buổi ghi hình một mình.
Tại sân bay, Qúy Kha vô tình đυ.ng độ một vị khách đang tham gia chương trình có gương mặt em bé, Lục Dữ.
Lục Dữ ghen tị nói: “Qúy tiên sinh, chương trình sắp tới được phát sóng, cậu tỏa sáng hơn tôi nhiều a.”
Điều mà Lục Dữ thực sự ghen tị là Qúy Kha luôn đi cùng Vân Cẩm, cậu có rất nhiều cảnh quay, không giống như khách mời bình bọn họ, về cơ bản, tất cả cảnh đều bị cắt hoặc không có cảnh quay nào.
Qúy Kha mỉm cười: “Không dám, không dám.”
Người đón ở sân bay chính là nhân viên lần trước, Tiểu Trương.
Lần này Tiểu Trương có vẻ lịch sự hơn.