Bạn Trai Không Gặp Mặt
Chương 4: Cậu lại là ai
Trước nay Tạ Đào đều không nghĩ tới, ngày cô gặp lại Chu Tân Nguyệt lại sẽ ở bệnh viện.
Cô gái béo luôn bảo vệ cô, trong trí nhớ, là một người hoạt bát cởi mở biết bao. Nhưng lúc này đứng bên ngoài phòng bệnh, Tạ Đào xuyên qua cửa kính thấy cô ấy nằm nghiêng trên giường. Đối diện với bóng lưng kia, cô bỗng nhiên nhận ra dường như mọi thứ không giống với trước kia nữa.
"Con đến rồi cũng tốt, có thể nói chuyện nhiều hơn với nó."
Nghiêm Tích Bình đứng bên cạnh Tạ Đào, bà nhẹ nhàng thở dài, "Nó không chịu nói thêm một câu nào với dì và ba nó."
Bà biết, đối với Tân Nguyệt, Tạ Đào là người bạn tốt nhất.
Tạ Đào gật đầu, sau đó cô vặn chốt cửa đi vào.
Cô gái nằm trên giường nghe rõ tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô nằm nghiêng người, đôi mắt kia như đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt cô lại nhạt nhẽo trống rỗng, u ám vô thần.
"Tân Nguyệt."
Đến khi Tạ Đào đứng yên ở mép giường cô ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Có lẽ vì quen thuộc với giọng nói, cô gái trên giường gần như có phản ứng ngay khi Tạ Đào vừa lên tiếng.
Lông mi cô run run.
Cặp mắt kia dường như rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc.
Tạ Đào đợi một lúc mới thấy cô gái nằm trên giường chậm rãi xoay qua nhìn cô.
Chu Tân Nguyệt trước mắt sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt. Đôi mắt thường xuyên mang theo ý cười kia, giờ phút này như mất đi tất cả ánh sáng, một mảnh ảm đạm.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng đều nói không nên lời.
Nhìn đùi phải của Chu Tân Nguyệt bó thạch cao, cô đứng đó, hốc mắt bỗng nhiên có chút cay.
"Đào Đào..."
Chu Tân Nguyệt nhìn chằm chằm Tạ Đào được một lúc mới giật giật đôi môi khô nứt kêu tên cô.
"Sao cậu tới đây?" Chu Tân Nguyệt ngồi dậy, nhếch khóe miệng, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ấy thậm chí còn cong khóe miệng vờ như thoải mái hỏi, "Không phải cậu nói, cậu vĩnh viễn không về Nam Thị nữa sao?"
"mình gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không nhắn lại, điện thoại cũng không nghe máy. Mình nghĩ nên đến thăm cậu..." Tạ Đào mấp máy môi, nhẹ nhàng nói.
"Mình mất điện thoại rồi, xin lỗi, để cậu lo lắng rồi." Chu Tân Nguyệt rũ mắt nói.
Lời này nói xong, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Tạ Đào đứng chỗ đó được một lúc lâu mới móc một cái hộp trong ba lô mình ra, đưa cho Chu Tân Nguyệt, "Tân Nguyệt, đây là kẹo bơ xốp mình làm cho cậu, là vị chocolate cậu thích nhất."
Nếu là Chu Tân Nguyệt trước đây, nhất định sẽ vui vẻ hớn hở nhận lấy, thậm chí nhắm ngay mặt Tạ Đào hôn một cái.
Nhưng Chu Tân Nguyệt giờ phút này nhìn thấy Tạ Đào đưa cho cô hộp kẹo bơ xốp, lại quá bình tĩnh.
"Đào Đào, mình không muốn ăn mấy thứ này nữa."
Cô không đưa tay ra nhận.
Cánh tay Tạ Đào cầm hộp kẹo cứng đờ, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt quá mức tái nhợt của Chu Tân Nguyệt, sau đó mới hỏi: "Tân Nguyệt, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?"
