*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xuân Mười Chín nằm trên giường ký túc xá lăn qua lộn lại, không ngủ được, cũng không phải là giường không thoải mái, cái giường này không như giường nhỏ trong ký túc xá của con người, mà giống với cửa phòng ký túc, có thể thích ứng với hình thể của học sinh các tộc. Cho dù Xuân Mười Chín hóa thành nguyên hình cũng đủ để hắn chiếm cứ.
Gã đã mất ngủ một thời gian rồi, cụ thể là từ ngày Châu Mộ chuyển vào… Có loại người như này nằm bên cạnh sao có thể dễ ngủ cho được!!
Xuân Mười Chín nghĩ rằng bản năng chiến đấu ưu tú của gã cũng không làm gì được. Lúc sáng gã còn vì Châu Mộ làm chuyện không đứng đắn với Du Kỳ ở bên ngoài nên phải núp vào phòng tắm ngồi xổm đến tê cả chân mà.
Lúc này Châu Mộ hô hấp đều đặn, ôm chăn say giấc nồng, giống như cái gì cũng không biết, có thể bị một đứa con nít yếu ớt nhất giết chết. Xuân Mười Chín cũng chỉ có thể trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chằm mái nhà ngẩn người, thậm chí còn không dám cử động mạnh.
——Với khoảng cách bây giờ của gã, kỳ thật cũng không khác với đang dính vào Châu Mộ là mấy, đều nằm trong phạm vi cảnh giới của hung thú, gã rất sợ mình cử động mạnh một chút là sẽ thành đồ ăn khuya của Châu Mộ.
Du Kỳ chết tiệt, Du Kỳ chết tiệt, sao lại không kiên quyết đổi ký túc xá với tôi hơn chút nữa chứ!!
Gã còn đang nguyền rủa trong lòng, chợt nghe thấy cửa sổ khẽ động đậy, Xuân Mười Chín cảnh giác quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa sổ ký túc xá chầm chậm mở ra từ bên ngoài, một bóng người cao lớn ngồi xổm ngay cửa sổ.
Bóng người nọ cũng phát hiện gã còn thức, lại không thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn lờ mờ ngờ vực nhìn sang, như là không hiểu vì sao gã lại ở đây.
Xuân Mười Chín: “……”
Xuân Mười Chín dứt khoát bò dậy, ôm chăn của mình đi tới cửa ký túc xá, mở khóa cửa ra, đóng lại, đi qua phòng đối diện, làm liền một mạch—— Chỉ là lúc đứng trước cửa thì bị Hộ Môn Thảo chửi đổng cả lên, ô uế khó nghe, nhưng mà không sao, cũng quen rồi.
Du Kỳ nhảy xuống bệ cửa sổ, trở tay đóng cửa sổ lại.
Tay chân Châu Mộ đều đang ôm chăn, nằm nghiêng, hai má trắng nõn nộn thịt bị đè cho hơi phồng lên, hắn bất tri bất giác đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, cũng trong thoáng này, Châu Mộ đột nhiên mở mắt ra, lười biếng nhưng lại chuẩn xác nhìn vào mắt Du Kỳ.
Cậu vỗ vỗ ván giường, nói chậm rì rì: “Chỉ cho nằm ở cuối giường thôi.”
Du Kỳ lập tức vươn người, lăn vào trong, cuốn đồng thời cả Châu Mộ cả chăn lại, ôm vào trong ngực mình!
Hắn cúi đầu, muốn ngửi làn da càng thêm phần căng bóng dưới ánh trăng lạnh lẽo của Châu Mộ…
Châu Mộ yên ổn nằm trong cánh tay Du Kỳ, vươn tay, từ bên cổ luồn lên, đi qua yết hầu trí mạng, bỗng dưng bắt lấy dây buộc rọ mõm của Du Kỳ, buộc hắn ngẩng đầu lên.
Du Kỳ khẽ há miệng, có thể nhìn thấy răng nanh sắc bén cùng với một đoạn lưỡi hơi nhô ra, liếm liếm môi, đủ để nhìn ra hắn đang cực kỳ bất mãn vì vừa rồi không chạm được gì.
Rõ ràng là một hung thú bị giam cầm nhiều năm nhưng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, giờ đây lại nôn nóng, khó hiểu nhìn Châu Mộ.
“Anh có thể tiếp tục.” Ánh mắt Châu Mộ lướt qua môi Du Kỳ, làm cho Du Kỳ tim đập loạn xạ, rồi lại bổ sung một câu, “Nhưng không được hôn em.”
Du Kỳ trầm mặc, “…Tại sao.”
Châu Mộ từ trong ngực hắn ngồi dậy, tay vẫn kéo dây buộc, có điều lần này là kéo đến gần bản thân, chóp mũi khẽ cọ kim loại lạnh như băng, mắt hạnh ngấn nước nửa tỉnh nửa mơ, lại càng lộ ra vẻ ngây thơ.
Dáng vẻ cậu cọ qua cọ lại rõ ràng như là rất cam lòng thân mật với hắn, giọng điệu cũng giống hệt như đang làm nũng, so với khi nhờ Du Kỳ làm việc này giúp mình lúc trước thì không khác là bao, “Bởi vì em nói là cho anh ngủ ở cuối giường, anh lại không tuân thủ nha.”
Cho phép Du Kỳ tiếp tục là sự khoan dung đặc biệt của cậu với người yêu, cấm hôn môi là giữ vững nguyên tắc, không thể một mực dung túng hắn.
Là thế à…
Du Kỳ rất nôn nóng, thế nhưng, chính hắn tùy ý cho Châu Mộ đeo rọ mõm cho mình, cũng chính hắn ba lần bảy lượt lộ ra yết hầu trước mặt Châu Mộ, thậm chí trước đó hắn cũng đã vì Châu Mộ mà phá lệ mấy lần, nhưng vẫn không tự giác được đó là minh chứng cho điều gì.
Nếu muốn có được thứ mình muốn, dường như chỉ có thể hoàn toàn quy phục, từng bước, từng bước khiến nó…
Hắn nghiêng đầu, lần này Châu Mộ không ngăn cản, hắn cuối cùng cũng chạm được cổ tay cậu, ngón tay Châu Mộ cũng tùy ý lượn lờ qua lại trên răng nanh, không hề sợ hãi.
Nhưng khi Du Kỳ ngửi một đường từ xương quai xanh lên, khi môi muốn đặt lên cánh môi mềm mại vì đang hưởng thụ mà nửa mở ra của cậu, Châu Mộ lại dễ dàng tránh đi, nói: “Lần sau hôn.”
Thân hình lớn hơn hai cỡ của Du Kỳ rõ ràng có thể phủ lấy Châu Mộ hoàn toàn, giờ lại đập đầu vào gối, sau đó nghiêng qua vùi vào cổ cậu, buồn bực nói: “Anh sai rồi.”
……
Sau khi Du Kỳ thức dậy thì đi căng tin mua bữa sáng trước, hắn mua rất nhiều phần, bếp trưởng căng tin cũng biết đã xảy ra chuyện gì, nên đã gắp cho hắn rất nhiều, sau đó, lúc nhìn qua Du Kỳ còn nói: “Điều nên làm thôi, cố lên nhé!”
Một ngày ngắn ngủi, đã có rất nhiều tin tức lưu truyền. Nghe đâu lãnh đạo nhà trường vì để ổn định Châu Mộ mà lén bỏ tiền túi mua cho cậu rất nhiều thực phẩm trợ cấp, như vậy Châu Mộ sẽ không tùy tiện ăn bạn học.
Bọn họ không thể làm gì khác, nhưng cho Du Kỳ thêm chút đồ ăn thì vẫn có thể, hy vọng ông trời phù hộ đứa nhỏ đáng thương này bị ăn ít lại vài miếng.
Du Kỳ nhập học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên được nhân viên nhà trường quan tâm như thế, với một hung thú mà nói, đây thật sự là một chuyện quá mới mẻ.
Bởi vì có Châu Mộ để đem ra so sánh, cho nên hắn cũng biến thành đồng loại của mọi người…
“Cảm ơn.” Du Kỳ cũng không nói gì nữa, vác bữa sáng về ký túc xá.
Đặt đồ ăn lên bàn, mũi Châu Mộ đang ngủ say giật giật một chút, đại khái là ngửi thấy rồi, Du Kỳ tiến lên ngồi xổm bên giường, nhìn thấy Châu Mộ chậm rãi mở mắt ra: “Ưm…”
Hình như là có đồ ăn.
Cậu xoay người, lộ ra một cánh tay, từ cổ tay đổ xuống đều vươn ra ngoài mép giường.
Du Kỳ nắm lấy bàn tay này, nhìn chăm chăm vào môi Châu Mộ, hôn vào lòng bàn tay.
Ánh mắt của hắn là ánh mắt của một chú chó lớn không được chủ nhân cho phép nên không thể nhảy lên giường, động tác thì lại là của một con hung thú bị ngăn cấm, mà tay Châu Mộ vô tình vươn ra ngoài phạm vi phong ấn của chiếc giường, lập tức bị hắn bắt được, nhấm nháp từng tấc một.
Lòng bàn tay bị vờn đến ngứa ngáy, Châu Mộ bật cười.
“Bây giờ có thể chưa?” Du Kỳ hỏi.
Châu Mộ không hé răng, đứng lên cởi đồ ngủ ra, mặc áo thun dài tay và quần vào, rồi đi rửa mặt, Du Kỳ nhắm mắt theo đuôi cậu, thỉnh thoảng vươn tay, sờ tai và ngón tay Châu Mộ một chút, cũng không bị ngăn lại, cho đến khi Châu Mộ ngồi xuống, mở một phần ăn ra.
Hương vị tươi ngon đã tràn ngập khi vừa mở hộp cơm ra, vỏ mỏng, nước súp lại tràn đầy, hơi tràn ra bên mép vỏ bánh một chút. Gắp một chiếc bánh bao súp* lên, lắc lư hai cái, núng na núng nính như thế, nhìn mà lòng cũng vui vẻ theo——
Du Kỳ đột nhiên túm lấy cổ tay Châu Mộ.
Châu Mộ: “Vẫn chưa được.”
Kéo bánh bao súp về, cậu khẽ cắn rách phần vỏ, nước súp tươi ngon liền lập tức tứa ra, vị ngọt quấn quanh đầu lưỡi, những thực khách không quá lão luyện e là sẽ luống cuống tay chân, hoặc là dứt khoát dùng ống hút để hút.
Nhưng Châu Mộ lại ung dung thong thả, cẩn thận phân biệt từng tầng hương vị tươi ngon trong đó, vỏ bánh bao đủ dai, tràn ngập nước súp, hương vị cũng ngon tuyệt.
Châu Mộ đang húp nước súp, Du Kỳ bỗng dưng nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn ôm lấy Châu Mộ từ phía sau, đầu đặt trên đỉnh đầu cậu cọ cọ, tuy không nói gì, nhưng tình cảm tràn đầy thì lại có thể cảm nhận được.
“Két…”
Cửa ký túc xá hơi mở ra.
Hai người nhìn qua.
Đôi con ngươi đen nhánh của của Du Kỳ càng trở nên sắc lẹm.
Tôi **, ăn sáng cũng ** không cho người ta nhìn hả?
——Xuân Mười Chín được Hộ Môn Thảo dạy cả một đêm, đến cả độc thoại nội tâm cũng là mang hình bóng của Hộ Môn Thảo.
Gã lộ ra vẻ mặt muốn lắm nhưng không khóc được, múa may quay cuồng chỉ vào thời gian trên điện thoại: “Lấy sách… Tôi thật sự sắp trễ rồi!”
Trận chung kết võ tự do sẽ diễn ra vào ba ngày sau, mấy ngày nay rõ ràng vẫn có hạng mục khác, nhưng sự nhiệt tình và tất cả cảm xúc khác của học sinh Hoa Linh dường như đã tiêu hết vào cuộc thi tuyển chọn rồi, hôm nay người đi xem thi đấu rất ít, cho dù có đi thì nội dung đàm luận có lẽ cũng là về ngày hôm qua.
Lưu lượng truy cập lớn nhất trên trang web chính thức và diễn đàn trường vào khoảng thời gian này những năm trước luôn là đại hội thể thao, bây giờ thì không cần phải nói nữa, chính là Châu Mộ.
Trong bầu không khí có hơi căng thẳng như thế, Châu Mộ đi đến văn phòng Loa Quán Trung một chuyến.
Loa Quán Trung đại khái không ngờ rằng cậu sẽ đến, hôm nay tuy rằng là ngày môn hạ của thầy có cuộc họp, nhưng Châu Mộ có tham gia đại hội thể thao nên có thể không tới… Hầy, mặc dù kết quả này mọi người đã biết từ lâu rồi.
Các sư huynh sư tỷ khác nhìn thấy Châu Mộ cũng không dám lên tiếng, run bần bật lên, vì thế Châu Mộ liền lặng yên không một tiếng động đi tới sau lưng Loa Quán Trung, phát hiện thầy hướng dẫn đang dùng “Vỏ ốc tìm nhà*” xem đất.
(*贝壳找房: một app, trang web nhà cửa nổi tiếng bên Trung Quốc, tên khác là BEKE-W.)
“Thầy, chuyển nhà ạ?” Châu Mộ hỏi.
Trái tim Loa Quán Trung ngừng đập một nhịp, thiếu chút nữa là bị hù chết, mặt trắng bệch quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Châu Mộ.
“Thầy, thầy chỉ xem bừa thôi…” Loa Quán Trung buông điện thoại xuống.
Cái rắm, thầy chính là đang xem nhà mới đó!
Động vật có vỏ như bọn họ có thể tự mang theo chỗ ở, chỉ là cũng không thể tùy ý đóng nhà, cần phải có đất, ban đầu, thầy luôn mời các bạn học đến nhà làm khách, bao gồm cả Châu Mộ, thậm chí còn ngây ngốc gửi ảnh nguyên hình cho cậu xem, giờ đây hối hận đến nổi tối không chợp mắt được.
Đặc biệt là khi nghĩ đến từ trước lúc khai giảng Châu Mộ đã luôn khen thầy trên WeChat, bày tỏ tình cảm ngưỡng mộ, sau khi gặp mặt cũng luôn nhìn thầy chăm chăm, thầy vẫn cho rằng đó là tình cảm ngưỡng mộ, dù sao thì mình tốt xấu gì cũng là nhà văn nổi tiếng.
Hiện giờ, khi đã biết được chân tướng, thầy cứ luôn gặp ác mộng, mơ thấy Châu Mộ mỗi tối lại lén lút đớp thầy một ngoạm rồi bỏ chạy!
Không rét mà run…
Vì thế, dạo gần đây Loa Quán Trung vẫn luôn đi tìm nơi đóng nhà mới, như vậy chí ít sau giờ làm việc thì sẽ không phải lo lắng nữa. Vậy còn trong thời gian ở trường thì sao? Thế thì nếu có xảy ra chuyện gì, thầy chỉ cần chạy nhanh hơn những người khác là được.
“Thầy ơi, không phải cần họp sao?” Châu Mộ lấy quyển sổ ghi chép ra, chuẩn bị ghi chép.
“Ồ, à, đúng.” Loa Quán Trung như ngủ mớ mà kết thúc cuộc họp, những học sinh khác ban đầu thì còn căng thẳng, lúc sau cũng dần thả lỏng, còn dám đáp lời Châu Mộ.
Không phải tố chất tâm lý của Loa Quán Trung không bằng học sinh, mà là thầy từng tận mắt chứng kiếm cảnh Châu Mộ đánh Tạ Như Lâm và thầy Tay ở Kim Uyển, còn cả việc cậu hút nhẵn ăn sạch đống ma khí kia nữa…
Sau trận đó, chính thầy cũng không biết mình đang nói gì nữa, biết càng nhiều thì càng thấy sợ. Nhưng càng sợ, thì cũng càng không dám lộ ra vẻ gì khác thường.
Vất vả lắm mới nói xong, Loa Quán Trung lúc này mới nặn ra một nụ cười thân thiện: “Châu Mộ còn có nghi vấn gì thì cứ tiếp tục hỏi Yến Hành Khác đi, hoặc hỏi thầy cũng được. Còn nữa, chúc mừng trò đã sớm nắm chắc chức vô địch hạng mục đấu tự do nhé, thật sự là niềm kiêu hãnh của sư môn chúng ta! Để thưởng tặng, thầy đã liệt kê vài hạng mục cho trò, trò muốn tham gia hạng mục nào.”
“Cảm ơn thầy ạ!” Châu Mộ là một tiểu sư đệ mới nhập môn, nghe được đãi ngộ này liền không khỏi vui vẻ tươi cười.
Lúc này, cánh cửa mở một nửa bị gõ hai cái, Du Kỳ xuất hiện ở cửa, thuận miệng chào hỏi, “Thưa thầy.”
Hắn đi vào, giúp Châu Mộ cầm túi: “Đi ăn cơm?”
Du Kỳ có thể nhận thấy được ánh mắt của những người khác lập tức trở nên thân thiện, khá giống với đãi ngộ hồi sáng ở căng tin. Trước kia nếu hắn xuất hiện một mình, tuy không hẳn là chán ghét, nhưng người ở đây khẳng định sẽ không mấy vui vẻ. Giờ đây lại không giống nữa, hắn là hiện thân của sự anh dũng đấu tranh.
Châu Mộ vừa nghe liền vui vẻ hơn, “Được, thầy, vậy không còn việc gì nữa rồi chứ? Tạm biệt!”
Cậu vốn đi sau Du Kỳ, lúc sắp ra khỏi cửa liền tăng tốc lấy đà hai bước, đột nhiên nhào tới!
Loa Quán Trung đang ngẩn người thì nhìn thấy cảnh này, kêu thất thanh: “Cẩn thận!”
Châu Mộ vững vàng đáp lên lưng Du Kỳ, chân cũng cong lại kẹp lấy hắn, nghi hoặc quay đầu lại.
Loa Quán Trung nhàn nhạt nói: “…Nô đùa qua lại cẩn thận té ngã đó.”
“Ồ, cảm ơn thầy~” Bóng dáng Châu Mộ biến mất ngoài cửa.
Loa Quán Trung thu hồi tầm mắt, nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải tập trung toàn bộ sức lực của sư môn để bồi dưỡng bạn học Châu Mộ, tranh thủ để trò ấy sớm tốt nghiệp môn hạ của thầy…”
Học sinh của thầy cũng không cười cợt thầy vừa rồi chuyện bé xé ra to, nhao nhao gật đầu.
Một vị sư tỷ sờ sờ cằm, “Lại nói, em nghe nói Châu Mộ vẫn ở ký túc xá của Xuân Mười Chín… A không phải, phải nói là Châu Mộ vẫn để Xuân Mười Chín ở cùng một chỗ với cậu ấy.”
Nhưng hôm qua Du Kỳ cũng đã bị hàng phục rồi, hắn mới là bạn học đầu tiên Châu Mộ nuôi dưỡng.
Những người khác vừa nghe được tin tức sốt dẻo từ cô thì cũng nhịn không được mà thảo luận, tuy rằng mọi người đều có thể làm thức ăn, nhưng bản tính nhiều chuyện thì thể nào cũng không ngăn lại được, bắt đầu bỡn cợt thảo luận.
“Í, sao Du Kỳ hồ đồ thế chứ.”
“Không ngon bằng Xuân Mười Chín sao?”
“Nói thừa, việc đó cũng không dựa vào giá trị vũ lực mà.”
“Ừm, Xuân Mười Chín muốn để cho Châu Mộ sư đệ chuyển phòng từ sớm rồi, nhưng phỏng chừng là do trên người cậu ta có chút hương vị đặc sắc của…”
“Vài món quê Tây Nam ha.”
Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Ngon Luôn
Chương 27
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương