Bàn Ăn Nhỏ Phủ Khai Phong
Chương 16
Triệu Hàn Yên khẳng định cô bé ấy vẫn còn ở đó, gấp gáp tìm kiếm khắp nơi. Sau đó Triệu Hổ cùng Tú Châu xách đèn lồng tới, phía bên kia tường có chiếu một cái bóng, bọn họ liền nhìn về hướng con sư tử bằng đá trước cửa Khai Phong Phủ, có một bóng người đang rút lên phía sau.
Triệu Hàn Yên không đưa tay đụng nàng, mà là đứng cách đó nửa trượng, nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương: "Là tới tìm ta sao?"
Cô bé vốn là nghe được tiếng bước chân, sợ hãi đem mình vùi sâu hơn. Lúc này bởi vì nghe được thanh âm quen thuộc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hàn Yên, lập tức bật khóc chạy lại ôm lấy nàng. Triệu Hàn Yên lúc này mới dám vỗ sau lưng tiểu cô nương, nhẹ giọng an ủi nàng rất lâu. Cuối cùng để nữ hài buông lỏng cảnh giác, Triệu Hàn Yên mới kéo tay nàng lại, dẫn nàng trở lại Khai Phong Phủ.
Triệu Hàn Yên đưa nữ hài một bát cháo rau cải, cùng với một đĩa cà rốt ngâm tương nàng tự làm. Không phải là không muốn cho nàng ăn đồ ăn ngon, mà là thời gian dài bị đói, dạ dày yếu, bỗng nhiên lại ăn một lượng lớn thức ăn, thân thể sẽ không chịu được, hiện tại chỉ có thể húp cháo trước rồi từ từ điều dưỡng là thích hợp nhất. Trước kia, nữ hài này trốn tránh nàng, không còn cách nào khác nên nàng chỉ có thể đưa chút đồ ăn lót dạ, hiện giờ đã dẫn người về, Triệu Hàn Yên dĩ nhiên phải cẩn thận chăm sóc.
Cô bé cảm kích bưng tô lên, vội vàng uống cháo.
Tiếng lòng cô bé: Cháo thật ngon, tay nghề đại ca ca thật lợi hại, đúng rồi, ta nên nói cho đại ca ca biết là trong thành có người xấu, người xấu giết cha, mẹ và các anh, nhưng ta nên nói như thế nào đây, thôi ta sẽ không nói chuyện này nữa...
Đùng một tiếng, ngay cả chén cháo cũng rơi xuống đất. Lại nhìn tiểu cô nương, mặt đã đầy nước mắt, gấp đến độ run lẩy bẩy.
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu sao mà nữ hài đang bình thường lại bất thình lình thay đổi. Chỉ có Triệu Hàn Yên hiểu tâm tư nhỏ của nàng ấy, nàng ôm đứa nhỏ, vỗ vỗ sau lưng, an ủi nàng không cần phải sợ.
"Đại ca ca đều đã biết, muội không cần lo lắng."
Cô bé sững sốt, nước mắt dần dần ngừng rơi, nghi ngờ nhìn Triệu Hàn Yên, tựa như hỏi lại: "Đại ca ca thật sự biết muội muốn nói cái gì sao?"
Triệu Hàn Yên mỉm cười đối với nàng gật đầu.
Cô bé kích động không thôi, vì có được người hiểu nàng mà trong lòng vui mừng.
Triệu Hàn Yên biết tình trạng và trạng thái của tiểu cô nương bây giờ không thể hỏi quá nhiều, đợi đến lúc muội ấy nghỉ ngơi, tinh thần khá hơn chút, rồi hãy đề cập đến vấn đề sẽ tốt hơn, với lại lúc tâm tình đã bình tĩnh càng có thể nhớ lại được nhiều chi tiết hơn.
Triệu Hàn Yên lại múc thêm một chén cháo đưa tiểu cô nương, chờ nàng uống xong, dùng khăn lau miệng cho nàng. Trong thời gian đó, nàng còn để Xuân Lai đi tìm xiêm áo của những đứa trẻ cùng lứa, định mang nàng ấy đi tắm, thay xiêm y.
Triệu Hàn Yên dắt tiểu cô nương rời khỏi, thấy Triệu Hổ cùng đám người Xuân Lai dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình, lập tức kịp phản ứng được vào lúc này mình đang là 'Nam tử', cười với nữ hài rồi nói: "Một hồi để cho Tú Châu tỷ tỷ mang muội đi tắm có được không? Tú Châu tỷ tỷ là người rất tốt, so với ta còn kiên nhẫn hơn, nàng sẽ còn nói rất nhiều chuyện khiến muội vui vẻ. Sau khi tắm xong, muội sẽ trắng nõn thơm tho, sẽ không ngứa nữa."
Tiểu cô nương mới đầu nghe được, không chịu buông tay của Triệu Hàn Yên, nhưng sau khi nghe đến lời giải thích do dự một chút, cuối cùng gật đầu một cái.
Tú Châu vội vàng cười tới dắt tay nàng ấy, dùng cách thức gây cười để dỗ nàng mấy câu. Cô bé đối với Tú Châu cuối cùng cũng buông lỏng phòng bị, ngoan ngoãn đi theo Tú Châu.
Đám người Triệu Hổ ở cạnh liền bội phục Triệu Hàn Yên, cô bé không nói chuyện, còn lo sợ mà tránh người, nếu là nam tử bình thường khác khẳng định sẽ bó tay hết cách, tiểu đầu bếp lại khác, dáng vẻ dỗ con nít thật ôn nhu, thân thiết.
Anh tuấn, có tay nghề, lại hiền lành, kiên nhẫn như thế, tiểu đầu bếp có phần lóa mắt.
Triển Chiêu lúc này từ đường hẻm bên kia đi tới, chỉ liếc thấy bóng lưng bé gái, nghe kể lại liền cười khen Triệu Hàn Yên tâm địa hiền lành.
Sau đó chàng dò xét phòng bếp một vòng, buồn bực hỏi Triệu Hàn Yên: "Cá chép đỏ nướng đâu, làm xong rồi sao?"
"Ai nha, quên mua rồi." Triệu Hổ vỗ tay một cái, trách đầu mình không đủ dùng.
"Vốn không có ý định sẽ dùng tới nó." Triệu Hàn Yên liền hướng lò bếp vừa đi vừa nói.
"Không có nướng cá, làm sao dẫn kẻ gian tới?" Triển chiêu đoán Triệu Hàn Yên sớm đã có chủ ý, không nhanh không chậm hỏi.
"Có nướng cá nha, nhưng không phải cá chép đỏ." Triệu Hàn Yên từ trong chậu lấy ra cá diếc nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay cái, thả một con vào cái mâm hình tròn trắng như tuyết, ngược lại cá càng có vẻ nhỏ hơn, "Vì sao phải toại tâm ý của hắn, ta cũng không định nuôi kẻ gian, nướng con cá diếc gầy nhất, nhỏ nhất cho hắn là được."
Mọi người vừa nghe liền cười lên, thán phục Triệu Hàn Yên cơ trí.
"Nhưng làm sao bảo đảm được kẻ gian kia tối nay nhất định sẽ tới?" Triệu Hổ hỏi.
Triệu Hàn cho người xé xuống một tấm vải trắng mang tới, trên viết "Cá trong nồi, người trong viện", sau đó đem miếng vải trắng treo lên một cái gậy gỗ, phía đầu gậy treo hai cái đèn lồng, để tránh lúc trời tối, 'Kẻ gian ăn hàng' mai phục ở phương xa sẽ không thấy rõ chữ trên miếng vải.
"Ha ha ha..."
Triệu Hổ cười đau bụng, mọi người còn lại cũng cảm thấy thú vị, bao gồm cả Triển Chiêu ở bên trong.
"Quang minh chính đại như vậy, kẻ gian kia sẽ tới?" Triệu Hổ lại hỏi.
"Kẻ gian kiêu ngạo này, nếu dám đưa tin khiêu khích, sẽ không sợ chúng ta mai phục chờ hắn. Hắn nếu đã viết thư, liền tự nhiên sẽ nhìn chằm chằm nơi này, tối nay thấy tấm vải trắng này, cho dù không muốn lấy cá cũng nhất định sẽ tới, kẻ kiêu kỳ chỉ sợ bị khích tướng, không muốn tùy tiện chịu thua." Triệu Hàn Yên giải thích.
Triển Chiêu phát hiện lúc tiểu đầu bếp giở trò khôn vặt, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã bao giờ cũng lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, trong hai mắt ánh lên sự thông minh, nhạy bén cùng cơ trí, giống như cõi đời này không có "hắn" thì sẽ không thể giải quyết vấn đề khó khăn.
Thật là một nam tử hiếm thấy, Triển Chiêu lòng thở dài nói.
Trời ngày càng tối, đã gần đến giờ Tý.
Triệu Hàn Yên để Lai Vượng đốt than, nàng thì cầm một cây que dài bằng trúc cắm cá diếc lên, lật hai lần, cá diếc nhỏ rất nhanh liền chín, thả vào trong mâm, đậy lại, cá để câu 'Kẻ gian' coi như chuẩn bị xong.
Tiếp theo mọi người liền cùng nhau vừa nói vừa cười dùng cây que bằng trúc xuyên thịt dê, không tới một nén nhang mọi thứ đều chuẩn bị xong. Lửa than lúc này cũng đốt đỏ rực, rất thích hợp để nướng thịt. Triệu Hàn Yên liền đem xâu thịt dê đặt trên lò nướng, đem dầu, muối, tiêu, tương cùng bột thì là chuẩn bị đầy đủ.
Không bao lâu, từ xâu thịt dê mỡ chảy xuống, tản ra mùi thơm. Bề ngoài xâu thịt chuyển từ màu đỏ tươi ban đầu thành màu nước sốt đỏ, có chỗ còn khô vàng bóng loáng, rải hột tiêu lên liền cay cay, mùi thơm tê dại, không ngán không ngấy, cắn một cái trong ngoài đều mềm, ngon miệng lạ thường, khá có hương vị, có thể nói là món ăn hợp nhất vào những đêm hè, ngồi uống rượu, nói chuyện trăng sao.
Triệu Hàn Yên bắt đầu giở trò, thét lên: "Thịt nướng độc nhất, ăn đỡ thèm, đỡ đói, khách quan tới mua một chuỗi không? Ba lượng một chuỗi."
"Ba lượng một chuỗi?" Triệu Hổ kêu lên, "Không biết còn tưởng rằng ngươi đây là bán trân châu mã não đâu, quá đắt!"
"Ngại đắt chớ ăn." Triệu Hàn Yên nghiêng đầu ghét bỏ, lúc này có một đĩnh bạc sáng bóng xuất hiện trước mắt Triệu Hàn Yên. Tay người cầm bạc thon dài trắng nõn, trừ nơi hổ khẩu* hơi mỏng, có vết chai ở ngoài, thật nhìn không ra là bàn tay của một võ sinh.
*hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Triệu Hàn Yên lập tức cầm năm xâu đưa cho Triển Chiêu, "Vẫn là vị Triển khách quan này có hiểu biết."
"Thu tiền." Triển Chiêu thấy Triệu Hàn Yên không cầm tiền, cười nói.
"Thấy khách quan diện mạo anh tuấn, liền miễn." Triệu Hàn Yên tiếp tục pha trò.
Triệu Hổ nghe lời này liền không phục, tiến tới bên người Triển Chiêu cùng chàng so sánh, nói: "Triệu gia ta ở quê cũng được gọi là một trong mười mỹ nam đệ nhất, tuy không bằng Triển gia, nhưng chí ít cũng đáng bốn chuỗi chứ."
"Ngươi thì có xú mỹ* thôi nhé." Không đợi Triệu Hàn Yên phản bác, những người khác có mặt không liên can, cười nhạo Triệu Hổ một trận.
*Mỹ xú: đỏm dáng, bảnh chọe.
"Người nói láo không có thịt để ăn."
Triệu Hàn Yên giơ xâu thịt đã nướng xong, lần lượt phân chia, nhất định không đưa cho Triệu Hổ.
Triệu Hổ gấp đến độ liên tục bồi tội, cự kỳ trái lương tâm thừa nhận rằng mình không phải là mỹ nam. Triệu Hàn Yên vẫn là không để ý hắn, Triển Chiêu cười đem hai chuỗi trong tay mình cho Triệu Hổ, lại đem hai chuỗi đưa cho Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên chỉ lấy đi một chuỗi, "Vẫn còn rất nhiều thứ chưa nướng, mọi người đều sẽ được ăn."
Triển Chiêu cười một tiếng, lại để cho Triệu Hàn Yên cất tiền vào, coi như là đền đáp cho bữa đồ nướng đêm khuya, "Dầu gì thì ngươi đáng để ta ứng trước tiền ăn sau này, loại xâu thịt này ta cũng không chỉ muốn ăn một lần."
Triệu Hàn Yên thấy Triển Chiêu đã kiến quyết như vậy, liền cười thu tiền. Lúc này nàng phát hiện Triển Chiêu bỗng nhiên không ăn nữa, nghiêng tai hướng phía phòng bếp. Triệu Hàn Yên nhướng mày, có thể là 'Kẻ gian' đã tới, theo bản năng ngừng thở cũng hướng tới phòng bếp bên kia nhìn.
Rầm một tiếng, nghe giống như là nắp nồi bị đập xuống đất. Thanh âm lớn như thế này nghe giống như là 'Kẻ gian' cố ý đập.
Đang nói chuyện trời đất, Triệu Hổ nghe tiếng động liền ý thức được có gì đó không đúng, lập tức giơ đao vọt vào phòng bếp, kêu "Tặc nhân trốn nơi nào".
Còn Triển Chiêu thì không động, đứng yên tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Hổ xách đao đi ra, nói với Triển Chiêu: "Người không ở phòng bếp."
"Ta biết." Triển Chiêu dứt lời, tung người một cái nhảy lên nóc nhà.
Triệu Hàn Yên cùng Triệu Hổ đám người tất cả ngửa đầu hướng lên trên nhìn.
Nhờ ánh trăng, hiện rõ nơi mái hiên sừng sững một nam tử thân người cao lớn, hắn đón gió mà đứng, tóc đen như mực sau cổ phất phất bay, tay áo lay động theo chiều gió. Mông lung dưới ánh trăng một gương mặt kiêu ngạo tuyệt đẹp, ngay cả bộ bạch y đơn giản, mộc mạc nhất trên người hắn cũng có cảm giác hoa mỹ. So với dung mạo bắt mắt của thiếu niên là khí chất bất phàm từ người toát ra, cuồng ngạo dường như không đem bất kỳ kẻ nào vào mắt, di thế độc lập*, duy ngã độc tồn*.
*Di thế độc lập: cách ly với thế giới, không giao du với bất kỳ ai.
Duy ngã độc tồn: chỉ một mình ta tồn tại.
Triển Chiêu quan sát một phen, trong lòng tuy xúc động nhưng sắc mặt không thay đổi, "Bạch Ngọc Đường?"
"Ừ" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, ánh mắt dừng lại không lâu, liếc nhìn xuống, tuần tra một vòng mọi người bên trong viện đang 'Ngửa mặt trông lên' nhìn mình, cuối cùng dừng lại ở trên người Triệu Hàn Yên, môi mỏng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, "Tên lừa gạt."
"Nói ai là tên lừa gạt chứ, ta còn chưa nói ngươi là kẻ gian đâu!" Triệu Hàn Yên phản ứng cực nhanh, xoay người nắm một cái xâu thịt dê, ngồi lên băng ghế nhỏ, tiếp tục nướng xâu thịt, tựa như không bị ảnh hưởng.
"Ta không phải kẻ gian, ngươi là tên lừa gạt." Bạch Ngọc Đường thoáng qua Triển Chiêu, tung người nhảy một cái, bay xuống trong, đem đuôi của cá diếc lớn bằng ngón tay cái vứt xuống bên cạnh Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên dĩ nhiên biết ý tứ của Bạch Ngọc Đường, một tay chỉ điều phúc*, một tay xách cá diếc cùng Bạch Ngọc Đường tranh cãi: "Cá ở bên trong nồi, cái này có phải cá không?"
Điều phúc: tranh hoặc chữ viết (treo dọc)
Bạch Ngọc Đường ngớ ra. Thư hắn gửi đúng là nói rằng muốn có cá chép đỏ, nhưng trên miếng vải xác thực không viết cá chép đỏ, chỉ viết cá, cho nên nghiêm túc mà nói thì chưa tính là lừa gạt. Lại bị đùa giỡn, Bạch Ngọc Đường có phần nổi cáu.
"Ta không phải kẻ gian, kẻ ăn trộm gà chính là Tưởng Bình." Bạch Ngọc Đường không chút do dự đem huynh đệ của mình đi 'bán'.
"Nhưng ngươi mới vừa trộm cá, điều này quá rõ ràng, nên theo luật thì ngươi phải ngồi tù." Triệu Hổ nói.
"Không phải là trộm mà là lấy." Bạch Ngọc Đường đưa con ngươi lạnh lùng nhìn Triệu Hổ, "Gửi thư là để 'đặt' món, lúc nãy là tới lấy món, tiền ở... đây."
Vừa nói Bạch Ngọc Đường liền đem một đĩnh vàng để lên bàn.
"Ngươi ——" Triệu Hổ giận đến lạc giọng, "Đây là Khai Phong Phủ, không phải tửu lầu, không phải nơi để cho ngươi đặt thức ăn."
"Đây chính là chuyên riêng của ta cùng vị... tiểu đầu bếp này, không liên quan đến ngươi." Bạch Ngọc Đường vốn không để ý Triệu Hổ có thái độ gì, quay đầu tiếp tục quan sát Triệu Hàn Yên.
Hắn phải cùng vị đầu bếp này từ từ tính sổ một lần... Đợi một chút, sao hắn lại ngửi thấy có mùi gì sao thơm đến như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Hóa học- Celluloid: Huynh đài, khói từ đồ nướng tỏa ra chứa như khí carbon, khí lưu huỳnh, khí ni-tơ, hạt aerosol, Benzopyrene, 1,4-Dioxin, xác định dễ ngửi nị?
- -----
Editor lúc đầu chương: Wao, chương này vừa ngắn vừa dễ edit, chắc sẽ nhanh xong!!! ^^
Editor lúc nhìn thấy lời gửi gắm của tác giả:.... Đừng dày vò những đứa ngu hóa như tuiiii TT
Triệu Hàn Yên không đưa tay đụng nàng, mà là đứng cách đó nửa trượng, nhẹ nhàng nói với tiểu cô nương: "Là tới tìm ta sao?"
Cô bé vốn là nghe được tiếng bước chân, sợ hãi đem mình vùi sâu hơn. Lúc này bởi vì nghe được thanh âm quen thuộc mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Hàn Yên, lập tức bật khóc chạy lại ôm lấy nàng. Triệu Hàn Yên lúc này mới dám vỗ sau lưng tiểu cô nương, nhẹ giọng an ủi nàng rất lâu. Cuối cùng để nữ hài buông lỏng cảnh giác, Triệu Hàn Yên mới kéo tay nàng lại, dẫn nàng trở lại Khai Phong Phủ.
Triệu Hàn Yên đưa nữ hài một bát cháo rau cải, cùng với một đĩa cà rốt ngâm tương nàng tự làm. Không phải là không muốn cho nàng ăn đồ ăn ngon, mà là thời gian dài bị đói, dạ dày yếu, bỗng nhiên lại ăn một lượng lớn thức ăn, thân thể sẽ không chịu được, hiện tại chỉ có thể húp cháo trước rồi từ từ điều dưỡng là thích hợp nhất. Trước kia, nữ hài này trốn tránh nàng, không còn cách nào khác nên nàng chỉ có thể đưa chút đồ ăn lót dạ, hiện giờ đã dẫn người về, Triệu Hàn Yên dĩ nhiên phải cẩn thận chăm sóc.
Cô bé cảm kích bưng tô lên, vội vàng uống cháo.
Tiếng lòng cô bé: Cháo thật ngon, tay nghề đại ca ca thật lợi hại, đúng rồi, ta nên nói cho đại ca ca biết là trong thành có người xấu, người xấu giết cha, mẹ và các anh, nhưng ta nên nói như thế nào đây, thôi ta sẽ không nói chuyện này nữa...
Đùng một tiếng, ngay cả chén cháo cũng rơi xuống đất. Lại nhìn tiểu cô nương, mặt đã đầy nước mắt, gấp đến độ run lẩy bẩy.
Mọi người đều sửng sốt, không hiểu sao mà nữ hài đang bình thường lại bất thình lình thay đổi. Chỉ có Triệu Hàn Yên hiểu tâm tư nhỏ của nàng ấy, nàng ôm đứa nhỏ, vỗ vỗ sau lưng, an ủi nàng không cần phải sợ.
"Đại ca ca đều đã biết, muội không cần lo lắng."
Cô bé sững sốt, nước mắt dần dần ngừng rơi, nghi ngờ nhìn Triệu Hàn Yên, tựa như hỏi lại: "Đại ca ca thật sự biết muội muốn nói cái gì sao?"
Triệu Hàn Yên mỉm cười đối với nàng gật đầu.
Cô bé kích động không thôi, vì có được người hiểu nàng mà trong lòng vui mừng.
Triệu Hàn Yên biết tình trạng và trạng thái của tiểu cô nương bây giờ không thể hỏi quá nhiều, đợi đến lúc muội ấy nghỉ ngơi, tinh thần khá hơn chút, rồi hãy đề cập đến vấn đề sẽ tốt hơn, với lại lúc tâm tình đã bình tĩnh càng có thể nhớ lại được nhiều chi tiết hơn.
Triệu Hàn Yên lại múc thêm một chén cháo đưa tiểu cô nương, chờ nàng uống xong, dùng khăn lau miệng cho nàng. Trong thời gian đó, nàng còn để Xuân Lai đi tìm xiêm áo của những đứa trẻ cùng lứa, định mang nàng ấy đi tắm, thay xiêm y.
Triệu Hàn Yên dắt tiểu cô nương rời khỏi, thấy Triệu Hổ cùng đám người Xuân Lai dùng ánh mắt kỳ quái quan sát mình, lập tức kịp phản ứng được vào lúc này mình đang là 'Nam tử', cười với nữ hài rồi nói: "Một hồi để cho Tú Châu tỷ tỷ mang muội đi tắm có được không? Tú Châu tỷ tỷ là người rất tốt, so với ta còn kiên nhẫn hơn, nàng sẽ còn nói rất nhiều chuyện khiến muội vui vẻ. Sau khi tắm xong, muội sẽ trắng nõn thơm tho, sẽ không ngứa nữa."
Tiểu cô nương mới đầu nghe được, không chịu buông tay của Triệu Hàn Yên, nhưng sau khi nghe đến lời giải thích do dự một chút, cuối cùng gật đầu một cái.
Tú Châu vội vàng cười tới dắt tay nàng ấy, dùng cách thức gây cười để dỗ nàng mấy câu. Cô bé đối với Tú Châu cuối cùng cũng buông lỏng phòng bị, ngoan ngoãn đi theo Tú Châu.
Đám người Triệu Hổ ở cạnh liền bội phục Triệu Hàn Yên, cô bé không nói chuyện, còn lo sợ mà tránh người, nếu là nam tử bình thường khác khẳng định sẽ bó tay hết cách, tiểu đầu bếp lại khác, dáng vẻ dỗ con nít thật ôn nhu, thân thiết.
Anh tuấn, có tay nghề, lại hiền lành, kiên nhẫn như thế, tiểu đầu bếp có phần lóa mắt.
Triển Chiêu lúc này từ đường hẻm bên kia đi tới, chỉ liếc thấy bóng lưng bé gái, nghe kể lại liền cười khen Triệu Hàn Yên tâm địa hiền lành.
Sau đó chàng dò xét phòng bếp một vòng, buồn bực hỏi Triệu Hàn Yên: "Cá chép đỏ nướng đâu, làm xong rồi sao?"
"Ai nha, quên mua rồi." Triệu Hổ vỗ tay một cái, trách đầu mình không đủ dùng.
"Vốn không có ý định sẽ dùng tới nó." Triệu Hàn Yên liền hướng lò bếp vừa đi vừa nói.
"Không có nướng cá, làm sao dẫn kẻ gian tới?" Triển chiêu đoán Triệu Hàn Yên sớm đã có chủ ý, không nhanh không chậm hỏi.
"Có nướng cá nha, nhưng không phải cá chép đỏ." Triệu Hàn Yên từ trong chậu lấy ra cá diếc nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay cái, thả một con vào cái mâm hình tròn trắng như tuyết, ngược lại cá càng có vẻ nhỏ hơn, "Vì sao phải toại tâm ý của hắn, ta cũng không định nuôi kẻ gian, nướng con cá diếc gầy nhất, nhỏ nhất cho hắn là được."
Mọi người vừa nghe liền cười lên, thán phục Triệu Hàn Yên cơ trí.
"Nhưng làm sao bảo đảm được kẻ gian kia tối nay nhất định sẽ tới?" Triệu Hổ hỏi.
Triệu Hàn cho người xé xuống một tấm vải trắng mang tới, trên viết "Cá trong nồi, người trong viện", sau đó đem miếng vải trắng treo lên một cái gậy gỗ, phía đầu gậy treo hai cái đèn lồng, để tránh lúc trời tối, 'Kẻ gian ăn hàng' mai phục ở phương xa sẽ không thấy rõ chữ trên miếng vải.
"Ha ha ha..."
Triệu Hổ cười đau bụng, mọi người còn lại cũng cảm thấy thú vị, bao gồm cả Triển Chiêu ở bên trong.
"Quang minh chính đại như vậy, kẻ gian kia sẽ tới?" Triệu Hổ lại hỏi.
"Kẻ gian kiêu ngạo này, nếu dám đưa tin khiêu khích, sẽ không sợ chúng ta mai phục chờ hắn. Hắn nếu đã viết thư, liền tự nhiên sẽ nhìn chằm chằm nơi này, tối nay thấy tấm vải trắng này, cho dù không muốn lấy cá cũng nhất định sẽ tới, kẻ kiêu kỳ chỉ sợ bị khích tướng, không muốn tùy tiện chịu thua." Triệu Hàn Yên giải thích.
Triển Chiêu phát hiện lúc tiểu đầu bếp giở trò khôn vặt, khuôn mặt thanh tú tuấn nhã bao giờ cũng lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, trong hai mắt ánh lên sự thông minh, nhạy bén cùng cơ trí, giống như cõi đời này không có "hắn" thì sẽ không thể giải quyết vấn đề khó khăn.
Thật là một nam tử hiếm thấy, Triển Chiêu lòng thở dài nói.
Trời ngày càng tối, đã gần đến giờ Tý.
Triệu Hàn Yên để Lai Vượng đốt than, nàng thì cầm một cây que dài bằng trúc cắm cá diếc lên, lật hai lần, cá diếc nhỏ rất nhanh liền chín, thả vào trong mâm, đậy lại, cá để câu 'Kẻ gian' coi như chuẩn bị xong.
Tiếp theo mọi người liền cùng nhau vừa nói vừa cười dùng cây que bằng trúc xuyên thịt dê, không tới một nén nhang mọi thứ đều chuẩn bị xong. Lửa than lúc này cũng đốt đỏ rực, rất thích hợp để nướng thịt. Triệu Hàn Yên liền đem xâu thịt dê đặt trên lò nướng, đem dầu, muối, tiêu, tương cùng bột thì là chuẩn bị đầy đủ.
Không bao lâu, từ xâu thịt dê mỡ chảy xuống, tản ra mùi thơm. Bề ngoài xâu thịt chuyển từ màu đỏ tươi ban đầu thành màu nước sốt đỏ, có chỗ còn khô vàng bóng loáng, rải hột tiêu lên liền cay cay, mùi thơm tê dại, không ngán không ngấy, cắn một cái trong ngoài đều mềm, ngon miệng lạ thường, khá có hương vị, có thể nói là món ăn hợp nhất vào những đêm hè, ngồi uống rượu, nói chuyện trăng sao.
Triệu Hàn Yên bắt đầu giở trò, thét lên: "Thịt nướng độc nhất, ăn đỡ thèm, đỡ đói, khách quan tới mua một chuỗi không? Ba lượng một chuỗi."
"Ba lượng một chuỗi?" Triệu Hổ kêu lên, "Không biết còn tưởng rằng ngươi đây là bán trân châu mã não đâu, quá đắt!"
"Ngại đắt chớ ăn." Triệu Hàn Yên nghiêng đầu ghét bỏ, lúc này có một đĩnh bạc sáng bóng xuất hiện trước mắt Triệu Hàn Yên. Tay người cầm bạc thon dài trắng nõn, trừ nơi hổ khẩu* hơi mỏng, có vết chai ở ngoài, thật nhìn không ra là bàn tay của một võ sinh.
*hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
Triệu Hàn Yên lập tức cầm năm xâu đưa cho Triển Chiêu, "Vẫn là vị Triển khách quan này có hiểu biết."
"Thu tiền." Triển Chiêu thấy Triệu Hàn Yên không cầm tiền, cười nói.
"Thấy khách quan diện mạo anh tuấn, liền miễn." Triệu Hàn Yên tiếp tục pha trò.
Triệu Hổ nghe lời này liền không phục, tiến tới bên người Triển Chiêu cùng chàng so sánh, nói: "Triệu gia ta ở quê cũng được gọi là một trong mười mỹ nam đệ nhất, tuy không bằng Triển gia, nhưng chí ít cũng đáng bốn chuỗi chứ."
"Ngươi thì có xú mỹ* thôi nhé." Không đợi Triệu Hàn Yên phản bác, những người khác có mặt không liên can, cười nhạo Triệu Hổ một trận.
*Mỹ xú: đỏm dáng, bảnh chọe.
"Người nói láo không có thịt để ăn."
Triệu Hàn Yên giơ xâu thịt đã nướng xong, lần lượt phân chia, nhất định không đưa cho Triệu Hổ.
Triệu Hổ gấp đến độ liên tục bồi tội, cự kỳ trái lương tâm thừa nhận rằng mình không phải là mỹ nam. Triệu Hàn Yên vẫn là không để ý hắn, Triển Chiêu cười đem hai chuỗi trong tay mình cho Triệu Hổ, lại đem hai chuỗi đưa cho Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên chỉ lấy đi một chuỗi, "Vẫn còn rất nhiều thứ chưa nướng, mọi người đều sẽ được ăn."
Triển Chiêu cười một tiếng, lại để cho Triệu Hàn Yên cất tiền vào, coi như là đền đáp cho bữa đồ nướng đêm khuya, "Dầu gì thì ngươi đáng để ta ứng trước tiền ăn sau này, loại xâu thịt này ta cũng không chỉ muốn ăn một lần."
Triệu Hàn Yên thấy Triển Chiêu đã kiến quyết như vậy, liền cười thu tiền. Lúc này nàng phát hiện Triển Chiêu bỗng nhiên không ăn nữa, nghiêng tai hướng phía phòng bếp. Triệu Hàn Yên nhướng mày, có thể là 'Kẻ gian' đã tới, theo bản năng ngừng thở cũng hướng tới phòng bếp bên kia nhìn.
Rầm một tiếng, nghe giống như là nắp nồi bị đập xuống đất. Thanh âm lớn như thế này nghe giống như là 'Kẻ gian' cố ý đập.
Đang nói chuyện trời đất, Triệu Hổ nghe tiếng động liền ý thức được có gì đó không đúng, lập tức giơ đao vọt vào phòng bếp, kêu "Tặc nhân trốn nơi nào".
Còn Triển Chiêu thì không động, đứng yên tại chỗ.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Hổ xách đao đi ra, nói với Triển Chiêu: "Người không ở phòng bếp."
"Ta biết." Triển Chiêu dứt lời, tung người một cái nhảy lên nóc nhà.
Triệu Hàn Yên cùng Triệu Hổ đám người tất cả ngửa đầu hướng lên trên nhìn.
Nhờ ánh trăng, hiện rõ nơi mái hiên sừng sững một nam tử thân người cao lớn, hắn đón gió mà đứng, tóc đen như mực sau cổ phất phất bay, tay áo lay động theo chiều gió. Mông lung dưới ánh trăng một gương mặt kiêu ngạo tuyệt đẹp, ngay cả bộ bạch y đơn giản, mộc mạc nhất trên người hắn cũng có cảm giác hoa mỹ. So với dung mạo bắt mắt của thiếu niên là khí chất bất phàm từ người toát ra, cuồng ngạo dường như không đem bất kỳ kẻ nào vào mắt, di thế độc lập*, duy ngã độc tồn*.
*Di thế độc lập: cách ly với thế giới, không giao du với bất kỳ ai.
Duy ngã độc tồn: chỉ một mình ta tồn tại.
Triển Chiêu quan sát một phen, trong lòng tuy xúc động nhưng sắc mặt không thay đổi, "Bạch Ngọc Đường?"
"Ừ" Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, ánh mắt dừng lại không lâu, liếc nhìn xuống, tuần tra một vòng mọi người bên trong viện đang 'Ngửa mặt trông lên' nhìn mình, cuối cùng dừng lại ở trên người Triệu Hàn Yên, môi mỏng nhẹ nhàng nói ra ba chữ, "Tên lừa gạt."
"Nói ai là tên lừa gạt chứ, ta còn chưa nói ngươi là kẻ gian đâu!" Triệu Hàn Yên phản ứng cực nhanh, xoay người nắm một cái xâu thịt dê, ngồi lên băng ghế nhỏ, tiếp tục nướng xâu thịt, tựa như không bị ảnh hưởng.
"Ta không phải kẻ gian, ngươi là tên lừa gạt." Bạch Ngọc Đường thoáng qua Triển Chiêu, tung người nhảy một cái, bay xuống trong, đem đuôi của cá diếc lớn bằng ngón tay cái vứt xuống bên cạnh Triệu Hàn Yên.
Triệu Hàn Yên dĩ nhiên biết ý tứ của Bạch Ngọc Đường, một tay chỉ điều phúc*, một tay xách cá diếc cùng Bạch Ngọc Đường tranh cãi: "Cá ở bên trong nồi, cái này có phải cá không?"
Điều phúc: tranh hoặc chữ viết (treo dọc)
Bạch Ngọc Đường ngớ ra. Thư hắn gửi đúng là nói rằng muốn có cá chép đỏ, nhưng trên miếng vải xác thực không viết cá chép đỏ, chỉ viết cá, cho nên nghiêm túc mà nói thì chưa tính là lừa gạt. Lại bị đùa giỡn, Bạch Ngọc Đường có phần nổi cáu.
"Ta không phải kẻ gian, kẻ ăn trộm gà chính là Tưởng Bình." Bạch Ngọc Đường không chút do dự đem huynh đệ của mình đi 'bán'.
"Nhưng ngươi mới vừa trộm cá, điều này quá rõ ràng, nên theo luật thì ngươi phải ngồi tù." Triệu Hổ nói.
"Không phải là trộm mà là lấy." Bạch Ngọc Đường đưa con ngươi lạnh lùng nhìn Triệu Hổ, "Gửi thư là để 'đặt' món, lúc nãy là tới lấy món, tiền ở... đây."
Vừa nói Bạch Ngọc Đường liền đem một đĩnh vàng để lên bàn.
"Ngươi ——" Triệu Hổ giận đến lạc giọng, "Đây là Khai Phong Phủ, không phải tửu lầu, không phải nơi để cho ngươi đặt thức ăn."
"Đây chính là chuyên riêng của ta cùng vị... tiểu đầu bếp này, không liên quan đến ngươi." Bạch Ngọc Đường vốn không để ý Triệu Hổ có thái độ gì, quay đầu tiếp tục quan sát Triệu Hàn Yên.
Hắn phải cùng vị đầu bếp này từ từ tính sổ một lần... Đợi một chút, sao hắn lại ngửi thấy có mùi gì sao thơm đến như vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
Hóa học- Celluloid: Huynh đài, khói từ đồ nướng tỏa ra chứa như khí carbon, khí lưu huỳnh, khí ni-tơ, hạt aerosol, Benzopyrene, 1,4-Dioxin, xác định dễ ngửi nị?
- -----
Editor lúc đầu chương: Wao, chương này vừa ngắn vừa dễ edit, chắc sẽ nhanh xong!!! ^^
Editor lúc nhìn thấy lời gửi gắm của tác giả:.... Đừng dày vò những đứa ngu hóa như tuiiii TT
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương