Cụ ông dừng chân, nheo mắt đánh giá cậu, “Cậu là?”
Thật sự đúng.
Điều này chứng minh những ký ức đó của cậu đều là thật, Vương Tu thật sự không nhốt cậu, không cho cậu liên hệ với bên ngoài.
Ở thôn này tất cả đều họ Chu chỉ có duy nhất nhà này họ Ngô, tuyệt đối sẽ không lầm.
Trong lòng Hứa Hạc phức tạp, “Cháu là bạn học của cháu ông, nghỉ đông tới đây thăm hắn.”
Ông Ngô tỉnh ngộ, “Hóa ra là bạn của Cẩu Thặng à, hôm nay nó không ở nhà, tới chỗ họ hàng rồi.”
Trong thôn luôn đặt tên xấu cho dễ nuôi, đặc biệt là người già, thích đặt tên ở nhà cho con cháu, kỳ thật là chúc phúc bọn họ, hy vọng có thể sống khỏe mạnh.
“Không sao ạ, sắp ăn Tết rồi, có thể hiểu được.” Lúc này nhà nào cũng bận rộn thăm người thân.
Ông Ngô do dự một chút nói, “Có muốn vào nhà đợi không, ông gọi điện bảo nó chạy về.”
Hứa Hạc vội vàng xua tay, “Không cần đâu ông, cháu chỉ tới nhìn xem, không ở nhà thì thôi cháu về đây ạ.”
Ông Ngô gật đầu, “Vậy đi đường cẩn thận, tuyết rơi đường trơn lắm.”
“Vâng.” Hứa Hạc vốn chỉ tìm lý do thoái thác, căn bản không quen biết cháu trai người ta, không nghĩ tới đột nhiên được ông nhắc nhở.
Cậu quay đầu lại khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục đi phía trước.
Phía trước tụ tập một nhóm phụ nữ, vừa đan khăn vừa nói chuyện phiếm, khăn quàng cổ vừa đẹp vừa đều, hoa văn rõ ràng, lại gợi lên ký ức của cậu.
Thật lâu trước kia cậu bệnh rất nặng, cả ngày mơ màng hồ đồ, không có cảm giác gì với bên ngoài, tuyết rơi khiến tay lạnh lẽo, mặt trắng bệch, lại không biết giữ ấm.
Người khác chạy tới tìm cậu chơi ném tuyết, một đám trẻ con chơi đùa trong sân, có vài đứa nghịch ngợm nhét tuyết vào cổ cậu, Hứa Hạc không có phản ứng gì, chờ trời tối tuyết đã sớm tan ở bên trong ướt một mảnh, lạnh tới mức ngực cậu cứng đờ.
Vương Tu thay quần áo cho cậu mới phát hiện, hốc mắt hắn đỏ lên trách bản thân không trông cậu cho tốt.
Kỳ thật hắn ở phòng bếp nấu canh gừng cho Hứa Hạc, chơi ném tuyết xong uống canh gừng sẽ không bị cảm mạo.
Bởi vì không yên tâm Hứa Hạc nên thường xuyên ra nhìn một cái, không cho cậu đi xa, nhưng hắn rốt cuộc chỉ có một người, cũng không thể cột Hứa Hạc trên người, không nghĩ tới vừa xoay người một lát Hứa Hạc đã bị người nhét tuyết.
Hứa Hạc lại không giống người bình thường, người bình thường khó chịu sẽ nói ra, cậu thì không, cứ như vậy bị lạnh nửa ngày, bên trong ẩm ướt.
Vương Tu đau lòng dùng nước ấm ngâm cậu mặt đỏ bừng mới cho ra, sau đó bọc ba tầng trong ba tầng ngoài, cuối cùng lấy cái khăn mà mình học đan choàng lên cổ Hứa Hạc, khiến cậu toàn thân trừ mặt ra thì không chút khe hở.
Nhưng dù như vậy Hứa Hạc vẫn sinh bệnh, vốn dĩ cơ thể cậu đã như Lâm Đại Ngọc, hiện tại liên tiếp bệnh mấy ngày.
Sau này Vương Tu nuôi mấy con ch.ó dữ ngoài sân, không cho người tới gần, có lẽ đối với người bình thường đó chỉ là trò chơi, nhưng đối với Hứa Hạc thì là trí mạng, cho nên lúc hắn không có mặt thì không để Hứa Hạc đi ra ngoài, cũng không để những người khác tiến vào, chờ hắn tranh thủ thời gian rảnh mới mang Hứa Hạc đi ra ngoài.
Lúc bệnh tình Hứa Hạc nặng nhất thì giống như ông già, quên chuyện tự sát cũng quên luôn những chuyện khác, cả ngày ngây ngốc ngồi trên giường, ăn cơm uống nước Vương Tu đều phải bón, cũng không đi WC, thường xuyên nghẹn muốn hỏng.
Vì thế cách một đoạn thời gian Vương Tu sẽ với tay vào ổ chăn sờ xem, ôm Hứa Hạc đi xả nước.
Hắn không biết người khác thế nào nhưng lúc Hứa Hạc phát ngốc hắn chỉ cần nói chuyện nhiều với cậu, mặc kệ là nói gì, Hứa Hạc rất nhanh sẽ khôi phục bình thường.
Dù sao không thể để cậu một mình miên man suy nghĩ, Vương Tu đọc tư liệu, người bệnh nào cũng nói trong đầu có âm thanh luôn nói với bọn họ là ‘mau ch.ết đi, mau ch.ết đi, không ai cần ngươi, bọn họ đều ghét bỏ ngươi, ngươi cái gì cũng không làm được, không bằng ch.ết cho giải thoát.’
Mười người bệnh thì chín người đều nói như vậy, cho nên hắn lo lắng Hứa Hạc cũng như thế, nếu lúc phát bệnh hắn đánh gãy âm thanh nói chuyện kia thì Hứa Hạc có thể tốt lên một chút không?
Bệnh trầm cảm tám chín phần mười đều tự s.át thành công, bởi vì không ai hiểu được bọn họ, cho rằng bọn họ chỉ nhạy cảm, làm ra vẻ, trên thực tế thần kinh bọn họ đã chịu tổn thương.
Tựa như tay bị thương thì cả bàn tay đều không linh hoạt, không thuận tay, đầu óc bị tổn thương cũng sẽ dẫn tới thần kinh suy nhược, không linh hoạt, mẫn cảm, đây là bệnh, hơn nữa dùng thuốc cũng không trị hết được.
Hứa Hạc chính dị ứng thuốc, uống xong ngày hôm sau không dậy nổi, lúc ấy còn khống chế được nhưng sau này bệnh tình càng nghiêm trọng hơn cho nên không thể uống thuốc.
Không thể uống thuốc thì phải có biện pháp khác, Vương Tu cảm thấy Hứa Hạc vẫn có ưu thế, đầu tiên, không ai hiểu được người bệnh trầm cảm, cũng không ai tốn công chăm sóc bọn họ, cho nên bọn họ tự s.át thành công.
Hứa Hạc không giống, cậu có hắn toàn tâm toàn ý chăm sóc trông coi, chỉ cần tình huống không đúng là lập tức thi triển tuyệt chiêu Đường Tăng niệm, nói một vài chuyện lông gà vỏ tỏi, không để Hứa Hạc một mình đắm chìm ở thế giới riêng.
Hắn khả năng cũng không biết hành động vô tình này vừa vặn là biện pháp mấu chốt chữa khỏi cho Hứa Hạc.
Ác ma trong đầu Hứa Hạc ngày nào cũng xuất hiện, nhưng mỗi lần xuất hiện đều bị Vương Tu phá hư.
Hằng ngày ác ma ở bên trong thúc giục cậu nhanh đi ch.ết, còn Vương Tu ở bên ngoài dong dài, nói ch.ó nhà ai mới sinh, ba đứa, mới sinh ra nhìn như chuột.
Thím Vương lại tới xin ngó sen, lần trước đã đồng ý dùng hoa quế để đổi, kết quả xin ba bốn thứ rồi vẫn chưa mang hoa quế tới, keo kiệt như vậy lần sau không cho đồ nữa.
Đứa bé nhà hàng xóm được mua quần áo mới, hơn bảy trăm khối, đi khoe khắp nơi.
Hắn lại chỉ vào Hứa Hạc, “Nhóc bại gia em mua một món đồ đã vài ngàn, đủ cho người khác mua bao nhiêu thứ?”
Hứa Hạc luôn tiêu tiền loạn khiến hắn rất sầu, nếu mua đồ hữu dụng thì không sao, nhưng cậu toàn mua đồ lặp lại, hoặc là không thể dùng.
Trước kia có tiền thì Vương Tu tùy ý cậu mua, mua xong xếp thành một đống, về sau hắn mang bán lại hết.
Những thứ mua trước đó thanh lý giá thấp, có thể duy trì sinh hoạt một thời gian.
Tóm lại trừ chi phí ăn uống thì những chi phí khác hắn đều giảm bớt, ở chỗ này sinh sống ba năm, bản lĩnh khác không học được nhưng mặc cả thì thành thạo.
Thì ra khả năng mặc cả của Vương Tu học ở lúc này.
Giữa trưa tuyết vừa tan, ánh nắng rất lớn, Hứa Hạc giơ tay che nắng, khóe miệng không tự chủ được gợi lên.
Vương Tu sống lại trước cậu hai năm mà kỹ năng mặc cả cũng giảm sút rồi.
Hứa Hạc nhìn thấy có người đạp xe đạp, trong rổ đầy đồ, lập tức nhớ tới chuyện Vương Tu dẫn cậu đi dạo phố.
Trên đường đông người, Vương Tu sợ cậu đi lạc, dùng dây thừng buộc trên tay hai người.
Hứa Hạc lúc đầu rất kháng nghị hành vi này, sau đó chỉ lo dạo hội chùa nên không để ý nữa.
Hội chùa rất náo nhiệt, đậu hủ thúi, ốc đồng cay, hồ lô đường, bắp rang với kẹo bông gòn.
Hứa Hạc ăn phía trước ăn, Vương Tu trả tiền phía sau, trong túi có bao nilon bọc khăn lông ấm, thi thoảng lấy ra lau miệng cho cậu.
Người được đối xử dịu dàng sẽ biết cách đối xử dịu dàng với người khác, Vương Tu được Hứa Hạc chiều chuộng, cho nên biết cách và còn làm tốt hơn Hứa Hạc.
Ban đầu da mặt hắn rất mỏng, bây giờ đã luyện đến chai mặt, dù không cẩn thận bị Hứa Hạc liếm vào tay cũng không đỏ mặt, còn có thể bình tĩnh lấy đồ ăn dính trên khóe miệng Hứa Hạc nhét lại trong miệng cậu.
Hứa Hạc trí nhớ kém, ham chơi, không có ưu sầu gì, lại bị hắn nuôi trắng trẻo mập mạp, còn xinh đẹp hơn trước kia.
Vương Tu thường xuyên nhân lúc không có người, kéo vào một góc vừa hôn vừa liếm, nửa ngày mới đi ra.
Nếu không phải lúc cậu phát bệnh khiến hắn lo sợ thì cứ như vậy cả đời cũng khá tốt, suy nghĩ đến việc có thể chăm sóc Hứa Hạc cả đời, cả thân đến tâm Vương Tu đều hưng phấn.
Hiện giờ Hứa Hạc chỉ để ý đến ăn uống tiêu tiểu ngủ, chơi mệt thì không hề băn khoăn nằm xuống, đi tới đi lui một lúc đột nhiên từ đằng trước ngả về phía sau, làm Vương Tu đang mặc cả ở đằng sau luống cuống tay chân đỡ cậu.
Trước kia là Hứa Hạc đỡ hắn, hiện tại biến thành hắn đỡ Hứa Hạc.
Hắn thích vế sau hơn, thích chăm sóc Hứa Hạc, thích đút cơm cho Hứa Hạc, giữ cằm Hứa Hạc cưỡng bách cậu uống nước.
Hứa Hạc thích uống trà sữa và sữa dừa, không thích uống nước, nhưng trà sữa với sữa dừa không thể uống nhiều, uống mỗi ngày thay nước sẽ bị bệnh, cho nên mỗi ngày hắn đều phải vừa dỗ vừa cưỡng bách cho Hứa Hạc uống nước sôi để nguội.
Hứa Hạc cũng thích uống nước lạnh, không thích nước ấm, cứ khát là uống trực tiếp từ vòi nước, kỳ thật như vậy không tốt.
Bị Vương Tu bắt được ấn ở trên giường đánh m.ông một trận còn chưa chừa, ngày hôm sau lại tiếp tục uống nước lạnh.
Không còn cách nào Vương Tu đành phải cho cậu uống một ly nước đầy trước khi ra ngoài, như vậy cả buổi sáng cậu sẽ không khát.
Hứa Hạc giống rất nhiều người thích ăn đồ ăn vặt, không ăn bữa chính, cậu không ăn thì Vương Tu sẽ trói cậu lại bón từng thìa như trẻ con.
Hứa Hạc không ăn thì ngày hôm sau sẽ không được đi ra ngoài chơi, chơi di động, đồ ăn vặt cũng bị lục soát lấy đi, không còn cách nào chỉ có thể ấm ức ăn cơm.
_________________________
Con người tốt nhất không nên để bị bệnh, bị bệnh là chỉ số thông minh tụt dốc, có khi còn không bằng đứa trẻ, mọi chuyện đều phải dựa vào Vương Tu, ăn cơm uống nước, cả ngày đi theo cậu, tránh cậu bị va chạm, thật vất vả.
Nhưng mà đáng sợ nhất là những điều này cậu đều quên mất, hồi ức chỉ còn của một mình Vương Tu.
Tác giả có lời muốn nói: Bình luận có người hỏi bệnh trầm cảm thật sự đáng sợ như vậy sao?
Tôi muốn nói là trừ trí nhớ lùi lại như Hứa Hạc thì những biểu hiện khác đều có thật.
Đây là bệnh, không phải ra vẻ, cho nên đừng ngầm nói sau lưng họ.
Bệnh trầm cảm rất đáng sợ, 80% người đều tự s.át thành công, một câu nho nhỏ của bạn có thể là thủ phạm khiến bọn họ t.ử v.ong….
Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 121: Đáng sợ nhất
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương