“Những thứ rách nát đó không ném còn giữ lại ăn Tết sao?” Hầu như là đồ dùng một lần, để lâu sẽ có mùi, Vương Tu cũng không chê khó ngửi, lưu giữ đã nhiều năm.
Cậu vừa mới vào nhà Vương Tu đã ngửi thấy rồi, mùi thối nhàn nhạt, còn tưởng ngửi sai rồi, kết quả đúng là có đống lớn rác rưởi, hắn còn xem là bảo bối mà đặt khắp nơi.
“Anh chính là muốn giữ để ăn Tết.” Vương Tu không hề có ý hối cải, vừa nói vừa bò lên trên giường.
“Ngủ bên trong.” Hứa Hạc đá hắn, “Thắt nút cho hẳn hoi.”
Cậu không cho Vương Tu mặc áo sơmi, Vương Tu cũng dứt khoát không mặc áo ngủ hẳn hoi, chỉ làm một cái nút thắt qua loa, hễ cử động sẽ lộ ra mảng lớn da thịt.
Hứa Hạc không nhìn nổi kiểu này của hắn, liền giúp hắn sửa lại.
Đời trước cũng vậy, cậu thấy tư thế ngồi không đúng sẽ chỉ hắn phải ngồi cho chuẩn, xong rồi sẽ hỏi hắn: “Nhớ rõ chưa?”
Vương Tu ngơ ngác.
Hứa Hạc luôn giấu tâm tư rất sâu, còn thích để người khác phải tự lĩnh ngộ, tật xấu của hắn cậu sẽ không nói thẳng, chỉ nói bóng nói gió, đợi hắn tự phát hiện vấn đề, nhưng cố tình ở phương diện này Vương Tu rất trì độn, thường không tự nhận ra khiến Hứa Hạc tức phát khiếp.
Sau đó cậu hiểu ra, với Vương Tu chỉ có thể quang minh chính đại nói cho hắn, không thì có đánh ch.ết hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Vương Tu nằm xuống, thuận tay buộc lại nút thắt, còn săn sóc kéo chăn giúp Hứa Hạc, dựa vào người cậu ngủ.
Hắn vừa mới uống rượu xong, trên người còn chút mùi rượu, Hứa Hạc nhíu mày không nói gì, chỉ hạ nhiệt độ điều hòa.
Tuy gần đây rất nóng nhưng ngày thường cậu chỉ mở điều hòa một tiếng, chờ nhiệt độ trong phòng mát lên sẽ tắt đi, sau đó mở quạt điện.
Ba mẹ cậu còn tiết kiệm hơn, không mở điều hòa, không biết sẽ nóng đến mức nào.
Tám chín ngày nữa là khai giảng, Hứa Hạc cũng không chưa ngủ, dựa vào gối đầu, bớt thời giờ xem sách giáo khoa trước kia của Hứa Na.
Thành tích của Hứa Na cũng tốt, ghi chép đầy đủ, bên cạnh còn có giải thích, rõ ràng là viết cho cậu xem.
Năm nào cũng như thế, trước tiên Hứa Hạc sẽ xem trước sách giáo khoa của học kỳ sau, bởi vì cậu bận quá, không xem trước đến lúc học sẽ không theo kịp.
Đã 12 giờ đêm, Hứa Hạc nhìn một vòng, cúi đầu phát hiện Vương Tu còn chưa ngủ, trạng thái ngủ của hắn không giống ngày thường, Hứa Hạc liếc mắt một cái là biết.
Ví dụ như tay trái cậu cầm sách, lúc cần lật trang muốn rút tay phải ra, lúc thả tay xuống vị trí không giống nhau, Vương Tu gối không thoải mái sẽ dịch dịch đầu.
Cứ vậy rất nhiều lần nên Hứa Hạc đã biết, nhưng Vương Tu giả vờ ngủ, cậu cũng không chọc phá.
12 giờ rưỡi, Hứa Hạc buông sách, đứng dậy đi WC, lúc quay về đột nhiên phát hiện phòng ba mẹ vẫn sáng đèn, còn có thể nghe được âm thanh thảo luận.
“Hai đứa nhỏ khai giảng, học phí còn thiếu một chút làm sao bây giờ?”
Hứa Hạc và Hứa Na đều học trường quý tộc, trước kia việc này với nhà bọn họ chỉ là chín trâu mất sợi lông, hiện tại lại trở thành một áp lực lớn.
Ba mẹ cậu cái gì cũng tiết kiệm, chỉ độc phương diện giáo dục thì bọn họ không chịu nhượng bộ, kiên trì muốn để hai chị em cậu học trường tốt nhất.
“Ngày mai tôi bán cổ phần ‘hán cống’, sẽ gom đủ.”
Nhà cậu nợ ngập đầu, cả nhà cơ bản đều kiêm vài việc, mẹ cậu vừa thiết kế trang phục vừa là họa sĩ.
Chị cậu mở một cửa hàng đồ xa xỉ trên mạng, giúp các bạn học nữ mua đồ.
Hứa Hạc cũng không thoải mái, ban ngày bán phòng, buổi tối phát sóng trực tiếp, nhưng trụ cột kinh tế chủ yếu vẫn là ba cậu.
Ba cậu bên ngoài là tổng giám đốc Gia Thắng, nhưng cũng chơi cổ phiếu, tham mưu cổ phiếu cho người khác, sinh lời sẽ nhận ba phần hoa hồng, không sinh lời coi như làm không công.
Chơi cổ phiếu thật ra rất mệt, mỗi ngày đều phải nhìn chằm chằm, còn phải xem thế cục, áp lực rất lớn, không bao lâu mà Hứa Hạc đã cảm giác ba cậu già đi rất nhiều.
Nhưng nghề này tự do giờ giấc, hơn nữa hoa hồng cao, cho nên ba cậu vẫn kiên trì làm.
Cửa phòng không mở, Hứa Hạc nhìn từ khe hở, mẹ đang cầm sổ mặt ủ mày chau, ba ngồi ở mép giường mắt không chớp nhìn máy tính, trên màn hình là vô số chỉ số xanh đỏ phức tạp.
“Nếu không em lại nhận thêm đơn đi.” Mẹ thở dài, “Cổ phần kia không phải đã nói chờ thêm sẽ lời hơn sao?”
Ba cậu tháo mắt kính xuống, một tay ôm lấy mẹ, “Không cần, chuyện tiền nong anh sẽ nghĩ cách, em không cần nhọc lòng.”
Câu nói kế tiếp giọng càng ngày càng nhỏ, hai vợ chồng già tựa hồ đang thân thiết.
Hứa Hạc không kinh động bọn họ, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng mình, mới vừa nằm vào ổ chăn, một thân thể ấm áp đã dán tới.
Vương Tu xoa mắt nhìn cậu, “Sao đi WC lâu như vậy?”
“Có chút chuyện ngoài ý muốn.” Hứa Hạc không nói tỉ mỉ, “Ngủ đi.”
Nói rồi ấn tắt đèn, trong phòng nháy mắt tối tăm, duỗi tay không thấy năm ngón.
Hứa Hạc kéo chăn mỏng lên, mơ hồ cảm giác có người đang sờ cậu ở dưới chăn.
Cậu bắt lấy, “Đừng xằng bậy, ngày mai còn phải đi làm.”
Vương Tu lúc này mới thành thật, ngoan ngoãn dựa gần vào cậu ngủ.
Sáng sớm hôm sau Hứa Hạc tỉnh dậy đã không nhìn thấy Vương Tu, còn mặc một bộ áo ngủ của cậu đi rồi.
Nghe mẹ cậu kể lại thì tên nhóc kia mặc nguyên bộ áo ngủ của cậu bên trong bộ tây trang, cứ như vậy nghênh ngang đi ra ngoài, đi đặc biệt nhanh, chắc sợ bị cậu bắt được.
Hứa Hạc cạn lời, tổng cộng có hai bộ áo ngủ, bị hắn mặc đi một bộ, chỉ còn một bộ hằng ngày tắm rửa làm sao mà kịp thay.
Mẹ cậu hỏi chuyện này là sao?
Hứa Hạc lắc đầu nói không có việc gì, “Ông chủ trêu con thôi.”
Mẹ cậu trêu đùa, “Ông chủ các con đúng là nghịch ngợm.”
Hứa Hạc nghĩ, còn không phải sao?
Hôm qua dán chặt bên người cậu, không biết ngủ thật hay ngủ giả, cứ gắt gao ôm eo cậu không chịu buông tay, muốn đi WC cũng không được, kết quả nghẹn đến ngày hôm sau.
Hứa Hạc rửa mặt đánh răng xong, ra ăn sáng, nhân lúc mẹ cậu vào phòng bếp thì để thẻ ngân hàng ở dưới chén.
Bên trong là tiền công hai tháng này của cậu cùng tiền phát trực tiếp, còn có tiền tháng trước cậu giúp thầy đánh cược thắng, trừ một ít cậu đã dùng mua vật dụng hàng ngày thì cơ bản không chi tiêu gì khác.
Thật ra dù là thực tập sinh hay nhân viên chính thức đều phải giữ lại một phần tiền lương, nhưng Hứa Hạc không bị giữ, bởi vì ông chủ là Vương Tu.
Cũng nhờ hắn mà đãi ngộ của công ty cải thiện tốt như vậy, dẫn tới Hứa Hạc có tiền cũng không cần tiêu, tiết kiệm được không ít.
Còn chuyện cậu định mở trang web, vẫn nên để sau đi, dù sao ý tưởng này cũng không quá khả thi.
Hứa Hạc cầm bút ký đi làm, ngày khai giảng càng gần, cậu đang suy xét nên viết đơn từ chức thế nào.
Việc này Vương Tu hẳn là có thể lý giải, dù sao chính hắn cũng là học sinh.
Viết đơn không cần quá tốn công, Hứa Hạc ngồi xe buýt, ở trên xe buýt vội vàng viết mấy trăm chữ, đơn từ chức mọi người đều biết, chẳng ai nhìn kỹ cho nên viết phiên phiến là được, không cần quá tâm huyết.
Trong lúc đó cậu nhận một cuộc điện thoại của mẹ, nhưng mẹ cậu tựa hồ không biết nên nói cái gì, hai người ở hai đầu điện thoại trầm mặc một lát rồi ngắt máy.
Hứa Hạc biết bà muốn nói cái gì, tuy rằng chưa nói ra nhưng ý tứ đã truyền đạt được rồi.
Cậu nghĩ đều là người một nhà, nên cùng nhau gánh vác áp lực.
Hứa Hạc xuống xe buýt, tùy tiện mua một phong thử ở quán nhỏ ven đường, mang đến công ty.
Hôm nay tới hơi sớm nên công ty chưa có người, Hứa Hạc đi chấm công trước, mới vừa ấn vân tay xong, Hồ Lương đột nhiên từ bên cạnh phi tới, “Đồ đệ, bên này!”
Hứa Hạc nhìn lại, phát hiện thầy cậu lén lút từ chỗ ngoặt lộ ra cái đầu.
“Chuyện gì?” Sao lại có bộ dạng như ăn trộm thế này.
Thầy cậu nhìn phía sau lưng cậu, phát hiện không có ai mới thần bí kéo cậu đi nhà ăn, tay phải còn đưa ra cái túi, “Ăn không? Tôi mang đồ ăn sáng cho cậu.”
Hứa Hạc: “……”
“Thầy, có phải anh làm chuyện gì trái lương tâm không?” Vừa thấy đã biết có vấn đề.
“Không có, cậu đừng có nghĩ nhiều.” Hồ Lương phủ nhận, “Thầy của cậu lương thiện như vậy sao có thể làm chuyện trái lương tâm.”
“Hử?”
“Nói thật thì… đúng là có một chuyện.” Hồ Lương có chút ngượng ngùng, “Hôm qua tôi với Nam Nam……”
“Nam Nam?”
“Chính là Trương Nam Sinh, bạn cậu a.”
Hứa Hạc: “……”
Đã phát triển đến bước này rồi cơ à?
“Chuyện hôm qua tôi với Nam Nam hẹn hò ở quán bar ‘duyên phận’ cậu biết rồi đúng không?”
Hứa Hạc gật đầu.
“Tôi đem hắn…… Đem hắn……” Y xoa tay, tựa hồ không biết nên nói thế nào.
“Anh ngủ hắn?” Hứa Hạc đột nhiên đứng lên.
“Nói cái gì đấy.” Hồ Lương lôi tay áo cậu để cậu ngồi xuống, “Là thế này.”
Hôm qua y hẹn Trương Nam Sinh ra, nhưng Trương Nam Sinh cho rằng y là nữ, hơn nữa có vẻ không thích nam.
Vì thế quang minh chính đại xuất hiện, y tới muộn để Trương Nam Sinh một mình đợi nửa ngày, cũng uống không ít rượu, chờ hắn uống đến ý thức mơ hồ Hồ Lương mới xuất hiện.
Y cũng thông minh, không nói ra mình là người hẹn Trương Nam Sinh, ngược lại lấy lý do ngẫu nhiên gặp được chào hỏi Trương Nam Sinh.
“Hi, trùng hợp thế, cậu cũng bị cho leo cây?”
Trương Nam Sinh: “……”
Hắn thay đổi vị trí ngồi, bảo trì khoảng cách với Hồ Lương.
Nhưng Hồ Lương là ai, y lập tức bám sát, “Hôm đó tôi trêu cậu thôi, cậu không tin thật đấy chứ?”
Ngày đó Trương Nam Sinh thật sự bị sự nhiệt tình của y dọa sợ.
Trương Nam Sinh: “……”
“Kỳ thật tôi thích nữ, bằng không cũng sẽ không tới chỗ này, kết quả bị người ta cho leo cây rồi.” Hồ Lương chạm ly với hắn, “Quá thảm a, nhưng cậu cũng rất thảm, một mình đợi nửa ngày.”
Trương Nam Sinh liếc mắt nhìn y, “Người anh chờ trông thế nào?”
Hồ Lương sửng sốt một chút, “Cũng được.”
“Vậy vẫn là anh thảm.” Trương Nam Sinh đắc ý, “Người tôi chờ rất xinh đẹp.”
Hồ Lương: “……”
Thật ra những ảnh chụp Trương Nam Sinh nhìn thấy đều là Hồ Lương lấy trên mạng, là giả.
“Nhưng cô ấy để tôi đợi nửa ngày.” Trương Nam Sinh tức giận, “Không được, tôi phải mắng cô ấy một trận.”
Hắn mở di động ra, đánh chữ mắng, 【 đậu má, gia có người khác tốt hơn rồi, cô không cần tới nữa! 】
Đinh!
Điện thoại Hồ Lương vang lên.
【 Để gia đợi lâu như vậy, có biết xấu hổ không? 】
Đinh!
Điện thoại Hồ Lương lại vang lên.
【 Đừng tưởng mình đẹp thì toàn thế giới phải chiều theo cô, không tới mà không biết rên lên một tiếng sao? Để người khác chờ lâu như vậy? 】
Đinh!
Điện thoại Hồ Lương lại lần nữa vang lên.
Hồ Lương: “……”
Thật xấu hổ.
May có rượu ngon và âm nhạc lớn nên Trương Nam Sinh không nghe thấy, hắn mắng xong thì tắt máy nhét vào trong túi.
Hồ Lương vỗ vai hắn, “Thoải mái chưa?”
Trương Nam Sinh gật đầu, “Tốt hơn vừa nãy.”
Hồ Lương tự thân quen ôm vai hắn, “Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, vậy hôm nay tôi mời!”
Nói rồi lấy thực đơn nhìn, vừa lật ra lại thả trở về, “Uống như này không thoải mái, vậy đi, cậu thanh toán chỗ này, chúng ta đi ra ngoài uống.”
Trương Nam Sinh: “……”
“Tôi biết gần đây có quán đồ nướng, vừa rẻ vừa ngon, rượu còn là bình lớn, đi thôi, anh trai mang cậu đi ăn thoải mái.”
Kỳ thật Hồ Lương lương một tháng không ít, dù sao cũng là best seller, lúc cao điểm còn được hai ba vạn.
Quán bar ‘Duyên phận’ tuy phí cao, nhưng cũng không đến mức y không trả nổi, chẳng qua y tương đối keo kiệt, lần trước bảo mời Hứa Hạc ăn bữa tiệc lớn, kết quả ăn tôm hùm đất đầy miệng.
Trương Nam Sinh uống hơi nhiều, bị y kéo đi, thật sự chạy tới một quán đồ nướng.
So với nơi cao cấp vừa rồi, chi phí ở đây nháy mắt không đáng nhắc tới, Hồ Lương ra tay hào phóng, mua hai mâm đồ ăn.
Trương Nam Sinh rất ít ăn nướng BBQ, cho dù ăn cũng là ở bàn sứ tinh xảo, lần đầu tiên ăn ở chỗ dùng bao nilon bọc, hắn hơi chần chừ.
“Làm sao vậy? Không phải chưa ăn bao giờ đấy chứ?”
Hồ Lương dùng phép khích tướng, Trương Nam Sinh nháy mắt mắc mưu, hắn vốn dĩ EQ thấp, tuổi còn nhỏ, không chịu nổi bị khích, một hơi ăn không ít.
Có ăn tự nhiên có uống, uống đến cuối cùng Trương Nam Sinh run rẩy gọi điện thoại cho tài xế, “Alo, tôi ở…… Tôi ở…… Tôi cũng không biết tôi đang ở đâu, anh đến đây đón tôi đi!”
Nói xong ngắt điện thoại.
Hồ Lương nhìn thấy, đậu má rõ ràng di động vẫn là trạng thái tắt máy, gọi cái r.ắm.
Không có biện pháp nào, y chỉ có thể thuê phòng ở khách sạn gần đây.
“Tôi thật sự chưa làm gì cả.” Hồ Lương nỗ lực biện giải, “Lúc ấy tuy tôi có tâm tư kia, nhưng vừa muốn cởi quần áo, Nam Nam đột nhiên nói ‘làm’ xong phải phụ trách, tôi vừa nghe lời đấy đã héo rồi.”
Y chỉ chơi chơi, xong việc không ai nợ ai, tốt nhất là tình một đêm, không thích phụ trách.
“Cậu nói xem nếu tôi làm với hắn, không phải hắn chiếm tiện nghi sao? Hắn còn muốn tôi phụ trách.” Hồ Lương cường điệu, “Tôi là thụ, người bị đâm là tôi á!”
Hứa Hạc: “……”
“Thầy, tôi đã sớm nói với anh, không thể xuống tay với vị thành niên.” Vị thành niên dễ dàng tích cực.
Kỳ thật cũng không tính là vị thành niên, bởi vì pháp luật quy định 16-18 tuổi có khả năng lao động có thể gánh vác chi tiêu sinh hoạt chủ yếu, đã có thể tính là người trưởng thành.
Trương Nam Sinh tuy mới 17 tuổi, nhưng hắn mua cổ phần tự kiếm tiền, đã xem như người trưởng thành rồi.
Hứa Hạc cũng vậy, cậu vừa học vừa làm, có thể nuôi sống bản thân, nếu xảy ra chuyện cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.
“Nhưng tôi không ngủ hắn a!” Hồ Lương lẩm bẩm, “Chỉ giúp hắn loát hai phát thôi, kết quả cậu đoán xem, nơi đó của hắn thế mà đổ máu!”
???
“Đổ máu?”
Hồ Lương nhỏ giọng, “Máu xử nam a, đồ đệ cậu không biết hả?”
Hắn đi tới đi lui vòng quanh Hứa Hạc, “Vậy cậu chắc chắn đã sớm không phải xử nam.”
???
Máu xử nam?
“Thật sự có chuyện này?”
Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 54: Máu xử nam?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương