Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story
Chương 61: Gió biển
Edit: NuChương 61: Gió biểnTôi không nhận, trả lời: “Không cần đưa cho em, không chút nữa lại làm mất.” Anh nghe hay không nghe điện thoại, với tôi không sao cả, hơn nữa tôi cũng biết anh luôn mang theo người một cục pin dự phòng.Lúc chúng tôi về đến nhà, đã hơn 3 giờ chiều, ánh nắng ấm áp của buổi chiều làm tôi ngủ thiếp đi trên xe. Người gác cổng giúp xách đống đồ mua sắm được vào thang máy, xe đẩy tay và ô tô ngày hôm sau sẽ có người chuyển tới tận nhà. Thậm chí anh còn đặt một chiếc xe hơi bốn cửa, chỉ vì có thể gắn ngai vàng lên sau ghế của tiểu bảo bối.Đến chạng vạng thời tiết vẫn ấm áp trong lành, chúng tôi ngồi ở trên sân thượng nghe nhạc, nghe đi nghe lại một chiếc CD, Les Choristes, một bộ phim điện ảnh dịch ra tiếng Trung là ‘Dàn hợp ca mùa xuân’, thích nhất là bài Caresse sur l’océan – Gió biển (1). <!-- m --><!-- m -->Giọng trẻ con trong trẻo cất lên:Caresse sur l’océan. Porte l’oiseau si légerRevenant des terres enneigées. Air éphémère de l’hiverAu loin ton écho s’éloigne. Châteaux en EspagneVire au vent tournoie déploie tes ailes. Dans l’aube grise du levantTrouve un chemin vers l’arc-en-ciel. Se découvrira le printempsCaresse sur l’océan. Pose l’oiseau si légerSur la pierre d’une île immerge. Air éphémère de l’hiverEnfin ton souffle s’éloigne. Loin dans les montagnesVire au vent tournoie déploie tes ailes. Dans l’aube grise du levantTrouve un chemin vers l’arc-en-ciel. Se découvrira le printempsCalme sur l’océan”……Tạm dịch (Theo blogspot mmewhoo) <!-- m --><!-- m -->Khẽ lướt lên đại dươngĐưa cánh chim bay thật nhẹ nhàngTrở về từ vùng đất phủ đầy tuyết trắngKhông khí thoảng qua của mùa đôngÂm vang trong lời nói của em vươn xa, trải rộngNhững lâu đài ở Tây Ban NhaĐưa cơn gió tới giúp em giang đôi cánh….trong ánh bình minh buồn bã của chân trời phương ĐôngTìm thấy một con đường vươn tới cầu vồng để khám phá ra mùa xuân…Khẽ lướt trên đại dương. Đặt cánh chim nhỏ thật dịu dàngLên phiến đá nơi một hòn đảo ngập chìm trong làn nước. Không khí thoảng qua của mùa đôngCuối cùng cũng đưa hơi thở em đi thật xa… Xa tận nơi những ngọn núiĐưa cơn gió tới giúp em giang đôi cánh trong ánh bình minh buồn bã của chân trời phương ĐôngTìm thấy một con đường vươn tới cầu vồng để khám phá ra mùa xuân…Êm đềm trên đại dương.Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chân tôi đặt trên đầu gối anh, tay anh chỉ nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân tôi. Mặt trời chiều ngả về tây, chúng tôi dần chìm vào trong bóng tối, không ai nói gì. Tôi nhìn bầu trời đằng xa xa tưởng tượng ra, nhiều năm sau, vào một ngày cuối hè có thể cùng tiểu bảo bối của mình đi dạo ven biển nhẹ nhàng hát bài hát này, vầng tịch dương màu hồng cam, trong như đáy mắt. Trong tưởng tượng của tôi con bé là một đứa trẻ nhanh nhẹn, lương thiện và dũng cảm, con bé sẽ học cách lắng nghe và cảm nhận mọi điều chung quanh, kiến thức sẽ không ngừng vươn xa, trí tưởng tượng của con sẽ bay đến tận nơi đá ngầm đáy biển, nơi dãy núi phương xa. Con sâu sắc tinh tế, những giác quan thuần thiết của con sẽ thăm dò khắp thế giới này, hay về sau khi con lớn hơn chút nữa, con sẽ vì tôi viết một khúc hát, kỷ niệm thời khắc này. Những tưởng tượng như vậy khiến tôi nghẹn ngào nước mắt. Tôi vụng trộm lấy tay bối lau đi, may mà trời cũng đã tối muộn, hơn nữa anh cũng đang nhìn xuất thần về nơi xa xăm nào đó, không nhìn thấy chút nước mắt của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương