Bách Nguyệt
Chương 23
"Anh là???"Kyubi nhìn người trước mắt từ phòng đám nhỏ Toushirou đi ra, anh nheo mắt nhìn cô trên tay còn cầm một bình rượu. Khi nghe giọng nói của cô liền cười vui vẻ, ngồi xuống, chỉ tay lên chốt mũi cô chọt chọt."Nói dối với trẻ con là không tốt đâu nhé!""Mồ, Jiroutachi-kun, anh lại say rồi. Nồng nặc mùi rượu"Jitoutachi cười phá lên nựng má nhóc Gokotai, rồi nhìn Kyubi nháy mắt."Này Kyubi-san, cô nói xem có phải uống rượu chứng tỏ là đàn ông không? Đàn ông tại sao không đụng một giọt rượu nhỉ?"Kyubi mặt hắc tuyến, cô lại nhớ đến vò rượu Saniwa giấu dưới gốc cây hoa anh đào...đầy máu...khụ...cô quên mất vết thương của cô, giờ chạm nhẹ tới tay đã một bãi máu đỏ tươi. Kyubi bắt đầu thấy choáng, cô không phải là người máu kiếm nhân cũng hiếm, cô vẫn chưa muốn chết kiểu lãng xẹt này. May ở đây có vò rượu của Jiroutachi nồng đậm mùi, nếu không hai người này đã phát hiện ra rồi, cô phải nhanh về lại phòng băng bó vết thương không để mọi người phát hiện.Tại sao cô không trực tiếp đến phòng cường hóa vũ khí?Kyubi dù sao vẫn là con gái, đi với một đám con trai đã không giữ ý tứ, bây giờ lại xé áo cho người con trai nào đó băng sao? Đành rằng họ là kiếm nhân, nhưng cũng có một phần là con người rồi. Như Aoe nói, từ trước anh chưa cảm nhận được trái tim là gì, nhưng hình thể con người anh hiểu rõ nhịp đập của nó. Kyubi lúc đó cũng chỉ nhìn anh một chút rồi không ý kiến xoay người đi, cô cũng tán thành với ý kiến của Aoe, lúc trước cô cũng từng là kiếm, hay vũ khí, một thanh sắc để hướn máu và giết người, trái tim lạnh buốt, bây giờ với cơ thể người được mệnh danh là kiếm nhân này, Kyubi không biết mình có trái tim chưa, chí ít cũng có thể nghe được nhịp đập của nó chứ không phải lạnh lẽo như một thanh kiếm sắc."Sao thế Kyubi-san? Cô sợ tôi lắm sao?"Jiroutachi nhìn sắc mặt trắng bệch của cô liền tò mò hỏi, anh không nghĩ sẽ làm cho người này sợ đâu. Từ trước nghe Huyết kiếm rất hiếu chiến, và cũng là thanh kiếm kì lạ nhất khi được một ai đó sử dụng. Nhưng khi vào Thủ Phủ rồi, anh không nghĩ Huyết kiếm là con gái, còn là một thanh kiếm sợ người. Kyubi nói cô sợ kiếm nhân trả thù? Nhưng Jiroutachi lại nghĩ cô chỉ để che dấu việc cô sợ gặp người thôi, chỉ vì một chứng minh, những kiếm nhân ở đây đều rất hoan nghênh Kyubi, và không có ý định muốn trả thù bất cứ chủ nhân cũ nào của họ dù Kyubi có giết họ hay không. Jiroutachi có ấn tượng duy nhất với Huyết kiếm này là khi mới rèn ra, anh đặt nằm cạnh với cô, trong khi Kyubi vẫn im lặng nằm một bên, cô vẫn chiềm vào giấc ngủ say như thế. Sau đó lò rèn cháy, lễ hiến tặng kiếm của người Nhật diễn ra, anh và anh trai Taroutachi được đem đi tế lễ, và thanh Huyết katana này trong vụ cháy đó đã bị người nào đó trộn đi. Jiroutachi đã từng nhớ anh đã cắt qua tay con người trộn kiếm kia một vết khá sâu nhưng rồi cũng chỉ là một vết cắt, thanh kiếm Huyết đó cũng biến mất ngay sau đó. Jiroutachi không nghĩ sẽ có ngày gặp lại người này, và có thể nói chuyện như vậy. Nhưng điều trên gương mặt của Kyubi thể hiện là vẻ ngoài xanh ngắt, kiểu như sợ sệch cái gì đó."À không, tôi về phòng trước. Chủ nhân có giao chút việc cho tôi!""À. Được, lát nữa cô có thể đi ngắm hoa đào cũng mọi người không?"Jiroutachi nhìn bóng lưng của Kyubi gọi lớn, Kyubi chỉ vẫy tay cho có lệ rồi nhanh chóng rời đi. Anh không nhân bất kì câu trả lời nào từ miệng của cô.Máu tiếp tục chảy, Kyubi đổ hắc tuyến, nếu Saniwa không để dành bùa cầm máu giúp cô có lẽ cô sẽ khốn đốn như lần trước nữa. Vết thương lần này cô không sâu lắm, 2 vết thương ở ngực và một vết thương ở eo, máu cháy dữ dội có lẽ là trúng động mạch. Kyubi ngồi nhìn vết thương cho đến khi xác định được sau đó mới từ từ băng bó lại cho tốt, cô mặc lại áo khoác trên người, ánh mắt bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh ngắt khác với tối hôm qua mưa gió quật cô tơi tả khi đi "dạo". Tự nhiên khóe miệng cô trừu tượng một chút, giật giật. Hình như cô quên mất thế giới này có thú vui rất thích đùa người, ví dụ như hôm nay có thể mưa nhưng cơn mưa đó đã thay vào tối qua lúc cô dự định đi chơi, và hôm nay nắng vẫn đẹp.Kyubi thở dài nhìn lại bộ đồ của mình, rồi nhìn vào góc phòng. Từ khi làm kiếm nhân, Kyubi rất ít đồ để thay và mặc, chủ yếu cô sẽ luôn giặc hai bộ trong một ngày sau khi thay trang phục mới, và nó chẳng khác gì trang phục cũ, ngoại trừ chăn gas, gối cô bị Kasen Kanesada tẩy đến trắng tinh tươm, thì tất cả mọi đồ đạc của cô do chính tay Kyubi tự giặc. Vậy nên hương khác và kiểu dáng khác cũng bị Kanasada để ý đến và hỏi tên sản phẩm giặc cô dùng, cuối cùng Thủ Phủ tốn thêm khoảng tiền riêng cho bột giặt mỗi tuần, chỉ là chủ yếu Kanesada sử dụng qua nhiều bột giặt, khi Kyubi muốn ngăn thì anh ta nói đúng một câu."Tôi thích bột giặt này, nó thêm còn rất nhiều bọt"Đúng bột giặt nhiều bọt anh ta mới thích. Kyubi đành Im lặng lủi đi, cô cũng không có cảm hứng muốn phá thủ vui của người này, nên im lặng tốt nhất.Nhắc đến mới nhớ, cô nên đi giặc đồ của mình"Kyubi-san, Kyubi-san. Đánh nhau rồi""Hả?"Kyubi phơi xong trang phục của mình lại ngẩn đầu nhìn đứa trẻ tóc cam dài quá eo trước mặt. Đánh nhau thì đánh nhau liên quan gì đến cô?"Kyubi-san, mau ra ngăn cản đi""Hả?"Midare Toushirou vội vàng kéo lấy tay cô chạy đi, trong khi Kyubi chưa kịp hoàn hồn. Cô liên quan gì đến ai đó đánh nhau sao? Còn đánh thì đánh chứ kiếm nhân ở Thủ Phủ này ngày nào không dùng kiếm để tập luyện, đánh đấm cái gì chứ, họ chủ yếu chỉ so vài chiêu của samurai với nhau theo kiểu chủ nhân của họ dạy hoặc mới phát minh qua cái gì đó thôi mà. Nhưng mà Midare cứ kéo tay cô thế này làm sao cô thoát đây, vết thương sắp bị rách ra nữa rồi. Kyubi cảm giác mình sắp khóc, vội kéo giật tay Midare lại."Từ từ, từ từ...."KYubi cắn rang đi phía sau Midare khi nhóc cứ thúc giúc đi cho nhanh, cô bắt đầu đổ hắc tuyến nữa rồi. Vết thương rách ra thật làm vòng eo nhói lên, ngực cũng khó thở, tất cả động tác hiện tại cô cứng ngắt. Midare đi đến chân đôi của cây hoa anh đào, liền kéo cô đi nhanh hơn, Kyubi than một tiếng khổ trong lòng rồi vội đi phía sau nhóc con, cô thật sự muốn vẳng vài đứa nhóc đi viễn chinh hoặc đi rèn luyện gì đó cho tính cách chửng chạc hơn một chút...."Kyubi-san, Kyubi-san thấy chưa? HỌ đang đánh nhau kia"Kyubi ngước mắt nhìn bốn người đang vờn nhau trên kia, bắt đấu đổ tiếp một trận hắc tuyến nữa. Cũn chỉ là Kashuu Kiyomitsu, Yamatonokami Yasusada, Izuminokami Kanesada, Horikawa Kunihiro vờn nhau thôi mà, có cần phải làm quá lên như thế không? Kyubi bắt đầu nghi ngờ Midare đang cố ý kéo cô chạy khắp nơi nảy giờ.Kyubi xoay mắt lại bốn người kia, cô nheo mắt, Izuminokami, Horikawa hình như là thanh kiếm của anh rể thì phải.... Hijikata Toshizou...Bất giác cô có chút trầm xuống, lúc trước cô chọn cái chết để cứu mạng hai người, chuyện về sau cô cũng không biết nữa, nhưng mà nghe nói Hijikata chọn cái chết...Còn chị sống ra sao? Chiến tranh lúc đó vẫn tiếp tục tiếp diễn và xảy ra...trong thời loạn lạc đó Kyubi lại mong Hijikata là người bên cạnh chị nhiều hơn... Và cô nhớ tên Kazama đó, lúc cô chết chỉ thấy lờ mờ bóng hắn đứng nhìn cô với đôi ngươi xanh biếc đầy u ám, Kyubi thật sự không biết hắn ta phản ứng như vậy, cô cảm thấy có lỗi, nhưng tất cả đều muộn rồi, và sau này...Kyubi không biết thông tin gì về Kazama nữa, dù có cố ý đi qua các thời gian sau đó nhưng mọi thứ về hắn, dường bị chôn xuống và không được đào lên lần nữa.ĐÚng lúc này Izuminokami tấn công thì mọi hành động bị hoãn lại vì trượt chân, Kyubi nhìn người với trang phục kimono cách tân đỏ, mái tóc đen dài thả quá eo, khoác bên ngoài là trang phục của Mạc Phủ, Kyubi có chút nhớ đến Hijikata, người anh rể đó cũng sống theo phong cách này khi cô gặp anh, và cũng trở thành một thoái quen khi gọi Phó cục trưởng ma quỷ, và hình như anh rể đã không phàn nàn gì về cái biệt danh đó.Kyubi lại nhìn cây hoa anh đào nở, cây anh đào ngàn tuổi, ngàn năm mới nở ra một lần, gió nhẹ phất qua cánh hoa tung bay hồng cả một góc trời. Người anh trai kiếp quỷ của cô Nagumo Kaoru, sau đó cũng ẩn mình không xuất hiện thêm lần nào nữa, không may ngôi đền của anh bị chiến tranh phá và anh cũng chết theo đó. Trong suốt quá trình lịch sử, Saitou là người duy nhất sống sót trong chiến trường năm đó, có thể nói anh là số ít cũng được, Heisuke: chết lúc 22 tuổi, ở Aburakoji thằng nhóc hoạt bát đó cũng đi sớm hơn cả Souji. Nhưng dường như Kyubi đã mất tất cả sau cái chết của cô, mọi người vẫn tiếp tục chiến tranh cho đến khi chết và kết thúc, nhưng tất cả những gì cô nhìn lại được là một thế giới trống vắng. Chiến tranh nuôi dậy anh hùng, cũng cướp đi những người quá đổi quen thuộc đối với cô, và Kyubi cho đến lúc chết đã dần hiểu được thứ tình cảm mong manh của con người.Bây giờ nhìn lại hai người đó, cảm giác trong lồng ngực có cái gì đó nhói lên, cổ họng cô bắt đầu nghẹn ứ, rồi tanh tưởi, chất dịch đẩy ra khỏi họng. Kyubi xoay người nhả ra, máu từ trong lồng ngực phả ra, đau nhói, mắt cô cay đi, mờ nhạt."Kybi-san, chị không sao chứ?""Không sao. Chắc cũng xong rồi nhỉ, chị về trước"Kyubi vội vệt đi khóe mắt lệ, rồi mỉm cười với Midare, xoay người rời đi, nhưng bị cậu bé nhanh tay túm lại."Kyubi-san ở lại chơi với mọi người đi. Chị lúc nào cũng ở trong phòng một mình, mọi người hôm nay có quà tặng chị""....""Kyubi-san, tới rồi sao? Mau tới đây!"Shokudaikiri Mitsutada nhìn thấy cô cùng Midare đứng xa xa nói chuyện gì đó, liền nói lớn. ĐỒng thời mọi người cũng tập trung sự chú ý lại ở đây, nhìn cô gái trước mặt, Thủ Phủ không có nữ nhân, tuy trong các kiếm nhân có ngoại hình khá giống với nữ nhưng họ đều vỡ tiếng nhanh và có những trạng thái và biểu cảm của nam nhân. Lần đầu tiên họ biết Thủ Phủ này có nữ nhờ miệng bọn nhỏ nói, và những người đến trước, dù vậy cũng sẽ không gặp cô nhiều, hoặc không tin. Nhưng nhiệm vụ có mặt cô thì họ bắt đầu tin về Thủ Phủ này chuyện gì cũng có thể xảy ra, tuy vậy họ cũng chưa thực sự có cơ hỏi chân chính đứng nói chuyện hay thấy mặt, đơn giản vì thanh kiếm đó luôn trốn họ. Cả Thủ Phủ này những ngày qua đều bí mật đồn ầm lên kế hoạch đem thanh kiếm đó ra ngoài để hòa hoãn với mọi người hơn, và đợi đến khi Gokotai làm hư cánh diều mà Kyubi kì công làm ra, họ mới lên kế hoạch tìm cách để tất cả có thể cùng họp mặt mở một buổi tiệc chào đón cô một lần nữa. Nhưng khi tiệc đã tổ chức xong thì không ai biết cách nào lôi người đó ra khỏi căn phòng của mình, cuối cùng chỉ có ý kiến của Midare là được duyệt, thằng nhóc đến bất chấp dùng mọi thủ đoạn kéo cô đến bữa tiệc và đến nơi sẽ có người lo tiếp theo, và cứ thế kế hoạch phát triển.Đúng lúc Midare gặp tình huống so tài của bốn người kia, cậu nhóc nghĩ kế của mình là hay nên vội chạy đến tìm cô với mọi biện pháp kéo cô đi. Mà Midare không biết Kyubi vì không muốn rat ay với đứa trẻ, cũng vì sức lực với vết thương không cho phép mới đi theo cậu nhóc này."Cô là Kyubi sao? Thật không tin được, hơn cả sức tượng tượng."Souza Samonji kéo kimono của mình lên vai bước đến gần cô chăm chú xem xét. Bỗng có một tiếng cười vang lên."Đúng, không ngờ một thanh kiếm Quỷ lại là nữ nhân, còn rất xinh đẹp"Mutsunokami Yoshiyuki cầm ly rượu cười ta tiếp thêm lời của Souza, rồi quay lại vẫy vẫy tay với Kyubi"Nhanh lên, buổi tiệc này tổ chức vì cô đấy""Tiệc?"Kyubi vẫn là đứa ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra."Là tiệc chào đón cậu gia nhập vào Thủ Phủ"Kashuu mỉm cười vỗ lấy vai cô, chỉ về hướng con diều treo lên cây mà mọi người đã làm tặng cô. Kyubi chớp mắt sáng lên, con diều đó rất to, có thể để một người lên bay được."Thích không? Kyubi-chan sẽ vui khi gặp thêm nhiều người khác, vậy nên đừng tự nhốt mình trong phòng cả ngày nữa!"Namazuo Toushirou nhảy chân sáo đến kéo lấy tay cô. Đứng trước cây hoa anh đào, mọi người lúc đó đã vội chạy lại đứng trước mặt cô. Namamazuo đã vội chạy đến đứng bên mọi người, vui vẻ nói."1..2...3..""CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THỦ PHỦ!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương