Bạn Gái Có Vị Ngọt
Chương 1
Bạch Nhuyễn Nhuyễn chỉ nhớ mình đã mơ một giấc mơ.
Trong mộng có một thiếu nữ khí chất rất là thanh nhã đứng trước mặt, bốn phía u ám nặng nề, chỉ mỗi váy trắng của thiếu nữ này trong trẻo loá mắt, làm tiềm thức nàng cảm thấy là một người có thể yên tâm.
Khuôn mặt đối phương ở trong mơ rất mơ hồ, tiếng động bay tới từ ngữ hỗn loạn, nghe không ra là đang nói gì.
Sau khi bản thân nói vài câu đơn giản với nàng, liền vẫy vẫy tay.
Đối phương cũng vẫy vẫy tay, tươi cười thân thiết, một tay để ở sau lưng, góc váy màu trắng hơi hơi đung đưa.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời khỏi chỗ này, thị giác lung lay, nhìn về phía hắc ám vô tận. Sau lưng lại đột nhiên có một trận đau đơn, da thịt ở lưng tựa như bị vũ khí sắc bén cắt ra, mang theo lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt lan rộng ra toàn thân.
Đau đớn quá mức làm nàng đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đôi mắt nhiễm đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt hồi lâu.
"Làm mình sợ muốn chết......" Bạch Nhuyễn Nhuyễn vuốt ngực ngồi dậy, phục hồi tinh thần lại từ trong ác mộng, bả vai chậm rãi thả lỏng.
Bên ngoài cánh cửa sổ đang mở ở mép giường, một ít ánh trăng chiếu vào, dừng ở trên trán trắng nõn đang đầy mồ hôi lạnh của nàng.
"Cư nhiên mơ thấy bản thân chết, gần đây mình áp lực quá..... hả?" Thiếu nữ nghi hoặc một tiếng, tay đang lau mồ hôi trên trán lại vỗ trán một chút, "Mình gần đây? Sao mình nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra gần đây?"
Khi nàng còn chưa kịp kinh hoảng bối rối, bên cạnh truyền đến một giọng nói thanh lãnh u ám,
"Cô đã chết rồi, tôi vừa mới nhặt cô từ bên ngoài về."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác mà quay đầu tìm chỗ tiếng nói phát ra liền thấy trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng màn hình hắt lên người một nữ nhân, ánh sáng mơ hồ, không thấy rõ bộ dáng của cô lắm, chỉ nhìn thấy cô ngồi ở kia, đôi tay cầm tay cầm chơi game, vừa trả lời Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa dùng ngón tay bấm nút lạch cạch liên tục, không có dành nhiều sự chú ý cho nàng.
"Cô nói tôi đã chết?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc, đồng thời cũng nhanh chóng sờ soạng thân mình một cái, phát hiện da mình bên ngoài lạnh lẽo, trái tim đã không còn nhảy lên.
Nàng ngồi ở trên giường sửng sốt vài giây, đột nhiên nhảy lên, ngón tay xoa xoa cánh tay, cả người đều lạnh run, mặt đầy sợ hãi, "Tôi, tôi tôi đã biến thành xác sống rồi sao? Vì sao còn có thể cử động được?"
Nữ nhân ngồi dưới đất phòng khách chơi game không chút để ý mà trả lời: "Cô không phải biến thành xác sống, bây giờ cô là một sợi tàn hồn, trôi trước cửa nhà tôi, tôi liền tiện tay nhặt về."
"Hồn?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ cánh tay mình, cúi đầu nhìn kỹ bản thân, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không giống với tưởng tượng của tôi lắm, bất quá cũng dễ chấp nhận hơn xác sống một chút."
"Nhưng mà tôi chết như thế nào? Tôi không nhớ chút nào cả." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, cố gắng moi ra một chút trí nhớ còn sót lại trong đầu, nhưng ngoại trừ giấc mơ mơ hồ kia, cùng với tên của mình, không còn lại gì cả.
"Cái gì tôi cũng không nhớ nổi, hồn bình thường sẽ bị như vậy sao?"
"Không."
"Tôi là ngoại lệ? Cô biết được gì sao?"
"Không rõ lắm, lúc tôi mở cửa, tự cô bay vào."
"Cô không quen biết tôi?"
"Không quen."
Một hỏi một đáp với nữ nhân xa lạ, đầu Bạch Nhuyễn Nhuyễn càng trống rỗng.
Ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, cái gì cũng không nhớ ra, nàng đơn giản từ bỏ, thuận thế ngồi bên cạnh nữ nhân kia, "Đúng rồi, bây giờ tôi là hồn, cô lại có thể nhìn thấy tôi, cô có phải là một người đặc biệt gì đó không?"
Nữ nhân lên tiếng mơ hồ không rõ, không trả lời thực chính xác, tựa hồ đang vô cùng phân tâm.
Nói chuyện cả nửa buổi, đối phương chỉ nhìn chằm chằm màn hình, hết sức chăm chú chơi game. Thanh âm thường xuyên vang lên rõ ràng nhất cũng chính là tiếng ngón tay cô bấm phím, đối với việc nói chuyện với một linh hồn như Bạch Nhuyễn Nhuyễn biểu hiện của cô không có chút nào để trong lòng.
Nơi này hẳn là nhà cô ấy, dựa vào lời cô ấy nói, mình là trùng hợp ở trước cửa nhà, cô ấy mở cửa, mình liền bay vào trong?
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc chung quanh một cái căn nhà này tối tăm đến nỗi không nhìn rõ được bố cục trong nhà, vì thế nương theo ánh sáng yếu ớt của màn hình đưa đầu qua tò mò nhìn nữ nhân kia.
Màn hình đối diện cô là ánh sáng thanh lãnh hiển thị trò chơi, chiếu lên mặt nữ nhân, cũng là màu sắc âm trầm u lãnh, hơn nửa đêm không bật đèn, bị ánh sáng lạnh lẽo bao phủ, hẳn là nên có vài phần u ám ghê rợn.
Nhưng không biết vì sao, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn chỉ cảm thấy ánh sáng này chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia, ngược lại giống như là bạch ngọc tinh mỹ được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Mặt mày hàm sương, khoé môi hơi mỏng, bên trên lông mi hơi rũ trải đều ánh sáng, nghiêng xuống, rơi vào trong mắt, lập loè trên màu mắt ám trầm, giống như mặt hồ tĩnh lặng vào ban đêm, lộ ra yên tĩnh tốt đẹp.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc mà mở to mắt, đánh giá tỷ tỷ an tĩnh xinh đẹp này.
Cô để chân trần ngồi dưới đất, thân thể mỏng manh rúc ở trong chiếc áo mỏng màu đen thùng thình, cổ áo hơi mở, tay áo cuốn lên vài phần, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn, ngón tay tinh tế thon dài như là có thể ở trên dương cầm diễn tấu một khúc, lại bấm phím trên tay cầm cạch cạch liên tục, dùng sức như muốn bấm vỡ.
Hàm răng trắng tinh hơi hơi có chút bén nhọn, một bên cắn đôi môi no đủ, từ kẽ răng mơ hồ nghe ra mấy chữ rách nát, mang theo một chút khó chịu: "....... Cái game rác này."
Ánh mắt đầu tiên tạo thành hình tượng, khiến Bạch Nhuyễn Nhuyễn tự giác mà bỏ qua câu nói không phù hợp với khí chất của cô, ngơ ngác thưởng thức vị tỷ tỷ vô cùng đẹp nhưng lại hoàn toàn không liếc nhìn nàng một cái này.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe được tiếng phím bấm lạch cạch, ngoại trừ tiếng này ra, yên lặng như không có người.
Vào lúc màn hình rốt cuộc loé sáng một chút, màn hình hiện chữ thành công, đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm màn hình kia đột nhiên nghiêng qua, đối diện với tầm mắt đang thẳng tắp nhìn cô của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
"Sao cô còn chưa đi?"
Bị bơ nửa ngày, rốt cuộc nhìn thẳng vào nàng một cái, khoé mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng dâng lên vui sướng, đuôi lông mày mang theo ý cười, mười phần ngoan ngoãn, "Em không nhớ rõ mình từ đâu tới đây, cũng không biết nên đi đâu, chỉ nhớ được mình tên Bạch Nhuyễn Nhuyễn, chị tên gì vậy?"
"Tôi tên Lê Quang." Cô một bên trả lời, một bên bỏ tay cầm xuống, sau đó đứng lên giãn cơ một chút.
Phối hợp với áo màu đen cũng là một cái quần dài thoải mái tương đương, ống quần lỏng lẻo, vải mềm mại rũ xuống bên chân trắng nõn của Lê Quang, toàn thân đều hiện ra lười biếng, cô duỗi eo xong, xoay người, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển bước về phía cửa. Đọc t𝗿𝒖𝓎ệ𝓃 ha𝓎 tại ~ 𝙏𝗿ù𝙢𝙏𝗿𝒖 𝓎ệ𝓃.𝑣𝓃 ~
"Đã trễ thế này, chị còn muốn đi đâu vậy?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, đi theo.
Lê Quang không nói mà đi tới cửa, sau đó vặn ra cửa phòng khách, ánh trăng bên ngoài nháy mắt rơi trên người cô, gió thổi qua hành lang cuốn theo vài sợi tóc đen dài của cô, gương mặt mang ánh trăng hơi hơi quay qua, xinh đẹp tinh xảo khiến người tán thưởng.
Nhưng mà chủ nhân gương mặt này lại chỉ lười nhác dựa vào cửa, ngón tay chỉ ra ngoài, rất là đạm nhạt nói: "Tôi muốn đi ngủ, cô có phải là nên ra khỏi nhà tôi hay không?"
Bạch Nhuyễn Nhuyễn dừng một chút, nháy mắt từ trạng thái thưởng thức sắc đẹp hoảng hốt tỉnh lại. Xuyên qua kẽ cửa nhìn thoáng qua đêm tối lạnh căm căm, lại nhìn nhìn Lê Quang đang ở cửa, khoé miệng nhanh chóng hạ xuống, bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương, "Em đã là cô hồn dã quỷ đáng thương như vậy, chị có thể cho em tá túc một đêm không?"
Lê Quang khẽ nhếch cằm, ánh mắt thanh lãnh như đêm tối đánh giá Bạch Nhuyễn Nhuyễn một chút: "Linh hồn không muốn ở bên ngoài như cô, chỉ một đêm là chịu đi?"
Bị chọc thủng âm mưu, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực bảo đảm: "Em thấy hình như em có thể đụng vào đồ vật được, em có thể giặt quần áo nấu cơm cho chị để cảm ơn!"
Lê Quang im lặng.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: Em sẽ quét dọn nhà sạch sẽ! Chị coi như em là một người giúp việc được không?
Lê Quang: Tôi quen ở một mình, không thích ầm ĩ.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: Em bảo đảm sẽ không khiến chị thêm phiền phức, em sẽ yên tĩnh.
Thấy Lê Quang vẫn im lặng không chịu đổi ý, tầm mắt hướng ra ngoài cửa, tựa hồ không có đường để thương lượng.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn uỷ khuất mà hít hít mũi, nỗ lực làm cho mình nhìn thật đáng thương, nói: "Em còn chưa có hết sốc vì sự thật là bản thân đã chết, người bình thường nào sẽ muốn ngủ ngoài đường, cho nên cũng chỉ ở một đoạn thời gian ngắn thôi, chờ em nhớ ra được em chết như thế nào, em liền đi ngay, chị nể tình em đáng thương, coi em như thú cưng, để em ở trong một góc nhà cũng được."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn giống như bông hoa nhỏ bị héo, vẻ mặt kỳ vọng nhìn chằm chằm Lê Quang, đôi mắt sương mờ mông lung, phản chiếu ánh trăng, nhìn qua đáng thương lại ngoan ngoãn.
Lê Quang im lặng vài giây, mặt mang vài phần bất đắc dĩ mà đóng cửa lại, "Được rồi, coi như là nuôi thú cưng, đừng quấy rầy tôi."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn siết chặt nắm tay, "Sẽ không đâu! Em bảo đảm sẽ yên tĩnh giống như không khí, tuyệt đối không quấy rầy đến chị."
Lê Quang lãnh đạm mà liếc nàng một cái, liền xoay người đi về phía phòng tắm bên kia.
Sau khi xác định sẽ không bị đối phương đột nhiên đổi ý đuổi ra, Bạch Nhuyễn Nhuyễn thả lỏng hơn nhiều, nhìn quanh bốn phía căn nhà đen như mực, hướng về phòng tắm nói một tiếng: "Em có thể bật đèn không? Phòng khách tối quá."
Trong phòng tắm tiếng sột sột soạt soạt cùng với tiếng Lê Quang không lạnh không nhạt "Ừ", xem như đáp lại.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liền vui sướng chạy tới tìm công tắc đèn, tách một tiếng mở lên, nàng ngẩn người.
Trong phòng này thực loạn, trong loạn lại mang theo chút gọn gàng.
Ví dụ như sách trên kệ đều chất đống trên mặt đất, phân loại rõ ràng, ví dụ như quần áo đều ở trên sô pha, áo khoác áo quần thật ra lại tách ra mới để, lại ví dụ như trên bàn cơm một đống chén cần rửa, nhưng trong chén cái gì cũng không có, chỉ là phủ đầy bụi.
Toàn bộ phòng đều tràn ngập cảm giác muốn dọn dẹp ngay, công tác chuẩn bị làm được một nửa, lại chậm chạp không tiếp tục.
"Lê tỷ tỷ, cần em giúp dọn dẹp nhà một chút không ạ?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại quay đầu về phía phòng tắm hô một tiếng.
Trong phòng tắm không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng vòi nước tí tách.
Lê Quang đứng trước gương, hơi hơi rũ mắt, vài sợi tóc dính nước buông xuống bên mặt, cô yên lặng nhìn chằm chằm di động, đầu ngón tay lướt trên màn hình.
[Làm sao nuôi thú cưng vừa mới nhặt về?]
[Trả lời: Giúp thú cưng làm quen môi trường mới, cho ăn cơm, tắm rửa, nếu là thú hoang nhỏ thì có thể ở bên cạnh nó, an ủi tâm hồn yếu đuối của nó, nhanh chóng bồi đắp tình cảm.]
Lê Quang quay đầu, bên ngoài đã vang lên tiếng Bạch Nhuyễn Nhuyễn dọn dẹp, cái làm quen môi trường mới này hoàn toàn không cần thiết.
Ăn cơm thì.....
Lê Quang hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt nghi hoặc.
Linh hồn hình như không cần ăn cơm.
Cô lại yên lặng mà nhìn nhìn phía sau, cất di động đi, mở cửa phòng tắm ra, mặt lãnh đạm nói với Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang trong phòng khách: "Đi vào tắm rửa."
—————————————————
Dạo này mình thật sự quá bận nên có vẻ tiến độ sẽ rất chậm, mong mọi người thông cảm nha 🥹
Trong mộng có một thiếu nữ khí chất rất là thanh nhã đứng trước mặt, bốn phía u ám nặng nề, chỉ mỗi váy trắng của thiếu nữ này trong trẻo loá mắt, làm tiềm thức nàng cảm thấy là một người có thể yên tâm.
Khuôn mặt đối phương ở trong mơ rất mơ hồ, tiếng động bay tới từ ngữ hỗn loạn, nghe không ra là đang nói gì.
Sau khi bản thân nói vài câu đơn giản với nàng, liền vẫy vẫy tay.
Đối phương cũng vẫy vẫy tay, tươi cười thân thiết, một tay để ở sau lưng, góc váy màu trắng hơi hơi đung đưa.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị rời khỏi chỗ này, thị giác lung lay, nhìn về phía hắc ám vô tận. Sau lưng lại đột nhiên có một trận đau đơn, da thịt ở lưng tựa như bị vũ khí sắc bén cắt ra, mang theo lạnh lẽo thấu xương, trong nháy mắt lan rộng ra toàn thân.
Đau đớn quá mức làm nàng đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, đôi mắt nhiễm đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm trần nhà hoảng hốt hồi lâu.
"Làm mình sợ muốn chết......" Bạch Nhuyễn Nhuyễn vuốt ngực ngồi dậy, phục hồi tinh thần lại từ trong ác mộng, bả vai chậm rãi thả lỏng.
Bên ngoài cánh cửa sổ đang mở ở mép giường, một ít ánh trăng chiếu vào, dừng ở trên trán trắng nõn đang đầy mồ hôi lạnh của nàng.
"Cư nhiên mơ thấy bản thân chết, gần đây mình áp lực quá..... hả?" Thiếu nữ nghi hoặc một tiếng, tay đang lau mồ hôi trên trán lại vỗ trán một chút, "Mình gần đây? Sao mình nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi chuyện xảy ra gần đây?"
Khi nàng còn chưa kịp kinh hoảng bối rối, bên cạnh truyền đến một giọng nói thanh lãnh u ám,
"Cô đã chết rồi, tôi vừa mới nhặt cô từ bên ngoài về."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngơ ngác mà quay đầu tìm chỗ tiếng nói phát ra liền thấy trong phòng tối đen, chỉ có ánh sáng màn hình hắt lên người một nữ nhân, ánh sáng mơ hồ, không thấy rõ bộ dáng của cô lắm, chỉ nhìn thấy cô ngồi ở kia, đôi tay cầm tay cầm chơi game, vừa trả lời Bạch Nhuyễn Nhuyễn vừa dùng ngón tay bấm nút lạch cạch liên tục, không có dành nhiều sự chú ý cho nàng.
"Cô nói tôi đã chết?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc, đồng thời cũng nhanh chóng sờ soạng thân mình một cái, phát hiện da mình bên ngoài lạnh lẽo, trái tim đã không còn nhảy lên.
Nàng ngồi ở trên giường sửng sốt vài giây, đột nhiên nhảy lên, ngón tay xoa xoa cánh tay, cả người đều lạnh run, mặt đầy sợ hãi, "Tôi, tôi tôi đã biến thành xác sống rồi sao? Vì sao còn có thể cử động được?"
Nữ nhân ngồi dưới đất phòng khách chơi game không chút để ý mà trả lời: "Cô không phải biến thành xác sống, bây giờ cô là một sợi tàn hồn, trôi trước cửa nhà tôi, tôi liền tiện tay nhặt về."
"Hồn?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn sờ sờ cánh tay mình, cúi đầu nhìn kỹ bản thân, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không giống với tưởng tượng của tôi lắm, bất quá cũng dễ chấp nhận hơn xác sống một chút."
"Nhưng mà tôi chết như thế nào? Tôi không nhớ chút nào cả." Bạch Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, cố gắng moi ra một chút trí nhớ còn sót lại trong đầu, nhưng ngoại trừ giấc mơ mơ hồ kia, cùng với tên của mình, không còn lại gì cả.
"Cái gì tôi cũng không nhớ nổi, hồn bình thường sẽ bị như vậy sao?"
"Không."
"Tôi là ngoại lệ? Cô biết được gì sao?"
"Không rõ lắm, lúc tôi mở cửa, tự cô bay vào."
"Cô không quen biết tôi?"
"Không quen."
Một hỏi một đáp với nữ nhân xa lạ, đầu Bạch Nhuyễn Nhuyễn càng trống rỗng.
Ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, cái gì cũng không nhớ ra, nàng đơn giản từ bỏ, thuận thế ngồi bên cạnh nữ nhân kia, "Đúng rồi, bây giờ tôi là hồn, cô lại có thể nhìn thấy tôi, cô có phải là một người đặc biệt gì đó không?"
Nữ nhân lên tiếng mơ hồ không rõ, không trả lời thực chính xác, tựa hồ đang vô cùng phân tâm.
Nói chuyện cả nửa buổi, đối phương chỉ nhìn chằm chằm màn hình, hết sức chăm chú chơi game. Thanh âm thường xuyên vang lên rõ ràng nhất cũng chính là tiếng ngón tay cô bấm phím, đối với việc nói chuyện với một linh hồn như Bạch Nhuyễn Nhuyễn biểu hiện của cô không có chút nào để trong lòng.
Nơi này hẳn là nhà cô ấy, dựa vào lời cô ấy nói, mình là trùng hợp ở trước cửa nhà, cô ấy mở cửa, mình liền bay vào trong?
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liếc chung quanh một cái căn nhà này tối tăm đến nỗi không nhìn rõ được bố cục trong nhà, vì thế nương theo ánh sáng yếu ớt của màn hình đưa đầu qua tò mò nhìn nữ nhân kia.
Màn hình đối diện cô là ánh sáng thanh lãnh hiển thị trò chơi, chiếu lên mặt nữ nhân, cũng là màu sắc âm trầm u lãnh, hơn nửa đêm không bật đèn, bị ánh sáng lạnh lẽo bao phủ, hẳn là nên có vài phần u ám ghê rợn.
Nhưng không biết vì sao, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn chỉ cảm thấy ánh sáng này chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh xảo kia, ngược lại giống như là bạch ngọc tinh mỹ được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Mặt mày hàm sương, khoé môi hơi mỏng, bên trên lông mi hơi rũ trải đều ánh sáng, nghiêng xuống, rơi vào trong mắt, lập loè trên màu mắt ám trầm, giống như mặt hồ tĩnh lặng vào ban đêm, lộ ra yên tĩnh tốt đẹp.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc mà mở to mắt, đánh giá tỷ tỷ an tĩnh xinh đẹp này.
Cô để chân trần ngồi dưới đất, thân thể mỏng manh rúc ở trong chiếc áo mỏng màu đen thùng thình, cổ áo hơi mở, tay áo cuốn lên vài phần, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn, ngón tay tinh tế thon dài như là có thể ở trên dương cầm diễn tấu một khúc, lại bấm phím trên tay cầm cạch cạch liên tục, dùng sức như muốn bấm vỡ.
Hàm răng trắng tinh hơi hơi có chút bén nhọn, một bên cắn đôi môi no đủ, từ kẽ răng mơ hồ nghe ra mấy chữ rách nát, mang theo một chút khó chịu: "....... Cái game rác này."
Ánh mắt đầu tiên tạo thành hình tượng, khiến Bạch Nhuyễn Nhuyễn tự giác mà bỏ qua câu nói không phù hợp với khí chất của cô, ngơ ngác thưởng thức vị tỷ tỷ vô cùng đẹp nhưng lại hoàn toàn không liếc nhìn nàng một cái này.
Trong phòng yên tĩnh hồi lâu, chỉ nghe được tiếng phím bấm lạch cạch, ngoại trừ tiếng này ra, yên lặng như không có người.
Vào lúc màn hình rốt cuộc loé sáng một chút, màn hình hiện chữ thành công, đôi mắt thanh lãnh nhìn chằm chằm màn hình kia đột nhiên nghiêng qua, đối diện với tầm mắt đang thẳng tắp nhìn cô của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
"Sao cô còn chưa đi?"
Bị bơ nửa ngày, rốt cuộc nhìn thẳng vào nàng một cái, khoé mắt Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng dâng lên vui sướng, đuôi lông mày mang theo ý cười, mười phần ngoan ngoãn, "Em không nhớ rõ mình từ đâu tới đây, cũng không biết nên đi đâu, chỉ nhớ được mình tên Bạch Nhuyễn Nhuyễn, chị tên gì vậy?"
"Tôi tên Lê Quang." Cô một bên trả lời, một bên bỏ tay cầm xuống, sau đó đứng lên giãn cơ một chút.
Phối hợp với áo màu đen cũng là một cái quần dài thoải mái tương đương, ống quần lỏng lẻo, vải mềm mại rũ xuống bên chân trắng nõn của Lê Quang, toàn thân đều hiện ra lười biếng, cô duỗi eo xong, xoay người, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển bước về phía cửa. Đọc t𝗿𝒖𝓎ệ𝓃 ha𝓎 tại ~ 𝙏𝗿ù𝙢𝙏𝗿𝒖 𝓎ệ𝓃.𝑣𝓃 ~
"Đã trễ thế này, chị còn muốn đi đâu vậy?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, đi theo.
Lê Quang không nói mà đi tới cửa, sau đó vặn ra cửa phòng khách, ánh trăng bên ngoài nháy mắt rơi trên người cô, gió thổi qua hành lang cuốn theo vài sợi tóc đen dài của cô, gương mặt mang ánh trăng hơi hơi quay qua, xinh đẹp tinh xảo khiến người tán thưởng.
Nhưng mà chủ nhân gương mặt này lại chỉ lười nhác dựa vào cửa, ngón tay chỉ ra ngoài, rất là đạm nhạt nói: "Tôi muốn đi ngủ, cô có phải là nên ra khỏi nhà tôi hay không?"
Bạch Nhuyễn Nhuyễn dừng một chút, nháy mắt từ trạng thái thưởng thức sắc đẹp hoảng hốt tỉnh lại. Xuyên qua kẽ cửa nhìn thoáng qua đêm tối lạnh căm căm, lại nhìn nhìn Lê Quang đang ở cửa, khoé miệng nhanh chóng hạ xuống, bày ra biểu cảm vô cùng đáng thương, "Em đã là cô hồn dã quỷ đáng thương như vậy, chị có thể cho em tá túc một đêm không?"
Lê Quang khẽ nhếch cằm, ánh mắt thanh lãnh như đêm tối đánh giá Bạch Nhuyễn Nhuyễn một chút: "Linh hồn không muốn ở bên ngoài như cô, chỉ một đêm là chịu đi?"
Bị chọc thủng âm mưu, Bạch Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực bảo đảm: "Em thấy hình như em có thể đụng vào đồ vật được, em có thể giặt quần áo nấu cơm cho chị để cảm ơn!"
Lê Quang im lặng.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: Em sẽ quét dọn nhà sạch sẽ! Chị coi như em là một người giúp việc được không?
Lê Quang: Tôi quen ở một mình, không thích ầm ĩ.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn: Em bảo đảm sẽ không khiến chị thêm phiền phức, em sẽ yên tĩnh.
Thấy Lê Quang vẫn im lặng không chịu đổi ý, tầm mắt hướng ra ngoài cửa, tựa hồ không có đường để thương lượng.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn uỷ khuất mà hít hít mũi, nỗ lực làm cho mình nhìn thật đáng thương, nói: "Em còn chưa có hết sốc vì sự thật là bản thân đã chết, người bình thường nào sẽ muốn ngủ ngoài đường, cho nên cũng chỉ ở một đoạn thời gian ngắn thôi, chờ em nhớ ra được em chết như thế nào, em liền đi ngay, chị nể tình em đáng thương, coi em như thú cưng, để em ở trong một góc nhà cũng được."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn giống như bông hoa nhỏ bị héo, vẻ mặt kỳ vọng nhìn chằm chằm Lê Quang, đôi mắt sương mờ mông lung, phản chiếu ánh trăng, nhìn qua đáng thương lại ngoan ngoãn.
Lê Quang im lặng vài giây, mặt mang vài phần bất đắc dĩ mà đóng cửa lại, "Được rồi, coi như là nuôi thú cưng, đừng quấy rầy tôi."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn siết chặt nắm tay, "Sẽ không đâu! Em bảo đảm sẽ yên tĩnh giống như không khí, tuyệt đối không quấy rầy đến chị."
Lê Quang lãnh đạm mà liếc nàng một cái, liền xoay người đi về phía phòng tắm bên kia.
Sau khi xác định sẽ không bị đối phương đột nhiên đổi ý đuổi ra, Bạch Nhuyễn Nhuyễn thả lỏng hơn nhiều, nhìn quanh bốn phía căn nhà đen như mực, hướng về phòng tắm nói một tiếng: "Em có thể bật đèn không? Phòng khách tối quá."
Trong phòng tắm tiếng sột sột soạt soạt cùng với tiếng Lê Quang không lạnh không nhạt "Ừ", xem như đáp lại.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn liền vui sướng chạy tới tìm công tắc đèn, tách một tiếng mở lên, nàng ngẩn người.
Trong phòng này thực loạn, trong loạn lại mang theo chút gọn gàng.
Ví dụ như sách trên kệ đều chất đống trên mặt đất, phân loại rõ ràng, ví dụ như quần áo đều ở trên sô pha, áo khoác áo quần thật ra lại tách ra mới để, lại ví dụ như trên bàn cơm một đống chén cần rửa, nhưng trong chén cái gì cũng không có, chỉ là phủ đầy bụi.
Toàn bộ phòng đều tràn ngập cảm giác muốn dọn dẹp ngay, công tác chuẩn bị làm được một nửa, lại chậm chạp không tiếp tục.
"Lê tỷ tỷ, cần em giúp dọn dẹp nhà một chút không ạ?" Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại quay đầu về phía phòng tắm hô một tiếng.
Trong phòng tắm không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng vòi nước tí tách.
Lê Quang đứng trước gương, hơi hơi rũ mắt, vài sợi tóc dính nước buông xuống bên mặt, cô yên lặng nhìn chằm chằm di động, đầu ngón tay lướt trên màn hình.
[Làm sao nuôi thú cưng vừa mới nhặt về?]
[Trả lời: Giúp thú cưng làm quen môi trường mới, cho ăn cơm, tắm rửa, nếu là thú hoang nhỏ thì có thể ở bên cạnh nó, an ủi tâm hồn yếu đuối của nó, nhanh chóng bồi đắp tình cảm.]
Lê Quang quay đầu, bên ngoài đã vang lên tiếng Bạch Nhuyễn Nhuyễn dọn dẹp, cái làm quen môi trường mới này hoàn toàn không cần thiết.
Ăn cơm thì.....
Lê Quang hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt nghi hoặc.
Linh hồn hình như không cần ăn cơm.
Cô lại yên lặng mà nhìn nhìn phía sau, cất di động đi, mở cửa phòng tắm ra, mặt lãnh đạm nói với Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang trong phòng khách: "Đi vào tắm rửa."
—————————————————
Dạo này mình thật sự quá bận nên có vẻ tiến độ sẽ rất chậm, mong mọi người thông cảm nha 🥹
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương