Bạn Học, Ăn Bánh Nếp Không
Chương 17
Tòa nhà giảng dạy rất yên tĩnh, hơi thở của hai người đôi khi xen lẫn nhau, vô cùng rõ ràng trong bầu không khí. Bầu không khí quỷ dị như được khuếch đại ra, không ai nói gì.
Phòng học khóa cửa, Tiêu Lăng dùng chìa khóa mở cửa rồi dìu Lục Ngô đến chỗ ngồi xuống, sau đó quay người mở cửa sổ.
Lục Ngô cho rằng cậu muốn rời đi, trong lòng dâng lên chút bất an đồng thời đưa tay ra, kéo lấy góc áo cậu.
Động tác của Tiêu Lăng bỗng dừng lại, quay người nhìn cô.
Đôi mắt ấy vẫn bình tĩnh như thường, không hề có vẻ mất kiên nhẫn như cô dự đoán.
“Tớ đi mở cửa sổ, trong phòng học ngột ngạt quá.” Cậu nói.
Lục Ngô buông lỏng tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cậu.
Một trận mưa mùa thu se lạnh. Sau trận mưa vài ngày trước, thời tiết trở nên mát mẻ hơn nhiều, hơn nữa thời tiết hôm nay hơi âm u, trong gió thu như phảng phất mang theo vụn băng. Tiêu Lăng không dám mở cửa sổ quá lớn mà chỉ hé một nửa, một luồng gió mát mẻ đột nhiên tràn vào phòng học, cũng may là do đóng cửa sổ lâu nên trong phòng học còn một chút hơi ấm, dưới sự trung hòa ngược lại cũng coi như là dễ chịu.
Lúc cậu trở lại chỗ ngồi, Lục Ngô vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt kia, hàm chứa một chút tủi thân và bướng bỉnh.
Tiêu Lăng ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm lấy chân cô. Lục Ngô theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng lại vô tình chạm vào mắt cá chân bị trẹo, đau đớn kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Lăng trầm giọng nói, giọng điệu mang theo chút lo lắng, sức lực ở tay cũng nhẹ đi.
“Đau quá…” Cơn đau tựa như dây leo dài có gai cuộn lấy xương tủy, bò thẳng lên trên.
Tiêu Lăng cuộn gấu quần của cô lên một chút, chỉ thấy nơi mắt cá chân đã sưng lên.
“Sưng rồi.” Cậu nói rồi buông gấu quần xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu có muốn gọi điện cho bố đến đón cậu về nhà nghỉ ngơi không?” Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng lại dịu dàng, như thể trong lòng cậu đang thương xót cô.
Lục Ngô cắn m.ôi d.ưới: “Tớ không muốn về.”
Nghe được sự hờn dỗi trong cảm xúc của cô gái, Tiêu Lăng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tĩnh lặng nhìn cô chăm chú.
Bây giờ cô không muốn về nhà.
Cô muốn ở lại với cậu.
Không biết có phải do cơn đau từ mắt cá chân quấy nhiễu hay không, nhưng Lục Ngô cũng cảm thấy trong lòng mình đột nhiên xuất hiện trái tim pha lê, nghĩ đến lời nói lạnh lùng của Tiêu Lăng trên đường đi, nỗi tủi thân của cô đã nhanh chóng tràn ra.
Thậm chí không còn tâm tư mà lo lắng xem bản thân có tư cách để tủi thân hay không.
Tiêu Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô nói chuyện, đành phải mở miệng nói: “Về nhà nghỉ ngơi đi, được không?” Cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lấy điện thoại của Lục Ngô từ trong túi ra: “Tớ có mang điện thoại đến cho cậu, để tớ xin phép thầy Thẩm cho cậu nghỉ.”
“Tiêu Lăng.”
“Hả?” Cậu nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, lẫn với tiếng nói của cậu.
“Cậu đừng tức giận…”
Cậu đừng tức giận.
Đừng đối xử với mình bằng thái độ thờ ơ như đối với người lạ ban nãy nữa…
Được không?
Lục Ngô cắn chặt môi dưới, cô gắng kìm nén nước mắt đang chực trào ra.
Không biết ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa từ lúc nào, hạt mưa bị gió thổi xuyên qua cánh cửa sổ được mở hơn một nửa kia bay vào phòng học, rơi trên mặt bàn sạch sẽ bên cửa sổ. Tiêu Lăng vẫn không nói một lời như lúc mới bước vào phòng học, lại đóng cửa sổ vào, tiếng gió thổi, tiếng lá cây rung rinh, tiếng ồn ào từ sân thể thao… thời khắc này hoàn toàn bị giam ở bên ngoài.
Hô hấp của hai người lại một lần nữa hòa quyện vào nhau.
Chẳng biết kim giây đã di chuyển được mấy vòng, Tiểu Lăng cuối cùng cũng lên tiếng.
Cậu dựa vào một bên cửa sổ, một tay nhẹ nhàng gác lên trên ghế dựa bên cạnh, tay còn lại buông thõng bên hông, nhìn cô qua hai lối đi nhỏ.
Giống như trong ngày mưa âm u cô liếc nhìn cậu, cậu yên lặng, đứng ngược sáng.
Lục Ngô không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu.
“Tớ không tức giận.” Cậu chậm rãi nói, cảm xúc mờ mịt.
Lục Ngô cúi đầu thu lại ánh mắt, vân vê góc áo, góc áo nhỏ kia đã bị cô vò đến nhăn nhúm.
“… Rõ ràng là có.”
Cô ấp úng.
Bầu không khí trong phòng học dường như đông lại, tiếng bước chân của Tiêu Lăng từng chút từng chút tiến lại gần cô. Mỗi một bước lại gần, trái tim cô cũng trở nên căng thẳng theo, cho đến khi cậu đứng ở trước mặt cô, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám. Bên tai chỉ còn lại tiếng đồng hồ chạy, giống như thôi miên.
Dáng người cao lớn của cậu tạo thành một bóng râm bao phủ lấy cô.
“Lục Ngô.” Cậu thấp giọng gọi cô: “Cậu có biết… thích là cảm giác như thế nào không?”
Câu hỏi này rất đột ngột, cũng nằm ngoài dự đoán của Lục Ngô.
Cô không khỏi ngẩng đầu với vẻ mặt sững sờ, Tiêu Lăng không thúc giục mà kiên nhẫn nhìn vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời.
Cô đột nhiên bị hỏi vậy, rất nhiều lời như nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào. Cô cụp mắt xuống, sững sờ ấp úng: “Tớ… Tớ cũng không biết…”
Cô không thể hình dung được.
Cô chỉ cảm thấy rằng tất cả những hình dung đó đều không đủ chính xác để biểu đạt loại tình cảm này.
Vì vậy, cô không biết.
“Không biết?” Cậu nhẹ nhàng lặp lại, rồi như thể đang nói với chính bản thân mình: “Nhưng tớ biết.”
Lục Ngô chỉ cảm thấy trong lòng mình chịu một đòn mạnh, không thể phân tích được ẩn ý sau lời nói của cậu, môi mấp máy nhưng thật lâu vẫn không phát ra âm thanh.
Lúc này cậu quỳ một gối ngồi xổm xuống, đôi mắt màu nâu đậm như dòng suối không hề báo trước bỗng lọt vào tầm mắt của cô.
“Tớ không giận cậu, cũng sẽ không tức giận với cậu.”
Sẽ không tức giận với cậu.
Giọng nói từ tốn và dịu dàng không hề mang vẻ xa cách và lạnh lùng, Lục Ngô gần như lập tức cảm thấy mình biến thành một vũng nước, toàn thân mềm nhũn, mất đi sức chống cự.
“Vậy thì tại sao cậu lại…” Cô nhỏ giọng hỏi: “Trước đó cậu có vẻ không được vui lắm?”
Tiêu Lăng đứng lên, không tự chủ được dùng tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói bình thản cho qua chuyện: “Không sao, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Đôi mắt của cậu khép hờ, đáy mắt mơ hồ cuồn cuộn lửa giận nặng trĩu.
Một lúc lâu sau rốt cuộc cơn mưa bụi lay phay cũng tạnh.
Cơn mưa này đến rất đúng lúc, vừa hay sắp hết nửa ngày của cuộc thi đấu thể thao. Không lâu sau trận đấu cũng kết thúc, các học sinh tốp năm tốp ba chen chúc nhau trở về lớp học.
Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm là những người quay trở lại lớp học đầu tiên, khi vào lớp chỉ thấy Tiêu Lăng đang ngồi trên ghế một mình, chống một tay lên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt có vẻ không tốt lắm.
Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng trở về chỗ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Lão Tiêu, ai chọc giận cậu thế?”
Tiêu Lăng gõ ngón trỏ của mình hai lần, sau đó dừng lại, lười biếng liếc nhìn cậu ta, không nói gì.
Phương Quyền nhất thời như bị tổn thương, nhưng vẫn kiềm chế ham m.uốn muốn đánh người, hỏi: “Tại sao chỉ có một mình cậu, em gái Ngô đâu?”
“Về nhà rồi.” Tiêu Lăng trả lời ngắn gọn, chẳng qua là vẻ mặt cậu có phần dịu dàng hơn khi nhắc đến Lục Ngô.
Lúc này Mạnh Tiêm Lâm mới không nhanh không chậm trở về chỗ ngồi: “Người nhà cậu ấy đến đón à?”
“Ừ.”
“Chân của cậu ấy thế nào, có nghiêm trọng không? Tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy mà không thấy cậu ấy trả lời.”
Tiêu Lăng không trả lời, nhưng lại cau mày hỏi một câu hỏi khác: “Lúc Lục Ngô trẹo chân, có gì bất thường không?”
Phương Quyền nghe xong thì sửng sốt, không hiểu ý tứ của cậu: “Tớ không để ý, lúc đó tớ đang nhảy, không chú ý lắm.”
Tiêu Lăng nhìn Mạnh Tiêm Lâm, cô ấy cũng lắc đầu.
“Lão Tiêu, sao cậu lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ em gái Ngô bị ai đẩy ngã?” Phương Quyền nói với giọng điệu giễu cợt.
Trong lúc họ đang nói chuyện, ngày càng nhiều người vào trong lớp học, Liễu Thiến và cô bạn cùng bàn khoác tay nhau bước vào, vừa nói vừa cười.
Tiêu Lăng dựa lưng vào ghế, hầu kết khẽ động, hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Đúng vậy.”
Cậu nheo mắt, nụ cười nơi khóe miệng có hơi lạnh lùng.
Lục Ngô được mẹ Dương Ngọc San đưa về nhà. Lục Thành đi công tác mấy ngày nay, cô chỉ có thể gọi điện cho mẹ. Dương Ngọc San nghe tin con gái mình bị trẹo chân đến nỗi không thể đi lại được, không đợi Lục Ngô nói hết câu đã đau lòng đến mức cúp luôn điện thoại, xin nghỉ ở công ty rồi chạy thẳng đến trường học.
Lục Ngô từ nhỏ đã không khiến người ta lo lắng, ngay cả khi còn nhỏ những đứa trẻ khác đều nhảy nhót loạn xạ đầy tiểu khu, cả ngày không phải là bị đụng tay thì là té ngã, còn cô chỉ ôm thú bông mềm mại đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ở nhà cùng bố xem chương trình phổ biến luật.
Một cô con gái ngoan ngoãn điềm đạm, hầu như không bị thương tích gì, đột nhiên cô lại nói rằng mắt cá chân bị trẹo và không thể đi lại, làm sao mà Dương Ngọc San không nghĩ nghiêm trọng cho được?
Lúc Lục Ngô vừa về đến nhà đã được Dương Ngọc San đưa đến giường. Bà nhấc chân cô lên nhìn vết thương, trong lòng đau xót: “Sao lại thành ra thế này?”
“Lúc nhảy dây con không đứng vững.” Lục Ngô thành thật trả lời.
“Con lên giường nằm một lát đi.” Dương Ngọc San nhẹ nhàng đặt chân của con gái lên giường: “Mẹ đi lấy mấy viên đá cho con chườm.”
… Cô chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi mà.
Lục Ngô dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ khiến cô dở khóc dở cười, lại vừa thấy ấm áp và ngọt ngào. Nhìn thấy Dương Ngọc San chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Mẹ!”
“Sao vậy?”
“Con…” Cô ngại ngùng dò hỏi với đôi má ửng đỏ: “Con có thể chơi điện thoại không ạ?”
Cũng không phải là yêu cầu quá đáng, chưa kể con gái đang bị thương, tiêu chuẩn của Dương Ngọc San lập tức hạ xuống: “Ừ, chú ý cho mắt nghỉ ngơi, đừng chơi lâu quá.”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục Ngô lập tức rút điện thoại từ trong cặp sách ra, đôi má ửng đỏ, trên mặt không giấu được ý cười.
“Về đến nhà chưa?”
Tin nhắn được gửi đến từ năm phút trước.
Nghĩ đến Tiêu Lăng ở phía bên kia màn hình, Lục Ngô kéo chăn bông và vùi mặt vào, cọ mạnh vài lần, kích động như muốn xuyên qua chăn bông mà bay lên trời.
Chôn mặt trong chăn được một lúc, khuôn mặt cô đã đỏ bừng, ngẩng đầu lên, cầm điện thoại di động xấu hổ gõ chữ.
“Vừa mới về.”
Cũng không lâu lắm, Tiêu Lăng đã trả lời.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Còn nhớ lời cô y tế nói không?”
“Nhớ.”
Tin nhắn gửi đi có chút đơn giản, Lục Ngô suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục gõ: “Cậu về rồi à?”
Thực ra, cô không biết phải nói gì.
Nhưng thế nào cũng được, chỉ cần có chủ đề nói chuyện với cậu là cô rất vui rồi.
“Không. Phương Quyền giành giải quán quân trận chung kết 100m vào sáng nay, cậu ấy nói muốn đến Trương Ký ăn hoành thánh để ăn mừng.”
Có một con hẻm dài ở phía Nam trường Trung học 1 được giữ nguyên từ lúc mới xây trường, nghe nói là phố ăn vặt nhưng không rộng bằng, đa số bán đồ ăn vặt là chủ yếu, còn có một số cửa hàng nhỏ bán đồ thư pháp và cả hiệu sách. Từ hai năm trước bắt đầu có người nói rằng con hẻm sẽ bị phá bỏ, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng qua là ở phía Đông trường học, một con phố ăn vặt chính thức đã được mở gần cổng trường hơn, dần dần người qua lại trong con hẻm nhỏ phía Nam càng ngày càng ít đi.
Tuy nhiên, có một quán hoành thánh tên Trương Ký ở cuối con hẻm phía Nam, hoành thánh của họ to, vỏ mỏng nhân tươi, buôn bán rất đắt hàng.
Khi Lục Ngô học lớp mười, cô đã được Dương Tuyết kéo đi ăn một lần.
Nhìn tin nhắn của Tiêu Lăng, Lục Ngô sờ lên bụng mình.
“Tớ rất muốn ăn… tiếc quá, không thể đến ăn mừng cùng nhau.” Cô chậm rãi đáp.
“Cây Nhỏ, ăn mì nào.”
Chân của con gái không tiện nên Dương Ngọc San đành phải mang đồ ăn trưa lên phòng, bà còn đựng vài viên đá vào màng bọc thực phẩm, bọc chúng trong một chiếc khăn và mang tất cả lên.
Lục Ngô đặt úp điện thoại trên giường, trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp lo sợ, đáp một tiếng rồi cẩn thận dời chân xuống giường, nhảy lò cò đến trước bàn học rồi ngồi xuống.
Dương Ngọc San liếc nhìn điện thoại của cô, thuận miệng hỏi: “Không phải là đang nói chuyện với bạn học nam đấy chứ?”
Đôi đũa của Lục Ngô khẽ run lên, hút một miếng mì, mơ hồ trả lời: “Không phải… là Dương Tuyết ạ.”
Dương Ngọc San không nghi ngờ gì, gật đầu, cũng không đến kiểm tra điện thoại, bọc kỹ mắt cá chân cô, sau đó rời khỏi phòng.
Trái tim như sắp vọt lên tận cổ họng của Lục Ngô chậm rãi hạ xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ lại tiến vào phòng bếp, cô mới vươn tay cố gắng với lấy điện thoại trên giường.
Cô bật sáng màn hình, trên đó là tin nhắn trả lời của Tiêu Lăng.
“Ngoan ngoãn chữa lành vết thương.”
“Chờ cậu khỏe lại tớ đưa cậu đi ăn. Vẫn còn giải quán quân 1000m của tớ đợi cậu chúc mừng đấy.”
Phòng học khóa cửa, Tiêu Lăng dùng chìa khóa mở cửa rồi dìu Lục Ngô đến chỗ ngồi xuống, sau đó quay người mở cửa sổ.
Lục Ngô cho rằng cậu muốn rời đi, trong lòng dâng lên chút bất an đồng thời đưa tay ra, kéo lấy góc áo cậu.
Động tác của Tiêu Lăng bỗng dừng lại, quay người nhìn cô.
Đôi mắt ấy vẫn bình tĩnh như thường, không hề có vẻ mất kiên nhẫn như cô dự đoán.
“Tớ đi mở cửa sổ, trong phòng học ngột ngạt quá.” Cậu nói.
Lục Ngô buông lỏng tay, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo cậu.
Một trận mưa mùa thu se lạnh. Sau trận mưa vài ngày trước, thời tiết trở nên mát mẻ hơn nhiều, hơn nữa thời tiết hôm nay hơi âm u, trong gió thu như phảng phất mang theo vụn băng. Tiêu Lăng không dám mở cửa sổ quá lớn mà chỉ hé một nửa, một luồng gió mát mẻ đột nhiên tràn vào phòng học, cũng may là do đóng cửa sổ lâu nên trong phòng học còn một chút hơi ấm, dưới sự trung hòa ngược lại cũng coi như là dễ chịu.
Lúc cậu trở lại chỗ ngồi, Lục Ngô vẫn đang nhìn thẳng vào cậu.
Ánh mắt kia, hàm chứa một chút tủi thân và bướng bỉnh.
Tiêu Lăng ngồi xổm xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm lấy chân cô. Lục Ngô theo bản năng muốn thu chân lại, nhưng lại vô tình chạm vào mắt cá chân bị trẹo, đau đớn kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại vì đau.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Lăng trầm giọng nói, giọng điệu mang theo chút lo lắng, sức lực ở tay cũng nhẹ đi.
“Đau quá…” Cơn đau tựa như dây leo dài có gai cuộn lấy xương tủy, bò thẳng lên trên.
Tiêu Lăng cuộn gấu quần của cô lên một chút, chỉ thấy nơi mắt cá chân đã sưng lên.
“Sưng rồi.” Cậu nói rồi buông gấu quần xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu có muốn gọi điện cho bố đến đón cậu về nhà nghỉ ngơi không?” Giọng điệu của cậu nhẹ nhàng lại dịu dàng, như thể trong lòng cậu đang thương xót cô.
Lục Ngô cắn m.ôi d.ưới: “Tớ không muốn về.”
Nghe được sự hờn dỗi trong cảm xúc của cô gái, Tiêu Lăng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tĩnh lặng nhìn cô chăm chú.
Bây giờ cô không muốn về nhà.
Cô muốn ở lại với cậu.
Không biết có phải do cơn đau từ mắt cá chân quấy nhiễu hay không, nhưng Lục Ngô cũng cảm thấy trong lòng mình đột nhiên xuất hiện trái tim pha lê, nghĩ đến lời nói lạnh lùng của Tiêu Lăng trên đường đi, nỗi tủi thân của cô đã nhanh chóng tràn ra.
Thậm chí không còn tâm tư mà lo lắng xem bản thân có tư cách để tủi thân hay không.
Tiêu Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô nói chuyện, đành phải mở miệng nói: “Về nhà nghỉ ngơi đi, được không?” Cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, đứng dậy lấy điện thoại của Lục Ngô từ trong túi ra: “Tớ có mang điện thoại đến cho cậu, để tớ xin phép thầy Thẩm cho cậu nghỉ.”
“Tiêu Lăng.”
“Hả?” Cậu nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống bàn, phát ra một tiếng vang nhỏ, lẫn với tiếng nói của cậu.
“Cậu đừng tức giận…”
Cậu đừng tức giận.
Đừng đối xử với mình bằng thái độ thờ ơ như đối với người lạ ban nãy nữa…
Được không?
Lục Ngô cắn chặt môi dưới, cô gắng kìm nén nước mắt đang chực trào ra.
Không biết ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa từ lúc nào, hạt mưa bị gió thổi xuyên qua cánh cửa sổ được mở hơn một nửa kia bay vào phòng học, rơi trên mặt bàn sạch sẽ bên cửa sổ. Tiêu Lăng vẫn không nói một lời như lúc mới bước vào phòng học, lại đóng cửa sổ vào, tiếng gió thổi, tiếng lá cây rung rinh, tiếng ồn ào từ sân thể thao… thời khắc này hoàn toàn bị giam ở bên ngoài.
Hô hấp của hai người lại một lần nữa hòa quyện vào nhau.
Chẳng biết kim giây đã di chuyển được mấy vòng, Tiểu Lăng cuối cùng cũng lên tiếng.
Cậu dựa vào một bên cửa sổ, một tay nhẹ nhàng gác lên trên ghế dựa bên cạnh, tay còn lại buông thõng bên hông, nhìn cô qua hai lối đi nhỏ.
Giống như trong ngày mưa âm u cô liếc nhìn cậu, cậu yên lặng, đứng ngược sáng.
Lục Ngô không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu.
“Tớ không tức giận.” Cậu chậm rãi nói, cảm xúc mờ mịt.
Lục Ngô cúi đầu thu lại ánh mắt, vân vê góc áo, góc áo nhỏ kia đã bị cô vò đến nhăn nhúm.
“… Rõ ràng là có.”
Cô ấp úng.
Bầu không khí trong phòng học dường như đông lại, tiếng bước chân của Tiêu Lăng từng chút từng chút tiến lại gần cô. Mỗi một bước lại gần, trái tim cô cũng trở nên căng thẳng theo, cho đến khi cậu đứng ở trước mặt cô, ngay cả thở mạnh cô cũng không dám. Bên tai chỉ còn lại tiếng đồng hồ chạy, giống như thôi miên.
Dáng người cao lớn của cậu tạo thành một bóng râm bao phủ lấy cô.
“Lục Ngô.” Cậu thấp giọng gọi cô: “Cậu có biết… thích là cảm giác như thế nào không?”
Câu hỏi này rất đột ngột, cũng nằm ngoài dự đoán của Lục Ngô.
Cô không khỏi ngẩng đầu với vẻ mặt sững sờ, Tiêu Lăng không thúc giục mà kiên nhẫn nhìn vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời.
Cô đột nhiên bị hỏi vậy, rất nhiều lời như nghẹn lại ở cổ họng, muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào. Cô cụp mắt xuống, sững sờ ấp úng: “Tớ… Tớ cũng không biết…”
Cô không thể hình dung được.
Cô chỉ cảm thấy rằng tất cả những hình dung đó đều không đủ chính xác để biểu đạt loại tình cảm này.
Vì vậy, cô không biết.
“Không biết?” Cậu nhẹ nhàng lặp lại, rồi như thể đang nói với chính bản thân mình: “Nhưng tớ biết.”
Lục Ngô chỉ cảm thấy trong lòng mình chịu một đòn mạnh, không thể phân tích được ẩn ý sau lời nói của cậu, môi mấp máy nhưng thật lâu vẫn không phát ra âm thanh.
Lúc này cậu quỳ một gối ngồi xổm xuống, đôi mắt màu nâu đậm như dòng suối không hề báo trước bỗng lọt vào tầm mắt của cô.
“Tớ không giận cậu, cũng sẽ không tức giận với cậu.”
Sẽ không tức giận với cậu.
Giọng nói từ tốn và dịu dàng không hề mang vẻ xa cách và lạnh lùng, Lục Ngô gần như lập tức cảm thấy mình biến thành một vũng nước, toàn thân mềm nhũn, mất đi sức chống cự.
“Vậy thì tại sao cậu lại…” Cô nhỏ giọng hỏi: “Trước đó cậu có vẻ không được vui lắm?”
Tiêu Lăng đứng lên, không tự chủ được dùng tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô, giọng nói bình thản cho qua chuyện: “Không sao, sau này tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Đôi mắt của cậu khép hờ, đáy mắt mơ hồ cuồn cuộn lửa giận nặng trĩu.
Một lúc lâu sau rốt cuộc cơn mưa bụi lay phay cũng tạnh.
Cơn mưa này đến rất đúng lúc, vừa hay sắp hết nửa ngày của cuộc thi đấu thể thao. Không lâu sau trận đấu cũng kết thúc, các học sinh tốp năm tốp ba chen chúc nhau trở về lớp học.
Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm là những người quay trở lại lớp học đầu tiên, khi vào lớp chỉ thấy Tiêu Lăng đang ngồi trên ghế một mình, chống một tay lên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt có vẻ không tốt lắm.
Phương Quyền và Mạnh Tiêm Lâm liếc nhìn nhau một cái, nhanh chóng trở về chỗ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Lão Tiêu, ai chọc giận cậu thế?”
Tiêu Lăng gõ ngón trỏ của mình hai lần, sau đó dừng lại, lười biếng liếc nhìn cậu ta, không nói gì.
Phương Quyền nhất thời như bị tổn thương, nhưng vẫn kiềm chế ham m.uốn muốn đánh người, hỏi: “Tại sao chỉ có một mình cậu, em gái Ngô đâu?”
“Về nhà rồi.” Tiêu Lăng trả lời ngắn gọn, chẳng qua là vẻ mặt cậu có phần dịu dàng hơn khi nhắc đến Lục Ngô.
Lúc này Mạnh Tiêm Lâm mới không nhanh không chậm trở về chỗ ngồi: “Người nhà cậu ấy đến đón à?”
“Ừ.”
“Chân của cậu ấy thế nào, có nghiêm trọng không? Tớ gửi tin nhắn cho cậu ấy mà không thấy cậu ấy trả lời.”
Tiêu Lăng không trả lời, nhưng lại cau mày hỏi một câu hỏi khác: “Lúc Lục Ngô trẹo chân, có gì bất thường không?”
Phương Quyền nghe xong thì sửng sốt, không hiểu ý tứ của cậu: “Tớ không để ý, lúc đó tớ đang nhảy, không chú ý lắm.”
Tiêu Lăng nhìn Mạnh Tiêm Lâm, cô ấy cũng lắc đầu.
“Lão Tiêu, sao cậu lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ em gái Ngô bị ai đẩy ngã?” Phương Quyền nói với giọng điệu giễu cợt.
Trong lúc họ đang nói chuyện, ngày càng nhiều người vào trong lớp học, Liễu Thiến và cô bạn cùng bàn khoác tay nhau bước vào, vừa nói vừa cười.
Tiêu Lăng dựa lưng vào ghế, hầu kết khẽ động, hờ hững “Ừ” một tiếng.
“Đúng vậy.”
Cậu nheo mắt, nụ cười nơi khóe miệng có hơi lạnh lùng.
Lục Ngô được mẹ Dương Ngọc San đưa về nhà. Lục Thành đi công tác mấy ngày nay, cô chỉ có thể gọi điện cho mẹ. Dương Ngọc San nghe tin con gái mình bị trẹo chân đến nỗi không thể đi lại được, không đợi Lục Ngô nói hết câu đã đau lòng đến mức cúp luôn điện thoại, xin nghỉ ở công ty rồi chạy thẳng đến trường học.
Lục Ngô từ nhỏ đã không khiến người ta lo lắng, ngay cả khi còn nhỏ những đứa trẻ khác đều nhảy nhót loạn xạ đầy tiểu khu, cả ngày không phải là bị đụng tay thì là té ngã, còn cô chỉ ôm thú bông mềm mại đáng yêu, ngoan ngoãn ngồi ở nhà cùng bố xem chương trình phổ biến luật.
Một cô con gái ngoan ngoãn điềm đạm, hầu như không bị thương tích gì, đột nhiên cô lại nói rằng mắt cá chân bị trẹo và không thể đi lại, làm sao mà Dương Ngọc San không nghĩ nghiêm trọng cho được?
Lúc Lục Ngô vừa về đến nhà đã được Dương Ngọc San đưa đến giường. Bà nhấc chân cô lên nhìn vết thương, trong lòng đau xót: “Sao lại thành ra thế này?”
“Lúc nhảy dây con không đứng vững.” Lục Ngô thành thật trả lời.
“Con lên giường nằm một lát đi.” Dương Ngọc San nhẹ nhàng đặt chân của con gái lên giường: “Mẹ đi lấy mấy viên đá cho con chườm.”
… Cô chỉ bị trẹo mắt cá chân thôi mà.
Lục Ngô dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ đau lòng của mẹ khiến cô dở khóc dở cười, lại vừa thấy ấm áp và ngọt ngào. Nhìn thấy Dương Ngọc San chuẩn bị bước ra khỏi phòng, cô chợt nhớ ra điều gì đó: “Mẹ!”
“Sao vậy?”
“Con…” Cô ngại ngùng dò hỏi với đôi má ửng đỏ: “Con có thể chơi điện thoại không ạ?”
Cũng không phải là yêu cầu quá đáng, chưa kể con gái đang bị thương, tiêu chuẩn của Dương Ngọc San lập tức hạ xuống: “Ừ, chú ý cho mắt nghỉ ngơi, đừng chơi lâu quá.”
Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lục Ngô lập tức rút điện thoại từ trong cặp sách ra, đôi má ửng đỏ, trên mặt không giấu được ý cười.
“Về đến nhà chưa?”
Tin nhắn được gửi đến từ năm phút trước.
Nghĩ đến Tiêu Lăng ở phía bên kia màn hình, Lục Ngô kéo chăn bông và vùi mặt vào, cọ mạnh vài lần, kích động như muốn xuyên qua chăn bông mà bay lên trời.
Chôn mặt trong chăn được một lúc, khuôn mặt cô đã đỏ bừng, ngẩng đầu lên, cầm điện thoại di động xấu hổ gõ chữ.
“Vừa mới về.”
Cũng không lâu lắm, Tiêu Lăng đã trả lời.
“Nghỉ ngơi cho tốt. Còn nhớ lời cô y tế nói không?”
“Nhớ.”
Tin nhắn gửi đi có chút đơn giản, Lục Ngô suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục gõ: “Cậu về rồi à?”
Thực ra, cô không biết phải nói gì.
Nhưng thế nào cũng được, chỉ cần có chủ đề nói chuyện với cậu là cô rất vui rồi.
“Không. Phương Quyền giành giải quán quân trận chung kết 100m vào sáng nay, cậu ấy nói muốn đến Trương Ký ăn hoành thánh để ăn mừng.”
Có một con hẻm dài ở phía Nam trường Trung học 1 được giữ nguyên từ lúc mới xây trường, nghe nói là phố ăn vặt nhưng không rộng bằng, đa số bán đồ ăn vặt là chủ yếu, còn có một số cửa hàng nhỏ bán đồ thư pháp và cả hiệu sách. Từ hai năm trước bắt đầu có người nói rằng con hẻm sẽ bị phá bỏ, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chẳng qua là ở phía Đông trường học, một con phố ăn vặt chính thức đã được mở gần cổng trường hơn, dần dần người qua lại trong con hẻm nhỏ phía Nam càng ngày càng ít đi.
Tuy nhiên, có một quán hoành thánh tên Trương Ký ở cuối con hẻm phía Nam, hoành thánh của họ to, vỏ mỏng nhân tươi, buôn bán rất đắt hàng.
Khi Lục Ngô học lớp mười, cô đã được Dương Tuyết kéo đi ăn một lần.
Nhìn tin nhắn của Tiêu Lăng, Lục Ngô sờ lên bụng mình.
“Tớ rất muốn ăn… tiếc quá, không thể đến ăn mừng cùng nhau.” Cô chậm rãi đáp.
“Cây Nhỏ, ăn mì nào.”
Chân của con gái không tiện nên Dương Ngọc San đành phải mang đồ ăn trưa lên phòng, bà còn đựng vài viên đá vào màng bọc thực phẩm, bọc chúng trong một chiếc khăn và mang tất cả lên.
Lục Ngô đặt úp điện thoại trên giường, trong lòng cảm thấy có chút hồi hộp lo sợ, đáp một tiếng rồi cẩn thận dời chân xuống giường, nhảy lò cò đến trước bàn học rồi ngồi xuống.
Dương Ngọc San liếc nhìn điện thoại của cô, thuận miệng hỏi: “Không phải là đang nói chuyện với bạn học nam đấy chứ?”
Đôi đũa của Lục Ngô khẽ run lên, hút một miếng mì, mơ hồ trả lời: “Không phải… là Dương Tuyết ạ.”
Dương Ngọc San không nghi ngờ gì, gật đầu, cũng không đến kiểm tra điện thoại, bọc kỹ mắt cá chân cô, sau đó rời khỏi phòng.
Trái tim như sắp vọt lên tận cổ họng của Lục Ngô chậm rãi hạ xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ lại tiến vào phòng bếp, cô mới vươn tay cố gắng với lấy điện thoại trên giường.
Cô bật sáng màn hình, trên đó là tin nhắn trả lời của Tiêu Lăng.
“Ngoan ngoãn chữa lành vết thương.”
“Chờ cậu khỏe lại tớ đưa cậu đi ăn. Vẫn còn giải quán quân 1000m của tớ đợi cậu chúc mừng đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương