Lưu lại sao? Nhiếp Phẩm Lan nhìn về phía trượng phu, lúc này, trên cơ bản, bà
ta đã không đưa ra quyết định nữa, dùng chính lời bà ta nói, về việc cứu con của
trượng phu và vợ trước, lúc trước bà ta đã tận lực rồi, sau khi Kim Khư xuất
hiện, con cái của trượng phu có khả năng đã khó giữ được rồi, chuyện còn lại
thì để nhìn xem trượng phu mình quyết định như thế nào.
Chu Khoan Trấn rất quyết đoán, “Cùng đi.”
Ở một bên, Trầm Khuynh Thành nghe vậy liền nhìn về phía mẫu thân, Lục Tinh
Vân ôn nhu đưa ra một câu, “Cứ như vậy trở về, có thể về được sao? Còn là tìm
kết thúc tại nơi đây đi.”
Kỳ thực đối với đám người này mà nói, lúc trước, ngoại trừ sư huynh đệ ba
người Dữu Khánh ra, không người nào thật tâm nghĩ kiếm hoàng kim đem ra
ngoài để phát tài, sau khi biết rõ nơi này là Kim Khư thì tâm liền rối loạn, thuần
túy là tại trong tình huống không thể làm ra lựa chọn nào nữa mới tiếp tục cùng
đi theo sư huynh đệ ba người làm bậy một hồi.
Thấy mọi người đều đã thống nhất ý kiến, Ninh Triêu Ất lại nói ra một câu, “Kỳ
thực mấy người chúng ta vẫn chưa bại lộ với đám độc thủ phía sau màn kia.”
Mọi người nhìn về phía kim quan, không sai, ngoại trừ người đã chết này ra,
những người khác quả thực chưa có bộc lộ…
Tiểu Hắc đã ngủ lại rồi, tiến vào giấc ngủ bù, là phụ thân, Ngô Hắc lại lấy xiêm
y bao bọc trên người nhi tử.
Dữu Khánh thủ tại bên cạnh quan tài, lưng dựa và quan tài, dường như cũng
đang ngủ gật.
Những người còn lại đa số cũng khoanh chân đả tọa.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều là nỗi lòng khó bình tĩnh, lão Thập Ngũ
không đếm xỉa đến gì nữa, bọn họ khuyên không được a, nào có tâm thần để
khoanh chân đả tọa, dứt khoát đứng xa một chút để canh gác giúp mọi người,
đương nhiên cũng tránh không được thì thầm to nhỏ.
Nhất là Nam Trúc, nói ra một đống lời oán trách, nhưng mà khi quay đầu lại
nhìn thấy dáng vẻ người kia tựa vào quan tài thì lại nhịn không được than nhẹ
một tiếng, “Cũng không biết người của Linh Lung quan đều có mệnh kiểu gì, tại
sao không có một ai có thể chết già cùng nữ nhân a?”
Mục Ngạo Thiết thuận miệng đáp một câu, “Kẻ có thể có chết già đều ở tại
ngoài quan không có trở về.”
Nam Trúc quay đầu nhìn chằm chằm y, nhưng không có lời nào để nói.
Một lúc lâu sau, gã lại thốt ra một câu, “Kiều Thư Nhi có vấn đề, vậy thì biến cố
tại Kiều trang trên đảo Móng Ngựa là chuyện gì xảy ra?”
Mục Ngạo Thiết: “Mỹ nhân kế, một cái biện pháp tiếp cận lão Thập Ngũ.”
Cho dù những lời Kiều Thư Nhi nói với Dữu Khánh trước lúc lâm chung, Dữu
Khánh cũng chưa nói cho bọn họ biết, nhưng bọn họ đã đoán được một chút.
Nam Trúc mặt lộ vẻ sầu lo, “Ta nói không phải điểm này, ta đang kỳ quái, vì sao
có thể thiết lập sẵn cái bẫy tại đảo Móng Ngựa để chờ chúng ta? Có người phát
hiện chúng ta rời đi U Giác Phụ, việc này có thể lý giải, thế nhưng là làm sao
biết được chúng ta sẽ đặt chân tại đảo Móng Ngựa?
Lẽ nào có người tại không trung bám sát ở phía sau theo dõi mà chúng ta không
phát hiện được sao? Huống hồ theo dõi cũng không thực tế, chút thời gian như
vậy dùng để chạy tới chạy lui, ngay cả để truyền đạt tin tức cũng không đủ. Nếu
như không phải bị theo dõi, vậy thì làm thế nào tại trong quãng thời gian ngắn
như vậy lại có thể tìm được chúng ta, còn làm ra được bố cục như vậy? Trừ phi
trước đó đối phương đã biết rõ tuyến đường mục tiêu của chúng ta, đã dự đoán
được chúng ta sẽ dừng chân tại đảo Móng Ngựa, đồng thời thông báo cho các
nơi cùng lúc chuẩn bị.”
Thần tình Mục Ngạo Thiết trở nên nghiêm trọng, im miệng không nói…
Sau hừng đông, một nhóm người lần nữa xuất phát, trong đám người thiếu đi
một người, nhiều thêm một cái quan tài, được Dữu Khánh khiêng.
Đi tới đi tới, trên bầu trời phía trước xuất hiện một đám mây trắng tinh thật lớn,
lúc đầu không ai trong nhóm người quan tâm lắm, thẳng đến khi mặt trời mọc
sau, Ninh Triêu Ất chợt dừng bước hô lên, “Bên trong mây có thứ gì đó.”
Thứ gì đó? Mọi người dồn dập cùng dừng bước theo, đồng thời nhìn về phía
đám mây, Dữu Khánh cũng bỏ quan tài khiêng trên người xuống.
Nhưng sau khi mọi người quan sát tỉ mỉ thì vẫn không nhìn thấy được thứ gì.
Nhiếp Phẩm Lan nhịn không được hỏi một câu, “Ngươi nhìn thấy gì?”
Ninh Triêu Ất khẽ lắc đầu, “Ta cũng không thấy rõ có thứ gì, vừa rồi hình như
nhìn thấy bên trong mây có áng vàng lấp lóe.”
Nghe y nói như thế, mọi người lập tức lần nữa nhìn chằm chằm vào đám mây,
quan sát thật kỹ, trong lòng đều đang hoài nghi, chẳng lẽ là Tiên cung hay sao?
Cũng có thể nói là đều có sự mọng đợi về phương diện này, dù sao Ngô Hắc đã
từng nói qua, có khi Tiên cung cũng sẽ ở trên trời…
Giữa trong núi non thung lũng trùng điệp, một đám người âm thầm đi theo cũng
không thể không dừng lại.
Người mặt sắt cầm đầu quan sát một lúc, sau đó thấy lạ lùng, hỏi: “Bọn họ dừng
tại đó làm gì?”
Ở một bên, Thử thái bà trầm ngâm nói: “Hình như đang nhìn chằm chằm vào
bầu trời, không biết đang nhìn cái gì.”
Nghe được lời ấy, đám người này cũng nhìn chăm chú về phía bầu trời…
Đám người Dữu Khánh lại nhìn chằm chằm quan sát tỉ mỉ một hồi, vẫn là
không nhìn thấy được bên trong mây có thứ gì.
Nhiếp Phẩm Lan: “Có phải là ngươi nhìn thấy phi cầm gì đó hay không?”
Có sự hoài nghi này cũng không phải quá mức, sau khi bọn họ tiến vào Kim
Khư, trên đường không chỉ nhìn thấy được hoàng kim văn và hoàng kim cự xà,
cũng nhìn thấy được hoàng kim phi cầm, có loại phi cầm nào đó ở trên cao bị
ánh mặt trời chiếu vào phản chiếu ánh sáng cũng là rất bình thường.
Lúc này, Ninh Triêu Ất không có đưa ra bất kỳ câu trả lời nào, trái lại giơ tay
lên, chỉ về phía đám mây, “Lại xuất hiện rồi, các ngươi nhìn đi.”
Lúc trước y đã nhìn thấy vị trí lấp lóe, cho nên biết rõ nên nhìn chăm chú vào
nơi nào trên đám mây, vì vậy thêm lần nữa trở thành người đầu tiên phát hiện
thấy lấp lóe.
Mọi người thuận thế nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy được một vị trí hơi mỏng
giữa đám mây quả thực có xuất hiện loang loáng, nhưng đám mây trên trời kỳ
thực vẫn luôn đang trôi đi, ánh loang loáng rất nhanh lại bị mây dày che chắn
lại.
Quả thực có thứ gì đó, nhưng không nhìn thấy rõ là thứ gì.
Dù cho không còn nhìn thấy nữa, mọi người vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm, quan
sát, hi vọng đám mây trên không trung lần nữa xuất hiện biến hóa thì có thể
giúp cho bọn họ nhìn thấy hình dáng.
Công phu không phụ lòng người, biến hóa mà bọn họ hi vọng sau đó thật sự đã
xuất hiện.
Trong mỏng có dày, trong dày có mỏng, khi đám mây phía trên mở ra một mảng
lớn, trong không trung liền xuất hiện một luồng ánh sáng phản chiếu ánh vàng
rực rỡ rất rõ ràng, theo lỗ hổng mở ra càng lúc càng lớn, hình dáng của vật phản
chiếu ánh vàng rực rỡ kia cuối cùng cũng hiển hiện ra, là một ngọn núi!
Là một bộ phận của một ngọn núi, là núi màu vàng kim!
Mọi người tức thì mở to đôi mắt ra nhìn, trong mắt tràn đầy sự khó tin.
Dữu Khánh vội hỏi một câu, “Ngô tiên sinh, thứ cưỡi mây đạp gió kia chính là
Tiên cung sao?” Xưng hô đổi thành càng thêm tôn kính.
Vẻ mặt Ngô Hắc kinh ngạc, chậm rãi gật đầu nói: “Hẳn là đúng đi!”
Y cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mọi người nhìn chằm chằm, quan sát kỹ, đều muốn nhìn rõ ràng hơn chút, thế
nhưng ánh sáng phản chiếu có chút chói mắt, khó mà nhìn rõ toàn bộ hình dáng.
Đều rất không dám tin tưởng, kể cả Ngô Hắc ở trong đó, lẽ nào Tiên cung cứ
như vậy bị bọn họ dễ dàng tìm được rồi?
Vào thời điểm này, Người mặt sắt phía bên kia cũng bởi vì phản ứng của người
bên này mà nhìn thấy được tình hình bên trong đám mây trên không trung.
“Đó là cái gì?” Giang Sơn chỉ vào kinh hô.
Thử thái bà đưa tay che tại trên mắt nhìn ra xa, “Lẽ nào đó chính là Tiên cung
có thể trôi nổi trên trời mà nam nhân tóc tai bù xù kia đã nói tới?”
Người mặt sắt nhìn nhìn động tĩnh của đám người Dữu Khánh bên kia, giọng
nói có phần phấn khích, nói: “Có lẽ tám chín phần mười đúng là như vậy!”
Bạch Lan kinh nghi, “Như vậy liền tìm được rồi?”
Thử thái bà: “Xác định một chút liền biết.”
Người mặt sắt lập tức trầm giọng nói: “Cao Viễn, ngươi hiện hình chở ta đi lên
nhìn xem.” Dứt lời, phía sau không có phản ứng.
Mấy người gần như cùng lúc quay đầu lại nhìn, phát hiện thấy Cao Viễn vốn lúc
trước vẫn luôn ở giữa trong mọi người bây giờ đã không thấy nữa.
Phía sau, một gã giấu mình tại trong hắc đấu bồng nói: “Tiên sinh, hắn vừa mới
rời đi.”
Nhanh chóng nhìn quanh khắp nơi, Giang Sơn chợt phất tay chỉ lên trên cao,
“Nhìn kìa!”
Mọi người lập tức nhìn tới, chỉ thấy một con Bạch đầu ưng khổng lồ đang bay
lên phía bầu trời, dần dần hóa thành một cái điểm đen lao về phía đám mây ở
trên cao.
Giang Sơn, Bạch Lan, Thử thái bà quay mặt nhìn nhau, không biết Cao Viễn
một mình rời đi điều tra có ý đồ gì khác hay không, đều cẩn thận nhìn xem phản
ứng của Người mặt sắt, nhưng mà vị này đeo mặt nạ sắt, không ai nhìn thấy
được phản ứng trên sắc mặt của y, chỉ thấy hai tay hơi có nắm lại mà thôi.
Sau khi buông mở song quyền ra, Người mặt sắt trầm giọng nói: “Thử thái bà,
dùng gậy chống của ngươi đưa ta đi một chuyến.”
Thử thái bà cẩn thận nói: “Tiên sinh, phi trùng này của ta sợ rằng chở không nổi
gánh nặng như vậy.”
Người mặt sắt đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú bà ta, trong mắt lấp lóe hàn
quang.
Thử thái bà vội vàng biện giải: “Tiên sinh, đám mây này nhìn như không cao,
kỳ thực rất cao, nhìn như bay không nhanh nhưng thực sự tốc độ không chậm,
chí ít con phi trùng này của ta là theo không kịp tốc độ đó. Nếu như không có
cao như vậy, con phi trùng này của ta chở thêm một người đuổi theo cũng
không thành vấn đề, nhưng mà tại trên cao như vậy thì con phi trùng này của ta
chở một người bay lên đã là không dễ, nếu còn muốn đuổi theo tốc độ của đám
mây, thật sự không được. Trừ phi…”
Người mặt sắt: “Trừ phi cái gì?”
Thử thái bà nhìn về phía đám mây, “Trừ phi chúng ta dự đoán chính xác phương
hướng Tiên cung trôi đi, sau đó chạy tới phía trước lộ tuyến rồi bay lên, con phi
trùng này của ta mới có khả năng chở người đưa đến cái gọi là Tiên cung kia.”
Nghe được lời ấy, sự lạnh lùng nghiêm nghị trong mắt Người mặt sắt dần dần
tan đi, lại nhìn về phía đám mây, “Chờ một chút nhìn xem đi, để xem Cao Viễn
có trở về hay không!”
Thử thái bà hơi khom người, thể hiện tuân lệnh…
“Con phi ưng kia không phải kim sắc, các ngươi nhìn kìa, nó bay đến đó rồi.”
Ninh Triêu Ất chỉ vào không trung, hô to một câu.
Mọi người tập trung nhìn kỹ, nhìn thấy được con phi ưng kia, lúc này dồn dập
nhìn quanh bốn phía, muốn tìm xem con phi ưng kia bay lên từ nơi nào, đều
hoài nghi là nhân thủ của đám hung thủ phía sau màn kia, vậy mà lúc trước đều
chỉ lo nhìn chằm chằm không trung, đều không chú ý tới.
Dữu Khánh hiện tại cũng không biết được bốn yêu Bạch Lan kia cũng đã tiến
vào, nếu không thì nhất định có thể đoán được con phi ưng kia là ai.
Khoảng trống giữa đám mây càng lúc càng lớn, một góc của ngọn Kim Sơn
trong không trung kia lộ ra rõ ràng, có thể xác định quả thực là một góc của
Kim Sơn bay lơ lửng tại trên cao.
Vậy mà thật sự là Tiên cung!
May mắn nhìn thấy tận mắt, mọi người vẫn y nguyên là khó thể tin, ngay từ đầu
đã không có nghiêm túc tìm kiếm, bây giờ không nghĩ tới lại vô tình trực tiếp
bay tới trước mắt bọn họ?
Một nhóm người cũng không biết có phải là may mắn hay không, nếu không
phải mấy người Dữu Khánh cứ muốn lưu lại đào vàng, mọi người khẳng định sẽ
bỏ lỡ tòa Tiên cung này. Nếu thật sự ngay từ đầu tiến vào liền khắp nơi đi tìm
thì chỉ sợ không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy.
Nhưng mà duyên phận được nhìn thấy tận mắt rất ngắn ngủi, ước chừng khoảng
một khắc thời gian sau, lại có đám mây dày đặc bay tới, lấp kín lại khoảng trống
trên đám mây, triệt để che khuất Kim Sơn trên không trung.
Dữu Khánh quay sang hỏi Ngô Hắc, “Ngươi có thể lên đó không?”
Ngô Hắc lắc đầu: “Quá cao đi, tu vi của ta không có khả năng nhảy cao như
vậy, phải là tu sĩ Cao Huyền cảnh giới, có được bản lĩnh phi hành tung hoành
thiên địa của bọn họ mới được.”
Dữu Khánh nhìn nhìn bốn phía, phụ thân vị này không biết đi đâu rồi, tại trong
thiên địa mênh mông mịt mờ này, muốn gặp được, e rằng không dễ dàng như
vậy.
Nhiếp Phẩm Lan: “Ngô tiên sinh, lẽ nào cứ như vậy mắt mở trừng trừng nhìn
thấy được ăn không được sao?”
Ngô Hắc: “Chỉ cần phát hiện được tung tích của Tiên cung, trong tình huống
bình thường, nó chạy không thoát, chúng ta một mực đi theo nó là được, nó sẽ
rớt xuống.”
Nhiếp Phẩm Lan: “Vậy khi nào nó rớt xuống?”
Ngô Hắc lắc đầu: “Không biết. Theo lý thuyết sớm muộn sẽ rớt xuống. Nơi đây,
toàn bộ hoàng kim động vật đều tiến hành theo chuỗi thực vật mô phỏng ngoại
giới, ở trong trạng thái mạnh được yếu thua. Con kiến hấp thu tà khí trong mặt
đất và thực vật, phi điểu lại ăn chúng nó để hấp thu tà khí, sau đó lại có phi điểu
ăn chúng, muôn hình muôn vẻ, mọi việc là như thế.
Khi động vật hấp thu đủ tà khí, Tiên cung sẽ cho nó cơ hội lột xác, hoặc nói là
tiến hóa, sẽ cho nó thân thể càng cường đại hơn. Tiên cung sẽ không ngừng chu
du khắp toàn bộ Kim Khư, sẽ không ngừng hạ xuống tại từng khu vực, dành cơ
hội cho động vật ở mỗi một khu vực tiến vào Tiên cung để tiến giai.”