Một đám người giấu mình trong áo choàng đen nhìn chăm chú về phía Bạch
Lan, ba người Cao Viễn, Giang Sơn, Thử thái bà ba càng là vô ý thức mà chạm
ánh mắt với nhau, ba bọn họ đều rất rõ ràng sự oán hận của Bạch Lan đối với
“A Sĩ Hành”, nếu không phải do Người mặt sắt vẫn luôn ngăn cản, lại thêm
phía bên kia có nam nhân dẫn theo hài tử che chở thì ả ta đã sớm lao đi báo thù
rồi, bọn họ đánh giá ả ta rất có khả năng sẽ đi xuống dưới.
Quả nhiên, Bạch Lan lập tức trả lời: “Bọn họ đều dám đi xuống, ta tại sao
không dám?”
Người mặt sắt nhìn chằm chằm vào số người mơ hồ ở trên vách núi đối diện,
xác nhận lại một lần rồi nói, “Bọn họ đi xuống ba người, trong các ngươi ai
muốn cùng xuống trợ giúp Bạch Lan một tay?”
Việc này, không người nào hé răng.
Bạch Lan nhìn quanh một vòng, biết rõ không trông chờ được vào những kẻ
khác, kiên cường nói: “Tạ ý tốt của tiên sinh, không cần đâu, chỉ với chút tu vi
của ba người bọn chúng, một mình ta đủ rồi.”
Người mặt sắt quay đầu lại nhìn chằm chằm ả ta, “Ba tên kia không đáng gì,
chủ yếu là con nhện to lớn nhìn thấy lúc trước, cũng không biết là thứ gì, chính
ngươi cần cẩn thận nhiều hơn.”
“Vâng.” Bạch Lan đáp lại một tiếng, rồi trực tiếp tung người nhảy xuống vách
núi.
Người mặt sắt nhấc tay chỉ tới một bên, “Cao Viễn, ngươi đưa bọn họ theo bên
cạnh đi qua đó đi, ta đi tìm vị kia nói chuyện.”
“Vâng.” Đám người Cao Viễn đáp lời rồi nhanh chóng lướt đi sang phía bên
kia.
Người mặt sắt phóng vọt ra, lao xéo lên trên không trung…
Phía dưới khe núi, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thì chỉ thấy một màu tối như
mực, kì thực không đến mức đưa tay không thấy năm ngón, đều có thể nhìn
thấy rõ người và vật, giống như là bầu trời lúc tảng sáng, ngẩng đầu có thể nhìn
thấy được ánh nắng chiếu nghiêng vào vách đá ở trên cao.
Nâng kim quan không nhanh không chậm hạ dần xuống, sư huynh đệ ba người
kinh nghi bất định mà cảnh giác nhìn xung quanh.
Trên vách đá, lúc đầu còn không nhìn thấy có cái gì, xuống đến nửa đoạn dưới,
xuất hiện rất nhiều hang động to to nhỏ nhỏ, còn có rất nhiều lỗ thủng gồ ghề to
như nắm đấm, đều giống như là bị thứ gì đó đâm thủng ra, còn có rất nhiều vết
xước to to nhỏ nhỏ rất rõ ràng, có một số vết xước nhìn còn rất mới. Càng quỷ
dị hơn chính là, tại khu vực hiếm thấy ánh nắng ở phía dưới, khắp nơi đều có
giăng từng tấm lưới, to to nhỏ nhỏ đều có, lớn thì vô cùng lớn, có cái to như
một cái sân rộng, nhìn giống như là mạng nhện, nhưng tơ lưới là màu vàng kim.
Tại khi ba người sắp rơi xuống tới thì phía trên không đột nhiên có thứ gì đó vù
vù tơi xuống, ba người ngẩng đầu nhìn, thấy là một tảng đá lớn đang rơi xuống,
nện vào trên một tấm lưới vàng kim, lực va chạm quá lớn, lưới tơ vàng bị kéo
dãn quá mức lập, cuối cùng bị tảng đá lớn phá rách ra, tảng đá ầm ầm nện
xuống trên đất, động tĩnh nện xuống đất đã được lưới tơ làm yếu đi rất nhiều.
Từ đó có thể thấy được, mức độ bền dai của lưới tơ vàng kim này không phải
tầm thường, nếu không, một tảng đá to lớn từ trên cao như vậy rớt xuống như
thế, tất nhiên sẽ tạo ra cảnh tượng đất đá tung bay rất mãnh liệt.
Ba người nâng kim quan đồng thời rơi xuống, Dữu Khánh thuận thế đem kim
quan khiêng tại trên đầu vai của mình, hai vị sư huynh đề phòng cẩn thận xung
quanh, dấu vết lưu lại tại trên vách đá thực sự nhìn thấy mà giật mình, khẳng
định đó không phải là tự nhiên hình thành, lại thêm có lời Ngô Hắc nhắc nhở
lúc trước.
Càng quỷ dị chính là, phía dưới vực sâu rải đầy hoàng kim, từng cục từng cục
vàng, nhỏ thì lớn cỡ nắm đấm, lớn thì to như cái bàn, vấn đề là hình dáng đều
giống nhau như đúc, từng khối từng khối hơi có chút hình dạng xoắn ốc, to to
nhỏ nhỏ phủ kín mặt đất, nhìn rất đồ sộ.
Có một điểm không tốt là khiến người không dễ đặt chân, đi lại bất tiện.
“Nếu như nơi đây gần cửa ra vào thì còn cần gì phải đào hoàng kim, trực tiếp
vận chuyển ở đây đi là được rồi. Hình dạng đống hoàng kim này tại sao đều
giống nhau như vậy, từng cục từng cục, không giống hình thành tự nhiên, là
người làm ra hay quái vật tạo ra?”
Nam Trúc ở bên cạnh nhỏ giọng thì thầm, đồng thời cẩn thận từng li từng tí mà
di chuyển về phía bờ bên kia.
Trên vách núi phía bờ bên kia, Người mặt sắt lại đối đầu với Ngô Hắc một lần
nữa.
“Năm đó, tại trên đường vào kinh đi thi, A Sĩ Hành đã giết chết trượng phu của
Bạch Lan, đối với nàng ta mà nói, cừu hận này là không đội trời chung. Dù sao
cũng là thù giết chồng, ta cũng không tiện khuyên can gì, nàng ta đã nhảy
xuống vách núi đi truy sát rồi. Đương nhiên, nếu như chúng ta hợp tác, ít nhất
tạm thời đều là người mình, ta đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp để ngăn cản nàng,
tôn giá cảm thấy như thế nào?”
Người mặt sắt tâm bình khí hòa, đem quyền quyết định giao lại cho Ngô Hắc, ở
mức độ nào đó mà nói cũng là muốn đẩy Ngô Hắc vào thế lưỡng nan.
Hoặc là bỏ lại đám người Ninh Triêu Ất đi cứu ba người Dữu Khánh, hoặc là
thủ tại đây không đi giải cứu ba người phía dưới, hoặc là dẫn theo mọi người
cùng nhau đi xuống mạo hiểm, mà như vậy, Người mặt sắt cũng chưa chắc sẽ
ngồi xem.
Nhưng mà hắn ta lại không biết tằng Ngô Hắc đã biết được đám người Ninh
Triêu Ất chính là gian tế do đối phương phái tới, Ngô Hắc hoàn toàn có thể
không quản tới đám người Ninh Triêu Ất.
Nhưng mà, Ngô Hắc không có làm như vậy, hỏi ngược lại: “Đường là chính bọn
hắn tự chọn, ta vì sao phải đi xuống cứu bọn họ?”
Đây cũng không phải là nói không mà thôi, phía dưới có khả năng tồn tại nguy
hiểm mà ngay cả chính y cũng khó thể đối diện, y sẽ không dễ dàng dẫn theo
con trai của mình đi xuống đó mạo hiểm, nhất là trước mắt còn có một kể bụng
dạ khó lường, lúc trước y đã nói rõ ràng với ba người Dữu Khánh rồi.
Đôi mắt phía sau tấm mặt nạ sắt nhíu nhíu lại, cũng không tiếp tục hé răng, nếu
đối phương đã tình nguyện ngồi xem ba người phía dưới bị chết cũng phải chăm
chú theo dõi hắn ta, vậy thì hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ,
một lần cứng đối cứng lúc trước đã để lại ấn tượng khắc sâu cho hắn ta.
Gió thổi tung bay áo choàng của Người mặt sắt, cũng làm rối tung mái tóc dài
của Ngô Hắc. Tiểu Hắc ở trong vòng tay Ngô Hắc hiếu kỳ với chiếc mặt nạ trên
mặt đối phương, với tay ra muốn có được, Người mặt sắt không để ý tới, cánh
tay vươn ra cũng bị phụ thân ấn xuống.
Đám người Ninh Triêu Ất đều trầm mặc ở phía sau lưng Ngô Hắc.
Kỳ thực, chỉ cần Ngô Hắc vẫn còn nguyện ý đứng lại nơi này chờ đợi, chính là
thể hiện một loại thái độ đối với ba người Dữu Khánh…
Tại phía dưới vực sâu, Nam Trúc phát hiện thấy trên lưới tơ vàng kim ở bên
cạnh có chất gì đó giống như chất nhờn, gã kìm không được cầm kiếm đụng thử
vào đó, kết quả lập tức phát hiện kiếm bị dính chặt vào, ra sức kéo cũng kéo ra
không được, vận công chấn động cũng không ra, trái lại càng kéo càng làm sợi
tơ vàng kim kéo dài ra.
“Sao ngươi lại lắm chuyện như vậy chứ, không có việc gì đi đụng nó làm gì?”
Dữu Khánh khiêng kim quan cất tiếng mắng.
“Hừm, ai mà biết được.” Nam Trúc có chút tức giận, sau đó dứt khoát nhấc
kiếm chém xuống cục vàng ở dưới chân.
Keng! Tuy rằng tơ vàng đã bị chặt đứt nhưng vẫn dính chặt vào trên thân kiếm.
Chính vào lúc này, sư huynh đệ ba người đột nhiên cùng nhau nhìn lên không
trung, chỉ thấy có một bóng người phiêu nhiên bay xuống, sau khi nhìn thấy rõ
người tới là ai, thần tình cả ba đều trở nên nghiêm trọng.
Nam Trúc vội vàng rút kiếm, nhưng không thể thoát khỏi sức dính cực mạnh
của tơ vàng, đành phải mài mài lên cục vàng.
Dữu Khánh trước tiên bỏ kim quan xuống, Bạch Lan cũng bồng bềnh hạ xuống,
đối diện với sư huynh đệ ba người.
Thân khoác áo choàng, Bạch Lan không ngừng cười nhạt, “A Sĩ Hành, tìm
ngươi mấy năm, cuối cùng bây giờ chúng ta cũng đã gặp mặt!” Hai bàn tay đan
vặn vào nhau, khớp xương mười ngón vang lên răng rắc.
Dữu Khánh cũng không biết việc Kiều Thư Nhi chết có quan hệ trực tiếp với ả
ta, nhưng mà chuyện cho tới bây giờ suy nghĩ lại chuyện cũ, bỗng nhiên cảm
thấy những gì mình đã từng làm ra quá mức ấu trĩ, thậm chí có chút hoang
đường nực cười, cho dù lúc đó là phu thê người ta ra tay làm hại trước, nhưng
mà mình vì số Linh Mễ trị giá hai nghìn lượng bạc lại có thể giết chết trượng
phu của người ta, bây giờ nghĩ lại quả thực lúng túng.
Tâm trạng hắn vào lúc này, nhìn thấy Bạch Lan thì hơi có phần áy náy, đối với
việc người ta siêng năng truy sát cũng không muốn truy cứu làm gì, muốn dàn
xếp ổn thỏa, vì vậy hỏi ra:
“Ta rất kỳ quái, ngươi làm sao biết rõ trượng phu của ngươi là do ta giết?”
Bạch Lan nhíu mi, giận không thể át nói: “Ngươi còn muốn phủ nhận hay sao?”
Dữu Khánh nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ta không muốn phủ nhận làm gì, có
phủ nhận như thế nào thì ngươi cũng sẽ không tin. Chỉ là, khi tại Kiều trang đảo
Móng Ngựa nhìn thấy ngươi và mấy kẻ Cao Viễn kết bạn cùng nhau xuất hiện,
liền cảm thấy ngạc nhiên, nếu ngươi đã biết rõ quá trình sự việc xảy ra, vì sao
còn có thể kết nhóm cùng với mấy người Cao Viễn, vì sao không giết bọn họ để
báo thù?”
Bạch Lan bị lời hắn nói làm cho sững sờ, cảnh giác hỏi: “Đã cùng đồ mạt lộ,
còn muốn làm trò quỷ để giữ mạng hay sao?”
Dữu Khánh đã hiểu ra được chút gì đó, “Cho nên ngươi căn bản không biết
trượng phu của ngươi là bị chết như thế nào, ngươi tại sao lại cho rằng với tu vi
của ta và lúc đó có thể dễ dàng giết chết được trượng phu của ngươi chứ?”
Bạch Lan rõ ràng bị xúc động, phát hiện thấy cho tới tận bây giờ mình dường
như luôn bị thù hận che mắt, hiện tại nghĩ lại, đúng vậy, với tu vi tên này năm
đó làm sao có khả năng dễ dàng giết chết trượng phu của mình? Sau một hồi
phân vân bất định, mới hỏi ngược lại: “Ngươi muốn nói gì?”
Dữu Khánh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Chuyện trượng phu của ngươi bị
chết, thật sự không thể bỏ qua sao?”
Bạch Lan hướng về phía kim quan hất hất cằm, “Chuyện nàng bị chết, ngươi có
thể bỏ qua không?”
“Ta đã hiểu rồi.” Dữu Khánh gật gật đầu, vừa đúng vào lúc này, Nam Trúc mài
đứt được tơ vàng bám chặt trên kiếm, hắn lập tức ra hiệu, nói: “Lão Thất, lão
Cửu, các ngươi khiêng Thư Nhi đi trước đi, để ta cùng với nàng ta kết thúc ân
oán.”
Mục Ngạo Thiết: “Còn là để cho ta đi.”
Sau khi tu vi phá Huyền, còn chưa có thực sự giao thủ với tu sĩ Huyền cấp,
trong lòng kìm nén đã lâu, ít nhiều cũng có phần háo hức muốn thử.
Nam Trúc nhíu mi nói: “Hai tên gia hỏa các ngươi có bệnh sao, chuyện ba
người có thể liên thủ làm, còn phải từng tên giành giật với nhau là có ý gì, ngại
rằng nơi đây quá an toàn hay sao?” Dứt lời, bản thân nhịn không được nhìn nhìn
khắp nơi.
Mục Ngạo Thiết hơi giật mình, cũng kịp phản ứng lại.
Bạch Lan xùy một tiếng, cũng không biết ba tên gia hỏa này từ đâu lấy tới tự
tin.
Dữu Khánh trầm giọng nói: “Đây là chuyện ân oán giữa ta và nàng ta, để tự ta
giải quyết, ai dám nhúng tay vào, đừng trách ta trở mặt, đều cút sang một bên
cho ta!”
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía hắn, đều có
chút bất ngờ, cảm thấy lão Thập Ngũ đột nhiên nổi cơn “Hung dữ” như vậy
thực sự có phần không có lí do gì cả, ngươi và người ta chưa từng có chút giao
tình, ngoại trừ thù hận chính là thù hận, chơi đùa trò gì mà ân oán này tự mình
giải quyết cơ chứ?
Hai người nhận thấy được lão Thập Ngũ có điểm gì đó rất không thích hợp,
điều này không giống với phong cách của lão Thập Ngũ, cảm thấy hành động
này tựa hồ giấu giếm thâm ý gì đó, sau khi nhìn nhau thì đều lui ra, cùng nhau
khiêng kim quan lui ra xa, nhưng không chịu rời đi trước.
Dữu Khánh cũng không tiếp tục quản tới hai người bọn họ, một tay nâng kiếm,
tiến lên trước, hờ hững nói: “Ngươi không phải muốn báo thù sao? Ta phụng
bồi là được, tới đi!”
Bạch Lan hừ một tiếng, “Việc đã đến nước này, cũng không gấp gáp, ta có thể
cho ngươi một lần cơ hội, có thể nghe ngươi tự bào chữa cho mình, chỉ cần
ngươi có thể nói rõ và chứng minh được mình không phải hung thủ, ta có thể
cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng chó!”
Rốt cuộc vẫn là bị những lời nói vừa rồi của Dữu Khánh làm cho thay đổi suy
nghĩ, thái độ thề giết chết Dữu Khánh không còn kiên quyết như trước, đã dao
động rồi.
Dữu Khánh xem thường nói: “Có một số việc nói không được rõ ràng, dù có
biện giải như thế nào cũng chỉ là lời nói của một mình ta, ngươi sẽ không tin, ta
cũng lười tốn nhiều nước bọt. Tới đi, nếu ngươi có thể bắt được ta, muốn bức ta
nói cái gì cũng được, nếu như làm không được, ta tiễn ngươi đi gặp trượng phu
của ngươi, cần gì phải dông dài.”
Bạch Lan: “Đồ thứ không biết sống chết!”
Bán Tiên
Chương 402: Sự hung dữ không rõ lí do
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương