Bám Đùi Thụ Chính Trà Xanh Liền Bị Thụ Chính Và Bọn Kia Đè
Chương 97: Rồi sẽ có một ngày các anh cần em thôi
Ngay khi vừa nói xong câu đó với ả ta, thì họ bắt đầu quay lưng bỏ đi để mình ả ta tức đến điên người mà nội tâm
Mộng Liên Hoa tức giận:"Các anh dám từ chối lời mời hợp tác của em chỉ vì thằng đó thôi sao"
Mộng Liên Hoa nội tâm nghiến răng:"Thằng đó có gì hơn em cơ chứ, em có đầy đủ điều kiện hơn nó mà, rốt cuộc thì thằng đó đã dùng bùa chú gì lên người các anh, khiến các anh mê hoặc nó vậy chứ"
Mà ả càng nhắc đến Gia Nhi, tâm lại bắt đầu trở nên vô cùng tức giận lẫn căm ghét
Mộng Liên Hoa:"Trần Gia Nhi, tại sao cái gì cũng là mày, tại sao cái gì cũng là họ một mực từ chối tao vì mày chứ"
Mộng Liên Hoa:"Thằng khốn chết tiệt, tao không để mày có được họ dễ dàng vậy đâu, một khi thứ mà tao không có được thì mày cũng đừng hòng có được"
Mộng Liên Hoa:"Rồi sẽ có một ngày các anh cũng tới tìm em thôi, và ngày đó không còn xa nữa đâu, em chắc chắn với các anh là thế"
Nói rồi à bắt đầu đi chỗ khác, còn về họ thì đã tìm được Gia Nhi đang ngồi ở quầy bán cơm tấm
Ngọc Sương:"Gia Nhi, cuối cùng cũng tìm được em rồi"
Gia Nhi ngồi ăn và nhìn nhìn họ nói
Gia Nhi:"Các anh tới rồi à, kêu đồ ăn đi, đồ ăn ở đây ngon lắm đấy ạ"
Nói rồi cặm cụi ăn cơm của mình, hai cái má phồng lên vì ăn mà khiến cho họ có ý định muốn chạm vào nó lắm luôn
Tuy nhiên họ đã kiềm chế được cái ham muốn chạm vào đôi má phồng phồng đáng yêu kia mà gọi cơm để ăn
Đồ ăn mà họ kêu cũng rất nhanh mà được đem lên, cách trình bày gọn gàng nhìn là thích mắt
Và rồi họ lấy muỗng và nĩa lên bắt đầu ngồi ăn
Nhìn thấy Gia Nhi ăn rất nhanh họ bắt đầu nói
Tinh Nguyên:"Gia Nhi này em ăn chậm một chút thôi"
Nhật Dạ:"Đúng đó, đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày đâu!"
Nguyệt Quang:"Ừm đúng đó, mà nhìn bộ dạng này của em thì rất lâu rồi không được ăn món này sao?"
Gia Nhi không nghĩ ngợi gì cả mà bắt đầu nói
Gia Nhi:"Đúng vậy đó ạ, lâu lắm rồi em mới được ăn món này, nhớ hồi nhỏ em đã ăn món này rất nhiều, giờ được ăn lại thì phải ăn hai ba dĩa nữa". Chương mới nhấ𝒕 𝒕ại ﹍ 𝑇г 𝑼m𝑇г𝑢𝘆ện﹒Vn ﹍
Nghe cậu nói thế cả đám công bắt đầu ngạc nhiên thay phiên nhau nói
Lệ Phong:"Hả, em ăn vậy chưa nó được chút nào sao"
Gia Nhi gật đầu nói:"Đúng vậy đó ạ, dì ơi lấy con thêm ba dĩa thập cẩm đầy đủ sườn, bì, chả, trứng, dưa leo, cà chua, đồ chua, à với lại thêm cho cháu ba dĩa mỗi dĩa nhiều mở hành tóp mỡ nha dì"
Dì bán hàng:"Có ngay đây", mấy phút sau đồ ăn như cậu kêu đã mang lên, cậu ăn hết dĩa này đến dĩa khác khiến cho các công nhìn cậu với ánh mắt lo lắng rằng, nếu cậu ăn nhiều thì sẽ bị đau bụng
Dạ Huyết:"Gia Nhi, em ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đấy"
Gia Nhi:"Ơ từ nãy giờ em ăn chậm mà, con mắt nào của các anh nói em ăn nhanh thế"
Đúng thật thì giờ trên bàn chỉ có một dĩa đầu tiên là cậu đã ăn xong, còn lại hai dĩa còn nguyên, và dĩa thứ ba là cậu đang ăn dang dở
Ồ, họ chính thức muốn tìm một cái hố chôn mình rồi, xấu hổ vì lo cho vợ nó vậy đấy mọi người
Gia Nhi:"Sao các anh không anh đi ạ, hay để em ăn hết luôn cho"
Họ nhìn nhau nghĩ đồng thanh:"Ừm đúng là cần nuôi béo em ấy mới được"
Nói rồi họ đưa dĩa đồ ăn chưa chạm gì vào của mình đưa cho cậu nói
Nhạn Điệp:"Ăn từ từ, của em hết"
Gia Nhi mắt lấp lánh nói cảm ơn họ mà bắt đầu ăn, còn họ thì ngồi ngắm cậu ăn, và kêu phần dĩa khác cho chính mình, và chạm nĩa và muỗng ăn
Mộng Liên Hoa tức giận:"Các anh dám từ chối lời mời hợp tác của em chỉ vì thằng đó thôi sao"
Mộng Liên Hoa nội tâm nghiến răng:"Thằng đó có gì hơn em cơ chứ, em có đầy đủ điều kiện hơn nó mà, rốt cuộc thì thằng đó đã dùng bùa chú gì lên người các anh, khiến các anh mê hoặc nó vậy chứ"
Mà ả càng nhắc đến Gia Nhi, tâm lại bắt đầu trở nên vô cùng tức giận lẫn căm ghét
Mộng Liên Hoa:"Trần Gia Nhi, tại sao cái gì cũng là mày, tại sao cái gì cũng là họ một mực từ chối tao vì mày chứ"
Mộng Liên Hoa:"Thằng khốn chết tiệt, tao không để mày có được họ dễ dàng vậy đâu, một khi thứ mà tao không có được thì mày cũng đừng hòng có được"
Mộng Liên Hoa:"Rồi sẽ có một ngày các anh cũng tới tìm em thôi, và ngày đó không còn xa nữa đâu, em chắc chắn với các anh là thế"
Nói rồi à bắt đầu đi chỗ khác, còn về họ thì đã tìm được Gia Nhi đang ngồi ở quầy bán cơm tấm
Ngọc Sương:"Gia Nhi, cuối cùng cũng tìm được em rồi"
Gia Nhi ngồi ăn và nhìn nhìn họ nói
Gia Nhi:"Các anh tới rồi à, kêu đồ ăn đi, đồ ăn ở đây ngon lắm đấy ạ"
Nói rồi cặm cụi ăn cơm của mình, hai cái má phồng lên vì ăn mà khiến cho họ có ý định muốn chạm vào nó lắm luôn
Tuy nhiên họ đã kiềm chế được cái ham muốn chạm vào đôi má phồng phồng đáng yêu kia mà gọi cơm để ăn
Đồ ăn mà họ kêu cũng rất nhanh mà được đem lên, cách trình bày gọn gàng nhìn là thích mắt
Và rồi họ lấy muỗng và nĩa lên bắt đầu ngồi ăn
Nhìn thấy Gia Nhi ăn rất nhanh họ bắt đầu nói
Tinh Nguyên:"Gia Nhi này em ăn chậm một chút thôi"
Nhật Dạ:"Đúng đó, đừng ăn nhanh quá, không tốt cho dạ dày đâu!"
Nguyệt Quang:"Ừm đúng đó, mà nhìn bộ dạng này của em thì rất lâu rồi không được ăn món này sao?"
Gia Nhi không nghĩ ngợi gì cả mà bắt đầu nói
Gia Nhi:"Đúng vậy đó ạ, lâu lắm rồi em mới được ăn món này, nhớ hồi nhỏ em đã ăn món này rất nhiều, giờ được ăn lại thì phải ăn hai ba dĩa nữa". Chương mới nhấ𝒕 𝒕ại ﹍ 𝑇г 𝑼m𝑇г𝑢𝘆ện﹒Vn ﹍
Nghe cậu nói thế cả đám công bắt đầu ngạc nhiên thay phiên nhau nói
Lệ Phong:"Hả, em ăn vậy chưa nó được chút nào sao"
Gia Nhi gật đầu nói:"Đúng vậy đó ạ, dì ơi lấy con thêm ba dĩa thập cẩm đầy đủ sườn, bì, chả, trứng, dưa leo, cà chua, đồ chua, à với lại thêm cho cháu ba dĩa mỗi dĩa nhiều mở hành tóp mỡ nha dì"
Dì bán hàng:"Có ngay đây", mấy phút sau đồ ăn như cậu kêu đã mang lên, cậu ăn hết dĩa này đến dĩa khác khiến cho các công nhìn cậu với ánh mắt lo lắng rằng, nếu cậu ăn nhiều thì sẽ bị đau bụng
Dạ Huyết:"Gia Nhi, em ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn đấy"
Gia Nhi:"Ơ từ nãy giờ em ăn chậm mà, con mắt nào của các anh nói em ăn nhanh thế"
Đúng thật thì giờ trên bàn chỉ có một dĩa đầu tiên là cậu đã ăn xong, còn lại hai dĩa còn nguyên, và dĩa thứ ba là cậu đang ăn dang dở
Ồ, họ chính thức muốn tìm một cái hố chôn mình rồi, xấu hổ vì lo cho vợ nó vậy đấy mọi người
Gia Nhi:"Sao các anh không anh đi ạ, hay để em ăn hết luôn cho"
Họ nhìn nhau nghĩ đồng thanh:"Ừm đúng là cần nuôi béo em ấy mới được"
Nói rồi họ đưa dĩa đồ ăn chưa chạm gì vào của mình đưa cho cậu nói
Nhạn Điệp:"Ăn từ từ, của em hết"
Gia Nhi mắt lấp lánh nói cảm ơn họ mà bắt đầu ăn, còn họ thì ngồi ngắm cậu ăn, và kêu phần dĩa khác cho chính mình, và chạm nĩa và muỗng ăn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương