Bán Tiên

Chương 389: Tam Sinh tuyền



Ba vị trang chủ bị mắng thì có phần bối rối, nhưng vẫn là nhanh chóng lướt đi,

đám người Dữu Khánh cũng không ngăn cản.

Chí ít, đối với sư huynh đệ ba người Dữu Khánh mà nói, tới đây chính là để

phát tài, chỉ cần không ảnh hưởng tới họ, họ cũng sẽ không liều mạng cùng

người khác.

Đợi cho ba vị trang chủ đã đi xa rồi, Ngô lão thái gia mới tìm chính xác cơ hội

mãnh liệt cứng đối cứng một đòn với lão nam nhân, rồi ngay lập tức thoát thân,

nhanh chóng rời đi.

Lão nam nhân lơ lửng trong không trung nhìn theo, sau đó lắc mình rơi tại trên

đài, đánh giá hai cha con Ngô Hắc, hỏi một câu: “Không có sao đi?”

Ngô Hắc ôm con trai trong lòng, nhìn thấy trong tay phụ thân vốn có song kích

bây giờ chỉ còn lại có một cây thì hơi cảm thấy xấu hổ, “Cũng may. Là ta sơ ý

rồi.”

Lão nam nhân: “Không sao, hắn chỉ lấy được một cái, cũng không thể tự do ra

vào. Huống hồ, đây là điều ta phải làm, chỉ có điều, lần này là ngươi tự rước lấy,

ta đã tận hết trách nhiệm làm một người cha, một người ông, nếu như ngươi còn

không quay đầu lại, ta không có khả năng tiếp tục để vì cứu các ngươi mà đem

cây kích trên tay đi làm trao đổi một lần nữa, ngươi có minh bạch ý của ta

không?”

Ngô Hắc gật đầu, “Ta minh bạch.”

“Tìm được rồi, sau khi tẩy rửa xong thì hãy lập tức rời đi. Nhớ kỹ ở tại đây lưu

lại ký hiệu đã đi ra ngoài.” Lão nam nhân căn dặn xong liền xoay người, định

lập tức rời đi.

Ngô Hắc chợt gọi lại: “Phụ thân, ngài đi đâu?”

Lão nam nhân đưa lưng về phía y nói ra: “Tại trước lúc hắn tìm đến ‘Tam Sinh

tuyền’ để tẩy thân, ta muốn tìm được hắn và tiếp tục chiến đấu, tiêu hao bớt

thực lực của hắn, cũng là vì cuốn lấy hắn để tranh thủ thời gian cho hai phụ tử

các ngươi tại đây tìm kiếm. Ta có sứ mệnh và hứa hẹn mà ta cần đi thực hiện,

những gì ta có thể làm cho các ngươi cũng chỉ có những điều này.”

Tam Sinh tuyền? Đám người Ninh Triêu Ất nghe vậy thì chấn động, vẻ mặt vô

cùng kinh ngạc, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đã minh bạch được

chút gì.

Viền mắt Ngô Hắc trong nháy mắt liền đỏ lên, nhiệt lệ từ trên gương mặt chảy

xuống, “Nếu tiếp tục đánh nữa, chính là ngài bị tiêu hao a!”

Lão nam nhân thở dài một tiếng, “Năm đó là ta bị ma quỷ ám ảnh, nghe lời ma

quỷ của hắn, vọng tưởng trường sinh, cho nên lưu lại cái hậu hoạn này. Nếu như

đã đi tới một bước này, xem như là chuộc tội đi!”

Dứt lời liền quay đầu lại, dùng ánh mắt lưu luyến bịn rịn nhìn tiểu nam hài, là

cháu trái của mình a, còn chưa kịp thân cận với nhau bao lâu a.

Ngô Hắc nhanh chóng ra hiệu cho con trai ở trong lòng mình, “Tiểu Hắc, nhanh,

nhanh gọi gia gia đi, nhanh lên một chút.”

Sau vài lần thúc giục, cuối cùng Tiểu Hắc nhe răng gọi lên một tiếng, “Gia

Gia.”

Lão nam nhân lập tức vui vẻ cười to, vươn tay về phía nó, định nắm lấy tay đứa

cháu này của mình.

Đôi mắt Tiểu Hắc nháy nháy, cuối cùng xuất bộp một tiếng, vỗ lên lòng bàn tay

gia gia một cái rồi rất nhanh thụt lùi về.

Lão nam nhân lại cất một tràng cười ha ha, nắm lại bàn tay bị cháu trai đánh

vào, nắm lại nắm đấm hướng về phía cháu trai xoay xoay ra hiệu một lần, rồi

lần nữa xoay người, sải bước đi tới trước, bóng người chợt lóe lên, liền rất

nhanh bay về phía chân trời.

Phía bên này, mấy người còn đang nhìn theo, ở bên kia, Nhiếp Phẩm Lan đã

nhịn không được, lên tiếng truy hỏi: “Nơi này đến tột cùng là nơi nào?”

Dữu Khánh xoay người nhìn về phía bọn họ, “Ta tưởng các ngươi đã đoán

được, không sai, nơi đây chính là Kim Khư trong truyền thuyết!”

“Kim Khư?”

Cho dù đã đoán được, nhưng đám người Ninh Triêu Ất vẫn là nhịn không được

phát ra tiếng kinh hô thất thanh, kể cả Kiều Thư Nhi ở trong đó, đều chấn động

đến tột đỉnh.

Tiên gia động tiên trong truyền thuyết, theo truyền thuyết, nơi đây có vô số

hoàng kim, theo truyền thuyết, nơi đây có thể có được trường sinh bất tử thân,

bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà lại đã tiến vào tiên gia phúc

địa mà vô số người tha thiết ước mơ.

Trên khuôn mặt Dữu Khánh hiện lên nét tươi cười, “Không sai, chính là Kim

Khư! Các ngươi không phải muốn phát tài sao? Ta đã nói cùng nhau phát tài,

bây giờ mang theo mọi người cùng nhau tiến vào Kim Khư, ta không có nuốt

lời đi?”

Nhìn quanh bốn phía, Ninh Triêu Ất thì thào tự nói, “Ta đã biết cây Hoàng Kim

kích kia không phải là thứ tầm thường, không có khả năng chỉ là để phát tài, quả

nhiên, quả nhiên, quả nhiên…” Y bỗng nhìn chăm chú về phía Dữu Khánh,

trầm giọng nói: “Ngươi đã sớm biết rõ Hoàng Kim kích và Kim Khư có liên

quan, ngươi đã sớm biết rõ địa điểm mà mình muốn tìm là Kim Khư, tại sao

ngươi lại biết những điều này, ngươi đến tột cùng là người nào?”

Dữu Khánh giang tay, nói: “Ta là người như thế nào không trọng yếu, nói chung

ta cùng với các ngươi không oán không cừu, cũng không có lòng hại người,

cũng đã thực hiện lời hứa hẹn của mình. Nếu như ngươi cứ muốn biết rõ ta là ai,

vậy thì ta vẫn là nói câu nói kia, tại hạ ‘Lâm Nhị Khánh’!”

Những người kia trầm mặc một hồi, vẫn chưa có bình phục lại tâm tình trong

cơn chấn động.

Lục Tinh Vân có phần thất hồn lạc phách, miệng thì thầm lẩm bẩm, “Kim Khư,

Kim Khư, là Kim Khư, dĩ nhiên là vì Kim Khư…”

Ngô Hắc đột nhiên nói: “Lâm huynh đệ, các ngươi muốn phát tài thì xin cứ tự

nhiên, nhưng mà còn thỉnh không nên có lòng tham không đáy, huống hồ lấy

quá nhiều tài vật đi ra ngoài đối với các ngươi chưa chắc đã là chuyện tốt, thấy

đủ rồi thì nên mau chóng rời đi, bởi vì cái cửa ra vào này sẽ đóng lại bất cứ lúc

nào.”

Lời này vừa nói ra, mọi người bị hù dọa nhảy đựng lên, một đám người đang

thất thần liền tỉnh táo lại.

Dữu Khánh vội hỏi: “Đóng lại bất cứ lúc nào? Còn có chuyện như vậy sao?

Không có quy luật sao? Nếu như quả thật là như vậy, như vậy chẳng phải là

không thể yên tâm, chẳng phải là tùy thời sẽ bị giam ở bên trong này?”

Ngô Hắc giải thích: “Không phải giống như ngươi tưởng, trong tình huống bình

thường, cửa ra vào Kim Khư khi được mở ra qua hai mươi bảy ngày mới sẽ tự

động đóng. Vấn đề là Hoàng kích và Lam kích tập hợp với nhau chính là cái

chìa khóa, đã có thể mở ra cửa vào, cũng có thể khóa lại nó. Vô luận là cha ta

hay bá phụ ta ai thắng ai thua, khi cầm đủ song kích thì đều có khả năng đóng

cửa bất cứ lúc nào, vô luận là ai trong hai người đều không có khả năng để cho

cửa vào một mực mở ra lâu dài, cũng sẽ không dễ dàng mở ra cho người khác,

vì để mở ra một lần phải tốn bao nhiêu là tâm cơ, các ngươi cũng đã thấy được.”

Thì ra là như vậy, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng cửa tùy

thời sẽ đóng lại, nếu vậy thì thật đúng là một khắc cũng không dám ở lại lâu rồi.

Dữu Khánh lại thử hỏi: “Nghe phụ thân ngươi nói, ngươi muốn đi tẩy thân, phải

đi tìm cái gì?”

Ngô Hắc không có giấu giếm thủ đoạn, “Đi tìm ‘Tam Sinh tuyền’ tẩy thân.”

Dữu Khánh kinh ngạc, “Bá phụ ngươi muốn tìm ‘Tam Sinh tuyền’ để tẩy thân,

ngươi cũng cần tìm ‘Tam Sinh tuyền’ để tẩy thân, là có ý gì?”

Ngô Hắc trầm mặc một hồi, có lẽ là nhìn tại việc mọi người liên thủ cứu tính

mạng hai cha con y, mới từ từ nói ra: “Phụ thân và bá phụ, vốn là hai huynh đệ

trong một gia đình bình thường tại Nhân gian, phụ mẫu đói rét khổ cực mà chết,

hai người theo đám chạy nạn cầu sinh, coi như là vận khí tốt, vừa đúng lúc gặp

gặp gỡ ‘Huyền kim thượng tiên’ đang vân du tại Nhân gian, kết lấy tiên duyên,

đến đây triệt để biến đổi vận mệnh, về sau lại ở lại nơi này làm người trông cửa

ra vào cho thượng tiên.

Sau đó Kim Khư xuất hiện biến cố… Nói chung, chính là đóng lại cửa ra vào,

nghiêm lệnh không có tiên dụ thì không được tự ý mở ra.

Lúc ban đầu còn thỉnh thoảng sẽ có tiên dụ truyền ra mở cửa cho khách đi vào,

về sau lại không biết xảy ra chuyện gì, không còn tiên dụ nữa rồi, khách thăm

cũng không có nữa, cũng không có người nào nói cho bọn họ ở ngoại giới biết

chuyện gì xảy ra.

Về sau, bên ngoài dần dần có lời đồn đại, nói Tiên nhân trên thế gian đều đã trở

về Tiên giới, mọi người đều muốn tìm tiên gia động phủ cầu trường sinh gì gì

đó.

Bọn họ một mực chờ đợi, chờ rất lâu, phát hiện trong ngoài không còn tin tức,

về sau thì dần dần tin tưởng lời đồn đại bên ngoài có thể là thật, nhưng vẫn thủ

vững sứ mệnh.

Sau đó, bá phụ ta nhớ đến ‘Tam Sinh tuyền’ ở bên trong, muốn mượn thứ này

thoát thai hoán cốt được trường sinh, nhưng mà một nửa chìa khóa nắm giữ tại

trong tay phụ thân, vì vậy mà không ngừng thuyết phục phụ thân.

Ban đầu, cha ta không đồng ý, sau lại cha ta cảm thấy tuổi tác dần dần lớn, nếu

có thể trường sinh thì có thể một mực thực hiện sứ mệnh của mình, cuối cùng

vẫn là bị bá phụ thuyết phục, liền cùng bá phụ cùng nhau làm chuyện trái với

mệnh lệnh, lần nữa mở ra lối vào Kim Khư vốn đã có nghiêm lệnh không được

tự ý mở ra.

Về sau lại, bọn họ tìm được ‘Tam Sinh tuyền’, mượn thư này để thoát thai hoán

cốt, vì có tật giật mình nên không dám ở lâu, xong việc liền nhanh chóng đi ra

ngoài.

Sau khi rời khỏi đây, vừa đúng lúc gặp thiên hạ đại biến, thế nhân tại loạn thế

tranh hùng, không còn bị ước thúc, bá phụ không chịu cô độc, cũng dần dần bộc

lộ dã tâm, lúc đó phụ thân mới biết chọc ra đại họa, vô cùng ân hận. Nào ngờ

chuyện đáng sợ hơn nằm tại phía sau, cũng có thể nói nói là sự nghiêm phạt vì

bọn họ tự tiện xông vào Kim Khư, phát hiện thứ được gọi là trường sinh hoàn

toàn không giống như bọn họ tưởng tượng, có tồn tại thiếu sót, phải sống không

chút động đậy giống như một hoạt tử nhân thì mới mới có thể trường sinh, đã

trở thành quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ.

Về sau, bọn họ tìm được nguyên nhân, phát hiện thứ gọi là ‘Tam Sinh tuyền’ thì

ra là ba nguồn suối, đại biểu cho Thiên, Địa, Nhân, ba loại nhân sinh.

Trải qua được Thiên tuyền tẩy thân thì mới có thể thoát thai hoán cốt trở thành

Thiên nhân vĩnh sinh.

Người trải qua được Địa tuyền tẩy thân thì sẽ thoát thai hoán cốt trở thành Địa

nhân, biến thành loại quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ như hai

người bọn họ.

Mà trải qua Nhân tuyền tẩy thân thì sẽ biến thành người bình thường trong thiên

địa, trải qua sinh lão bệnh tử bình thường trong trời đất.

Lúc đầu, do không hiểu biết, bọn họ cho rằng ‘Tam Sinh tuyền’ là tên một

nguồn suối, sau lại mới biết được mình là tiến vào tẩy thân ở Địa tuyền, rõ ràng

đã đem bản thân mình biến thành quái vật. Bá phụ tự nhiên là muốn đi vào lại

để tìm ‘Thiên tuyền’ tẩy thân, kết quả liền giống như các ngươi đã nhìn thấy, bị

cha ta ngăn cản lại như vậy.”

Dữu Khánh nghe kể mà đôi mắt tỏa sáng, “Nói cách khác, ngươi cũng muốn tìm

‘Thiên tuyền’ tẩy thân được trường sinh.”

Ngô Hắc: “Không, ta chỉ muốn tìm ‘Nhân tuyền’ tẩy thân để trở thành một

phàm nhân bình thường.”

Dứt lời liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình đều quái lạ, tức thì cũng

lười giải thích, thích tin thì tin.

Nam Trúc chợt toát ra một câu, “Chẳng lẽ ‘Địa tuyền’ không chỉ có một

nguồn?”

Ngô Hắc không lý giải được, “Đương nhiên là một nguồn, chẳng lẽ ngươi cho

rằng có mấy nguồn hay sao?”

Nam Trúc lắc đầu, “Vậy thì không thích hợp rồi, phụ thân ngươi và bá phụ

ngươi nếu như đều đã tẩy thân cùng tại một ‘Địa tuyền’, dù cho thoát thai hoán

cốt trở thành loại mà ngươi gọi là quái vật, nhưng mà ta thấy phương thức quái

của hai người dường như rất khác nhau, ví dụ như máu chảy trong cơ thể cũng

không giống nhau đi?”

Ngô Hắc: “Ta đã hiểu ý của ngươi, trên thực tế thì ngay chính bọn họ cũng

không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra, nhưng bọn họ quả thực đều là cùng tẩy

thân tại một nguồn ‘Địa tuyền’. Đến nay bọn họ vẫn không rõ, vì sao hai huynh

đệ đồng thời tại trong cùng một nguồn suối, dùng cùng một phương thức để tẩy

thân, nhưng sau khi thoát thai hoán cốt thì lại là hai loại kết quả khác nhau. Cho

nên ta cũng không có biện pháp nói cho ngươi biết sự thật.”

Còn có chuyện cổ quái như thế? Mọi người quay mặt nhìn nhau.

“Thì ra là như vậy.” Nam Trúc gật gật đầu, tựa hồ đã tin lời nói của y, hai tay

khoanh tại trên bụng bự, nghiêm trang hỏi mọi người, “Chúng ta là kiếm phát

tài rồi rời đi, hay là cũng hướng tới vĩnh sinh xông pha một lần?”

Trầm Khuynh Thành hô lên một tiếng, “Nếu là lối ra bị đóng lại, tất cả đều ra

không được thì làm sao bây giờ?”

“Nếu là vì phát tài, vậy thì đơn giản rồi.” Nam Trúc vui tươi hớn hở lên tiếng,

dưới chân trượt một cái, đem thảm cỏ hoang dại che phủ trên mặt đất từ từ tách

ra một khối, lộ ra một mảnh mặt đất vàng óng.

Lúc trước, khi hai lão gia hỏa tranh đấu với nhau, cành cây tung bay vạch mở

mặt đất, gã liền phát hiện thấy rồi.

Lúc này mọi người mới ý thức được cái đài dưới chân vậy mà lại được chế tạo

từ hoàng kim, mọi người dồn dập cạy mở mặt đất để kiểm tra, dưới ánh mặt

trời, ánh vàng phản chiếu rực rỡ.

Nam Trúc phất tay, phóng khoáng nói: “Cái đài này, các ngươi nhìn xem, dài

rộng phải đến mấy chục trượng, cao phải cỡ một tầng lâu a, trong lòng đất

không biết còn có nền móng hay không, chúng ta chỉ cần đem cái đài này cắt

xén thành từng khối, đời này liền đủ dùng rồi, không cần phải chạy khắp nơi tìm

vàng, còn phải chạy tới chạy lui vận chuyển…”

Trong lúc xoay người cười vui thì chợt ngừng bặt tiếng nói, gã phát hiện thấy

Ngô Hắc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình.

Mọi người ngay lập tức cũng phát hiện thấy rồi.

Ngô Hắc cuối cùng nhịn không được mở miệng tiếp lời, “Muốn phát tài, muốn

hoàng kim, tốt nhất đừng có làm xằng làm bật tại chỗ này. Ta cũng không biết

cái gì, ta chỉ là hoài nghi, vì sao lối vào sẽ bố trí tại trên cái đài hoàng kim này,

có phải là có liên quan tới Trận pháp hay không? Ngươi đem cái đài này hủy đi,

vạn nhất làm cho mọi người có cầm song kích trong tay cũng ra không được thì

làm sao bây giờ?”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; Game bài đổi thưởng;
Tele: @erictran21
Loading...