Bán Thục
Chương 8
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù đối phương sẽ nhanh chóng nhàm chán trò chơi này nhưng bóng ma trong lòng cậu thì không biết bao lâu mới có thể biến mất....... Thế mà cậu vẫn có thể bình thản nghĩ tới chuyện này, đồng thời dùng một mặt lạc quan để an ủi mình ---- Điều này có nghĩa là mối quan hệ quái dị này rất nhanh sẽ chấm dứt.
Chính vì suy nghĩ này nên cậu mới có thể tiếp tục nhẫn nhịn, coi hành vi của đối phương là thói quen bình thường mà nam sinh thời kì trưởng thành hay bắt nạt bạn học.
Chỉ là do mình đóng vai nhân vật bị hại nên mới không thể bình tâm tĩnh khí xem nhẹ nó. Đợi khi việc này qua đi thì mình cũng sẽ nhanh chóng quên nó thôi.
Sau một tuần nhẫn nhịn đầy gian khổ, Vũ Chí Kiệt quả nhiên đã hết hứng thú với cậu. Chẳng những không quấn lấy cậu nói chuyện, cũng không hẹn cậu về cùng sau khi tan học, mà thay đổi hết tất cả về lại với phòng cách xa xỉ hư vinh như ngày trước, mỗi ngày đều gọi bạn gọi bè đi ra ngoài chơi.
Trần An Cư thật sự không muốn làm bạn với đám người này, lại càng không muốn bị bọn họ trêu đùa vì tính cách không hoà đồng, cho nên nếu Vũ Chí Kiệt có gọi cậu đi cùng thì cậu cũng không từ chối, chỉ gật gật đầu theo nhóm người đi chơi.
Đứng giữa một đám người, Trần An Cư như bị tàng hình. Vóc dáng và ngoại hình của cậu đều rất bình thường, bất kể là đi dạo phố, ăn cơm,ca hát hay chơi thể thao thì cậu luôn là người im lặng nhất trong nhóm. Chỉ cần Vũ Chí Kiệt không gọi tên cậu thì những bạn học khác đều không chú ý tới cậu.
Chuyện lần trước đi hát có đùa hơi quá trớn đã bị mọi người quên sạch từ lâu. Một đám thanh thiếu niên tụ tập với nhau chủ yếu là tìm các loại trò chơi kỳ quái.
Vũ Chí Kiệt thực sự rất giỏi thổi phồng 'thế mạnh' của mình trước mặt đám bạn học, nhưng hắn quả thực là trò nào cũng biết, trò gì cũng từng chơi qua ít nhất một lần, còn thường xuyên thực hiện mấy trò đồi truỵ trước mặt bạn học. Như là khiêu vũ cùng với một cô gái, hai người làm mất trò cọ eo cọ háng trước mặt bạn học; hay là một đám cả nam cả nữ chơi trò uống rượu đoán số, hình phạt là cởi quần áo hoặc vuốt ve hôi môi các thứ......
Trần An Cư luôn 'xin giơ tay rút lui thôi' với mấy cái trò như thế này, hơn nữa cậu thực sự không thể chơi mấy trò này được. Có một lần Vũ Chí Kiệt hơi say mà gọi tên của cậu, muốn cậu chơi trò uống rượu cởi đồ với hắn. Kết quả là mới bị ép uống hai chén là cậu đã phóng thẳng vào WC nôn mửa, lúc đi ra thì sắc mặt tái nhợt như ma.
Tửu lượng yếu như vậy thực sự khiến người khác phải giật mình, cũng không ai dám ép cậu uống rượu tiếp nữa. Không đợi mọi người tận hứng tàn cuộc, cậu liền nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, nói mình thực sự thấy rất khó chịu, muốn về nhà ngủ.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng phất phất tay tạm biệt cái tên không thú vị này. Vũ Chí Kiệt hiếm khi ân cần hỏi han cậu một câu: "Mày không sao chứ? Có thể tự về nhà được không?"
Cậu miễn cưỡng mỉm cười một chút: "Không sao....... Rất xin lỗi, khiến các cậu mấy hứng rồi, lần sau nếu muốn uống rượu thì tôi có thể không đi không?"
Nhưng người khác đều gật đầu, cũng nói với Vũ Chí Kiệt: "Đúng đấy, Chí Kiệt! Nó cũng có chơi được đâu mà cứ kéo nó theo làm gì!"
Vũ Chí Kiệt đã uống hơi ngà ngà say cũng gật đầu thuận theo: "Ừ....... Vậy mày đi đi....... Chúng ta tiếp tục. Nào! Đến đứa nào rồi?"
Trần An Cư chậm rãi đi ra khỏi quán bar, cậu nhìn tấm biển 'cấm trẻ vị thành niên vào' ở ngoài cửa mà buồn cười.
Đi qua ngã tư đến trạm xe buýt, cậu từ từ lên xe và đút tiền xu vào máy.
Không thể uống rượu, không thể ca hát, không thể khiêu vũ, không thể chơi bowling...... Tất cả những gì mà thanh thiếu niên thích chơi thì Trần An Cư đều không chơi được.
Số lần đi theo đám bạn học ra ngoài chơi cũng nhanh chóng giảm bớt, nhóc lùn không thú vị nhất lớp chỉ có thể làm con cưng của thầy cô giáo mà thôi. Ngay cả Vũ Chí Kiệt cũng dần quen với việc thiếu vắng cậu, đi chơi với nhiều bạn học còn vui vẻ hơn nhiều so với việc ở chung với tên không thú vị đó.
Nhưng thi thoảng ngồi trong lớp chán quá mà thất thần thì hắn lại để ý tới thân ảnh ngồi ở phía trước không hề nhúc nhích kia. Vũ Chí Kiệt đột nhiên lại nhớ tới hình ảnh mấy lần đối phương bị mình lột sạch.
Thân thể trắng nõn trơn truột kia, nửa người dưới thưa thớt lông tơ mềm mại....... Hành vi xấu xa lúc đó của mình không phải vì cái gì khác mà chỉ xuất phát từ sự tò mò và trêu đùa mà thôi. Vũ Chí Kiệt tự nhủ với mình như vậy rồi tiếp tục nhớ lại kĩ càng......
Đương nhiên chỉ lúc nhàm chán trong lớp thì hắn mới làm vậy để giết thời gian thôi. Một khi hết tiết, tan học thì sẽ có rất nhiều bạn bè và con gái đến nói chuyện vui đùa với hắn, Vũ Chí Kiệt cũng không muốn đi trêu đùa tên cái gì cũng không biết kia.
Chỉ cần có lựa chọn thứ hai thì hắn nhất định sẽ không muốn chơi cùng với đối phương. Tên đó chắc chắn là thiếu hết thảy những nhiệt huyết của tuổi trẻ, tính cách bình thường lại lãnh đạm quá mức, mới ở cùng nó một lúc thôi là đã buồn chán y như ngồi với mấy ông cụ.
Tóm lại là hắn không muốn ở một mình với Trần An Cư nữa. Tháng này trong tay hắn có rất nhiều tiền mặt, cho dù có dùng hết tiền đi nữa thì hắn vẫn còn tiền tiết kiệm. Tháng này hai người kia cho hắn rất nhiều tiền, không biết có phải là lương tâm cắn rứt nên muốn bồi thường chút gì đó cho hắn hay không?
Dù sao thì hắn cũng sẽ không cảm ơn bọn họ đâu, chỉ cần cầm lấy tiền và tiêu hoa là được rồi. Nhờ tiếng hát và tặng quà không ngừng mà hắn đã tán đổ được một mỹ nữ lớn hơn hắn nhiều tuổi. Vóc dáng của đối phương nóng bỏng, ngũ quan xinh đẹp, tính cách cũng rất thẳng thắn, đúng là loại hình hắn thích.
Hắn gặp đối phương trong một quán bar, hai người đều không hỏi thân phận của đối phương, đêm đó liền cùng nhau về nhà. Sau mấy lần ngủ với nhau hắn mới biết đối phương đã đi làm, hắn cũng thành thật nói mình vẫn chưa thành niên.
Người phụ nữ này thế mà lại hung hăng véo tai hắn một cái, nhưng cũng không lập tức chia tay với hắn, hắn cũng cam chịu để đối phương khoa tay múa chân mà đánh, hôm sau còn mua món quà giá trị tới xin lỗi đối phương.
Cô cũng có chút khác với những cô gái khác, lúc nhận quà còn dặn hắn lần sau đừng mua những món đồ quá đắt tiền. Sau mỗi lần qua đêm cùng nhau đều hung hăng gõ đầu hắn lớn tiếng buộc hắn rời giường, nói là không cho phép hắn đi học muộn.
Vào một đêm cuồng nhiệt, không biết do dây thần kinh nào bị chập mà hắn lại nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ kia rồi nói ra một câu hết sức hề hước: "Ờ thì..... Chúng ta kết hôn đi......."
Hết chương 15+16.
Cho dù đối phương sẽ nhanh chóng nhàm chán trò chơi này nhưng bóng ma trong lòng cậu thì không biết bao lâu mới có thể biến mất....... Thế mà cậu vẫn có thể bình thản nghĩ tới chuyện này, đồng thời dùng một mặt lạc quan để an ủi mình ---- Điều này có nghĩa là mối quan hệ quái dị này rất nhanh sẽ chấm dứt.
Chính vì suy nghĩ này nên cậu mới có thể tiếp tục nhẫn nhịn, coi hành vi của đối phương là thói quen bình thường mà nam sinh thời kì trưởng thành hay bắt nạt bạn học.
Chỉ là do mình đóng vai nhân vật bị hại nên mới không thể bình tâm tĩnh khí xem nhẹ nó. Đợi khi việc này qua đi thì mình cũng sẽ nhanh chóng quên nó thôi.
Sau một tuần nhẫn nhịn đầy gian khổ, Vũ Chí Kiệt quả nhiên đã hết hứng thú với cậu. Chẳng những không quấn lấy cậu nói chuyện, cũng không hẹn cậu về cùng sau khi tan học, mà thay đổi hết tất cả về lại với phòng cách xa xỉ hư vinh như ngày trước, mỗi ngày đều gọi bạn gọi bè đi ra ngoài chơi.
Trần An Cư thật sự không muốn làm bạn với đám người này, lại càng không muốn bị bọn họ trêu đùa vì tính cách không hoà đồng, cho nên nếu Vũ Chí Kiệt có gọi cậu đi cùng thì cậu cũng không từ chối, chỉ gật gật đầu theo nhóm người đi chơi.
Đứng giữa một đám người, Trần An Cư như bị tàng hình. Vóc dáng và ngoại hình của cậu đều rất bình thường, bất kể là đi dạo phố, ăn cơm,ca hát hay chơi thể thao thì cậu luôn là người im lặng nhất trong nhóm. Chỉ cần Vũ Chí Kiệt không gọi tên cậu thì những bạn học khác đều không chú ý tới cậu.
Chuyện lần trước đi hát có đùa hơi quá trớn đã bị mọi người quên sạch từ lâu. Một đám thanh thiếu niên tụ tập với nhau chủ yếu là tìm các loại trò chơi kỳ quái.
Vũ Chí Kiệt thực sự rất giỏi thổi phồng 'thế mạnh' của mình trước mặt đám bạn học, nhưng hắn quả thực là trò nào cũng biết, trò gì cũng từng chơi qua ít nhất một lần, còn thường xuyên thực hiện mấy trò đồi truỵ trước mặt bạn học. Như là khiêu vũ cùng với một cô gái, hai người làm mất trò cọ eo cọ háng trước mặt bạn học; hay là một đám cả nam cả nữ chơi trò uống rượu đoán số, hình phạt là cởi quần áo hoặc vuốt ve hôi môi các thứ......
Trần An Cư luôn 'xin giơ tay rút lui thôi' với mấy cái trò như thế này, hơn nữa cậu thực sự không thể chơi mấy trò này được. Có một lần Vũ Chí Kiệt hơi say mà gọi tên của cậu, muốn cậu chơi trò uống rượu cởi đồ với hắn. Kết quả là mới bị ép uống hai chén là cậu đã phóng thẳng vào WC nôn mửa, lúc đi ra thì sắc mặt tái nhợt như ma.
Tửu lượng yếu như vậy thực sự khiến người khác phải giật mình, cũng không ai dám ép cậu uống rượu tiếp nữa. Không đợi mọi người tận hứng tàn cuộc, cậu liền nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy, nói mình thực sự thấy rất khó chịu, muốn về nhà ngủ.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng phất phất tay tạm biệt cái tên không thú vị này. Vũ Chí Kiệt hiếm khi ân cần hỏi han cậu một câu: "Mày không sao chứ? Có thể tự về nhà được không?"
Cậu miễn cưỡng mỉm cười một chút: "Không sao....... Rất xin lỗi, khiến các cậu mấy hứng rồi, lần sau nếu muốn uống rượu thì tôi có thể không đi không?"
Nhưng người khác đều gật đầu, cũng nói với Vũ Chí Kiệt: "Đúng đấy, Chí Kiệt! Nó cũng có chơi được đâu mà cứ kéo nó theo làm gì!"
Vũ Chí Kiệt đã uống hơi ngà ngà say cũng gật đầu thuận theo: "Ừ....... Vậy mày đi đi....... Chúng ta tiếp tục. Nào! Đến đứa nào rồi?"
Trần An Cư chậm rãi đi ra khỏi quán bar, cậu nhìn tấm biển 'cấm trẻ vị thành niên vào' ở ngoài cửa mà buồn cười.
Đi qua ngã tư đến trạm xe buýt, cậu từ từ lên xe và đút tiền xu vào máy.
Không thể uống rượu, không thể ca hát, không thể khiêu vũ, không thể chơi bowling...... Tất cả những gì mà thanh thiếu niên thích chơi thì Trần An Cư đều không chơi được.
Số lần đi theo đám bạn học ra ngoài chơi cũng nhanh chóng giảm bớt, nhóc lùn không thú vị nhất lớp chỉ có thể làm con cưng của thầy cô giáo mà thôi. Ngay cả Vũ Chí Kiệt cũng dần quen với việc thiếu vắng cậu, đi chơi với nhiều bạn học còn vui vẻ hơn nhiều so với việc ở chung với tên không thú vị đó.
Nhưng thi thoảng ngồi trong lớp chán quá mà thất thần thì hắn lại để ý tới thân ảnh ngồi ở phía trước không hề nhúc nhích kia. Vũ Chí Kiệt đột nhiên lại nhớ tới hình ảnh mấy lần đối phương bị mình lột sạch.
Thân thể trắng nõn trơn truột kia, nửa người dưới thưa thớt lông tơ mềm mại....... Hành vi xấu xa lúc đó của mình không phải vì cái gì khác mà chỉ xuất phát từ sự tò mò và trêu đùa mà thôi. Vũ Chí Kiệt tự nhủ với mình như vậy rồi tiếp tục nhớ lại kĩ càng......
Đương nhiên chỉ lúc nhàm chán trong lớp thì hắn mới làm vậy để giết thời gian thôi. Một khi hết tiết, tan học thì sẽ có rất nhiều bạn bè và con gái đến nói chuyện vui đùa với hắn, Vũ Chí Kiệt cũng không muốn đi trêu đùa tên cái gì cũng không biết kia.
Chỉ cần có lựa chọn thứ hai thì hắn nhất định sẽ không muốn chơi cùng với đối phương. Tên đó chắc chắn là thiếu hết thảy những nhiệt huyết của tuổi trẻ, tính cách bình thường lại lãnh đạm quá mức, mới ở cùng nó một lúc thôi là đã buồn chán y như ngồi với mấy ông cụ.
Tóm lại là hắn không muốn ở một mình với Trần An Cư nữa. Tháng này trong tay hắn có rất nhiều tiền mặt, cho dù có dùng hết tiền đi nữa thì hắn vẫn còn tiền tiết kiệm. Tháng này hai người kia cho hắn rất nhiều tiền, không biết có phải là lương tâm cắn rứt nên muốn bồi thường chút gì đó cho hắn hay không?
Dù sao thì hắn cũng sẽ không cảm ơn bọn họ đâu, chỉ cần cầm lấy tiền và tiêu hoa là được rồi. Nhờ tiếng hát và tặng quà không ngừng mà hắn đã tán đổ được một mỹ nữ lớn hơn hắn nhiều tuổi. Vóc dáng của đối phương nóng bỏng, ngũ quan xinh đẹp, tính cách cũng rất thẳng thắn, đúng là loại hình hắn thích.
Hắn gặp đối phương trong một quán bar, hai người đều không hỏi thân phận của đối phương, đêm đó liền cùng nhau về nhà. Sau mấy lần ngủ với nhau hắn mới biết đối phương đã đi làm, hắn cũng thành thật nói mình vẫn chưa thành niên.
Người phụ nữ này thế mà lại hung hăng véo tai hắn một cái, nhưng cũng không lập tức chia tay với hắn, hắn cũng cam chịu để đối phương khoa tay múa chân mà đánh, hôm sau còn mua món quà giá trị tới xin lỗi đối phương.
Cô cũng có chút khác với những cô gái khác, lúc nhận quà còn dặn hắn lần sau đừng mua những món đồ quá đắt tiền. Sau mỗi lần qua đêm cùng nhau đều hung hăng gõ đầu hắn lớn tiếng buộc hắn rời giường, nói là không cho phép hắn đi học muộn.
Vào một đêm cuồng nhiệt, không biết do dây thần kinh nào bị chập mà hắn lại nhìn thẳng vào mặt người phụ nữ kia rồi nói ra một câu hết sức hề hước: "Ờ thì..... Chúng ta kết hôn đi......."
Hết chương 15+16.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương