“Bác ơi, bác đừng nói nữa, bạn trai cháu xấu hổ rồi này.” Hứa Hạc vỗ quần, nháy mắt với Vương Tu.
Vương Tu bị tươi cười của cậu làm đứng hình, trái tim trúng vài mũi tên, “Bác ơi không sao cả, bác cứ tiếp tục nói, cháu thích nghe.”
Bảo vệ: “……”
Bác lại lải nhải nói rất nhiều, phần lớn là về Hứa Hạc, “Tiểu Hạc ngoan ngoãn, đã giúp bác nhiều năm, cũng sắp tốt nghiệp rồi, trong lòng bác hơi luyến tiếc.”
Hứa Hạc đang dọn mấy cái chậu, “Bác đừng lo lắng, dù cháu tốt nghiệp cũng sẽ thường xuyên tới đây nhìn.”
Cậu được tuyển thẳng, không có áp lực thi đại học, lên đại học sẽ càng nhẹ nhàng hơn, học tập đi làm rồi thỉnh thoảng tới đây một chuyến không thành vấn đề.
Bảo vệ do dự một lát nói, “Vẫn nên đừng tới, việc học quan trọng.” Bác lại dặn dò Vương Tu, “Cháu trông chừng thằng bé, đừng để nó suốt ngày tới đây, chỗ này một mình bác cũng lo được.”
Vương Tu nhìn bác rồi lại nhìn Hứa Hạc, “Cháu nghe Hứa Hạc.”
Bảo vệ: “……”
Nếu Trương Nam Sinh ở chỗ này nhất định sẽ ôm bác cùng lau nước mắt.
Đã cảm nhận được ác ý của Vương Tu chưa?
Vương Tu còn không tự biết mình, đẩy Hứa Hạc sang một bên, tranh làm việc, không cho cậu dính nước.
Vòi nước ở cổng sau treo trên tường, xả từ trên xuống nước sẽ bắn lên, rửa chậu chốc lát mà ướt hết người.
Vương Tu tới bờ sông gần đó nhặt mấy cục đá, xếp thành một cái bệ, nước sẽ không bắn lên cao nữa, hai cái vòi nước thì một cái dùng để rửa, một cái khác cho nhóm chó mèo tắm rửa.
Bọn nó có sấy lông riêng, trước kia Hứa Hạc mua đặt ở phòng của bác bảo vệ, lấy tới đây thổi cho từng đứa một.
Vương Tu tắm, Hứa Hạc thổi, bác bảo vệ bắt từng nhóc chó mèo tới, ba người phối hợp ăn ý, nhưng cũng tốn thời gian dài mới kết thúc công việc.
Bác bảo vệ nói tắm sạch chút, không chừng có ai nhìn thấy sẽ nhận nuôi, chỉ cần có điều kiện để nuôi thì bác sẽ đồng ý.
Hứa Hạc suy xét một lát, cảm thấy bác cứ nuôi một mình như vậy quá vất vả, vì thế hỏi Vương Tu có thể làm app nhận nuôi không.
Vương Tu sửng sốt, “Được chứ.”
Làm phần mềm với hắn thì dễ như trở bàn tay, hơn nữa có số 2 hỗ trợ, tối nay là có thể ra lò một bản đơn giản.
Khi đó chỉ cần chụp ảnh, dùng hack đưa lên các trang web lớn, hấp dẫn người đăng ký download, nhận nuôi hoặc là quyên góp, đưa đồ đều được.
Thật ra cũng không cần đưa đồ, chỉ cơm thừa canh cặn của trường học này đã đủ nuôi chúng nó rất nhiều năm, chỉ cần trường học vẫn còn, bác bảo vệ vẫn làm thì nhóm chó mèo này vẫn có đồ ăn.
Chẳng qua đồ ăn của con người đối với chúng nó không tốt, không thể ăn thường xuyên, sẽ xuất hiện vấn đề tắc động mạch, mỡ gan, suy giảm hô hấp, rụng lông…
Cho nên hằng ngày vẫn nên ăn thức ăn chuyên dụng.
Hứa Hạc vừa mới có ý tưởng làm app, Vương Tu đã bắt đầu tính toán các tình huống phát sinh, khiến Hứa Hạc không thể không giơ ngón tay với hắn, “Siêu đấy!”
Vương Tu sung sướng, càng làm hăng say hơn, ngay cả quy mô tương lai, cần đầu tư bao nhiêu tiền cũng tính toán rồi, buổi tối lúc về Hứa Hạc mơ màng sắp ngủ, Vương Tu đã vẽ hết bản đồ quy hoạch, treo trên tường thuyết trình cho cậu.
Hứa Hạc là thần ngủ chuyển thế, buồn ngủ nhưng vẫn cố nén nghe Vương Tu dong dài, nhân lúc hắn uống miếng nước liền kéo người tới, ôm vào trong ngực ngủ.
Hôm nay được giải thoát nhưng hôm sau lại bắt đầu tra tấn, Vương Tu không biết có phải được cổ vũ không, như tiêm máu gà lại bắt đầu vẽ bản đồ quy hoạch, một lúc vẽ vài bản đưa Hứa Hạc xem.
Phần lớn là code, Hứa Hạc ngoài học thì không biết mấy thứ khác, chỉ có thể góp ý phần phối màu linh tinh.
Vương Tu cũng mặc kệ cậu nghe có hiểu không, cứ có ý tưởng mới là nói cho cậu nghe, lúc gọi điện thoại lúc gửi tin nhắn, tìm đủ mọi cớ quấy rầy Hứa Hạc.
【 Hứa Hạc Hạc, giao diện anh làm có đẹp không? Dựa theo cách em nói, giao diện điều chỉnh màu, bình thường là màu trắng, bảo vệ mắt là màu xanh lục, ban đêm là màu đen. ( ⊙v⊙) 】
Hứa Hạc cổ vũ, 【 không tồi không tồi, Vương Tu Tu ngốc quá! 】
【Ngầu quá! 】
【 Gõ nhầm. 】
Vương Tu: 【……】
Lý do của Hứa Hạc đã không cẩn thận bán đứng cậu, sao có thể gõ nhầm được, rõ ràng cậu cố tình chê hắn!
Có chút đau lòng.
Nội tâm Vương Tu Tu nhận một vạn điểm thương tổn,【 anh không làm nữa, hừ~ ( 。 •̀ ᴖ •́ 。) 】
Hứa Hạc: 【……】
【 Làm sao vậy? Đại bảo bối? ( ⊙_⊙) 】
Đại bảo bối?
Được rồi được rồi, tiếp tục làm.
【 không sao, Hứa Hạc Hạc. ( ⊙v⊙) 】
【 rốt cuộc có chuyện gì? 】 Hứa Hạc lại thể hiện phong thái bá đạo tổng tài, nghiêm hình bức cung.
【 kỳ thật thật sự không có gì, chính là ta vừa mới nho nhỏ khổ sở một phen, bất quá lại hảo. ( ⊙v⊙) 】
Hứa Hạc: 【……】
【 có phải rảnh quá không? 】
【 không có, gần đây anh rất bận, còn không có thời gian nhớ em. ( ⊙v⊙) 】 Vương Tu Tu bấm ngón tay, tính ra một ngày chỉ có thể nhớ Hứa Hạc ba bốn tiếng, quá khổ sở.
【 nhớ em làm gì? Không cần nhớ em, suy nghĩ việc chính đi. 】 Hứa Hạc chỉ dẫn, 【 suy nghĩ xem làm thế nào để làm chuyện tốt tích đức, biết chưa? 】
Việc Vương Tu có thể sống lại nằm ngoài ý muốn của Hứa Hạc, nhưng lại trong dự kiến của cậu.
Nhìn Vương Tu như vậy nhưng thật ra đời trước làm không ít chuyện tốt, mỗi lần làm một chuyện tốt Hứa Hạc sẽ khen hắn, khiến Vương Tu coi việc làm chuyện tốt trở thành nhiệm vụ, nghiêm túc hoàn thành rồi chờ phụ huynh khích lệ.
【 biết rồi mà, anh mang camera tới chụp ảnh cho nhóm chó mèo. ( ⊙v⊙) 】
Hứa Hạc hài lòng, 【 ngoan lắm, xoa đầu. 】
Cách màn hình, Vương Tu giống như có thể cảm nhận được Hứa Hạc cười xoa đầu hắn, nháy mắt đau nhức toàn thân tan biến, tung ta tung tăng cầm camera đi chụp ảnh.
Vương Tu là người vô cùng thần kỳ, với hắn mà nói sức mạnh tinh thần còn quan trọng hơn áo cơm, hắn có thể một ngày không ăn không mặc, nhưng không thể một ngày không có sức mạnh tinh thần.
Mấu chốt là trong trường có ngàn vạn người muốn đưa cho hắn sức mạnh tinh thần miễn phí thì hắn không cần, nhất định phải là Hứa Hạc.
Đương nhiên cái tính dính người này của hắn cũng chỉ có Hứa Hạc chịu được, người thường đã sớm chia tay tám đời rồi, Hứa Hạc chỉ chia tay với hắn một lần còn bị hắn trói lại.
Lúc này Hứa Hạc đang đi làm, giờ cao điểm nên không rảnh nói nhiều với hắn, đóng di động đi tiếp đón khách hàng.
Vừa lúc có một nhóm khách hàng mới tới, ra tay hào phóng, lần đầu tiên tới đã gọi vài bình rượu quý, quản lý gọi cậu tới tiếp đón, cố gắng để họ trở thành khách quen.
Hứa Hạc mang theo sứ mệnh đến tiếp mấy soái ca trẻ tuổi, cầm chén rượu tới hỏi, “Không ngại tôi chơi cùng chứ?”
Mấy cô gái nhỏ lại rất cởi mở, “Không ngại không ngại, soái ca ngồi bên này.”
Hứa Hạc bị kéo tới ngồi giữa hai cô gái nhỏ, những người khác cũng ngồi xuống, sân khấu quán bar đúng lúc kết thúc trình diễn, đèn mở lên, cậu nhân cơ hội nhìn rõ mặt của mấy cô gái nhỏ.
Vậy mà lại là người quen, tuy đã cởi đồng phục, cố ý trang điểm yêu diễm gợi cảm nhưng vẫn không thể che giấu nét trẻ con trên mặt, dù sao cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mấy cô gái nhỏ ngồi ở sô pha cũng đang đánh giá cậu.
“Anh đẹp trai, anh nhìn giống một đàn anh trong trường bọn em.” Nữ sinh ngồi bên trái Hứa Hạc nói.
Cô vừa nói vậy, nữ sinh khác cũng đồng tình, “Thật sự rất gióng.”
“Để tôi nhìn xem.” Lại một nữ sinh nữa tới gần, “Má ơi, không phải là đàn anh đấy chứ?”
Hứa Hạc phụt cười, “Bây giờ con gái đều bạo dạn vậy sao?”
Cậu lớn lên đẹp, cười lên càng đẹp hơn khiến mấy cô gái nhỏ đỏ mặt.
“Không có, thật sự rất giống, không tin cho anh xem ảnh chụp.” Nữ sinh vừa tới mở di động cho cậu nhìn, “Đàn anh chính là thần tượng của em.”
Ảnh chụp ở sân bóng rổ, Hứa Hạc vẫy tay gọi Trương Nam Sinh tới, Trương Nam Sinh đang chạy, còn cậu lười biếng dựa trên lan can.
Góc độ rất tốt, chụp cậu rất đẹp.
“Ôi.” Hứa Hạc giả vờ giật mình, “Đúng là hơi giống.”
Cậu cười rót cho cô gái nhỏ một chén rượu, “Nhưng đàn anh của các em sẽ uống rượu với em, sẽ chơi cùng em, sẽ nói chuyện với em như vậy sao?”
Khoảng cách của hai người cực gần, giọng nói khàn khàn từ tính của Hứa Hạc chui vào trong tai, cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng mặt, “Không đâu, đàn anh rất đứng đắn.”
“Đúng thế, đàn anh của bọn em băng thanh ngọc khiết.”
Hứa Hạc: “……”
Tuy đã vào Nam ra Bắc nhưng chưa từng thấy kiểu dùng từ ngữ như này.
“Đâu chỉ có vậy, đàn anh xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành.”
Hứa Hạc: “……”
Còn như vậy là tôi báo cảnh sát đấy nhá!
“Đàn anh vốn là giáo thảo trường em, sau lại bị một đàn anh khác đoạt nổi bật, nhưng em vẫn thích đàn anh Hạc Hạc hơn.”
Hứa Hạc: “……”
Đàn anh Hạc Hạc là cái quỷ gì?
Đàn anh kia hẳn là Vương Tu, hiếm khi lại có người thích cậu hơn, không thích cường tráng nhiều tiền như Vương Tu.
Thật ra con gái tuổi dậy thì vẫn thích nhan sắc hơn, trắng cao gầy lại còn học tập đứng đầu, Hứa Hạc có tất cả.
“Chỉ là đàn anh quá thành thật, có một lần em cố ý dầm mưa quần áo ướt nhẹp, đàn anh chẳng thèm nhìn đã cởi áo đưa cho em, sắc dụ thất bại thật quá xấu hổ.”
Việc này Hứa Hạc nhớ rõ, xong việc Vương Tu còn chất vấn áo cậu đâu?
Có phải đưa cho tình nhân nhỏ nào rồi không?
Đã dám quang minh chính đại như thế rồi?
Có để chính quy như hắn vào mắt nữa không?
Tóm lại lải nhải không dứt, một hơi mắng Hứa Hạc ba bốn tiếng.
“Cậu thế đã tính là gì, lần trước tôi giả bộ té ngã, muốn nhào vào trong lòng ngực, kết quả đàn anh xoay người một cái làm tôi vồ đất luôn.”
Việc này Hứa Hạc cũng nhớ rõ, bởi vì Vương Tu đứng ngay bên cạnh nên cậu ít nhiều cũng có băn khoăn, không dám đỡ, đỡ một cái Vương Tu lại muốn đại náo.
Cho cái áo đã bị hắn nói ba bốn tiếng, nếu tiếp xúc thân thể thì không dám nghĩ.
Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 111: Vợ quản nghiêm
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương