Bạn Thời Để Tóc Chỏm
Chương 8: Chương 6-1
Lục Tử Chiêm lần này sau khi làm xong có chút bực bội, Sầm Anh bắt đầu cam kết với hắn, đem phần còn thừa của đọc hết sau bữa tối, ngồi ở trên ghế ban công ôm đầu gối, đưa lưng về phía cửa sổ phủ đầy tuyết trắng, hứng gió lạnh, phảng phất giống như nhân vật bị cầm tù trong trại giam. Gần đây Lục Tử Chiêm không chạm mặt cậu, nguyên bản ban ngày chỉ có hai người ở nhà thì sẽ gọi chung thức ăn để tiết kiệm tiền ship, mấy ngày nay Sầm Anh cũng không gửi tin nhắn cho hắn nói cậu muốn ăn cái gì, hại hắn không công mất vài món ăn --- chơi game thường hay quên thời gian, Sầm Anh giống như cái đồng hồ báo thức, đến giờ sẽ thúc giục hắn. Hắn từng giở qua trò cũ, lén lút từ ban công liếc nhìn phòng cậu, nhưng tuyết rơi quá lớn, cửa sổ đóng băng, trên bệ cửa sổ cũng dày đặc một tầng sương, vô cùng dễ trượt. Lục Tử Chiêm buộc dây thừng bên hông, bảo vệ an toàn tính mạng của mình. Sầm Anh cùng hắn giống như tâm linh tương thông, bên trong ban công mua rất nhiều cây tiên nhân cầu (cây xương rồng tròn tròn ấy) toàn bộ trồng ở chân tường, hắn mà nhảy qua sẽ bị dâm vào gan bàn chân, dây thừng lại không đủ dài, không có cách nào giúp hắn thoát khỏi bước chết này. Ngày thứ hai vượt qua được mấy cây tiên nhân cầu, Sầm Anh cùng Lục Tử Chiêm đối mặt một hồi. Quá nửa đêm thì tuyết ngừng rơi, Sầm Anh võ trang đầy đủ, mũ len, bịt tai, khăn quàng cổ, găng tay, bọc bản thân kín từ đầu đến chân, giống như con báo biển, vừa tròn vừa dài, cởi ra lại giống hình dáng con thoi. Lộ ra giữa mũ len và khăn quàng cổ là đôi mắt giống như trân châu đen, lạnh đến mức nổi lên hơi nước, hơi hơi híp lại, cùng cha cậu quét dọn tuyết đọng trên cửa sổ, mẹ cậu đi làm về nhà, đường cũng không dễ đi. Trong tiểu khu đứt mấy đoạn cáp điện, khu vực này cũng không còn đèn đường, cha con bọn họ chỉ có thể dựa vào đèn dầu bên đường. Như vậy có thể thấy được ánh sáng mông lung, giống như đèn lồng giấy bên trong nhốt đom đóm, cho dù đom đóm có nhiều hơn nữa, giấy đèn cũng phải bớt đi. Sầm Anh nhìn không rõ lắm, tay chân dĩ nhiên là chậm, ở bên ngoài mười mấy phút, chỉ cảm thấy cả người lạnh buốt, qua nửa tiếng đồng hồ đã bắt đầu không chịu được nữa, giẫm nát mảnh tuyết, chen chân vào hàng gạch bên trong, lại tăng thêm khả năng trượt chân. Giữa lúc cậu lấy được găng tay, lúc đang xỏ vào tay, sau lưng bỗng truyền đến ánh sáng vàng ấn áp. Sầm Anh xoay người, nhìn về chiếc ô tô dừng ở giao lộ, đèn xe mở ra toàn bộ, có cảm giác rất quen thuộc, hình như là xe mới của nhà Lục Tử Chiêm. Cậu giơ tay lên che bớt ánh sáng, nhìn bóng dáng mơ hồ trong buồng lát, nói. "Chú Lục? "Lục Tử Chiêm mở cửa xe xuống dưới, vô cùng được lợi mà "Ai" một tiếng, sờ sờ mũ dưa hấu trên đầu Sầm Anh. "Miệng thật ngọt " trên mặt đều là nét cười vì chiếm được tiện nghi của cậu. Sầm Anh bỏ mặc bàn tay xoa xoa đầu cậu như sủng vật,nheo mắt lại, trong giọng nói bao hàm lúng túng cùng giận dữ và xấu hổ: "Cậu tới đây làm gì? Tôi cũng không phát ra tạp âm quấy rối cậu." Nửa câu sau rất có ý tứ lôi chuyện cũ ra hỏi, làm cho Lục Tử Chiêm nhớ đến bộ dám Sầm Anh khẩu giao cho mình, bộ dáng giống như hiện tại, đỏ mắt trừng hắn, khác nhau ở chỗ bây giờ đang là ban ngày. Dư vị khi trải qua chuyện kia cộng với giáo huấn quá mức, không trách Sầm Anh ghi hận, tránh né hắn. Lục Tử Chiêm da mặt dày cười cười, lôi kéo tay Sầm Anh, nhận lỗi: "Lần trước là tôi không biết thu liễm, tôi xin lỗi cậu. Nếu cậu chưa hết giận, tôi đưa mặt cho cậu đánh, có được không?" Nói xong, nghiêng má phải qua. Sầm Anh không chút lưu tình in lên quai hàm hắn hai dấu ngón tay, hừ lạnh nói: "Đừng tưởng rằng diễn khổ nhục kế là tôi mềm lòng, lời xin lỗi của cậu tôi không chấp nhận. Bên trái cũng nghiêng qua đây, khi nào tôi hết giận mới coi như xong." Bấm đến khi hai bên má của Lục Tử Chiêm đối xứng nhau, không nhịn được đem tay lạnh lẽo nhét vào cổ áo hắn. Lục Tử Chiêm đột nhiên giật mình, lại cắn răng không dám lên tiếng. Cha Sầm Anh ở phía sau phát hiện hai người xì xào bàn tán hồi lâu, tưởng Lục Tử Chiêm tìm Sầm Anh là có chuyện khẩn cấp, gấp đến mức sắc mặt đều trắng xanh, vì vậy thân thiết nói. "Tử Chiêm, tìm Sầm Anh có chuyện gì không? Nếu muôn nói thì lên nhà đi rồi hẵng nói. " Lục Tử Chiêm vội vàng nói không cần, chỉ chỉ đèn xe, giải thích hắn là đến giúp đỡ. Sầm Anh thu tay về, lắm miệng hỏi:"Cậu làm sao lại nhiệt tình như thế? Có phải bị ba mẹ đuổi xuống dưới không? " Lục Tử Chiêm có chút không vui, nói. "Cái gì gọi là đuổi? Ba mẹ tôi chỉ nói một câu, tôi đã tự nguyện giúp cậu, mới lái xe đến đây." Lại từ trong thắt lưng lén lén lút lút rút ra một bao đồ vật nặng trình trịch. Sầm Anh nhìn qua, là túi chườm nóng. Trong trường học của cậu có rất nhiều nữ sinh tướng mạo xinh đẹp dán cái này trong người, mùa đông có thể ăn mặc mỏng manh một chút cũng không sợ lạnh. Chỉ là nhớ đến lúc Lục Tử Chiêm đưa cái này cho mấy cô bạn gái một cách thành thục, lại có chút khó chịu. Lần thứ hai ném tuyết lên người hắn, sắc mặt lạnh đến kết băng. "Cái này cũng là bố mẹ cậu nói một câu, cậu mới mang đến?" Lục Tử Chiêm ôm mũi, kề sát tai cậu, nói. "Mẹ tôi để trong tủ treo quần áo. Tôi chưa từng dùng vật này, không rõ lắm nên lấy toàn bộ. Cậu dùng hết rồi ném xa một chút, đừng để mẹ tôi phát hiện." Lúc nhỏ, Lục Tử Chiêm bị mẹ hắn quản rất nghiêm, không cho ăn đồ ăn vặt, hắn liền cầm tiền tiêu vặt bà nội cho lén lút mang Sầm Anh đi ăn hamburger, khoai tây và cánh gà chiên. Trước khi về nhà còn đem miệng lau sạch sẽ, lại quên mất phải rửa tay, bị mẹ hắn ngửi thấy mùi dầu trên tay, còn phát hiện bên trong kẽ răng còn vụn thức ăn, tang vật đầy đủ. Lục Tử Chiêm trong cái khó ló cáu khôn, đẩy toàn bộ chuyện sang cho Sầm Anh, đổ lỗi là cậu bắt hắn đi, nếu hắn không đi cậu sẽ khóc. Còn có một lần trốn trong nhà ăn, đồ còn thừa lại ném xuống thùng rác tiểu khu, tắm rửa, đánh răng sạch sẽ, không còn một chỗ hở nào. Ai biết Sầm Anh lại đem giấy lau miệng vứt trong gạt tàn thuốc, mẹ hắn mắt sắc, liếc thấy được chữ KFC in hoa, hắn liền ăn ngay nói thật là do Sầm Anh vứt, sau đó bị mẹ hắn cho hắn mấy roi vào mông, luôn mồm kêu hắn nói dối, oan uổng đến nỗi kêu trời kêu đất. Chuyện mẹ Lục Tử Chiêm nhạy cảm, tính cách mạnh mẽ từ đây cũng được biết đến. Sầm Anh đối với chuyện này vô cùng dè dặt, xé ra ba bốn cái túi giữ ấm, bỏ vào trong áo lông, còn lại đều giấu ở bên trong túi áo khoác, túi gói cũng không dám ném lung tung, vo tròn nhét vào túi nốt. Trên người cậu trở nên ấm áp, tự nhiên cũng bớt giận, khi cùng Lục Tử Chiêm quét tuyết, nhịn không được, mấy lần cất lời hỏi. "Nếu mẹ cậu phát hiện, cậu nói làm sao?" Lục Tử Chiêm mặc bộ quần áo ngủ, lạnh đến nỗi run lập cập, ở bên trong người Sầm Anh sờ tới sờ lui, một mặt ăn đậu hũ, một mặt thành khẩn nói. "Đương nhiên là thẳng thắn sẽ được khoan hồng. Con trai của mẹ lấy, đã dùng hết rồi, sau này sẽ mua cho mẹ mười cái để bày tỏ tấm lòng hiếu thảo." Sầm Anh cười trên nỗi đau của người khác, nói. "Được rồi tết Thanh minh sẽ thắp cho cậu một nén nhang." Cho đến khi trời rối muộn, hai bọn họ đã quét sạch tuyết ở đường vào tiểu khu, vùng này vài năm trước cũng được tính là ngoại thành, đều là nơi người già ở, cho nên bất động sản vẫn không để ý tới. Nhưng bởi vì có căn biệt thự thiết kế theo kiểu Pháp vào thời Dân quốc tại đây, kiến trúc vô cùng đẹp mắt. Hai mươi năm trước không đáng giá lắm, nhưng hiện tại vô cùng đắt. Nếu không có bất động sản đó, làm sao người ta lại để nơi này vào trong mắt. Cha Sầm Anh dọn dẹp xong xuôi, gọi Lục Tử Chiêm vào nhà uống bát canh gừng đuổi khí lạnh. Lục Tử Chiêm không thích ăn gừng, định khéo léo từ chối thì thấy nhà hắn trên lầu đã khóa trái cửa, giống như đã đi ngủ rồi, hoàn toàn quên mất đứa con đang ở ngoài đón gió Tây Bắc như hắn. Lục Tử Chiêm không thể làm gì hơn là tức giận đi qua nhà Sầm Anh ngủ nhờ. Chuyện này trước đây cũng từng xảy ra, có đôi khi bởi vì bận đi công tác, cha mẹ hai bên thay nhau chăm sóc hai đứa nhỉ, xem như con đẻ của mình mà đối đãi, chưa bao giờ xa lạ. Sầm Anh trước nay đều ghét chuyện Lục Tử Chiêm ngủ lại nhà mình. Trước kia khi đang đọc sách, Lucky Tử Chiêm làm Xing bài tập sẽ sang nhà cậu ngủ, trời tối liền trốn trong chăn nghịch, ảnh hưởng tới cậu. Á Vận Hội cũng qua nhà cậu xem, cha Sầm Anh mua hai quả dưa hấu đầu mùa, nói mỗi người một quả, Lục Tử Chiêm nhất định phải khoét ở giữa một thìa rồi mới ăn. Một hộp kem bảy cái, cũng là mình Lục Tử Chiêm ăn hết phân nửa. Ai bảo chú hắn là huấn luyện viên chứ, Sầm Anh đánh không lại hắn, cứ như vậy để cho hắn bắt nạt. Bây giờ đã lớn, Lục Tử Chiêm không cướp đồ ăn của cậu nữa, nhưng lại làn trò biến thái hơn. Sầm Anh phòng bị Lục Tử Chiêm còn chặt chẽ hơn hồi nhỏ vài lần. Ví dụ như khi cha Sầm Anh đang nấu canh gừng trong bếp, dặn Sầm Anh tìm quần lót mới để Lục Tử Chiêm rửa ráy. Lục Tử Chiêm ỷ vào chuyện phòng ngủ ở xa phòng bếp, cầm chiếc quần lót dùng một lần để ở bên dưới, nói. "Eo của cậu sao lại nhỏ như vậy, quần lót cũng không rộng, không thể xỏ vào được, ghìm chặt dương v*t của tôi."- -Để các cậu chờ lâu rồi, một chương hơn 6000 chữ cơ, dzị nên sẽ chia nhỏ ra edit để up thường xuyên hơn. Tiện đây mình muốn hỏi xem nếu bọn tớ viết đoản đồng nhân về nhân vật văn học thì các cậu có đồng ý không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương