Nàng làm ra lựa chọn như thế này, vừa là để báo thù vừa là vì tình cảm.
Sau khi biết được nơi này là Kim Khư, ý nghĩ của nàng cũng có chiều hướng
tương tự đám người Ninh Triêu Ất, cảm thấy độc thủ phía sau màn sẽ không
thực hiện hứa hẹn, hẳn sẽ không để cho người ta tiết lộ bí mật ra ngoài, cũng sẽ
không chừa lại đường sống cho con tin ở trên tay, sẽ giết nàng để diệt khẩu.
Không thể chết một cách vô ích, nàng muốn báo thù.
Nhưng nàng có thể cảm giác được rõ ràng, độc thủ phía sau màn có thế lực và
thực lực vô cùng cường đại, không phải nàng muốn báo thù là có thể làm được,
chỉ có thể là giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, có thể giúp cho Dữu Khánh
giảm bớt đi một phần áp lực, Dữu Khánh liền có thể nhiều thêm một phần hi
vọng sống sót rời đi, hắn càng xứng đáng được sống sót hơn mình.
Nói đến cùng, để đưa ra quyết định dù chết không tiếc này, nguyên nhân lớn
nhất vẫn là tình cảm.
Đây cũng chính là vì sao mà người lớn tuổi thường dùng một câu nói để khuyên
thanh thiếu niên: Không nên xử trí theo cảm tính!
Dù sao thì nàng vẫn còn tương đối trẻ tuổi, cuối cùng vẫn là xử trí theo cảm
tính.
Nhưng mà nàng cũng không hối hận, bởi vì từ trong ánh mắt, động tác, lời nói,
nét mặt của Dữu Khánh, nàng có thể nhìn thấy và cảm nhận được sự quan tâm,
đối xử rất tốt đối với nàng.
Vào giờ phút này, nàng rất bình tĩnh, vì một người thực sự yêu thích mình,
không có hối hận, trong lòng chỉ có một chút tiếc nuối!
Nhưng mà có một số việc chỉ là từ phía nàng tự mơ tưởng mong muốn, hoặc là
nói, có một số việc không thích hợp để nàng làm, không có kinh nghiệm, không
am hiểu.
Đột nhiên, nàng nhận ra được không thích hợp, tiếng bước chân ở phía sau tựa
hồ đã biến mất.
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn lại, liền minh bạch nguyên nhân tiếng bước chân
biến mất, những kẻ kia đã ngừng đi tới, lập tức không hiểu tại sao.
“Tiện nhân, xem chúng ta là kẻ ngu si sao?”
Cao Viễn nói một câu không biết phía Kiều Thư Nhi có thể nghe được hay
không, mặt hiện nét cười gằn, đột nhiên xuất thủ đánh mạnh vào hang động.
Trong âm thanh rung động ầm ầm to lớn, hang động sụp xuống, một đám người
bọn chúng phóng ra khỏi đống sụp đổ ngổn ngang.
Khi đã ra thoát ra ngoài hang động vẫn không bỏ qua, tiếp tục đánh sụp miệng
hang, như muốn đem Kiều Thư Nhi vây khốn chết ở trong hang động.
Sau khi dừng tay, một đám người thi pháp phủi sạch bụi bặm, thủ tại bên ngoài.
Hai tay áo dừng vung vẩy, Cao Viễn cười nhạt, “Ta đã nói tên tiện nhân này
không thích hợp, nàng ta rõ ràng đã biết rõ nơi này là hang rắn, vậy mà còn giả
bộ hồ đồ, đã nói rõ là muốn dụ chúng ta đi vào xung đột với cự xà. Hiện tại
chúng ta làm ra chuyện đả thảo kinh xà, đóng cửa đánh chó, nhìn xem đám cự
xà kia có thể vui vẻ nói chuyện với kẻ xâm nhập sào huyệt của bọn chúng hay
không!”
Thử thái bà chần chừ noií: “Có phải là đã hiểu lầm rồi hay không, nếu thật sự có
vấn đề thì chính cô ta cũng tại trong đó, hơn nữa còn là đi ở phía trước dẫn
đường.”
Cao Viễn: “Quỷ mới biết rõ nàng ta đang làm ra thủ đoạn gì, nếu chúng ta là
hiểu lầm, nếu bên trong không có nguy hiểm gì, nàng ta tự nhiên sẽ không xảy
ra chuyện. Nữ nhân này và A Sĩ Hành đã ngủ với nhau lâu như vậy, ai dám đảm
bảo không có chuyện lâu ngày sinh tình?”
Bên trong hang động, đột nhiên xảy ra tình trạng sụp đổ, trong đám bụi mù,
Kiều Thư Nhi kinh hãi, lắc mình lao đi, muốn lao ra ngoài, nhưng phát hiện đã
muộn rồi, đường đã bị phá hỏng, dùng hết tu vi cũng không thể đẩy ra.
Điều này cũng không phải là nguy hiểm nhất, động tĩnh quá lớn tựa hồ đã làm
kinh động đồ vật khổng lồ ở chỗ sâu trong hang động, bên trong hang động
truyền tới đến một tràng âm thanh ma sát sột soạt sột soạt, đó là một loại âm
thanh có thể khiến cho người sởn tóc gáy.
Kiều Thư Nhi vụt quay đầu lại, tại trong đám bụi mù đẩy Huỳnh thạch ra chiếu
sáng, âm thanh ma sát sột soạt đột nhiên biến mất, chỉ thấy trong lớp bụi mù
loáng thoáng kia có thứ gì đó, sau đó nhìn thấy được lưỡi rắn vàng kim đang rất
nhanh thập thò, cũng nhìn thấy được cái đầu cự xà đang chậm rãi xuyên qua bụi
mù, xuất hiện trước mặt.
Dưới ánh sáng Huỳnh thạch, giúp nàng đột nhiên thấy rõ tình hình trong miệng
rắn, chiếc lưỡi rắn đang liên tục thò ra thụt vào.
Trên cái đầu rắn thật lớn, vảy vàng dày đặc, tầng tầng lớp lớp lập lòe phản
quang, tà khí nồng đậm lượn lờ trên hai mắt không tiêu tan, tựa như đang nhìn
kĩ nàng.
Một màn kinh khủng dữ tợn này ghi lại dấu ấn thật sâu trong lòng nàng.
Cái đầu cự xà chậm rãi lùi lại, tại lúc Kiều Thư Nhi cho rằng nó sắp thối lui thì
đầu rắn hơi rụt lại rồi đột nhiên giống như tia chớp vọt tới tấn công, giống như
một cái mũi dùi vọt tới phía nàng.
Oanh!
Kiều Thư Nhi đưa hai tay chống đỡ, chặn phía dưới môi dưới con rắn, chân
trượt ra sau, lưng đụng mạnh vào tảng đá sụp xuống ở phía sau.
Cho dù bị chấn động cả người bốc lên huyết khí, hai tay tê dại, nhưng nàng vẫn
cố chống không buông.
Nàng biết rõ, đây là bởi vì không gian hữu hạn, trước khi tấn công, cự xà không
thể tập trung ra đủ thế năng, nếu không lực công kích sẽ cường đại hơn rất
nhiều…
Gió thổi tới, thổi bay xiêm y che phủ tại trên người hài tử, Ngô Hắc đưa tay
giúp hài tử che đậy lại, tay chưa kịp thu hồi thì đột nhiên vụt quay đầu nhìn về
phía ngọn núi cao nhất ở phía xa xa dưới ánh trăng.
Bốn người khác ngồi ở nơi này cũng lục tục ngẩng đầu nhìn tới.
Bởi vì đều đã nghe được từ phái bên ngọn núi cao nhất đó truyền đến một tràng
tiếng vang.
Nam Trúc cảm thấy kỳ quái, thì thầm: “Bên kia đã xảy ra chuyện gì, không phải
là muốn dụ dỗ lão Thập Ngũ đi tới sao? Tại sao lại toát ra động tĩnh lớn như
vậy?”
Cái gọi là tâm ý thương thông, có khi thường thường xuất hiện trong nháy mắt.
Nhất là người tình đầu ý hợp, có khi thật sự rất hiểu tâm tư của nhau.
Dữu Khánh đột nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì đó, sắc mặt đột nhiên kịch
biến, vụt đứng dậy rút kiếm, giống như bị điên dùng tốc độ nhanh nhất bay ra
ngoài, lao vào trong bóng đêm mịt mờ, cũng ném xuống hai chữ, “Cứu người!”
Cứu người?
Mấy vị tại đây thoáng sửng sốt một chút, ngay lập tức nghĩ đến, phía bên ngọn
núi cao nhất kia còn có thể có ai?
Mặc dù không biết Dữu Khánh làm sao chắc chắn như vậy, mấy người vẫn là
khẩn cấp lắc mình đi theo.
Ánh mắt Ngô Hắc nhìn chăm chú vào Tiểu Hắc đang ngủ say trên mặt đất…
Người tại không trung, Dữu Khánh đột nhiên tung bay rơi xuống, rơi tại bên
cạnh một nhóm chữ viết, rõ ràng là bóp nát Huỳnh thạch khảm vào trong mặt
đất tạo ra chữ: Đám người Ninh Triêu Ất là gian tế ngoại địch, cẩn thận!
Điều này hẳn là đoán chắc sẽ có người nghe thấy được động tĩnh mà chạy tới
hướng đó, cho nên bóp vỡ Huỳnh thạch lưu chữ tại đây.
Dữu Khánh vừa nhìn dòng chữ lưu lại này liền biết là của ai, khi nhìn thấy rõ
nội dung dòng chữ thì cũng càng thâm xác minh được suy đoán trong lòng, lập
tức vô cùng hoảng hốt.
Chỉ nhìn một cái, liền lập tức lần nữa bay lên trời, dùng tốc độ nhanh nhất lao
đi.
Mục Ngạo Thiết và Nam Trúc cũng lần lượt trước sau rơi xuống, thoáng nhìn
chữ viết trên mặt đất một chút rồi lại khẩn cấp đuổi theo.
Khi rơi xuống, Ninh Triêu Ất nhìn thấy hàng chữ thì thoáng sửng sốt, ngay sau
đó sắc mặt thay đổi, cũng ý thức được chút gì, liền vội vàng bay đi…
Bên trong sơn thể không ngừng có âm thanh mặt đất chấn động nặng nề truyền
đến, một đám người thủ tại miệng hang động không chút động lòng, chính là
xem náo nhiệt.
Nghiêng tai lắng nghe một hồi, Giang Sơn nói: “Xem tình hình này, hẳn là đã
đánh nhau với thứ bên trong rồi.”
Đột nhiên, ánh mắt bốn yêu đều nhìn về phía chân núi cách miệng hang động
mấy trượng, cảm giác động tĩnh chấn động từ bên trong sơn thể cách nơi này
càng ngày càng gần.
Đùng! Đất đá tung bay, vị ví có động tĩnh vỡ ra.
Một thân ảnh bay ra từ trong đám đá vụn bay tung kia, nhìn thân hình chính là
Kiều Thư Nhi.
Sắc mặt bốn người trầm xuống, dồn dập lắc mình đi chặn lại, không thể để cho
người bỏ chạy.
Nhưng bốn người lập tức liền bị hù dọa giật nảy mình, từ trong lỗ hổng vỡ ra
kia, ngay sau đó phóng ra một đồ vật khổng lồ, tại dưới ánh trăng nó há ra răng
nanh miệng rộng đuổi theo Kiều Thư Nhi đang bay lên hung hăng táp tới.
Hai bên hẻm núi cũng xuất hiện động tĩnh khác thường, mấy con cự xà đột
nhiên xuất động, theo vách núi di chuyển như bay, tất cả đều xông tới bên này.
Tại lúc Kiều Thư Nhi phi thân rơi tại vách núi mượn lực, lần nữa lao lên không
thì trong không trung đột nhiên xuất hiện âm thanh gào thét giống như sấm sét.
Một khối cự thạch bị Người mặt sắt vừa hiện thân ném xuống.
Kiều Thư Nhi kinh hãi, có thể cảm giác được, nếu như bị một kích uy lực này
đánh trúng, mình không chết thì cũng phế, trong lúc vội vàng dùng hết toàn bộ
tu vi hợp lực lượng song chưởng đánh ra một kích.
Đùng! Chưởng lực cách không nổ nát cự thạch, phá giải một kích trí mạng, bản
thân nàng nhưng là bị lực phản chấn, trong miệng sặc ra một búng máu.
Chí mạng chính là, thân hình nàng bỗng nhiên bị chấn động, giựt xuống đột
ngột.
Đồ vật khổng lồ đang đuổi theo phía dưới, vọt đầu tới một ngụm cắn trúng nàng
rồi.
Răng nanh kim loại xuyên thấu lưng và ngực nàng, nửa thân dưới đã tiến vào
trong miệng rắn, nàng đưa hai tay gắt gao chống đỡ lấy môi trên và môi dưới
của con rắn, kiềm chế sức mạnh nuốt xuống của cự xà.
Cự xà đâm sầm về phía vách đá, trong miệng sặc huyết, nàng dùng hết sức tu vi
để chống cự, một đường va chạm làm tung bay đất đá.
“Người đến rồi, đi!”
Ở trên núi, Người mặt sắt mới hô lên một câu cho người dưới núi biết, liền đột
nhiên quay người lại, một quyền mãnh liệt đánh tới một bóng người lóe lên vọt
tới.
Người đến cũng ra quyền như sấm sét, chính là Ngô Hắc đi sau mà đến trước.
Rầm! Âm thanh như sấm sét nổ vang.
Hai sức lực mạnh mẽ cách không va chạm nhau, hóa thành gió lốc cuồng bạo
tràn ra bốn phía, mặt đất ở gần nhất trực tiếp bùng nổ ra một cái hố to, trong đất
đá tung bay, hai cái bóng người va chạm, quyền đối quyền đánh với nhau.
Hai người va chạm vào nhau nhanh như lưu tinh rồi lại nhanh chóng tách ra,
đều đạp đạp lui ra sau mấy bước.
Một đám người phía dưới vốn còn muốn tiếp tục bổ cho Kiều Thư Nhi một
kích, đột nhiên nhìn thấy loại cao thủ có thể cứng đối cứng với Người mặt sắt
xuất hiện thì đều dựa theo lời nói kia của Người mặt sắt mà rời đi, sợ hãi hoảng
hốt bay trốn đi.
Người mặt sắt va chạm xong mấy đấm, co duỗi năm ngón mấy lần, ngón tay có
cảm giác đau đớn đứt gãy, thầm than thở nắm đấm người ta quá cứng, sau đó
cũng không có tiếp tục dây dưa, xoay người lóe lên bay đi.
Ngô Hắc quay đầu lại nhìn nhi tử được một tay mình ôm lấy, Tiểu Hắc tự nhiên
là đã giật mình tỉnh lại rồi, nhưng mà đối với bạo lực tranh đấu lại không có
phản ứng sợ hãi, dáng vẻ như đã quen rồi.
Lo lắng việc mang theo nhi tử không thuận tiện, lại nhìn tình hình trong hẻm
núi, không có đi truy hung thủ, lắc mình một cái lao xuống dưới, lăng không
tung gối thúc một đòn.
Rầm!
Hoàng kim cự xà nhìn như du long đang cắn Kiều Thư Nhi đột nhiên giống như
bị bẻ gãy ngang, từ một điểm giữa trên thân thể đột nhiên gãy gập lại, điểm kia
đụng vào trên mặt đất.
Rầm!
Đất đá tung bay, vị trí cự xà gãy gập đập tung ra trên mặt đất một cái hố sâu, sau
đó thì thực sự đứt ra, tà khí tuôn trào, hai phần thân thể ầm ầm nện xuống tại
đất.
Lúc này, đám người Dữu Khánh mới đến nơi, dồn dập nhảy xuống. Dữu Khánh
gần như là vừa đến nơi liền trực tiếp keng một tiếng, quỳ tại bên người Kiều
Thư Nhi, kiếm cắm trên mặt đất ở bên cạnh, úp sấp nhìn tình hình Kiều Thư
Nhi bị cự xà ngậm tại trong miệng.
Bên trong hẻm núi cũng không thể được ánh trăng chiếu sáng toàn bộ, nhưng
ánh trăng bị sơn thể che chắn vẫn cứ có sự thương tiếc buông xuống, vừa vặn
chiếu sáng phân nửa cái đầu rắn nằm trên đất, cũng chiếu sáng rõ tình hình của
Kiều Thư Nhi nằm trong miệng rắn.
Lồng ngực bị cây răng nanh kim loại sắc bén xỏ xuyên qua, trong miệng thỉnh
thoảng sặc máu, khi nhìn thấy được Dữu Khánh, trên khuôn mặt hiện lên một
nụ cười yếu ớt, bàn tay dính máu muốn chạm đến khuôn mặt Dữu Khánh.
Đi đến bên cạnh, Mục Ngạo Thiết cũng quỳ một gối, lại nhanh chóng lấy
Huỳnh thạch ra hỗ trợ chiếu sáng.
Nét mặt Dữu Khánh tràn đầy hoang mang, luống cuống cứu chữa.
Đi đến bên cạnh, Nam Trúc mở tay hắn ra, giận dữ, “Ngươi điên rồi sao, lúc này
còn chưa thể cạy miệng rắn để đưa nàng ra ngoài. Ta nhớ được trong hộp thuốc
tại mật thất Kiều trang ở đảo Móng Ngựa còn có một viên ‘Huyết khôn đan’
được nàng giữ ở trên người, nhanh chóng tìm ra và cho nàng uống vào giữ
mạng trước đã!”
Hiện tại gã cũng bất chấp chuyện nam nữ có khác biệt, nắm lấy tay Kiều Thư
Nhi rồi thi pháp trợ giúp kiềm chế thương thế cho nàng.
Dữu Khánh thì nhanh chóng tại trên người Kiều Thư Nhi tìm thuốc.
Âm thanh ầm ầm vẫn còn tiếp tục vang lên trong hẻm núi, Ngô Hắc tại dùng lực
lượng bản thân dọn dẹp sân bãi, bóng người lấp lóe không ngừng qua lại hai bên
vách hẻm núi, giống như cái đinh vậy, một đôi quyền cước, không ngừng đem
từng con Hoàng kim cự xà đóng đinh tại trên vách đá, hoặc trên mặt đất.
Muốn chạy trốn, cho dù là sợ hãi chui rụt vào trong động, cũng bị Ngô Hắc kéo
đuôi mạnh mẽ cưỡng ép lôi ra, giết chết!
Tiểu Hắc không sợ hãi chút nào, còn rất hưng phấn, trừng đôi mắt sáng trong
suốt, tại trong vòng tay phụ thân vươn ra khỏi y phục quấn trên người, duỗi hai
tay ra, vung vẩy nắm đấm non nớt.