Qua thời gian ngủ trưa, đồng hồ báo thức của Hứa Hạc vang lên, tỉnh lại phát hiện tay mình mò vào trong quần áo Vương Tu.
Hứa Hạc: “……”
Mình đã làm gì Vương Tu?
Cậu không đổi sắc rút tay ra, vừa động một chút tay đột nhiên bị người bắt lấy, Vương Tu mở mắt ra, như bắt được người chồng yêu đương vụng trộm, vẻ mặt vi diệu, “Hứa Hạc, em làm gì anh?”
Hứa Hạc bình tĩnh rút tay về, “Không có gì.”
“Không, nhất định là em thấy anh dễ thương, muốn chiếm tiện nghi.” Khóe miệng Vương Tu trộm nhếch lên, “Không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận.”
Hứa Hạc: “……”
“Nếu em sờ thêm chút nữa anh sẽ tha thứ cho em.” Vương Tu dùng ánh mắt chờ mong nhìn cậu.
Hứa Hạc: “……”
Cậu ngồi dậy, “Đừng nháo, phải quân huấn.”
Vương Tu đẩy ngã cậu, cưỡi trên người cậu, “Vậy chuyện em sờ anh tính thế nào?”
Hứa Hạc: “……”
“Được được, vậy sờ một chút nữa.” Nói rồi động tay, cách quần áo sờ soạng ngực Vương Tu một phen, “Được rồi chứ?”
Vương Tu bẹt miệng, “Sờ soạng quá có lệ, phải có lòng một chút.”
Hứa Hạc: “……”
Cậu với tay vào áo Vương Tu, Vương Tu nháy mắt trừng lớn, ánh mắt nhìn theo tay cậu, cuối cùng ngừng ở trên điểm nhỏ véo thật mạnh, Vương Tu hít ngược một hơi khí lạnh, thẳng tắp ngã trên người Hứa Hạc.
“Anh bị thương.”
Hứa Hạc: “……”
Vương Tu vùi đầu vào cần cổ Hứa Hạc hít một hơi thật sâu, “Muốn Hứa Hạc dỗ mới tốt được.”
Hứa Hạc: “……”
“Lại nháo em muốn đánh rắm.”
Vương Tu vừa nghe lại nháo càng hăng.
Hứa Hạc: “……”
“Mau đứng lên, không đứng dậy sẽ không để ý tới anh.”
Đây mới là đòn sát thủ, Vương Tu quả nhiên hoảng sợ nhanh nhẹn bò từ trên người cậu dậy.
“Hứa Hạc anh đứng lên rồi, em tiếp tục để ý anh đi.”
Hứa Hạc: “……”
Cậu sửa sang trang phục, phát hiện trang phục hơi lớn giờ lại vừa người.
Lại cúi đầu, phát hiện một đôi tất không giống, chân xỏ vào giày cũng cảm giác xúc giác bên trong khô mát thoải mái, khác biệt lớn với trước khi ngủ.
Hứa Hạc cúi đầu nhìn Vương Tu một cái.
Vương Tu ghé vào trên giường, mặt vùi vào gối đầu, chỉ chừa một đôi mắt lộ bên ngoài.
Hắn một thanh niên 1m85 mà làm động tác này vậy mà rất hài hòa, Hứa Hạc cũng chưa phản kháng đã tiếp nhận rồi, mặc kệ Vương Tu thường xuyên ở bên cạnh cậu làm nũng tỏ vẻ dễ thương, người ta đều là chim nhỏ nép vào người, hắn là ch.im lớn bám người.
“Lại đây.” Cậu ngoắc tay.
Mắt Vương Tu sáng ngời, tung ta tung tăng đi xuống.
“Đứng vững.”
Vương Tu quyết đoán nghe lời.
“Nhắm mắt lại.”
Vương Tu không chút do dự nhắm mắt.
Cũng không sợ Hứa Hạc đột nhiên đánh hắn một cái, làm trong lòng Hứa Hạc đặc biệt ngứa, rất muốn trêu hắn một chút.
Nhưng cậu rốt cuộc vẫn không làm vậy, Vương Tu tin tưởng cậu.
Hứa Hạc thò lại gần, đột nhiên phát hiện cậu muốn hôn Vương Tu còn phải nhón chân, năm centimet mà thôi, có cần khoa trương vậy không?
Trừ phi Vương Tu lại giấu cậu lén lút cao lên.
Hứa Hạc oán trách trừng hắn một cái, nhẹ nhàng nhón chân, ‘ba’ một tiếng hôn má Vương Tu.
Cậu hôn xong muốn rời đi, vừa xoay người đột nhiên bị Vương Tu túm chặt cánh tay, ôm chặt trong lòng ngực, đè ót hung hăng hôn một hồi.
Vương Tu không có kỹ năng gì, chỉ là không ngừng muốn vào sâu, trong miệng Hứa Hạc cũng chỉ có như vậy, làm gì còn chỗ cho hắn đấu đá lung tung, bị hắn cắn rồi liếm đau cả môi.
Vương Tu còn cảm thấy chưa đủ, tay càng dùng sức đè ót Hứa Hạc, hắn vốn dĩ đã mạnh hơn Hứa Hạc, nhấn một cái Hứa Hạc không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị bắt há to miệng, tùy ý Vương Tu lăn qua lộn lại.
Nước miếng theo khóe môi chảy ra, Hứa Hạc ngửa đầu, cảm giác hô hấp khó khăn.
Cậu dùng sức đẩy Vương Tu, ngực Vương Tu áp tới, ngăn chặn cánh tay Hứa Hạc lộn xộn, hôn càng mạnh.
Hứa Hạc miệng lưỡi vô lực, đã mất cảm giác.
Vương Tu còn đang tiếp tục, hơn nữa như vừa mới hôn mở đầu, còn chưa thăm dò ra mỗi một góc trong miệng Hứa Hạc.
Hứa Hạc dùng tay chỉ bên ngoài sân thể dục, nhắc nhở hắn sắp đến muộn, sắp đến muộn.
Lúc này Vương Tu mới từ bỏ, chưa đã thèm buông Hứa Hạc.
Hứa Hạc trừng hắn, “Hôn một cái muốn mạng luôn sao?”
Trước kia Vương Tu không như vậy, khi đó hắn mỗi ngày đều có thể tiếp xúc với Hứa Hạc, Hứa Hạc lại chiều hắn, tùy hắn thường xuyên sờ sờ, cọ cọ, muốn hôn môi là nâng mặt Hứa Hạc, Hứa Hạc cũng phối hợp.
Không chiếm được vĩnh viễn nhớ thương, Vương Tu hiện tại không thể giống trước kia lúc nào cũng được hôn Hứa Hạc, vì thế mỗi lần có cơ hội là hận không thể hôn bù cho cả một năm.
Hai lần hôn môi đều suýt hôn Hứa Hạc ngỏm củ tỏi, Hứa Hạc có bóng ma tâm lý luôn.
Vương Tu hôn đủ thì cười hì hì không ngừng, “Đi nhanh đi, quân huấn sắp bắt đầu rồi.”
Hứa Hạc xoa nước miếng bên miệng, đi theo ra ngoài, cậu bị hôn thiếu oxy, qua lúc lâu mới phát hiện quần lót hình như cũng hơi lạ.
Nhưng quân huấn đã bắt đầu nên không có thời gian hỏi, chờ quân huấn kết thúc lại mệt tan chảy, quên hỏi.
Cơm chiều Vương Tu chạy đi chạy lại cần mẫn, tay Hứa Hạc run rẩy ăn cơm, cả người đều đắm chìm trong hạnh phúc, làm sao có thời gian quản cái khác.
Bên kia Trương Nam Sinh cũng giống cậu mệt như ch.ó, nhưng không có đãi ngộ tốt như vậy, có người chạy trước chạy sau hầu hạ.
Buổi chiều quân huấn bắt đầu nghiêm chỉnh, trừ bỏ tập tư thế còn có hít đất, chạy bộ linh tinh.
Hứa Hạc vận động quá nhiều, vừa đói vừa khát, thân thể đã sớm không chịu nổi, tuy trên mặt không thể hiện ra nhưng bắp chân đang run rẩy.
Tay cũng không gắp được đồ ăn, kẹp hai lần rớt hai lần, Vương Tu không nhìn nổi nữa đổi cho cậu cái muỗng.
Hứa Hạc khát, cầm cái ly phát hiện không có nước, cậu còn chưa nói gì Vương Tu đã ngâm cho cậu ly trà sữa.
Trường học có cung cấp nước ấm, bột trà sữa Vương Tu tự mang, vị nước dừa, còn còn bóc một hộp nước dừa đổ vào, quấy đều mới đưa cho Hứa Hạc.
Đãi ngộ này của Hứa Hạc có thể nói là thứ nhất toàn trường, nhưng đây là cậu nên được, cậu đã làm rất nhiều điều cho Vương Tu.
Không nói những mặt khác, chỉ là cải tạo hắn từ dáng vẻ mập mạp thành hiện tại đã có ơn tái tạo, huống chi cậu mang đến cho Vương Tu không chỉ điều này.
Cậu cứu rỗi là Vương Tu.
Là sinh mạng của hắn.
Ý nghĩa tồn tại.
Người chưa từng trải qua sẽ không biết, xấu sẽ mất đi toàn thế giới.
Toàn thế giới đều đang nói xấu như vậy vì sao còn mặt mũi sống sót?
Xấu muốn chết, không muốn ở bên cạnh hắn.
Tên mập chết tiệt, cách xa tôi một chút.
Ngay cả giáo viên cũng sẽ lấy hắn ra nói giỡn, lời vui đùa đó với hắn mà nói đều là ác ý.
Vì sao tự sát? Bởi vì tuyệt vọng tới cảnh giới nhất định, không nhìn thấy hy vọng, muốn rời xa thế giới này.
Thế giới của Vương Tu vẫn luôn chỉ có hai màu trắng đen, vặn vẹo, thậm chí có bệnh, màu sắc duy nhất là Hứa Hạc.
Hứa Hạc chút si niệm cuối cùng của hắn, đời trước tuy bị ép tỏ tình, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, hy vọng Hứa Hạc sẽ khác biệt, có thể xuyên thấu bề ngoài nhìn thấy mặt tốt của hắn.
Sự thật chứng minh Hứa Hạc thật sự khác biệt, vì giúp hắn mà đồng ý lời tỏ tình, trong lòng Vương Tu ‘phịch’ một tiếng nở hoa, được ánh sáng chiếu rọi.
Đáng tiếc Hứa Hạc lại nhân lúc không có người đã từ chối hắn, nói hắn rất tốt, nhưng bọn họ không thể ở bên nhanh.
Tuy không thể ở bên nhau nhưng có thể làm bạn bè.
Lời này trong ngoài đều đang an ủi hắn, nhưng có an ủi hắn cũng vô dụng, chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng như rớt vào vũng nước.
Hứa Hạc là hy vọng xa vời cuối cùng của hắn, ngay cả chút hy vọng này cũng dập tắt, hắn sống như cái xác không hồn.
Tuy mỗi ngày đều giống trước kia đi học, tan học, bị bắt nạt, muốn theo đuổi Hứa Hạc, nhưng đã sớm không giống.
Chỉ hành động theo thói quen, cho đến một ngày cảm xúc dồn nén cực hạn, hoàn toàn hỏng mất.
Vương Tu bị người khác bắt nạt, bao gồm ba hắn lạnh nhạt, mẹ kế châm chọc mỉa mai, anh em cùng cha khác mẹ xa lánh, hoàn toàn bị đẩy vào vực sâu.
Vực sâu không có ánh mặt trời, chỉ có rắn độc, mãnh thú, lạnh lẽo tận xương.
Trên đời này không có người nào đối xử tử tế với hắn, cũng không có ai nguyện ý cùng hắn tiếp xúc, cho dù có cũng là vì thương hại hoặc muốn lợi dụng hắn.
Nếu không phải muốn lừa tiền hắn thì cũng muốn hắn làm chân chạy vặt.
Vương Tu gạt mọi người, một mình lên sân thượng, muốn im lặng kết thúc sinh mạng.
Sân thượng đã lâu không ai quét dọn, hắn nhát gan bò lên trên rào chắn, không cẩn thận đá rơi mấy khối đá, đánh thức Hứa Hạc tránh ở một bên ngủ trưa.
Đầu Hứa Hạc lệch về một bên, quyển sách trên mặt rớt xuống mặt đất phát ra tiếng vang.
Tiếng động dọa tới Vương Tu, giọng hắn run lên, “Ai?”
Hứa Hạc lười nhác vươn vai đi ra, nhìn thấy Vương Tu thì sửng sốt một chút, lại rất nhanh phản ứng lại, thân thiết đi tới hỏi, “Cậu cũng trốn ở đây lười biếng?”
Cậu không ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu hành động của Vương Tu.
“Trường học thật phiền, làm cái gì mà liên hoan, đồ vật chuyển đến dọn đi ồn muốn chết.”
Trường học đang dọn đồ vật, phòng để đồ bị chiếm dụng, cậu chỉ có thể trốn lên sân thượng ngủ.
“Đứng lại!” Vương Tu cảnh giác nhìn cậu, “Cậu đừng tới đây.”
Bước chân Hứa Hạc không ngừng chút nào, “Làm sao, sân thượng nhà cậu mở hả, bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại? Tôi không cần mặt mũi chắc?”
Vương Tu: “……”
“Đừng nhúc nhích!” Hắn kích động, cả người không tự chủ được nghiêng về phía trước, chỉ cần không cẩn thận sẽ ngã xuống, “Cậu đừng đi lên trước.”
Hứa Hạc dừng lại, “Biết rồi biết rồi.”
Cậu làm bộ cái gì cũng chưa nhìn, hoạt động gân cốt tại chỗ, vừa vặn eo vừa nhỏ giọng oán giận, “Thật mất mặt, cậu bảo đứng lại thì phải đứng lại.”
Vương Tu: “……”
Hứa Hạc còn đang muốn tiếp cận hắn, “Đứng cao như vậy làm gì? Nhìn như tôi lùn hơn cậu vậy, xuống dưới.”
Vương Tu thờ ơ.
Thái độ Hứa Hạc mềm xuống, “Xuống dưới đi, hai ta so xem ai cao hơn.”
Vương Tu vẫn thờ ơ, bước chân không có ý định di chuyển, hắn nhìn dưới lầu, lại nhìn Hứa Hạc, dứt khoát đạp xuống bên cạnh.
Chỗ này rất rộng, lại xây cao, người bình thường không bò lên được, trường học sợ phát sinh chuyện nhảy lầu nên dựng biển ‘cấm trèo lên’ ở bên cạnh.
“Có ý nghĩa sao?” Hứa Hạc năn nỉ ỉ ôi vô dụng, chỉ có thể thẳng thắn, “Nhà tôi phá sản nợ nần vô số, từ một đại thiếu gia biến thành người làm công mới có thể nuôi sống mình, tôi còn chưa nghĩ tới nhảy lầu, cậu còn thảm hơn tôi chắc?”
Hứa Hạc không chỉ không nghĩ nhảy lầu, còn rất nhanh thích ứng sinh hoạt của người nghèo, nỗ lực tồn tại.
“Cậu không biết.”
Ngày đó gió rất lớn, như có tiếng khóc hỗn loạn mang theo bi thương, cô đơn ập vào trước mặt.
Vương Tu không quay đầu lại, “Bọn họ đều bắt nạt tôi.”
Hứa Hạc lắng nghe, “Cái này tôi đã sớm biết, có thể nói chuyện mà tôi không biết sao?”
“Ba tôi vứt bỏ mẹ tôi kết hôn với người phụ nữ khác, còn định nghĩa tôi là con của kẻ thứ ba, không cho tôi vào hộ khẩu, nhớ lầm ngày sinh của tôi, không quan tâm đến tôi, mặc kệ tôi tự sinh tự diệt.”
“Ừ.” Hứa Hạc gật đầu, “Còn gì nữa?”
“Cậu từ chối tôi.”
Hứa Hạc: “……”
“Tôi sai tôi sai.” Cậu có chút bất đắc dĩ, “Nhưng tôi cũng không có cách nào, cậu béo như vậy tôi không định yêu đuông với cậu.”
Không đợi Vương Tu tỏ vẻ cậu đã tiếp tục nói, “Nhưng nếu cậu giảm béo thì tôi sẽ suy xét.”
Vương Tu không tin, “Cậu gạt người!”
Hứa Hạc ánh mắt kiên định, “Nam tử hán đại trượng phu, nói một không hai.”
Cậu cũng biết chỉ nói như vậy thì không có sức thuyết phục, đưa ra kiến nghị, “Nếu không chúng ta đánh cược đi, nếu cậu giảm béo thành công tôi sẽ làm bạn trai cậu.”
Vương Tu vẫn ôm hoài nghi.
“Không thì vậy đi, cậu ghi âm lời tôi nói, nếu tôi chơi xấu thì cậu cứ phát lên mạng, làm tôi thân bại danh liệt.”
Hứa Hạc ở phía dưới đỡ Vương Tu, “Xuống dưới đi, tôi chỉ mở lòng một lần thôi.”
Ngày đó không chỉ có gió lớn, ánh nắng cũng rất lớn, Hứa Hạc híp mắt, giang ra hai cánh tay không thể gọi là cường tráng nhưng lại rất mê người.
Phanh!
Vương Tu nhảy xuống, quả nhiên đâm vào thân thể gầy yếu, còn mang hương thơm nhẹ dễ ngửi.
Nếu thế giới này tròn, có nhân tất có quả, có quả tất có nhân, vì sao có quả như Vương Tu, bởi vì Hứa Hạc gieo nhân.
Bạn Trai Không Chịu Chia Tay Cũng Trọng Sinh
Chương 89: Không phải tự nhiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương