Bạch Xà Giam Cầm
Chương 4: Nói dối không chớp mắt
Bên trên tửu lâu kín đáo, nữ tử xinh đẹp thanh thuần nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Giây trước nàng ta còn cười tươi, lộ ra bộ mặt quyến rũ mê người. Nhưng giây sau thì liền thu lại mọi biểu cảm khi phát hiện bầu không khí trầm trọng vây quanh người nam nhân kia.
Liêu Cửu nhẹ nhàng cẩn thận tiến lên, cất lời.
"Cần ca ca, mọi chuyện sao rồi."
Hoàng Khí Cần đen mày đen mặt nói.
"Tối hôm qua ta không thấy người, rốt cuộc ngươi sai đám người gì mà làm việc nhố nhăng thế hả?"
Bị khí tức giận dữ của nhị hoàng tử doạ sợ, Liêu Cửu vội vàng cúi người.
"Cần ca ca, muội đã dặn dò đám hạ nhân kia rất rõ. Họ cũng đã lột y phục ngoài của Sương tỷ tỷ, còn tạo một vết thương dưới cánh tay và đã đánh ngất tỷ ấy đặt vào hồ nước rồi. Cuối cùng chỉ chờ huynh anh hùng cứu mỹ nhân..."
Hoàng Khí Cần hung hãn trừng mắt, giận dữ gào lên.
"Câm miệng! Đáng lẽ ra ta không nên tin ngươi." Nói xong hắn liền bước ra khỏi căn phòng.
...
Quan sát một đường kinh đô của đương thời này Từ Thách Quan thấy không tệ, nói chung đối với một người sống ở hiện đại như cô được xuyên về thời cổ đại có thể quan sát kinh thành của một vương triều cũng mới lạ.
Thú vị, nhiều thứ mới mẻ.
"Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây. Các khách quan mau mại vô, chỉ hai đồng một cây thôi."
Bước chân vị khuê nữ nổi danh trong kinh thành bỗng dừng lại, kẹo hồ lô ư? Chậc, cũng chẳng phải sơn hào hải vị. Từ Thách Quan định bước đi thì lại khựng chân, nghĩ lại... mua ba cây cũng được.
"Dư Hoà, mua ba cây hồ lô về đây cho ta."
"Vâng, thưa tiểu thư." Tì nữ liền chạy theo người bán kẹo hồ lô, hỏi mua.
Từ Thách Quan không thích đồ ngọt lắm! Nhưng ai bảo vị cô nương đang kéo tảng đá trăm kí đang hậm hực, tủi buồn chứ! Cô thân là chủ tử, vẫn nên quan tâm chút.
"Muốn ăn chứ?"
Từ Thách Quan phe phẩy cây hồ lô mọng ngọt đỏ thắm trước mặt Kim Liên, cô ta bụng đói cồn cào lại mất sức đương nhiên muốn ăn. Nhưng bị Hạ Ban Sương dày vò thành ra vật vã khổ nan như vậy ả không can lòng, trong lòng ả thầm nghĩ nhịn một chút để tới bên vị chủ tử kia, một lát nữa không tin Hạ Ban Sương không đẹp mặt. Còn ả chỉ cần diễn một vở kịch... đợi lát nữa không tin ấm ức này không trả cho Hạ Ban Sương.
Ả cau mày lại, hung hăng trừng mắt nhìn.
Thấy nô tì không hiểu quy tắc tự cho bản thân có thân phận cao quý đang trừng mắt với chủ tử, vị tì nữ bên cạnh định vung tát nhưng Từ Thách Quan đã vội chụp lấy tay nàng ta.
"Tiểu... tiểu thư! Nô tì xin lỗi, ả ta quá ngạo mạn nên nô tì định dạy dỗ thay người..."
Nô tì này bắt đầu run như cầy sấy. Từ Thách Quan lười bận tâm, cô nhét cây hồ lô lên tay nàng.
"Ăn đi, chúng ta lên đường tới nhà của biểu muội ta nào."
Vị biểu muội này, nguyên tác là trà xanh xanh xanh xanh chính hiệu. Vừa giúp tên cẩu nam nhân vừa quyến rũ hắn rồi húp hắn, thành ra nữ chính nguyên tác mới lâm vào cái kết nằm giường ọc máu, liếc con mắt xấu xí nhìn ả, rồi bị đâm.
Chuyện sẽ bình thường nếu cô xuyên vào đầu truyện, nhưng đời lầm lỡ cho cô xuyên vào kết truyện trước, cảm nhận nỗi đau bị trùng ăn mòn nội tạng bên trong. Còn bị biểu muội ngoan đâm tim, nỗi đau khắc vào tâm trí, thù này không báo không được.
Nữ chính nguyên tác, cô lời rồi.
"Sương... Sương nhi, sao nàng lại ở đây?"
Giọng nam này vang lên Từ Thách Quan cảm thấy lồng ngực như đang bị lửa đốt, cô hoang mang nhìn xuống mà thầm nghĩ ngợi. Không phải nguyên chủ vẫn sống trong thân thể này nên khi gặp nam nhân này tim nàng vẫn đập bịch bịch chứ?
Từ Thách Quan xoay người lại, trước mặt phủ một thân thể to lớn của nam nhân nào đó. Hoàng Khí Cần đặt nhẹ tay lên vai cô, biểu cảm có phần lo lắng hỏi han.
"Sương nhi, nàng không sao chứ? Cánh tay nàng bị thương đã ổn hơn chưa?"
Vị tì nữ thân cận thấy bàn tay kia liền tiến lên một bước, cung kính lại cứng rắn nói.
"Thưa nhị hoàng tử, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ngài vẫn nên đừng đụng chạm tới tiểu thư nhà nô tì thì vẫn hơn."
Dư Hoà tỏ ra vẻ mặt không vui nhìn tì nữ kia. Tiểu thư và nhị hoàng tử là yêu thương nhau, tiểu thư chưa nói gì đã đến lượt nàng ta sao? Nếu gây mất thiện cảm với nhị hoàng tử thì tiểu thư sẽ buồn khóc lên mất.
"Nhị hoàng tử, người biết cánh tay tiểu thư nhà nô tì bị thương. Không phải... ngài là người đưa tiểu thư về phủ tối qua chứ?"
Tim Hoàng Khí Cần đập mạnh một cái, hắn khẽ nhìn xuống nữ tử xinh đẹp dạng ngời đang tròn mắt nhìn mình. Rồi cười nhẹ.
"Đúng vậy! Hôm qua đi tìm thì thấy nàng nằm bên hồ nước. Khi ta đưa nàng về phủ thì thị vệ của ta xuất hiện báo có việc gấp, ta chỉ có thể đặt nàng trên giường rồi rời đi ngay."
Hắn nói dối đến mắt cũng không chớp, tì nữ Dư Hoà nghe xong hết sức vui mừng nhìn qua tiểu thư nhà mình.
Tuy nhiên nói dối gương mặt đương nhiên sẽ hiện ra chút chột dạ, Hoàng Khí Cần cúi xuống, mỉm cười tuấn tú nhẹ nhàng nói: "Sương nhi, ta xin lỗi! Ta có việc cần phải làm tới chiều mới xong, nàng xem, ta vừa xong việc đã định tới phủ thăm nàng. Nhưng trùng hợp lại bắt gặp nàng ở đây.
Nàng thấy khoẻ hơn rồi chứ?"
Từ Thách Quan sởn da thịt gai góc, vị này nam chính nguyên tác. Kết truyện hắn cũng chẳng có giết cô, dù sao cũng chẳng liên quan nên chẳng cần quan tâm hắn làm gì.
Nhưng phía sau, lại có vị biểu muội xinh đẹp xuất hiện.
Liêu Cửu nhẹ nhàng cẩn thận tiến lên, cất lời.
"Cần ca ca, mọi chuyện sao rồi."
Hoàng Khí Cần đen mày đen mặt nói.
"Tối hôm qua ta không thấy người, rốt cuộc ngươi sai đám người gì mà làm việc nhố nhăng thế hả?"
Bị khí tức giận dữ của nhị hoàng tử doạ sợ, Liêu Cửu vội vàng cúi người.
"Cần ca ca, muội đã dặn dò đám hạ nhân kia rất rõ. Họ cũng đã lột y phục ngoài của Sương tỷ tỷ, còn tạo một vết thương dưới cánh tay và đã đánh ngất tỷ ấy đặt vào hồ nước rồi. Cuối cùng chỉ chờ huynh anh hùng cứu mỹ nhân..."
Hoàng Khí Cần hung hãn trừng mắt, giận dữ gào lên.
"Câm miệng! Đáng lẽ ra ta không nên tin ngươi." Nói xong hắn liền bước ra khỏi căn phòng.
...
Quan sát một đường kinh đô của đương thời này Từ Thách Quan thấy không tệ, nói chung đối với một người sống ở hiện đại như cô được xuyên về thời cổ đại có thể quan sát kinh thành của một vương triều cũng mới lạ.
Thú vị, nhiều thứ mới mẻ.
"Kẹo hồ lô đây, kẹo hồ lô đây. Các khách quan mau mại vô, chỉ hai đồng một cây thôi."
Bước chân vị khuê nữ nổi danh trong kinh thành bỗng dừng lại, kẹo hồ lô ư? Chậc, cũng chẳng phải sơn hào hải vị. Từ Thách Quan định bước đi thì lại khựng chân, nghĩ lại... mua ba cây cũng được.
"Dư Hoà, mua ba cây hồ lô về đây cho ta."
"Vâng, thưa tiểu thư." Tì nữ liền chạy theo người bán kẹo hồ lô, hỏi mua.
Từ Thách Quan không thích đồ ngọt lắm! Nhưng ai bảo vị cô nương đang kéo tảng đá trăm kí đang hậm hực, tủi buồn chứ! Cô thân là chủ tử, vẫn nên quan tâm chút.
"Muốn ăn chứ?"
Từ Thách Quan phe phẩy cây hồ lô mọng ngọt đỏ thắm trước mặt Kim Liên, cô ta bụng đói cồn cào lại mất sức đương nhiên muốn ăn. Nhưng bị Hạ Ban Sương dày vò thành ra vật vã khổ nan như vậy ả không can lòng, trong lòng ả thầm nghĩ nhịn một chút để tới bên vị chủ tử kia, một lát nữa không tin Hạ Ban Sương không đẹp mặt. Còn ả chỉ cần diễn một vở kịch... đợi lát nữa không tin ấm ức này không trả cho Hạ Ban Sương.
Ả cau mày lại, hung hăng trừng mắt nhìn.
Thấy nô tì không hiểu quy tắc tự cho bản thân có thân phận cao quý đang trừng mắt với chủ tử, vị tì nữ bên cạnh định vung tát nhưng Từ Thách Quan đã vội chụp lấy tay nàng ta.
"Tiểu... tiểu thư! Nô tì xin lỗi, ả ta quá ngạo mạn nên nô tì định dạy dỗ thay người..."
Nô tì này bắt đầu run như cầy sấy. Từ Thách Quan lười bận tâm, cô nhét cây hồ lô lên tay nàng.
"Ăn đi, chúng ta lên đường tới nhà của biểu muội ta nào."
Vị biểu muội này, nguyên tác là trà xanh xanh xanh xanh chính hiệu. Vừa giúp tên cẩu nam nhân vừa quyến rũ hắn rồi húp hắn, thành ra nữ chính nguyên tác mới lâm vào cái kết nằm giường ọc máu, liếc con mắt xấu xí nhìn ả, rồi bị đâm.
Chuyện sẽ bình thường nếu cô xuyên vào đầu truyện, nhưng đời lầm lỡ cho cô xuyên vào kết truyện trước, cảm nhận nỗi đau bị trùng ăn mòn nội tạng bên trong. Còn bị biểu muội ngoan đâm tim, nỗi đau khắc vào tâm trí, thù này không báo không được.
Nữ chính nguyên tác, cô lời rồi.
"Sương... Sương nhi, sao nàng lại ở đây?"
Giọng nam này vang lên Từ Thách Quan cảm thấy lồng ngực như đang bị lửa đốt, cô hoang mang nhìn xuống mà thầm nghĩ ngợi. Không phải nguyên chủ vẫn sống trong thân thể này nên khi gặp nam nhân này tim nàng vẫn đập bịch bịch chứ?
Từ Thách Quan xoay người lại, trước mặt phủ một thân thể to lớn của nam nhân nào đó. Hoàng Khí Cần đặt nhẹ tay lên vai cô, biểu cảm có phần lo lắng hỏi han.
"Sương nhi, nàng không sao chứ? Cánh tay nàng bị thương đã ổn hơn chưa?"
Vị tì nữ thân cận thấy bàn tay kia liền tiến lên một bước, cung kính lại cứng rắn nói.
"Thưa nhị hoàng tử, giữa thanh thiên bạch nhật như vậy ngài vẫn nên đừng đụng chạm tới tiểu thư nhà nô tì thì vẫn hơn."
Dư Hoà tỏ ra vẻ mặt không vui nhìn tì nữ kia. Tiểu thư và nhị hoàng tử là yêu thương nhau, tiểu thư chưa nói gì đã đến lượt nàng ta sao? Nếu gây mất thiện cảm với nhị hoàng tử thì tiểu thư sẽ buồn khóc lên mất.
"Nhị hoàng tử, người biết cánh tay tiểu thư nhà nô tì bị thương. Không phải... ngài là người đưa tiểu thư về phủ tối qua chứ?"
Tim Hoàng Khí Cần đập mạnh một cái, hắn khẽ nhìn xuống nữ tử xinh đẹp dạng ngời đang tròn mắt nhìn mình. Rồi cười nhẹ.
"Đúng vậy! Hôm qua đi tìm thì thấy nàng nằm bên hồ nước. Khi ta đưa nàng về phủ thì thị vệ của ta xuất hiện báo có việc gấp, ta chỉ có thể đặt nàng trên giường rồi rời đi ngay."
Hắn nói dối đến mắt cũng không chớp, tì nữ Dư Hoà nghe xong hết sức vui mừng nhìn qua tiểu thư nhà mình.
Tuy nhiên nói dối gương mặt đương nhiên sẽ hiện ra chút chột dạ, Hoàng Khí Cần cúi xuống, mỉm cười tuấn tú nhẹ nhàng nói: "Sương nhi, ta xin lỗi! Ta có việc cần phải làm tới chiều mới xong, nàng xem, ta vừa xong việc đã định tới phủ thăm nàng. Nhưng trùng hợp lại bắt gặp nàng ở đây.
Nàng thấy khoẻ hơn rồi chứ?"
Từ Thách Quan sởn da thịt gai góc, vị này nam chính nguyên tác. Kết truyện hắn cũng chẳng có giết cô, dù sao cũng chẳng liên quan nên chẳng cần quan tâm hắn làm gì.
Nhưng phía sau, lại có vị biểu muội xinh đẹp xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương