Bản Lĩnh Ngông Thần
Chương 16: Mercedes này, cho con đi
“Con mẹ mày, chẳng phải thằng ranh mày rất biết đánh nhau sau? Bây giờ ông đứng ngay tại đây, mày đến đánh nữa thử xem!”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, lửa giận của Trần Hạo Hiên đã xông lên tận đỉnh đầu, từ khi sinh ra đến bây giờ, có khi nào anh ta từng bị đánh như vậy.
Sở Vĩnh Du đang muốn gọi điện, đột nhiên một hương thơm xộc vào trong mũi, sau đó là Trần Việt ngăn trước người anh.
“Trần Hạo Hiên, có gì nhằm vào tôi, chuyện không liên quan đến Sở Vĩnh Du.”
Lúc này, Trần Hạo Hiên bật cười.
“Ồ, hóa ra thằng cháu nội mày tên là Sở Vĩnh Du, nếu hôm nay ông không phế mày thành Sở Thiên Hà, ông đây không mang họ Trần nữa, phế bỏ hai cái chân của hắn ta trước cho tôi.”
Vung tay lên, nhưng không hề xuất hiện hai bóng người xẹt qua như trong tưởng tượng, trái lại là không có chút động tĩnh gì, Trần Hạo Hiên không nhịn được quay đầu nhìn, hai vệ sĩ bên cạnh ông nội anh ta đều là cao thủ số một số hai, thế mà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, càng kỳ lạ hơn chính là, trên trán hai người đều rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Anh... các anh ngã bệnh rồi?”
Thấy Trần Hạo Hiên không hiểu ra sao hỏi, Sở Vĩnh Du liếc nhìn hai người vệ sĩ kia, dường như nghĩ đến cái gì, lúc này cất điện thoại di động vào trong túi quần.
“Các anh đã đến rồi, cũng tốt, trở về nói cho Trần Trọng Thiên, từ hôm nay trở đi, Trần Việt muốn làm gì cũng được, nếu như còn dám can thiệp, vậy có lẽ tôi sẽ tự tìm đến cửa.”
Nói xong thì kéo Trần Việt muốn đi, Trần Hạo Hiên lại nhảy đến.
“Mẹ nó, mày lại dám gọi thẳng tên húy của ông nội tao, con mẹ mày...”
“Ồn ào!”
Một cái tát vung đến, Trần Hạo Hiên hét thảm một tiếng, sau khi nhìn lại, vậy mà nửa khuôn mặt đã đầm đìa máu me, đáng sợ đến cực hạn.
Cho dù Trần Việt giãy giụa thế nào, Sở Vĩnh Du đều không để ý đến, lên một chiếc taxi, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi đoạn đường này.
Trần Hạo Hiên đau đớn không chịu nổi, căm hận nhìn hai vệ sĩ không dám ra tay, quát lớn.
“Các anh là đồ vô dụng à? Sao! Không nhìn thấy tôi bị đánh? Các anh chờ đấy, xem tôi trở về tố cáo với ông nội thế nào.”
Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, đều lau đi mồ hôi lạnh, không phải vừa rồi bọn họ không muốn cầu xin tha thứ, nhưng thật sự là không có can đảm lên tiếng, xem ra, im lặng là sự lựa chọn tốt nhất.
Bên tai còn vang lên tiếng chửi rủa vô tận của Trần Hạo Hiên, hai người nhíu mày, đều cười lạnh thành tiếng.
“Tố cáo với ông cụ? Được, chúng tôi cho cậu cơ hội này.”
“Trần Hạo Hiên, chỉ sợ thân phận cậu chủ của cậu phải dừng lại ở đây rồi.”
Cái gì? Trần Hạo Hiên sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, nhưng nụ cười lập tức động vào vết thương, đau đến run rẩy không ngừng.
Sau khi lấy lại sức định nói gì đó, lại bị hai tên vệ sĩ ném vào trong xe, động tác không chút khách khí, hoàn toàn không coi anh ta là cậu chủ của nhà họ Trần mà đối xử.
Truy cứu nguyên nhân, hai người là vệ sĩ bên cạnh Trần Trọng Thiên, sao ngày đó có thể không đi theo đến phòng đấu giá chứ, chính mắt bọn họ nhìn thấy tất cả, không ngờ chỉ mới mấy ngày, đồ ăn chơi trác táng Trần Hạo Hiên này lại chọc phải sự tồn tại kinh khủng như Sở Vĩnh Du, tước bỏ danh hiệu cậu chủ cũng coi như rất nhẹ nhàng rồi.
Cùng lúc đó, trên xe taxi, Trần Việt cực kỳ nghi ngờ.
“Chuyện này... Trần Hạo Hiên cứ để cho chúng ta đi như vậy sao? Thật không thực tế.”
Phải biết rằng, vệ sĩ bên người ông nội cô ta, tuy không thể lấy một đánh trăm, nhưng chắc chắn đều là cao thủ, chắc hẳn đối phó với loại người mới nhập ngũ trở về cậy mạnh này sẽ không có vấn đề, nhưng vừa rồi họ giống như hóa đá, hơn nữa thấy Trần Hạo Hiên bị đánh, vậy mà không có ý đi ngăn cản.
“Tôi từng nói rồi, sẽ xử lý sạch sẽ, yên tâm đi, trong vòng hai tiếng, ông nội Trần Trọng Thiên kia của cô sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó tha thứ hay gì đều do cô quyết định.”
Không thể tin nổi nhìn Sở Vĩnh Du, Trần Việt choáng váng rồi.
“Ông nội của tôi... gọi điện thoại cho tôi? Làm sao có thể!”
Khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên.
“Sẽ, bởi vì Sở Vĩnh Du tôi đã nói.”
Đến nhà, trong lòng Trần Việt thấp thỏm không yên đón Lâm Sinh đi, Đồng Ý Yên hỏi, cũng dựa theo lời nói của Sở Vĩnh Du, đều đã giải quyết cả rồi, sẽ không có vấn đề gì.
“Ba vẫn chưa về?”
Ăn phần hải sản mang về với Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du thoáng nhìn tủ giày bên cạnh, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hợp đồng xưởng gạch cũng đã ký xong rồi, người ba vợ này còn bận bịu gì ở bên ngoài.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng mở ra, Đồng Thế Tân đi vào.
“Bà xã, chiếc Mercedes mới còn chưa có biển số bên ngoài gara là của nhà nào, sao không có văn hóa như vậy, dừng ngay trước cửa gara nhà chúng ta, hại xe của tôi không có đường đi vào đỗ, tìm một vòng cũng không tìm thấy số điện thoại của bên chuyển xe ở trên xe, bà gọi điện thoại cho bên bất động sản nói một tiếng đi.”
Đồng Thế Tân vừa thay giày vừa oán trách, lúc này Đồng Ý Yên mới nhớ đến cái gì, vội vàng lấy chìa khóa trong túi nhỏ ra.
“Ba, ba đừng thay giày vội, tự ba đi chuyển đi.”
Nhìn thấy con gái đưa chìa khóa Mercedes đến, chẳng những Đồng Thế Tân ngây ngẩn cả người, mà Tư Phu cũng luống cuống, hồi lâu sau, hai người đồng thời lên tiếng.
“Sao con có chiếc chìa khóa Mercedes này?”
“Con mua cho Yên Yên, ba mẹ, trong nhà chỉ có một chiếc xe không tiện lắm nên con mua thêm một chiếc, không sao, nếu như ba mẹ muốn lái, vậy con và Yên Yên dùng A4 cũng được, chỉ là để thuận tiện đưa Hữu Hữu ra ngoài chơi thôi.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều trợn mắt há hốc miệng, nhất là Đồng Thế Tân vốn là một người yêu xe, vừa rồi dạo qua một vòng, tất nhiên nhìn ra chiếc Mercedes Benz GLC này là hàng cao cấp, cũng phải trên hai tỷ.
Đứa con rể ở rể này của mình, nhập ngũ bốn năm, lại có thể mua chiếc xe sang trọng như vậy rồi hả?
“Ba mẹ, Sở Vĩnh Du tích góp được không ít tiền, con không ngăn được, đường ba đi đến xưởng gạch không bằng phẳng, sau này ba lái Mercedes đi, để Audi cho con là được.”
Đồng Ý Yên giải thích, hai người vẫn còn có chút không thể tin nổi.
Nửa tiếng sau, khi Sở Vĩnh Du đi dỗ Hữu Hữu ngủ, hai người vội vàng lôi kéo con gái hỏi.
“Sở... Sở Vĩnh Du này có tiền như vậy? Hơn hai tỷ đấy, hơn nữa còn lấy tên của con?”
Sau khi nhìn thấy Đồng Ý Yên gật đầu, Đồng Thế Tân chợt vỗ đùi một cái.
“Được rồi, xem ra Sở Vĩnh Du đã thật sự thay đổi, nếu cậu ta đã đối xử với con và Hữu Hữu tốt như thế, vậy sau này ba cũng đối xử với cậu ta tốt hơn, tôn trọng lẫn nhau.”
Tư Phu ở bên cạnh cũng cười nói.
“Không sai, nếu một người đã thay đổi, vậy thì cho cậu ta cơ hội, chúng ta nên đối xử với Vĩnh Du tốt một chút, con gái, con cũng đừng kiêu ngạo nữa.”
Đồng Ý Yên vốn dĩ cảm thấy rất vui vẻ, lúc này lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ba mẹ, ba mẹ là ba mẹ, chuyện của con không cần ba mẹ quan tâm, những gì con và Hữu Hữu gặp phải bốn năm này, không phải một lần hai lần là có thể bù đắp lại.”
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, Đồng Thế Tân đứng dậy, kích động nhìn chìa khóa trong tay.
“Bây giờ ba đi chuyển xe, ha ha, không ngờ ba con cũng có một ngày có thể lái xe sang tiền tỷ.”
Vừa đến cửa, cửa nhà lại tự mở ra, bóng hình Đồng Hiểu Tiêm lập tức xuất hiện.
“Ba, đã muộn vậy rồi mà ba còn muốn làm gì? Còn nữa, chiếc Mercedes trước cửa gara là của ai, sao lại dừng trước nhà chúng ta.”
Đồng Ý Yên biết, cô em gái Đồng Hiểu Tiêm này có thể trở về là bởi vì tin nhắn Messenger mình gửi kia, đối với cô em gái này, cô đúng là vừa yêu vừa hận.
“Mercedes là anh rể con mua cho chị con, bây giờ ba đi chuyển xe đã, mà không đúng, là lái Mercedes vào trong gara.”
Cái gì? Nếu không phải nhìn thấy chìa khóa Mercedes trong tay ba, Đồng Hiểu Tiêm tuyệt đối không thể tin nổi đây là sự thật.
Ngay sau đó, hai mắt đảo một vòng, Đồng Hiểu Tiêm ôm cánh tay Đồng Thế Tân.
“Ba! Chiếc Mercedes này, cho con lái đi.”
Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, lửa giận của Trần Hạo Hiên đã xông lên tận đỉnh đầu, từ khi sinh ra đến bây giờ, có khi nào anh ta từng bị đánh như vậy.
Sở Vĩnh Du đang muốn gọi điện, đột nhiên một hương thơm xộc vào trong mũi, sau đó là Trần Việt ngăn trước người anh.
“Trần Hạo Hiên, có gì nhằm vào tôi, chuyện không liên quan đến Sở Vĩnh Du.”
Lúc này, Trần Hạo Hiên bật cười.
“Ồ, hóa ra thằng cháu nội mày tên là Sở Vĩnh Du, nếu hôm nay ông không phế mày thành Sở Thiên Hà, ông đây không mang họ Trần nữa, phế bỏ hai cái chân của hắn ta trước cho tôi.”
Vung tay lên, nhưng không hề xuất hiện hai bóng người xẹt qua như trong tưởng tượng, trái lại là không có chút động tĩnh gì, Trần Hạo Hiên không nhịn được quay đầu nhìn, hai vệ sĩ bên cạnh ông nội anh ta đều là cao thủ số một số hai, thế mà đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, càng kỳ lạ hơn chính là, trên trán hai người đều rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Anh... các anh ngã bệnh rồi?”
Thấy Trần Hạo Hiên không hiểu ra sao hỏi, Sở Vĩnh Du liếc nhìn hai người vệ sĩ kia, dường như nghĩ đến cái gì, lúc này cất điện thoại di động vào trong túi quần.
“Các anh đã đến rồi, cũng tốt, trở về nói cho Trần Trọng Thiên, từ hôm nay trở đi, Trần Việt muốn làm gì cũng được, nếu như còn dám can thiệp, vậy có lẽ tôi sẽ tự tìm đến cửa.”
Nói xong thì kéo Trần Việt muốn đi, Trần Hạo Hiên lại nhảy đến.
“Mẹ nó, mày lại dám gọi thẳng tên húy của ông nội tao, con mẹ mày...”
“Ồn ào!”
Một cái tát vung đến, Trần Hạo Hiên hét thảm một tiếng, sau khi nhìn lại, vậy mà nửa khuôn mặt đã đầm đìa máu me, đáng sợ đến cực hạn.
Cho dù Trần Việt giãy giụa thế nào, Sở Vĩnh Du đều không để ý đến, lên một chiếc taxi, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi đoạn đường này.
Trần Hạo Hiên đau đớn không chịu nổi, căm hận nhìn hai vệ sĩ không dám ra tay, quát lớn.
“Các anh là đồ vô dụng à? Sao! Không nhìn thấy tôi bị đánh? Các anh chờ đấy, xem tôi trở về tố cáo với ông nội thế nào.”
Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau, đều lau đi mồ hôi lạnh, không phải vừa rồi bọn họ không muốn cầu xin tha thứ, nhưng thật sự là không có can đảm lên tiếng, xem ra, im lặng là sự lựa chọn tốt nhất.
Bên tai còn vang lên tiếng chửi rủa vô tận của Trần Hạo Hiên, hai người nhíu mày, đều cười lạnh thành tiếng.
“Tố cáo với ông cụ? Được, chúng tôi cho cậu cơ hội này.”
“Trần Hạo Hiên, chỉ sợ thân phận cậu chủ của cậu phải dừng lại ở đây rồi.”
Cái gì? Trần Hạo Hiên sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười, nhưng nụ cười lập tức động vào vết thương, đau đến run rẩy không ngừng.
Sau khi lấy lại sức định nói gì đó, lại bị hai tên vệ sĩ ném vào trong xe, động tác không chút khách khí, hoàn toàn không coi anh ta là cậu chủ của nhà họ Trần mà đối xử.
Truy cứu nguyên nhân, hai người là vệ sĩ bên cạnh Trần Trọng Thiên, sao ngày đó có thể không đi theo đến phòng đấu giá chứ, chính mắt bọn họ nhìn thấy tất cả, không ngờ chỉ mới mấy ngày, đồ ăn chơi trác táng Trần Hạo Hiên này lại chọc phải sự tồn tại kinh khủng như Sở Vĩnh Du, tước bỏ danh hiệu cậu chủ cũng coi như rất nhẹ nhàng rồi.
Cùng lúc đó, trên xe taxi, Trần Việt cực kỳ nghi ngờ.
“Chuyện này... Trần Hạo Hiên cứ để cho chúng ta đi như vậy sao? Thật không thực tế.”
Phải biết rằng, vệ sĩ bên người ông nội cô ta, tuy không thể lấy một đánh trăm, nhưng chắc chắn đều là cao thủ, chắc hẳn đối phó với loại người mới nhập ngũ trở về cậy mạnh này sẽ không có vấn đề, nhưng vừa rồi họ giống như hóa đá, hơn nữa thấy Trần Hạo Hiên bị đánh, vậy mà không có ý đi ngăn cản.
“Tôi từng nói rồi, sẽ xử lý sạch sẽ, yên tâm đi, trong vòng hai tiếng, ông nội Trần Trọng Thiên kia của cô sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó tha thứ hay gì đều do cô quyết định.”
Không thể tin nổi nhìn Sở Vĩnh Du, Trần Việt choáng váng rồi.
“Ông nội của tôi... gọi điện thoại cho tôi? Làm sao có thể!”
Khóe miệng Sở Vĩnh Du hơi nhếch lên.
“Sẽ, bởi vì Sở Vĩnh Du tôi đã nói.”
Đến nhà, trong lòng Trần Việt thấp thỏm không yên đón Lâm Sinh đi, Đồng Ý Yên hỏi, cũng dựa theo lời nói của Sở Vĩnh Du, đều đã giải quyết cả rồi, sẽ không có vấn đề gì.
“Ba vẫn chưa về?”
Ăn phần hải sản mang về với Hữu Hữu, Sở Vĩnh Du thoáng nhìn tủ giày bên cạnh, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hợp đồng xưởng gạch cũng đã ký xong rồi, người ba vợ này còn bận bịu gì ở bên ngoài.
Vừa mới dứt lời, cửa phòng mở ra, Đồng Thế Tân đi vào.
“Bà xã, chiếc Mercedes mới còn chưa có biển số bên ngoài gara là của nhà nào, sao không có văn hóa như vậy, dừng ngay trước cửa gara nhà chúng ta, hại xe của tôi không có đường đi vào đỗ, tìm một vòng cũng không tìm thấy số điện thoại của bên chuyển xe ở trên xe, bà gọi điện thoại cho bên bất động sản nói một tiếng đi.”
Đồng Thế Tân vừa thay giày vừa oán trách, lúc này Đồng Ý Yên mới nhớ đến cái gì, vội vàng lấy chìa khóa trong túi nhỏ ra.
“Ba, ba đừng thay giày vội, tự ba đi chuyển đi.”
Nhìn thấy con gái đưa chìa khóa Mercedes đến, chẳng những Đồng Thế Tân ngây ngẩn cả người, mà Tư Phu cũng luống cuống, hồi lâu sau, hai người đồng thời lên tiếng.
“Sao con có chiếc chìa khóa Mercedes này?”
“Con mua cho Yên Yên, ba mẹ, trong nhà chỉ có một chiếc xe không tiện lắm nên con mua thêm một chiếc, không sao, nếu như ba mẹ muốn lái, vậy con và Yên Yên dùng A4 cũng được, chỉ là để thuận tiện đưa Hữu Hữu ra ngoài chơi thôi.”
Trong lúc nhất thời, hai người đều trợn mắt há hốc miệng, nhất là Đồng Thế Tân vốn là một người yêu xe, vừa rồi dạo qua một vòng, tất nhiên nhìn ra chiếc Mercedes Benz GLC này là hàng cao cấp, cũng phải trên hai tỷ.
Đứa con rể ở rể này của mình, nhập ngũ bốn năm, lại có thể mua chiếc xe sang trọng như vậy rồi hả?
“Ba mẹ, Sở Vĩnh Du tích góp được không ít tiền, con không ngăn được, đường ba đi đến xưởng gạch không bằng phẳng, sau này ba lái Mercedes đi, để Audi cho con là được.”
Đồng Ý Yên giải thích, hai người vẫn còn có chút không thể tin nổi.
Nửa tiếng sau, khi Sở Vĩnh Du đi dỗ Hữu Hữu ngủ, hai người vội vàng lôi kéo con gái hỏi.
“Sở... Sở Vĩnh Du này có tiền như vậy? Hơn hai tỷ đấy, hơn nữa còn lấy tên của con?”
Sau khi nhìn thấy Đồng Ý Yên gật đầu, Đồng Thế Tân chợt vỗ đùi một cái.
“Được rồi, xem ra Sở Vĩnh Du đã thật sự thay đổi, nếu cậu ta đã đối xử với con và Hữu Hữu tốt như thế, vậy sau này ba cũng đối xử với cậu ta tốt hơn, tôn trọng lẫn nhau.”
Tư Phu ở bên cạnh cũng cười nói.
“Không sai, nếu một người đã thay đổi, vậy thì cho cậu ta cơ hội, chúng ta nên đối xử với Vĩnh Du tốt một chút, con gái, con cũng đừng kiêu ngạo nữa.”
Đồng Ý Yên vốn dĩ cảm thấy rất vui vẻ, lúc này lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ba mẹ, ba mẹ là ba mẹ, chuyện của con không cần ba mẹ quan tâm, những gì con và Hữu Hữu gặp phải bốn năm này, không phải một lần hai lần là có thể bù đắp lại.”
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, Đồng Thế Tân đứng dậy, kích động nhìn chìa khóa trong tay.
“Bây giờ ba đi chuyển xe, ha ha, không ngờ ba con cũng có một ngày có thể lái xe sang tiền tỷ.”
Vừa đến cửa, cửa nhà lại tự mở ra, bóng hình Đồng Hiểu Tiêm lập tức xuất hiện.
“Ba, đã muộn vậy rồi mà ba còn muốn làm gì? Còn nữa, chiếc Mercedes trước cửa gara là của ai, sao lại dừng trước nhà chúng ta.”
Đồng Ý Yên biết, cô em gái Đồng Hiểu Tiêm này có thể trở về là bởi vì tin nhắn Messenger mình gửi kia, đối với cô em gái này, cô đúng là vừa yêu vừa hận.
“Mercedes là anh rể con mua cho chị con, bây giờ ba đi chuyển xe đã, mà không đúng, là lái Mercedes vào trong gara.”
Cái gì? Nếu không phải nhìn thấy chìa khóa Mercedes trong tay ba, Đồng Hiểu Tiêm tuyệt đối không thể tin nổi đây là sự thật.
Ngay sau đó, hai mắt đảo một vòng, Đồng Hiểu Tiêm ôm cánh tay Đồng Thế Tân.
“Ba! Chiếc Mercedes này, cho con lái đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương