“Ừm.” Vẫn nên giữ mặt mũi cho Vương Tu.
“Vậy là tốt rồi.” Vương Tu thở dài nhẹ nhõm.
Thật ra hắn lớn lên rất tuấn tú, nhưng cái góc độ kia có đẹp thế nào cũng không hold được, Hứa Hạc còn thấy áp lực huống chi là Vương Tu.
“Cho em xem.” Vương Tu duỗi tay trước cameras, “Là năm ngón tay phải không?”
Tay Vương Tu thuộc loại thon dài nhưng rắn chắc, không thanh tú như Hứa Hạc, vừa nhìn là biết tay đàn ông, đưa tay Hứa Hạc ra người khác có thể sẽ hoang mang không biết là tay nam hay nữ?
“Sao em vẽ thành sáu ngón?”
Hứa Hạc cũng muốn hỏi bản thân sao mình lại xuất sắc như thế, vẽ sáu ngón tay mà còn hài hòa như vậy, nhiều người nhìn mà không phát hiện ra.
“Em biết rồi.” Hứa Hạc bảo đảm, “Lần sau sẽ chú ý.”
Nói xong muốn tắt video, Vương Tu nhanh chóng cản lại, “Đừng tắt vội mà!”
Hắn lại bắt đầu oán giận, “Mới nói hai câu em đã không muốn nhìn thấy anh nữa?”
Hứa Hạc bất đắc dĩ, “Em muốn tiết kiệm tiền cho anh, bên anh dùng 3G.”
Lúc này còn chưa có 4Gg, WIFI mới vừa phổ cập, dùng lưu lượng để gọi video đều là người giàu có.
“Không cần giúp anh tiết kiệm tiền.” Vương Tu nói tiếp, “Anh không thiếu tiền.”
Lấy giá trị con người hắn hiện tại đúng thật không thiếu tiền, “Em không cần tắt video, cứ mở như vậy đi, nên làm gì thì làm, không cần để ý đến anh, anh nhìn em là được.”
Hứa Hạc cạn lời, “Vậy cứ mở đi.”
Dù sao cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa cậu dùng WIFI, chỉ có Vương Tu lãng phí tiền.
Hứa Hạc dựng điện thoại trong ngăn kéo, đối diện cậu, xác định có thể nhìn thấy mặt mới cầm bút tiếp tục vẽ.
Lúc này không vội vàng tô màu nữa, trước tiên sửa lại ngón tay bị dư kia, vẽ thêm một cái cà vạt màu đen ở trong tay, vừa vặn che đi ngón tay thừa.
Nhưng sửa chính là sửa, vẫn có thể nhìn ra sự không hài hòa.
Hứa Hạc sửa rồi sửa, càng sửa càng không hài lòng, cuối cùng hủy luôn bức tranh.
Vẽ tranh cần giữ tâm trạng bình tĩnh thoải mái, Hứa Hạc đã đói bụng, cơm hộp lại mãi chưa đến, trong lòng không nhịn được bực bội.
Cậu đói đến run tay vẫn nhẫn nại nói xin lỗi fans, sau đó đóng phát trực tiếp, cũng ngắt gọi video với Vương Tu, gọi điện thoại hỏi quán cơm vì sao còn chưa giao tới?
Quán cơm lúc này mới nhớ tới đơn của cậu, còn lừa dối nói đang làm, Hứa Hạc cũng là người có tính tình, nói thẳng hủy đơn.
Cậu đã vẽ hơn hai tiếng mà chưa làm xong, rõ ràng như vậy còn giải thích cái gì?
Hứa Hạc cầm chìa khóa xuống lầu, gần nhà cậu cũng có quán ăn vặt, nhưng bởi vì ngày nào cũng ăn đã sớm ăn chán, cho nên mới đặt chỗ khác.
Hứa Hạc gọi một chén lớn hoành thánh, vừa ăn xong thì Trương Nam Sinh gọi điện thoại tới, “Hứa Hạc, có đi chơi không?”
Hứa Hạc vô tình từ chối, “Không rảnh, ngày mai khai giảng rồi hôm nay còn chơi?”
Trương Nam Sinh không hề có ý tỉnh táo lại, “Dù sao cũng rảnh, không đi chơi thì làm gì?”
“Đi tìm Vương Tu, hắn so với cậu càng rảnh hơn.” Hứa Hạc nhìn thoáng qua di động, Vương Tu còn đang oanh tạc 99+.
Thân là ông chủ, không có văn kiện cần xử lý sao?
Sao có nhiều thời gian như vậy?
“Dẹp đi.” Nhắc tới Vương Tu Trương Nam Sinh liền bực, “Cậu biết hôm qua hắn an ủi tôi như thế nào không?”
“Thế nào?” Hứa Hạc đúng là thấy hứng thú.
“Nói muốn uống rượu với tôi, tôi nói không muốn uống rượu, muốn chơi game, kết quả hắn thắng tôi mười mấy ván.”
Hứa Hạc: “……”
Phương thức an ủi này……
“Mười mấy ván đấy!” Trương Nam Sinh vô cùng uất nghẹn, “Cậu nói xem có kiểu người như vậy? Tôi đang thương tâm, khổ sở như thế, vậy mà hắn còn thắng tôi, sao nỡ xuống tay được?”
Hứa Hạc không còn lời nào để nói.
“Cậu biết lúc ấy tâm trạng tôi thế nào không?”
“Thế nào?” Hứa Hạc thuận miệng hỏi.
“Đớn đau ~ Buốt lòng ~”
Hứa Hạc: “……”
“Hứa Hạc à.” Trương Nam Sinh uể oải, “Ngày thường hắn ở cùng cậu cũng như thế sao?”
“Không.” Hứa Hạc đả kích hắn, “Ngày thường hắn ở cạnh tôi rất ngoan.”
Nếu nói Vương Tu ngày thường sức chiến đấu là trăm phần trăm, vậy đến chỗ Hứa Hạc chỉ sợ chẳng được 1%, thành thật không thể thành thật hơn.
Khác nhau như sư tử với thú cưng, người khác thấy hung mãnh đáng sợ, Hứa Hạc chỉ thấy một con mèo lớn dịu ngoan.
“Hứa Hạc ơi ~” Trương Nam Sinh kéo giọng, “Cậu thành thật nói với tôi, cậu thuần phục thế nào?”
Từ đời trước đã bắt đầu thuần phục, kéo dài đến 5 năm, nhưng lời này không thể nói với Trương Nam Sinh, “Cái này nói ra dài dòng, hôm nào sẽ dạy cho cậu, cậu cũng đi thuần phục một con ngựa hoang về.”
“Không.” Trương Nam Sinh khăng khăng mình là thẳng nam, “Tôi thích nữ, tôi muốn tìm một cô vợ hiền huệ về yêu thương.”
“Cậu?” Hứa Hạc nhớ tới mấy đối tượng cũ của Trương Nam Sinh, đều bị hắn mắng bỏ đi.
Điều kiện của Trương Nam Sinh cũng không kém, con gái theo đuổi hắn không ít nhưng tính tình hắn không tốt, như tên nhóc chưa lớn ham chơi, vô tâm.
Sinh nhật của bản thân cũng không nhớ được huống chi là bạn gái, bạn gái sinh nhật mà hắn ở trong nhà ngủ ngon lành, bị người ta nắm lỗ tai dựng dậy còn ngơ ngác.
Xứng đáng độc thân mười mấy năm.
Có thể nói là loại hình mà con gái không thích nhất.
“Tôi làm sao? Cũng không phải không đi tìm bạn gái.” Trương Nam Sinh kháng nghị, “À đúng rồi, em gái tôi muốn chuyển tới trường chúng ta, giờ đang ở cùng tôi, về sau không thể chơi đến muộn nữa, bên cậu không sao chứ?”
Chuyện Hứa Hạc làm ở quán bar Trương Nam Sinh cũng biết.
“Không có việc gì, tôi để đồ ở chỗ Vương Tu.”
“Hả?” Trương Nam Sinh giật mình, “Phát triển nhanh như vậy? Đã ở chung rồi?”
“Chỉ là để đồ ở chỗ hắn thôi, không dọn tới ở cùng.” Hứa Hạc giải thích.
Trương Nam Sinh tỏ vẻ ‘tôi hiểu mà’, “Sớm nên như vậy, tôi biết hai ngươi cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau.”
Chính ra hắn là bà mai đấy, không có hắn làm sao Vương Tu với Hứa Hạc làm lành nhanh như vậy được.
“Nhớ mời tôi ăn cơm!”
“Bảo Vương Tu mời, tôi nghèo.” Trương Nam Sinh giúp Vương Tu chứ không phải cậu.
Hứa Hạc keo kiệt, vẫn đang ghi thù đấy.
“Chạy không thoát được.” Trương Nam Sinh đang chơi game, thường xuyên có âm thanh truyền đến, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng em gái hắn.
Đời trước em gái hắn không chuyển tới trường bọn họ, nhưng vì Vương Tu sống lại trước hai năm đã thay đổi lịch sử rất nhiều, chuyện đã không giống ký ức trước kia.
Rất nhiều người thân cận đều bị hắn ảnh hưởng xảy ra thay đổi.
Ví như Trương Nam Sinh, đời trước Trương Nam Sinh không xem trọng hắn, luôn muốn chia rẽ hai người bọn họ, tuy thời điểm mấu chốt sẽ nể mặt Hứa Hạc mà giúp đỡ hắn nhưng Vương Tu vẫn rất ngứa mắt hắn.
Ngoại trừ bị Vương Tu thay đổi thì Hứa Hạc cũng thay đổi hắn không ít, ví như đời trước Trương Nam Sinh cũng không quen biết thầy cậu, cũng không bị thầy cậu chiếm tiện nghi.
Đời này thật thảm, vừa bị lừa vừa bị chiếm tiện nghi, thành tích học tập từ số 2 vạn năm lưu lạc thành số 3 vạn năm, Hứa Hạc thành số 2, Vương Tu số 1.
Chủ yếu vẫn do Vương Tu mang theo ký ức tương lai, khi đó Hứa Hạc chưa sống lại, đời này Vương Tu nếu còn dám vượt cậu, một giây bắt hắn quỳ ván giặt đồ. ( 。 •̀ ⤙ •́ 。)
“Cậu chờ chút, em gái tìm tôi.” Trương Nam Sinh ngắt điện thoại.
Trong phòng hắn có trang bị nguyên bộ chơi game, có thể liên kết TV, dây rất dài, có thể vừa chơi vừa đi mở cửa.
Em gái hắn gấp gáp thúc giục, “Anh, nhanh lên.”
Trương Nam Sinh sắp đánh xong ván này.
“Nhanh lên nhanh lên, có phải anh ruột hay không, mở cái cửa cũng chậm như vậy?”
Trương Nam Sinh một tay chơi game, một tay tìm áo sơmi vứt trên mặt đất.
Hắn nằm trên giường chỉ mặc quần, áo sơmi tùy tiện ném ra ngoài, không dễ tìm.
Chờ hắn mặc xong quần áo mở cửa, em gái đã chờ sốt ruột, “Mau mau mau, cho em chụp một tấm!”
Trương Niếp Niếp nhỏ hơn hắn một tuổi, vừa lên lớp 11 thì chuyển trường về đây, nghe nói là bởi vì thành tích quá kém, trường cũ không chờ nổi nữa, không còn cách nào đành bỏ tiền vào đây.
“Chụp ảnh làm gì?” Trương Nam Sinh bớt thời giờ ngẩng đầu nhìn cô.
Em gái sốt ruột muốn ch.ết, đẩy hắn áp trên giường, lưu loát cở áo sơmi chụp ngực hắn.
“Từ từ, đây là tư thế chụp ảnh?” Trương Nam Sinh duỗi tay đoạt di động của cô.
Trương Niếp Niếp chụp một tấm không tốt, “Ai nha, anh phối hợp một chút đừng nhúc nhích.”
“Em nói chụp cái này làm gì đã?” Làm như chụp phim SẼ vậy, lại còn cởi quần áo hắn.
“Chụp cho dân mạng xem.” Trương Niếp Niếp trả lời vẻ mặt đương nhiên, “Em nói em là nam mọi người đều không tin, chụp một tấm cho bọn họ nhìn xem.”
“Em là nam sao?” Nói thế càng không thể cho cô chụp, Trương Nam Sinh chỉnh lại quần áo.
“Có cho em chụp không?” Trương Niếp Niếp uy hiếp, “Không cho em chụp em sẽ nói cho ba mẹ mỗi ngày anh đều đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, trong phòng toàn thuốc lá với rượu, còn suốt ngày mang đám bạn xấu về.”
Trương Nam Sinh: “……”
“Em đi nói đi.” Hắn lợn chết không sợ nước sôi, “Ba mẹ cũng không phải không biết.”
Trương Niếp Niếp nhìn hắn, lại nhìn chính mình, “Thôi, không cho chụp em chụp chính mình.”
Nói rồi xoay người rời đi.
“Quay lại!” Trương Nam Sinh nhíu mày, “Chụp bản thân là sao?”
Trương Niếp Niếp rung đùi đắc ý đắc ý nói, “Em nhét giấy xuống phía dưới không phải là được rồi sao.”
Trương Nam Sinh: “……”
“Tôi, em vẫn nên chụp anh đi!” Làm anh trai nhịn không được giáo dục cô, “Con gái sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Trương Niếp Niếp tùy tiện tới chụp một tấm lộ ngực của hắn, “Giờ thời đại nào rồi, anh cho rằng con gái còn giống trước kia cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước à?”
Trương Nam Sinh trừng cô, nhưng hắn cũng chỉ có một đứa em gái như vậy, có thể làm sao bây giờ? Hắn cũng rất tuyệt vọng!
“À đúng rồi, vợ em nói muốn nghe giọng em, em cho anh số di động của y, anh tùy tiện nói một chút, đừng bán đứng em.”
Trương Nam Sinh: “……”
Đang nói thì di động hắn đổ chuông, một dãy số địa phương nhảy ra.
“Là hắn.” Trương Niếp Niếp thò người tới, “Mau nhận mau nhận.”
Trương Nam Sinh từng bị người ta lừa nên không muốn lừa người khác, vì thế nhận điện thoại chuẩn bị nói chân tướng cho người ta, không biết là em gái nào bị em hắn lừa.
Bên kia vang lên một giọng nam dễ nghe, “Alo, là chồng sao?”
Trương Nam Sinh: “……”
Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 80: Vợ nam
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương