Bạch Vương Thượng Tiên
Chương 50: Thích Tử Sa Nổi Giận
Ngoài rìa cánh rừng trúc, Thích Tử Sa điên cuồng lao ra ngoài kết giới năm lần bảy lượt đều bị dội ngược trở vô. Y điên tiết rống gào, vận hết pháp lực vào bàn tay đấm ầm ầm. Kết giới nó hở ra một mảng, y vội len ra theo, nó lại lập tức đóng ngay vào.Đang nóng giận tới mất hết lí trí tiểu yêu không còn nhận ra điều bất thường vì sao mình có thể len qua được kết giới y chỉ muốn trốn khỏi cốc Vân Hương, rời xa nam nhân tuyệt tình độc ác ấy, nam nhân mà bao ngày qua y luôn gọi là sư phụ đeo bám lấy hắn suốt đêm ngày.Hắn gạt y, hắn đã đùa bỡn với tình cảm của y.Y hận.Y hận.Tử Sa tuyệt vọng tay chân khuỵu xuống đất khóc tới run rẩy bộ dáng chật vật có bao nhiêu đáng thương. Bấy giờ toán sát thủ từ đâu trong mấy lùm cây rậm rạp thi nhau phóng ra chực chờ vây quanh y mỉm cười khoái trá. Chúng không nói không rằng nhất loạt vung kiếm lao vào lấy mạng y.Giờ khắc này thiếu niên như cái xác không hồn, chẳng còn biết run sợ là gì, đang không chỗ phát tiết vừa hay kẻ thù tìm tới nơi gây sự. Thiếu niên gầm lên kiếm rời khỏi vỏ điên cuồng chém loạn xạ chung quanh không theo một chiêu thức nào, nhưng lạ thay mỗi đường kiếm vung ra lại vô cùng hiểm hóc, chuẩn xác. Cư nhiên chỉ một nhoáng sau cả chục tên đã chết thảm dưới lưỡi kiếm máu.Bọn sát thủ còn lại run sợ lùi dần, thiếu niên hăng máu lao tới nỗi hận tràn ngập đáy con tim, bọn khốn nào ức hiếp chà đạp mình y sẽ trả cho bằng hết."A A...chết đi, chết hết đi."Lưỡi kiếm sáng loáng vung lên, máu văng đầy hư không, chớp nhoáng chỉ còn vài ba tên sống sót, chúng vội vã bỏ chạy. Thiếu niên một mực đuổi theo phía sau, bỏ lại xác chết la liệt trên mặt đất.Đuổi một hồi mất dấu bọn chúng, thiếu niên quay trái ngó phải không biết nên đi theo hướng nào đành một đường thẳng mà chạy về phía trước hệt như kẻ săn mồi khát máu. Đợi cho y đi thật xa khuất bóng lúc bấy giờ bọn sát thủ mới từ một nhánh cây đại thụ gần đó ló đầu ra thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi tiết đầy màng tang."Phù, cuối cùng cũng cắt đuôi được nó.""Quái, chủ nhân đã nói nó mất hết yêu thuật yếu ớt như sên non, thế nào hôm nay mạnh đến kinh hồn khiếp đảm.""Trước quay về phục mệnh chủ nhân đã.""Được, chúng ta mau đi thôi."Lại nói, Thích Tử Sa chạy mãi chạy mãi cuối cùng vấp ngã xuống mặt đất, cơn nộ khí đã khiến y tiêu hao quá nhiều sức lực, hình ảnh sư phụ giao hoan cùng nữ nhân hạ tiện kia vẫn cứ lởn vởn trong đầu mãi không tan. Thiếu niên tựa hồ như người điên mất trí ngửa cổ thét gào. Bầu trời trên cao thật u ám làm sao.Sư phụ, sư phụ đối ta như vậy. Tàn nhẫn quá mà.Hức hức...Trời đất bao la này không có chỗ nào cho Thích Tử Sa ta dung thân sao?Thiếu niên tuyệt vọng nhìn quanh cánh rừng ẩm ướt, biết đi đâu về đâu bây giờ?Sực nhớ ra hang núi nơi cánh rừng chết, thiếu niên bật cười vang, vươn khuỷu tay lau đi mồ hôi đẫm trán.Phải rồi, y còn có nhà để về, nhà của y chính là cánh rừng chết nơi chứa đựng kỉ niệm của y với Hoàng Diệp Huy. Tới cuối cùng cũng chỉ còn hắn nhớ tới y mà thôi.Diệp Huy à, ta trở về với ngươi nhé. Xin lỗi vì đã đi lâu tới như vậy.Bờ vai run rất khẽ, bước chân rất nặng nề, thiếu niên một đường quay về hang núi nơi cánh rừng chết. Vùi chôn mối hận vùi chôn luôn cả một khối tình nồng.* * **Một lúc sau muội muội của Thử Hạ mới lơn tơn đi ra chứng kiến tàn cuộc trên mặt đất đáy mắt nàng vụt trở nên sa sầm. Rõ ràng con tiểu yêu kia đã bị phong chế pháp lực sao khả năng gây ra thảm trạng, chẳng lẽ còn có ai đó trợ lực giúp nó.Lờ mờ đoán ra kế hoạch đã thất bại đại sư huynh lành ít dữ nhiều, nữ nhân xinh đẹp quay ngược trở vô hướng về hương vân cốc gấp gáp báo tin. Thế nhưng đi được một quãng đã bị một chiếc lưới trắng túm gọn treo tòng teng lên cành cây cao. Nàng cả kinh vùng vẫy thoát ra nhưng chẳng thể nào thi triển pháp thuật. Ngó đầu nhìn xuống bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt nam nhân bạch y phong phạm ấy lâu cách mấy nàng cũng nhận ra. Huynh muội nhà nàng quả nhiên trúng bẫy của hắn rồi."Tên thượng tiên thối tha mau thả ta xuống. Thả ta xuống.""Hừ tiếp cận đồ nhi của bổn tọa còn tham lam muốn lấy đi tiên khí trên người y, lũ yêu tinh các ngươi cũng ngông cuồng quá rồi. Bổn tọa xưa nay không đối phó với nữ nhân. Thôi thì ngươi ở trên đó chơi đùa với pháp khí của pháp sư yên đô đi."Dạ Xuyên nhếch môi chóng rời đi. Bỏ lại nữ nhân xinh đẹp treo lủng lẳng ở mé sau, trên cành cây cao chót vót. Tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp cánh rừng."Thượng tiên đê tiện. Ngươi có giỏi quay lại đây. Lão nương sống mái với ngươi, sống mái với ngươi.""Đại sư huynh, đại sư huynh."Mĩ nhân gào khảng cổ mắt đỏ hoe. Nàng chỉ mong tên Thượng tiên trắng dã ấy nể chút tình sư đồ khi xưa mà tha cho sư huynh nàng một mạng.Đại sư huynh mau rời khỏi đó đi, hắn sắp về tới rồi huynh có nghe không, đại sư huynh mau đi đi đại sư huynh.(Chuyển cảnh)Nơi Hương Vân cốc mây trời lãng đãng, trái bếp bên hông nhà cột khói bốc lên cao.Thích tử sa giả mạo kia đang thái rau củ trên thớt, hai ống tay áo xắn lên tận khuỷu, lồng ngực phập phồng đập loạn. Hắn chăm chỉ nấu ăn chờ đợi sư phụ xuống trấn dưới trở về liền hầu hạ người cơm nước tắm rửa.Cứ nghĩ tới tình cảnh chốc lát sư phụ trở về được gặp người ôm lấy người cõi lòng Thử Hạ nôn nao hồi hộp.Lúc xưa hắn năm lần bảy lượt muốn đến nơi này hầu hạ sư phụ, người trước sau khước từ thẳng thừng, góc bếp này đây vẫn là lần đầu tiên hắn được bước chân vào.Thích Tử Sa ngươi vấy bẩn sư phụ ta, chờ đấy, ngươi có chết rồi hồn phách cũng đừng mong yên ổn. Ta cho ngươi ngày ngày đoạn cắt hồn tan."Ngươi đang làm gì?"Giọng nói lạnh băng chợt nhiên vang lên. Động tác xắc rau củ dừng lại thiếu niên quay sang mỉm cười xòa với nam nhân tuấn lãng đang đứng ngoài bệ cửa, giọng nói trong trẻo vang lên."A sư phụ về rồi, đệ tử đang nấu chút đồ ăn cho người. Đệ tử cũng đã chuẩn bị nước ấm cho người ngâm thân thể."Thử Hạ vừa dứt lời Lãnh Dạ Xuyên đã hai bước tiến tới vung tay đập một trưởng vào lồng ngực hắn. Quá bất ngờ thiếu niên ngã rầm vào chạng bếp đồ ăn văng đổ tung tóe ra nền, tay ôm ngực thiếu niên đầu óc chấn kinh."Sư phụ...người sao lại đánh ta, ta đã làm sai cái gì?""Làm sai cái gì, ngươi sai rất nhiều thứ, quan trọng ngươi vẫn không phải là Sa nhi của ta."Sợi dây tầm ma trong tay Dạ Xuyên phút chốc rời khỏi da thịt hướng về phía thiếu niên giáng xuống một kích, thiếu niên vội vã lộn vòng né tránh, miệng không ngừng gọi đối phương trong cơn thống thiết bi ai."Sư phụ đừng đánh nữa, đệ tử là Tử Sa của người đây mà sư phụ, sư phụ!""Hừ, rượu mời không uống thì uống rượu phạt."Dứt lời Lãnh Dạ Xuyên vươn tay hướng về phía thiếu niên, từ đóa sen hồng tỏa ra một luồng tiên khí phút chốc thiếu niên giả mạo liền biến thành Thử Hạ, hắn run sợ chết trân. Ấn kí đã quay về với sư phụ, hắn căn bản không đấu lại. Hơn thế nữa hắn nhận ra mình rơi vào bẫy của sư phụ mất rồi."Thử Hạ ngươi trước làm đệ tử ta, sau theo bên cạnh làm thuộc hạ ta, cuối cùng phản ta, giờ lại quay về đây mạo nhận Tử Sa. Ngươi trước sau vẫn không từ bỏ?""Sư phụ, ta không bỏ được, ta muốn ngươi thì có gì sai trái. Tên tiểu yêu kia cũng như ta không khác, cùng là đồng loại còn cùng là đệ tử của ngươi. Nó yêu thích ngươi, ta lại càng yêu thích ngươi hơn gấp trăm ngàn lần. Nó có cái gì ta cũng có cái đó, thậm chí còn hơn hẳn nó nữa kìa. Ngươi hãy quên nó đi đã có ta bên cạnh. Ta sẽ hầu hạ ngươi thật tốt sư phụ.""Câm miệng!"Dạ Xuyên nộ khí quát lớn. Một roi nữa lại quất xuống thân thể Thử Hạ. Hắn cắn răng co thành một đoàn tiệt nhiên không hề có ý muốn đánh trả lại sư phụ, cả đời hắn chỉ vọng cầu một người là sư phụ mà thôi. Rất tiếc nhiều năm trước hắn rời khỏi trúc lâm phong, mọi người trên dưới đều cho rằng hắn tự động ra đi đâu biết rằng sau lưng chính là bị sư phụ đuổi. Ngày đó van xin cách mấy sư phụ cũng chẳng cho ở lại hôm nay nói người ngừng tay người sẽ ngừng sao."Sư phụ, đã không có được trái tim ngươi, ta sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa. Ngươi giết ta đi."Toàn thân Thử Hạ túa máu những lằn roi. Sợi dây tầm ma dừng lại rồi hạ xuống. Dạ Xuyên trầm giọng nói:"Ngươi đi đi.""Sư phụ?"Dạ Xuyên quay lưng không nhìn mình. Thử Hạ đứng dậy muốn bước tới, muốn chạm vào sư phụ nhưng không được, hắn cứ thế đứng nhìn người rất lâu rất lâu rồi mới tan biến mất.Sợi tầm ma thâu vào lòng bàn tay Dạ Xuyên ngó quanh chạng bếp lẫn dưới nền đồ ăn lăn lóc. Mắt hắn sâu thẳm.Thử Hạ là đồ đệ của hắn, trước kia không phải vì hắn cũng chẳng làm nên một Thử Hạ hôm nay, rời khỏi Trúc Lâm Phong làm việc dưới trướng pháp sư Yên Đô, một người tiếp nối một người cứ thế rơi vào ác đạo.Sư tôn ơi người nói đồ nhi biết phải làm sao?Lãnh Dạ Xuyên tin có chín phần, một phần còn lại khiến người khoanh chân ngưng thần, từ mi tâm tiên nhãn mở ra, theo tiên khí gieo trên vòng xá xị của Tử Sa, người nhanh chóng xác định được vị trí của y, thân ảnh của Dạ Xuyên vụt tanThử Hạ chạy ra tới cánh rừng gặp muội muội từ hướng đối diện cũng đang chạy tới, ban nãy đang treo lủng lẳng trên cành tự dưng pháp khí biến mất nàng rớt thẳng xuống như trái mít rụng. Mông đau điếng bụng dạ oán gào chửi bới ai kia nàng vẫn là gấp gấp đi tìm đại sư huynh. Nào ngờ gặp huynh ấy chạy tới nàng vui không kể xiết."Đại sư huynh, đại sư huynh. Tên Thượng tiên đó đánh huynh sao?" Nhìn huynh trưởng khắp người toàn lằn roi túa máu. Nàng giận điên."Đại sư huynh, bình thường huynh thông minh cỡ nào, sao cứ mỗi lần đứng trước tên Thượng tiên đó lại trở nên ngây ngốc đến vậy, đến tính mạng cũng không màn. Hắn ta đánh huynh sao huynh không biết tránh không bỏ chạy cứ thế đưa đầu cho tên Thượng tiên đó tùy ý sử dụng. Huynh làm muội tức chết.""Muội muội, không cho muội nói xấu sau lưng sư phụ ta, sư phụ hắn sẽ không giết ta, ta hiểu tính cách của sư phụ hơn ai hết, đối với mọi người hắn rất nhân từ vị tha, huống hồ ta đã từng là đồ đệ của hắn.""Được được, không nói, không nói, huynh trước quay về động trị thương rồi tính tiếp."Huynh muội nhà Thử Hạ rời đi.(Chuyển cảnh)Bấy giờ hang núi nơi cao nhất của cánh rừng chết.Thích Tử Sa một thân co rúm nằm trong góc hang tối tăm, không nến thắp. Vết thương trên bả vai trong lúc cận chiến cùng bọn sát thủ bị lưỡi kiếm chém trúng, rách một đường túa máu cũng chẳng thèm sát trùng băng bó.Không biết y đã rúc trong góc hang này bao lâu rồi, hai mắt nhắm nghiền, một thân bất động chìm vào mê man.Trong cơn ác mộng hình ảnh ghê tởm nơi cánh rừng rậm cốc Vân Hương lại hiện về, là Lãnh Dạ Xuyên và Hoàng cô cô đang trong cơn hoan ái dục lạc. Hai người bọn họ y áo lõa lồ, hạ thể dán vào với nhau, âm thanh rên rỉ trộn lẫn tiếng thở dốc cứ vang vọng trình chiếu mãi trong tâm thức của Tử Sa. Kinh hoàng chẳng biết làm sao kể xiết."Soạt" một tiếng động nhẹ vang lên, có cơn gió thổi vào hang mang theo vạt áo trắng tinh như tuyết.Lãnh Dạ Xuyên bước vào, lắng nghe tiếng nức nở quen thuộc của đồ nhi vọng lại gần đâu đó. Hắn vội tiến sâu vào hang kiếm tìm, chỉ một lúc liền đã nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên nằm co rúm trong góc hang tối tăm lạnh lẽo, mi mục chớp động lòng hắn đau một mảng.Chiều hôm đó đồ nhi ra rừng trúc luyện kiếm trở về hắn phát hiện trên người y có mùi lạ liền đã nảy sinh nghi ngờ cho nên mới thu hồi ấn kí giải phong chế cho y. Vốn là một con thỏ tinh tu luyện lâu năm hóa hình người pháp lực cùng yêu thuật tiềm tàng vô cùng mạnh, ngay cả muội muội của Thử Hạ còn không phải đối thủ của y thì bọn sát thủ thì có đáng là gì.Rõ biết trước xảy ra chuyện Dạ Xuyên vẫn bình thản xuống trấn để đồ nhi lại xem bọn chúng bày kịch hay. Người ngoài nhìn vào nói hắn ác độc vô tình nhưng hắn chẳng phải kẻ tùy tiện, hắn làm gì cũng có nguyên do. Thế gian hiểm ác lòng người khó đoán thật giả khó phân, nếu không cho đồ nhi nếm chút cay đắng làm sao có thể trưởng thành, làm sao có thể trân trọng từng phút giây bên cạnh hắn và đối mặt với khó khăn sau này.Sa nhi!Tay to chạm vào vầng trán thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, Dạ Xuyên nhíu mày.Cơ thể con thật nóng quá!Dạ Xuyên dứt khoát nhấc bổng đồ nhi lên tính mang về thì đối phương bỗng mở mắt ra. Vừa nhìn thấy sư phụ, hốc mắt thiếu niên trợn tròn ngây ngốc. Sau phút giây định thần, vung liền một trưởng đập mạnh vào lồng ngực hắn.Quá bất ngờ Dạ Xuyên thoáng chốc buông lỏng cánh tay, Tử Sa theo đà ngã lăn xuống nền động lạnh băng."Sa nhi?"Lãnh Dạ Xuyên nhận phải một trưởng của đồ nhi còn đau hơn y nữa kìa. Tay to ôm lấy lồng ngực, chân hướng đồ nhi chờ tới, chẳng hề trách hờn ánh mắt hắn chất đầy nhớ nhung vạn niệm."Sa nhi à, con làm sao?""Đừng, ngươi đừng qua đây."Tiểu yêu bật thét lên, lật đật bò dậy rút thanh kiếm bên hông ra hướng Dạ Xuyên thủ thế, hoảng loạn vô cùng.Mặc dù không biết bọn người kia bày trò gì nhưng xem thái độ chán ghét căm hờn của đồ nhi dành cho mình Dạ Xuyên hắn cũng đoán ra được bảy tám phần. Bước chân dừng lại, bàn tay trắng như tuyết hạ xuống. Dạ Xuyên nhìn y."Sa nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nói ta biết?"Nghe hai từ "chuyện gì" hình ảnh ghê tởm bất giác ùa về không hề báo trước, thanh kiếm trong tay rớt xuống nền động lạnh băng vang lên âm thanh trong trẻo. Hai tay nhuộm máu ôm lấy đầu, tiểu yêu hoang mang rét lạnh."Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì. Không, ta không biết.""Ta không nghe thấy gì hết. A a..."Thích Tử Sa thét lên như kẻ điên loạn, một đường lao đầu rời khỏi hang động, trốn tránh cái thân ảnh trước mặt mà y hằng hết mực kính yêu, nay cư nhiên khiến y ám ảnh ghê tởm."Sa nhi!"Lãnh Dạ Xuyên vội vã đuổi theo sau. Muốn hỏi xem đối phương rốt cuộc đã gặp phải cái gì chỉ là y không chịu nói hắn cũng bó tay."Sa nhi, đứng lại, có nghe không Sa nhi?"Trong đêm đen mờ ảo, Thích Tử Sa lên cơn điên loạn lao đầu chạy băng băng về phía trước, cư nhiên chạy đến ngọn thác đang ầm ầm tuôn chảy đổ xuống một con suối đá bên dưới mà y cũng không hay biết. Một bước chạy này, y là cả thân mình lao xuống dòng thác đang cuồn cuộn đổ.Khoảnh khắc rơi giữa hư không, tứ chi cơ hồ quơ loạn, hai mắt mở to ngước nhìn bầu trời đen sẫm. Tiểu yêu chẳng còn nghĩ được chuyện gì, đầu óc trống rỗng phiêu lâng."Sa nhi!"Lãnh Dạ Xuyên gào lên, một đường lao theo Thích Tử Sa, vươn tay nắm lấy bàn tay y. Giữa thác nước ầm ầm tuôn đổ. Dạ Xuyên ôm đồ nhi vào lòng. Cả hai cùng rơi xuống.Không gian chìm trong mờ ảo, đôi mắt Dạ Xuyên vẫn vô cùng tinh tường. Hắn nhìn thấy phía dưới có mỏm đá vội vòng tay đỡ lấy sau đầu che chắn cho đối phương. Quả nhiên chưa đầy cái chớp mắt khuỷu tay hắn đã đập mạnh vào mõm đá, máu bắn lên rồi lại nhanh chóng hòa vào dòng nước cuộn trào cuốn đi mất biệt."Sa nhi, con có sao không Sa nhi?""Khốn kiếp, đừng đụng vào ta."Thiếu niên gào lên vung tay đẩy Dạ Xuyên ra. Hắn vội nắm chặt lại."Sa nhi, ta đã làm gì sai khiến con ghét bỏ trốn tránh ta hả?""Đừng hỏi nữa, ta không muốn nghe, ta không muốn nghe, ta hận ngươi, ta hận ngươi.""Được, không nói, không nói nữa. Ta mang con về.""Không, ta không về đó đâu, có chết cũng không về. Ngươi mau buông ta ra. Buông ta ra."Nghe về cốc thiếu niên càng hoảng sợ hơn la hét chống cự cố thoát khỏi bàn tay của Dạ Xuyên, tứ chi đập loạn, nước văng lên tung tóe.Dạ Xuyên thấy tình hình không ổn đành đánh đồ nhi ngất đi, mang người về lại hang núi trên cao...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương