Bạn Có Từng Nghe Câu Chuyện Trả Thù Nào Rất Cảm Động Không
Chương 13
Sau khi Yến Linh xuất viện, tôi dẫn em ấy đến nhà hàng nơi tôi từng làm việc. Bởi vì tôi đã nghỉ việc, ở đây tạm thời thiếu một người giúp đỡ. Yến Linh lúc đầu tưởng tôi muốn mời em ấy một bữa, gọi một bàn ăn lớn. Sau khi ăn xong, tôi thanh toán tiền, nói với Yến Linh: “Em đem những thứ này ra phía sau, sau đó rửa bát đĩa đi.”
Yến Linh sửng sốt một lát. Em ấy nói thầm: “Chị có ý gì vậy?”
Lúc này, ông chủ đi lại, vỗ vỗ vai của tôi, nhìn theo Yến Linh: “Nhan à, đây chính là người em mới tìm đến để giúp đỡ sao?”
Tôi gật gật đầu. Ông chủ cười: “Chú sẽ không đặc biệt chú ý đến cô ấy chỉ vì cô ấy là em gái của cháu, haha.”
Đợi sau khi ông chủ đi, tôi nói với Yến Linh: “Em không phải lo lắng tiếp theo phải làm thế nào sao? Em có tay có chân, muốn kiếm tiền, hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà kiếm. Lúc đó, chị ở đây làm thuê kiếm ra tiền học phí cho em, bản thân em đã hoàn toàn có thể làm được.”
Yến Linh còn muốn rời đi. Em ấy ưỡn à ưỡn ẹo, phàn nàn bản thân cái gì cũng không biết.
“Em từ từ suy nghĩ nhé. Chị đã hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt em cũng có thể chữa được. Em không phải muốn bản thân kiếm tiền thử làm nghệ thuật sao?”
Tôi rời đi. Qua mấy ngày, gọi điện cho ông chủ quán ăn, hỏi Yến Linh ra sao rồi. Ông ấy nói hôm đó em ấy ở lại.
“Em gái của cháu là cái gì cũng không biết làm, chú tìm một sư phụ chỉ cô ấy, may mà thái độ cũng không tệ, cũng không mất bình tĩnh.”
Yến Linh thay đổi rồi. Em ấy kiềm chế tính tình nóng nảy chị đại của mình. Trí nhớ của cư dân mạng là có giới hạn. Rất nhanh, đoạn tin tức liên quan đến tôi và Yến Linh kia, lần lượt bị nhấn chìm bởi những tin tức mới, không còn ai nhớ nữa.
Yến Linh lại trở về trường học. Em ấy trở nên yên tĩnh hơn nhiều, cũng không còn vô duyên vô cớ phát hỏa với người khác nữa. Sau khi thi đại học, tôi đậu vào một trường đại học trọng điểm, Yến Linh vẫn thi nghệ thuật nhưng chọn chuyên ngành hậu trường. Hai người chúng tôi đến quán ăn nơi chúng tôi từng làm thuê để ăn mừng. Em ấy nói: “Chị, em đã không muốn trở thành minh tinh nữa, so với bị người khác đánh giá, có lẽ trở thành một khán giả không có gánh nặng thì thoải mái hơn.”
Yến Linh sửng sốt một lát. Em ấy nói thầm: “Chị có ý gì vậy?”
Lúc này, ông chủ đi lại, vỗ vỗ vai của tôi, nhìn theo Yến Linh: “Nhan à, đây chính là người em mới tìm đến để giúp đỡ sao?”
Tôi gật gật đầu. Ông chủ cười: “Chú sẽ không đặc biệt chú ý đến cô ấy chỉ vì cô ấy là em gái của cháu, haha.”
Đợi sau khi ông chủ đi, tôi nói với Yến Linh: “Em không phải lo lắng tiếp theo phải làm thế nào sao? Em có tay có chân, muốn kiếm tiền, hoàn toàn có thể dựa vào bản thân mà kiếm. Lúc đó, chị ở đây làm thuê kiếm ra tiền học phí cho em, bản thân em đã hoàn toàn có thể làm được.”
Yến Linh còn muốn rời đi. Em ấy ưỡn à ưỡn ẹo, phàn nàn bản thân cái gì cũng không biết.
“Em từ từ suy nghĩ nhé. Chị đã hỏi bác sĩ, vết sẹo trên mặt em cũng có thể chữa được. Em không phải muốn bản thân kiếm tiền thử làm nghệ thuật sao?”
Tôi rời đi. Qua mấy ngày, gọi điện cho ông chủ quán ăn, hỏi Yến Linh ra sao rồi. Ông ấy nói hôm đó em ấy ở lại.
“Em gái của cháu là cái gì cũng không biết làm, chú tìm một sư phụ chỉ cô ấy, may mà thái độ cũng không tệ, cũng không mất bình tĩnh.”
Yến Linh thay đổi rồi. Em ấy kiềm chế tính tình nóng nảy chị đại của mình. Trí nhớ của cư dân mạng là có giới hạn. Rất nhanh, đoạn tin tức liên quan đến tôi và Yến Linh kia, lần lượt bị nhấn chìm bởi những tin tức mới, không còn ai nhớ nữa.
Yến Linh lại trở về trường học. Em ấy trở nên yên tĩnh hơn nhiều, cũng không còn vô duyên vô cớ phát hỏa với người khác nữa. Sau khi thi đại học, tôi đậu vào một trường đại học trọng điểm, Yến Linh vẫn thi nghệ thuật nhưng chọn chuyên ngành hậu trường. Hai người chúng tôi đến quán ăn nơi chúng tôi từng làm thuê để ăn mừng. Em ấy nói: “Chị, em đã không muốn trở thành minh tinh nữa, so với bị người khác đánh giá, có lẽ trở thành một khán giả không có gánh nặng thì thoải mái hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương