Chị Trương mang một mâm trái cây từ phòng bếp ra.
“Cậu Quý, cậu chờ chút nhé, cậu chủ đang ở trên lầu, để tôi đi gọi cậu ấy xuống.”
Quý Kha ngẩng đầu, nhìn thấy ở chỗ rẽ cầu thang có đặt thứ gì đó.
Cậu đứng dậy đi tới cầu thang, cầm lấy một món đồ thủ công được làm bằng thủy tinh, trùng hợp là bên trong cũng có một chiếc thuyền buồm.
“A Du.”
Giọng nói của Phó Thời Văn truyền tới từ trên lầu.
Quý Kha quay đầu, nhìn thấy Phó Thời Văn đang đứng trên cầu thang, trong đầu cậu nghĩ quả nhiên là như vậy.
Khó trách khi cậu vừa vào phòng đã có cảm giác vô cùng quen thuộc với nơi này, phong cách trang trí trong phòng thật sự rất giống Phó Thời Văn.
“Anh mua chỗ này à?” Giọng nói Quý Kha bình thường.
Phó Thời Văn nhìn Quý Kha, “ừ” một tiếng.
Quý Kha không ngờ Phó Thời Văn lại mua căn hộ kế bên nhà cậu, làm hàng xóm với cậu.
“Anh định ở lại thành phố F sao?”
Tuy nhà họ Phó đã lập nên nghiệp lớn ở thành phố A nhưng thành phố F vẫn xa ngoài tầm tay của họ.
Phó Thời Văn nói: “Thành phố A cách không xa thành phố F, chỉ cần đi máy bay nửa tiếng.”
Anh đi tới bên cạnh Quý Kha: “A Du, lần trước em đi vẫn chưa nói lời tạm biệt, còn không cho tôi một câu trả lời hợp lý.”
Chuyện này đúng là lỗi do Quý Kha.
Phó Thời Văn dựa vào rất gần Quý Kha, Quý Kha có cảm giác cả người mình đã bị Phó Thời Văn bao phủ, cậu thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khoái trên người Phó Thời Văn bay tới.
Quý Kha lùi về sau một bước: “Xin lỗi.”
Đáy mắt Phó Thời Văn hơi thất vọng: “A Du, chỉ một câu xin lỗi thôi sao?”
Quý Kha nhìn Phó Thời Văn, nói: “Vậy em nói xin lỗi anh thêm một lần nữa nhé?”
Phó Thời Văn giận dỗi nhìn Quý Kha: “A Du, em biết tôi không chỉ muốn một câu xin lỗi mà.”
Quý Kha nhếch môi nhưng không lên tiếng, thứ Phó Thời Văn muốn, cậu không cho anh được.
Nói thật, việc Phó Thời Văn bỗng chuyển đến kế nhà cậu khiến Quý Kha không biết nên làm thế nào.
Phó Thời Văn khẽ thở dài, đổi chủ đề khác: “A Du, món sườn trưa nay ăn có được không? Tôi đã tự làm đó.”
Ánh mắt Phó Thời Văn rất đẹp, là mắt phượng đúng tiêu chuẩn, bên trong khóe mắt, đuôi phượng rực cháy, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm Quý Kha, trong mắt đầy vẻ mong đợi.
Có lẽ anh rất mong Quý Kha có thể khen anh một câu.
Quý Kha bình tĩnh ngó lơ ánh mắt của Phó Thời Văn: “Cũng được.”
Phó Thời Văn hài lòng cười: “A Du, em thích món đó không? Sau này tôi sẽ thường xuyên nấu món đó cho em.”
Quý Kha không quen với dáng vẻ lấy lòng cậu của Phó Thời Văn bây giờ, cậu cau mày: “Phó Thời Văn, em là người đã có gia đình, anh cứ như vậy khiến em rất khó xử.”
Phó Thời Văn nhìn Quý Kha, anh vẫn chưa quên chuyện Quý Kha chủ động làʍ t̠ìиɦ với anh vào lần trước.
Anh vốn đã quyết định sẽ nhìn Lâm Du từ phía xa, không phá rối hạnh phúc của cậu.
Nhưng Lâm Du lại trêu chọc anh lần nữa.
Phó Thời Văn rũ mắt, giọng mềm nhũn: “A Du, tôi biết em đã có gia đình, tôi sẽ không quấy rầy em nữa.”
Thấy Lâm Du không nói lời nào, Phó Thời Văn mím môi, trong giọng nói ẩn chứa thêm vài phần đáng thương: “A Du, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đến đây ở, vậy cũng không được sao?”
Có lẽ vì lớn lên quá đẹp trai, lúc giả bộ đáng thương cũng không hề đáng ghét chút nào.
“Nhà này không phải của em, em không có quyền quyết định chuyện anh ở hay không ở.”
Phó Thời Văn biết Lâm Du sẽ không nhẫn tâm như vậy, trong mắt anh hiện lên vài nét cười.
“A Du, em yên tâm, tôi sẽ không nói cho bạn trai em biết về quan hệ giữa chúng ta, cũng không nói về chuyện tuần trước chúng ta đã làʍ t̠ìиɦ trong khách sạn, tôi sẽ không khiến em khó xử.”
Quý Kha sầm mặt, sao cậu cứ có cảm giác lời nói của Phó Thời Văn giống giống trà xanh thế nhỉ.
Chẳng lẽ anh đã bái thầy học An Trừng sao?
Phó Thời Văn nhếch miệng, anh bỗng nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, A Du, sau này tôi có thể đi gặp Nhuyễn Nhuyễn được không? Em đừng lo, mặc dù thằng bé cũng là con tôi nhưng tôi sẽ không tranh quyền nuôi dưỡng với em, cũng không nói cho thằng bé biết tôi là cha nó, tôi chỉ muốn gặp thằng bé một chút, chơi với nó.”
Phó Thời Văn nói xong, Quý Kha không tìm được lý do để từ chối.
“Được.”
Phó Thời Văn nhếch miệng: “A Du, em tốt quá.”
Trực giác của Quý Kha nói cho cậu biết rằng cậu không thể ở lại đây được nữa: “Cũng không còn sớm, em phải về đây.”
“Đi nhanh vậy, không ngồi thêm một lát nữa, ăn trái cây sao?”
Phó Thời Văn nói: “A Du, chị Trương vừa mới cắt trái cây, đừng lãng phí ý tốt của chị ấy.”
Chị Trương đang dọn vệ sinh ở trên lầu, nghe thấy Phó Thời Văn nhắc tới mình, chị ngẩng đầu, nở một nụ cười ấm áp với Quý Kha.
Quý Kha lễ phép cười lại.
Thu hồi tầm mắt, Quý Kha không nhịn được cụp mi nhìn Phó Thời Văn: “Ăn xong trái cây em sẽ đi.”
“Ừ, được.”
Quý Kha ngồi trên ghế salon, Phó Thời Văn dùng nĩa nhỏ lấy dùm cậu một miếng dưa vàng Hami.
“Cái này rất ngọt.”
Quý Kha cầm lấy ăn thử, thật sự rất ngọt.
Phó Thời Văn híp mắt nhìn Quý Kha ăn trái cây, so với trái cây, anh cảm thấy cậu thanh niên môi đỏ răng trắng đang ngồi trên ghế salon càng khiến người ta có cảm giác thèm ăn hơn.
Quý Kha cảm nhận được ánh mắt Phó Thời Văn nhìn mình như đang lột sạch cậu, khiến cậu hơi ngồi không yên.
Vừa ăn xong một miếng trái cây, Phó Thời Văn đã lại đưa thêm miếng khác.
Quý Kha nhìn anh, nhận lấy trái cây.
Phó Thời Văn tinh tế nhìn cậu: “Tôi nghe nói công ty em đang liên lạc với một đội chỉnh sửa hiệu ứng ở nước ngoài hả?”
“Ừ, sao anh biết?” Quý Kha thấy hơi bất ngờ.
Vẫn là chuyện liên quan đến quá trình quay chụp “Phồn hoa”, Tiền Vũ hy vọng họ có thể làm theo đúng ý tưởng của Quý Kha, vì không cần phải tiết kiệm tiền chỉnh sửa hậu kỳ nên họ đang bàn bạc với đội hậu kỳ đứng đầu ở nước ngoài.
Nhưng có lẽ đối phương vẫn còn bận lịch hoặc là vì một nguyên nhân nào đó khác, nói chung là cứ không chịu ký hợp đồng, Tiền Vũ vẫn đang thương lượng chuyện này, hy vọng bọn họ có thể quyết định sớm chút.
Phó Thời Văn thuận miệng nói: “Tôi nghe nói gần đây Ánh Sao cũng có đầu tư cho một bộ phim huyền huyễn, người phụ trách ở bên đó cũng đang liên lạc với đội này.”
“Ra vậy.” Quý Kha hiểu ra mọi chuyện, vốn dĩ bọn họ đã xong xuôi hết bước đầu với đội hậu kỳ ấy, chỉ còn thiếu một bước ký hợp đồng nhưng sau đó bên kia lại bận lịch, không ngờ là do có người chen vào.
“A Du, tôi có thể giải quyết chuyện này giúp em.” Phó Thời Văn nhìn Quý Kha nói.
Phó Thời Văn có quen biết với người có chức có quyền bên Ánh Sao, chỉ cần anh mở miệng, chuyện này có thể được giải quyết một cách nhẹ nhàng.
Quý Kha lắc đầu: “Không cần phiền đến chủ tịch Phó, chúng em có thể tự giải quyết chuyện này.”
Quý Kha không muốn nợ cái ơn nào với Phó Thời Văn.
“Được rồi.”
Phó Thời Văn không nói thêm gì nữa.
Anh lấy một miếng dưa hấu cho Quý Kha: “A Du, ngày mai em có làm gì không, tôi nghe nói bạn trai của em đã đi đóng phim ở nơi khác, cuối tuần này cũng không về.”
Quý Kha nói: “Ngày mai em phải đến tăng ca ở công ty, sắp đến cuối năm rồi nên khá bận.”
Trái cây trên bàn vẫn còn dư lại hơn nửa nhưng Quý Kha đã không còn ăn được nữa.
“Phó Thời Văn, em no rồi.” Quý Kha không nhận miếng dưa hấu từ tay Phó Thời Văn.
Phó Thời Văn thấy Quý Kha không ăn thì tự mình cắn một cái: “Cũng rất ngọt đấy.”
Anh nháy mắt hỏi: “Vậy ngày mai tôi giúp em đưa Nhuyễn Nhuyễn đến lớp học thêm nhé?”
Quý Kha vừa định nói không cần, Phó Thời Văn đã rũ mắt, thở dài: “A Du, tôi đã không ở bên Nhuyễn Nhuyễn những năm quan trọng nhất khi thằng bé trưởng thành, bây giờ thằng bé đã lớn như vậy, tôi lại chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha lấy một ngày, tôi chỉ muốn bầu bạn với thằng bé nhiều một chút.”
Quý Kha há miệng, Phó Thời Văn nói như vậy, cậu cũng không biết nên từ chối thế nào.
Nếu từ chối thì cậu sẽ làm việc không hợp tình người vì đã tước đoạt đi quyền làm cha của Phó Thời Văn.
Tuy vậy, cậu không muốn cuộc sống yên tĩnh của mình bị Phó Thời Văn chen vào, sau đó sẽ trở nên lộn xộn.
“Chủ tịch Phó, Nhuyễn Nhuyễn chỉ đi học thêm thôi mà, trong nhà cũng có dì giúp việc đưa thằng bé đi rồi, không cần phiền anh tự mình đưa thằng bé đi đâu, lãng phí thời gian của anh.”
Quý Kha đặt chiếc nĩa trong tay mình xuống, nhìn đồng hồ.
“Chủ tịch Phó, em còn có chút việc, về trước đây, cảm ơn anh đã mời khách.”
“Được rồi, em đi đi.”
Quý Kha đứng dậy, Phó Thời Văn tiễn Quý Kha ra cửa.
“Lần sau gặp lại.” Lúc ra tới cửa, Phó Thời Văn cười nói.
Đi ra khỏi nhà Phó Thời Văn, Quý Kha thấy hơi nhức đầu nhưng không biết tại sao.
Buổi tối, lúc Quý Nhuyễn Nhuyễn về tới nhà, trong tay cậu nhóc còn cầm theo một hộp kẹo cao cấp.
“Cha, con quen với chú hàng xóm vừa mới chuyển tới kế bên nhà chúng ta đó!”
Quý Kha nhìn hộp kẹo được gói lại một cách đẹp đẽ trong tay cậu nhóc: “Kẹo này là do chú ấy cho con sao?”
“Vâng ạ! Chú ấy nói kẹo này ăn ngon lắm.” Quý Nhuyễn Nhuyễn thích thú ôm hộp kẹo: “Chắc là cha nuôi cũng muốn ăn lắm, chừng nào cha nuôi trở về, chúng ta sẽ cùng ăn chung nhé.”