Tạ Đào ngồi xuống ở mép giường cô, để hộp kẹo qua một bên, duỗi tay đỡ bả vai Chu Tân Nguyệt, "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Có lẽ là thấy rõ đôi mắt hạnh của Tạ Đào toát ra lo lắng và nôn nóng, Chu Tân Nguyệt nhìn cô như hơi xuất thần.
Nước mắt cô tới mà không hề báo trước, từng giọt rơi xuống nhỏ vào mu bàn tay Tạ Đào.
Tựa hồ như trong giây phút này, có vô số lời đọng dưới đáy lòng cô muốn nói với Tạ Đào trước mắt, nhưng cô chỉ mấp máy môi, rốt cuộc lại chẳng nói gì.
Cô đã sớm mất đi ý nghĩ muốn nói hết ra.
"Đào Đào, cậu đi đi, mình mệt rồi."
Cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng lấy bàn tay Tạ Đào đang đỡ bả vai mình ra, nằm xuống kéo chăn che khuất người, lại lần nữa nghiêng người đưa lưng về phía Tạ Đào.
Trong khoảnh khắc này, Tạ Đào nhận ra giữa cô và Chu Tân Nguyệt trước mắt dường như cách một khoảng cách khó có thể vượt qua.
"Tân Nguyệt, mình sẽ lại đến thăm cậu."
Tạ Đào đứng lên, khi xoay người muốn đi, cô nghĩ nghĩ rồi đặt hộp kẹo bơ kia lại đầu giường.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Chu Tân Nguyệt nằm trên giường quay đầu lại nhìn chằm chằm hộp kẹo bơ xốp ở đầu giường được một lúc.
Cặp mắt kia tích tụ nước mắt.
Sau đó, cô lại ngồi dậy cầm lấy hộp kẹo bơ xốp, mở ra.
Hương chocolate ngọt ngào gần trong gang tấc. Chu Tân Nguyệt duỗi tay cầm một viên kẹo bơ xốp, thử bỏ vào miệng.
Ngay sau đó, cô gục vào đầu giường không ngừng nôn mửa. Sau đó bị sặc đến ho khan không ngừng nghỉ, nước mắt cũng chảy xuống từ hốc mắt. Cô xoay người rúc thành một cục ở trên giường, sau đó dùng chăn bọc cả người mình.
Cô run rẩy cả người, khóc đến tuyệt vọng.
——
Tạ Đào ra khỏi bệnh viện, lúc đi trên đường một mình, trong đầu cô đều là những lời Nghiêm Tích Bình nói với cô sau khi cô vừa ra phòng bệnh.
Chu Tân Nguyệt bị bệnh.
Là bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Mà bởi vì bệnh trầm cảm sinh ra các loại cảm xúc tự ghét bỏ bản thân, cô ấy lại đồng thời mắc bệnh kén ăn.
"Đào Đào, mình đã, không muốn ăn mấy thứ này nữa."
Tạ Đào bỗng nhiên nhớ tới những lời Chu Tân Nguyệt nói. Cô đứng bên trong lối đi bộ kẻ đi qua người đi lại, khi ngẩng đầu bị ánh nắng ở chân trời đâm vào mắt.
Cô chuyển trường tới Nam Thị khi học tiểu học lớp 4.
Lúc ấy, Tạ Đào trở nên cực kỳ hướng nội bởi vì Tô Linh Hoa tâm trạng không ổn định.
Có một khoảng thời gian, cô từng là đối tượng để học sinh khác ức hiếp.
Trẻ con giỡn ác ý có khi không vì lý do gì cả. Có lẽ bọn họ chỉ cảm thấy vui, cũng có thể là bọn họ cảm thấy cô không có ba nên không giống với bọn họ.
Tạ Đào thường thường bị ức hiếp trong trường học, về nhà còn phải chịu đựng đủ loại trách móc nặng nề của mẹ trong việc học tập.
Đến một ngày kia, Chu Tân Nguyệt vì đánh nhau với con trai mà bị bắt chuyển trường tới, trở thành bạn cùng bàn của cô.
Kể từ ngày đó, Tạ Đào không còn bị bất cứ kẻ nào ức hiếp nữa.
Bởi vì ai cũng biết, cô có một người bạn biết đánh nhau.
Bởi vì Chu Tân Nguyệt, Tạ Đào lúc ấy rốt cuộc nhìn thấy một chút ánh sáng trong cuộc sống.
Cũng nhờ cô ấy, Tạ Đào bắt đầu trở nên hướng ngoại một chút, không trầm mặc kiệm lời, không hề một thân một mình như trước nữa.
Là Chu Tân Nguyệt giúp cô đi ra khỏi cảnh cô độc, làm cô có dũng khí sống tiếp.
Đời này, cô ấy là người bạn quý trọng nhất của cô.
Tạ Đào không có cách nào tưởng tượng Chu Tân Nguyệt từng bảo vệ cô, làm cô khỏi bị ức hiếp lại trở thành đối tượng bị bạo lực học đường.
"Trước đây Tân Nguyệt nói muốn chuyển trường, nhưng dì và ba nó cũng chẳng để bụng chuyện này, ai ngờ thì ra nó chịu khổ như vậy?"
Khi Nghiêm Tích Bình nhắc tới chuyện này, không nhịn được, chảy nước mắt.
Bởi vì thường xuyên bị bạo lực bởi lời nói lẫn hành vi, hơn một tháng trước, Chu Tân Nguyệt, trong trạng thái tinh thần hốt hoảng, đã rơi từ lầu hai xuống đất, té gãy chân.
Sau đó bệnh viện lại khám ra cô mắc phải bệnh trầm cảm mức độ nghiêm trọng.
Thậm chí là bệnh kén ăn.
Ngay lúc đó Nghiêm Tích Bình giống như bị sấm sét đánh trúng, bà hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hơn một tháng, Chu Tân Nguyệt thử tự sát hai lần.
May mắn là Nghiêm Tích Bình phát hiện kịp thời, nếu không thì Chu Tân Nguyệt đã sớm không còn trên đời rồi.
Nghiêm Tích Bình nói, bởi vì không tra được trên camera trường học bất cứ chứng cứ gì liên quan đến việc Chu Tân Nguyệt bị ức hiếp, nên đến giờ cũng chưa có cách nào giải quyết chuyện này.
Rốt cuộc Chu Tân Nguyệt bị bạo hành từ khi nào chứ? Tạ Đào nghĩ không ra.
Ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, Tạ Đào ngơ ngác nhìn xe buýt dừng ở ven đường, đến khi nó chạy đi, cô vẫn đỏ hốc mắt ngồi đó.
Cảm xúc tức giận đan xen chua xót cuồn cuộn trong lòng, cô dần dần siết chặt đốt ngón tay, nắm chặt thành quyền.
Trong đầu cô đều là khuôn mặt tái nhợt của Chu Tân Nguyệt, và cả cặp mắt u ám kia.
Những người đó tra tấn người bạn tốt nhất của cô thành bộ dạng này mà vẫn thoải mái sống, không hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì, cũng không trả bất cứ cái giá nào cả.
Nhưng bọn họ bắt buộc phải trả giá.
Khi sắc trời dần dần tối xuống, Tạ Đào tìm một cái khách sạn nhỏ lại tiện nghi ở lại.
Khi tìm kiếm quần áo trong cặp, cô lại ngoài ý muốn phát hiện một xấp tiền mặt.
Có hơn một ngàn tệ.
Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là Phúc Diệu Lan bỏ vào balo cho cô.
Hốc mắt hơi nóng lên, Tạ Đào cầm cọc tiền kia ngồi trên giường một lúc, cuối cùng, cô lấy di động gọi điện thoại.
"Dì Phúc."
Sau khi điện thoại thông suốt, Tạ Đào đầu tiên kêu một tiếng.
"Đào Đào à, hiện tại con đang ở đâu?" Giọng nói của Phúc Diệu Lan rất vui vẻ.
"Con đang ở khách sạn." Tạ Đào trả lời đúng sự thật.
Phúc Diệu Lan vừa nghe thì vội nói, "Có phải con tìm một cái khách sạn tiện nghi loại nhỏ không? Đào Đào à, con đừng không nỡ tiêu tiền, một mình con ở bên ngoài cần cẩn thận một chút!"
"Con biết..."
Nghe giọng nói của Phúc Diệu Lan, Tạ Đào cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của bà.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt cứ như vậy rớt xuống.
"Dì Phúc..." Yết hầu của cô lên xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Có phải dì trộm bỏ tiền vào balo con không?"
"Ai da Đào Đào, đang yên lành sao lại khóc rồi? Dì Phúc lo con một mình ở bên ngoài thôi. Mang nhiều tiền trên người một chút cũng tốt mà." Phúc Diệu Lan nói ở bên kia điện thoại.
"Sao dì còn giấu trong quần áo của con..." Tạ Đào lau nước mắt, cô hít hít cái mũi.
Phúc Diệu Lan cười một cái, bà cố ý chọc cô, "Bỗng nhiên phát hiện một xấp tiền, vui mừng không?"
Tạ Đào mím chặt môi, nước mắt lại rơi xuống, cô siết chặt đốt ngón tay nắm chặt di động.
"Đào Đào, con cũng có gánh nặng khác, hơn một ngàn tệ đó là con nên có, là dì Phúc phát tiền thưởng cho con, con cầm đi."
Dường như Phúc Diệu Lan đoán trúng ý nghĩ của cô, bà thấy cô không nói lời nào thì nói thêm một câu nữa.
"Dì Phúc,"
Tạ Đào giật giật môi, cô nghẹn ngào nói, "Có lẽ con... Tạm thời sẽ không trở lại."
Đây là quyết định cô đã cân nhắc kỹ khi cô ngồi ở trạm xe vào buổi chiều.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc. Sau một lúc, Tạ Đào lại nghe Phúc Diệu Lan cười một cái, "Đào Đào, con mới mười bảy tuổi, là tuổi nên học hành, con nghĩ thông suốt là được."
"Con sẽ trở về thăm dì..." Tạ Đào nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Đào lau nước mắt trên mặt, cô nghiêng đầu nhìn bóng đêm bị ánh đèn màu thắp sáng ngoài cửa sổ.
Nơi này là Nam Thị.
Là nơi Tạ Đào ghét nhất trong cuộc đời này.
Nếu có thể, cô vĩnh viễn không muốn trở lại nơi này.
Nhưng lúc này, cô cần ở lại.
Di động bỗng nhiên rung lên, Tạ Đào lấy lại tinh thần, cô mở khóa rồi click mở WeChat.
Vậy mà là số WeChat không tên kia.
"Cậu là ai"
Chỉ có ba chữ này, vẫn một hàng thẳng đứng.
Tạ Đào cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói nên lời.
Cô click mở khung thoại, nhắn lại một câu:
"Còn cậu là ai?"
Cô cũng không biết trong giây phút cô bấm gửi, tin nhắn WeChat của cô chuyển thành một lá thư bị niêm phong rồi xuất hiện trên án thư ở một thời không khác.
Vệ Uẩn không hề cảm thấy bất ngờ khi tận mắt nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt mà cái Đồng Bội kia tràn ra dần dần ngưng tụ thành một lá thư.
Chỉ là sâu trong đôi mắt hổ phách kia luôn có vài phần bóng tối lưu chuyển.
Trên lá thư vẫn là năm chữ "Vệ Uẩn đích thân mở".
Hắn duỗi tay mở lá thư rồi rút tờ giấy viết thư màu vàng bên trong ra.
Bên trên chỉ có bốn chữ, còn mang theo một ký hiệu kỳ lạ, vẫn là trình tự nằm ngang từ trái sang phải.
Vệ Uẩn lại một lần nữa vò bức thư trong tay thành một đống. Hắn rũ mắt nhìn chiếc Đồng Bội có vẻ bình thường, chẳng có gì kỳ lạ trên án thư, ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt đen như mực.
Cái Đồng Bội này rõ ràng có liên quan đến quầng sáng thần bí và những thứ nhìn có vẻ như ảo giác kia.
Mà kẻ thần bí ẩn nấp phía sau cái Đồng Bội này, có lẽ chính là mấu chốt để cởi bỏ bí ẩn.
Vệ Uẩn cũng không thích loại cảm giác ngoài tầm khống chế này.
Hắn cần phải điều tra rõ thân phận của kẻ thần bí.
Nếu cần, hắn nhất định sẽ hoàn toàn trừ tận gốc tất cả những thứ đứng đằng sau cái Đồng Bội này.
Cũng bao gồm... kẻ viết thư thần bí này.
"Vệ Kính."
Mặt mày hơi lạnh đi, ngón tay gõ trên mặt bàn, Vệ Uẩn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa.
"Đại nhân."
Nam tử mặc đồ màu đen luôn canh giữ ngoài cửa lập tức đi vào, hắn cung kính khom lưng hành lễ với Vệ Uẩn.
"Con trai của Thiệu An Hà, hiện đang ở đâu?"
Vệ Uẩn tay cầm cái Đồng Bội kia, nâng tầm mắt nhìn Vệ Kính, thần sắc nhàn nhạt không gợn sóng.
Cô gái béo luôn bảo vệ cô, trong trí nhớ, là một người hoạt bát cởi mở biết bao. Nhưng lúc này đứng bên ngoài phòng bệnh, Tạ Đào xuyên qua cửa kính thấy cô ấy nằm nghiêng trên giường. Đối diện với bóng lưng kia, cô bỗng nhiên nhận ra dường như mọi thứ không giống với trước kia nữa.
"Con đến rồi cũng tốt, có thể nói chuyện nhiều hơn với nó."
Nghiêm Tích Bình đứng bên cạnh Tạ Đào, bà nhẹ nhàng thở dài, "Nó không chịu nói thêm một câu nào với dì và ba nó."
Bà biết, đối với Tân Nguyệt, Tạ Đào là người bạn tốt nhất.
Tạ Đào gật đầu, sau đó cô vặn chốt cửa đi vào.
Cô gái nằm trên giường nghe rõ tiếng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại. Cô nằm nghiêng người, đôi mắt kia như đang nhìn ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt cô lại nhạt nhẽo trống rỗng, u ám vô thần.
"Tân Nguyệt."
Đến khi Tạ Đào đứng yên ở mép giường cô ấy, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Có lẽ vì quen thuộc với giọng nói, cô gái trên giường gần như có phản ứng ngay khi Tạ Đào vừa lên tiếng.
Lông mi cô run run.
Cặp mắt kia dường như rốt cuộc cũng có một chút cảm xúc.
Tạ Đào đợi một lúc mới thấy cô gái nằm trên giường chậm rãi xoay qua nhìn cô.
Chu Tân Nguyệt trước mắt sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt. Đôi mắt thường xuyên mang theo ý cười kia, giờ phút này như mất đi tất cả ánh sáng, một mảnh ảm đạm.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào có rất nhiều điều muốn hỏi cô, nhưng đều nói không nên lời.
Nhìn đùi phải của Chu Tân Nguyệt bó thạch cao, cô đứng đó, hốc mắt bỗng nhiên có chút cay.
"Đào Đào..."
Chu Tân Nguyệt nhìn chằm chằm Tạ Đào được một lúc mới giật giật đôi môi khô nứt kêu tên cô.
"Sao cậu tới đây?" Chu Tân Nguyệt ngồi dậy, nhếch khóe miệng, giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Cô ấy thậm chí còn cong khóe miệng vờ như thoải mái hỏi, "Không phải cậu nói, cậu vĩnh viễn không về Nam Thị nữa sao?"
"mình gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không nhắn lại, điện thoại cũng không nghe máy. Mình nghĩ nên đến thăm cậu..." Tạ Đào mấp máy môi, nhẹ nhàng nói.
"Mình mất điện thoại rồi, xin lỗi, để cậu lo lắng rồi." Chu Tân Nguyệt rũ mắt nói.
Lời này nói xong, phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh.
Tạ Đào đứng chỗ đó được một lúc lâu mới móc một cái hộp trong ba lô mình ra, đưa cho Chu Tân Nguyệt, "Tân Nguyệt, đây là kẹo bơ xốp mình làm cho cậu, là vị chocolate cậu thích nhất."
Nếu là Chu Tân Nguyệt trước đây, nhất định sẽ vui vẻ hớn hở nhận lấy, thậm chí nhắm ngay mặt Tạ Đào hôn một cái.
Nhưng Chu Tân Nguyệt giờ phút này nhìn thấy Tạ Đào đưa cho cô hộp kẹo bơ xốp, lại quá bình tĩnh.
"Đào Đào, mình không muốn ăn mấy thứ này nữa."
Cô không đưa tay ra nhận.
Cánh tay Tạ Đào cầm hộp kẹo cứng đờ, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt quá mức tái nhợt của Chu Tân Nguyệt, sau đó mới hỏi: "Tân Nguyệt, có phải cậu có chuyện gì giấu mình không?"
Tạ Đào ngồi xuống ở mép giường cô, để hộp kẹo qua một bên, duỗi tay đỡ bả vai Chu Tân Nguyệt, "Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"
Có lẽ là thấy rõ đôi mắt hạnh của Tạ Đào toát ra lo lắng và nôn nóng, Chu Tân Nguyệt nhìn cô như hơi xuất thần.
Nước mắt cô tới mà không hề báo trước, từng giọt rơi xuống nhỏ vào mu bàn tay Tạ Đào.
Tựa hồ như trong giây phút này, có vô số lời đọng dưới đáy lòng cô muốn nói với Tạ Đào trước mắt, nhưng cô chỉ mấp máy môi, rốt cuộc lại chẳng nói gì.
Cô đã sớm mất đi ý nghĩ muốn nói hết ra.
"Đào Đào, cậu đi đi, mình mệt rồi."
Cuối cùng, cô ấy nhẹ nhàng lấy bàn tay Tạ Đào đang đỡ bả vai mình ra, nằm xuống kéo chăn che khuất người, lại lần nữa nghiêng người đưa lưng về phía Tạ Đào.
Trong khoảnh khắc này, Tạ Đào nhận ra giữa cô và Chu Tân Nguyệt trước mắt dường như cách một khoảng cách khó có thể vượt qua.
"Tân Nguyệt, mình sẽ lại đến thăm cậu."
Tạ Đào đứng lên, khi xoay người muốn đi, cô nghĩ nghĩ rồi đặt hộp kẹo bơ kia lại đầu giường.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Chu Tân Nguyệt nằm trên giường quay đầu lại nhìn chằm chằm hộp kẹo bơ xốp ở đầu giường được một lúc.
Cặp mắt kia tích tụ nước mắt.
Sau đó, cô lại ngồi dậy cầm lấy hộp kẹo bơ xốp, mở ra.
Hương chocolate ngọt ngào gần trong gang tấc. Chu Tân Nguyệt duỗi tay cầm một viên kẹo bơ xốp, thử bỏ vào miệng.
Ngay sau đó, cô gục vào đầu giường không ngừng nôn mửa. Sau đó bị sặc đến ho khan không ngừng nghỉ, nước mắt cũng chảy xuống từ hốc mắt. Cô xoay người rúc thành một cục ở trên giường, sau đó dùng chăn bọc cả người mình.
Cô run rẩy cả người, khóc đến tuyệt vọng.
——
Tạ Đào ra khỏi bệnh viện, lúc đi trên đường một mình, trong đầu cô đều là những lời Nghiêm Tích Bình nói với cô sau khi cô vừa ra phòng bệnh.
Chu Tân Nguyệt bị bệnh.
Là bệnh trầm cảm rất nghiêm trọng.
Mà bởi vì bệnh trầm cảm sinh ra các loại cảm xúc tự ghét bỏ bản thân, cô ấy lại đồng thời mắc bệnh kén ăn.
"Đào Đào, mình đã, không muốn ăn mấy thứ này nữa."
Tạ Đào bỗng nhiên nhớ tới những lời Chu Tân Nguyệt nói. Cô đứng bên trong lối đi bộ kẻ đi qua người đi lại, khi ngẩng đầu bị ánh nắng ở chân trời đâm vào mắt.
Cô chuyển trường tới Nam Thị khi học tiểu học lớp 4.
Lúc ấy, Tạ Đào trở nên cực kỳ hướng nội bởi vì Tô Linh Hoa tâm trạng không ổn định.
Có một khoảng thời gian, cô từng là đối tượng để học sinh khác ức hiếp.
Trẻ con giỡn ác ý có khi không vì lý do gì cả. Có lẽ bọn họ chỉ cảm thấy vui, cũng có thể là bọn họ cảm thấy cô không có ba nên không giống với bọn họ.
Tạ Đào thường thường bị ức hiếp trong trường học, về nhà còn phải chịu đựng đủ loại trách móc nặng nề của mẹ trong việc học tập.
Đến một ngày kia, Chu Tân Nguyệt vì đánh nhau với con trai mà bị bắt chuyển trường tới, trở thành bạn cùng bàn của cô.
Kể từ ngày đó, Tạ Đào không còn bị bất cứ kẻ nào ức hiếp nữa.
Bởi vì ai cũng biết, cô có một người bạn biết đánh nhau.
Bởi vì Chu Tân Nguyệt, Tạ Đào lúc ấy rốt cuộc nhìn thấy một chút ánh sáng trong cuộc sống.
Cũng nhờ cô ấy, Tạ Đào bắt đầu trở nên hướng ngoại một chút, không trầm mặc kiệm lời, không hề một thân một mình như trước nữa.
Là Chu Tân Nguyệt giúp cô đi ra khỏi cảnh cô độc, làm cô có dũng khí sống tiếp.
Đời này, cô ấy là người bạn quý trọng nhất của cô.
Tạ Đào không có cách nào tưởng tượng Chu Tân Nguyệt từng bảo vệ cô, làm cô khỏi bị ức hiếp lại trở thành đối tượng bị bạo lực học đường.
"Trước đây Tân Nguyệt nói muốn chuyển trường, nhưng dì và ba nó cũng chẳng để bụng chuyện này, ai ngờ thì ra nó chịu khổ như vậy?"
Khi Nghiêm Tích Bình nhắc tới chuyện này, không nhịn được, chảy nước mắt.
Bởi vì thường xuyên bị bạo lực bởi lời nói lẫn hành vi, hơn một tháng trước, Chu Tân Nguyệt, trong trạng thái tinh thần hốt hoảng, đã rơi từ lầu hai xuống đất, té gãy chân.
Sau đó bệnh viện lại khám ra cô mắc phải bệnh trầm cảm mức độ nghiêm trọng.
Thậm chí là bệnh kén ăn.
Ngay lúc đó Nghiêm Tích Bình giống như bị sấm sét đánh trúng, bà hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Hơn một tháng, Chu Tân Nguyệt thử tự sát hai lần.
May mắn là Nghiêm Tích Bình phát hiện kịp thời, nếu không thì Chu Tân Nguyệt đã sớm không còn trên đời rồi.
Nghiêm Tích Bình nói, bởi vì không tra được trên camera trường học bất cứ chứng cứ gì liên quan đến việc Chu Tân Nguyệt bị ức hiếp, nên đến giờ cũng chưa có cách nào giải quyết chuyện này.
Rốt cuộc Chu Tân Nguyệt bị bạo hành từ khi nào chứ? Tạ Đào nghĩ không ra.
Ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, Tạ Đào ngơ ngác nhìn xe buýt dừng ở ven đường, đến khi nó chạy đi, cô vẫn đỏ hốc mắt ngồi đó.
Cảm xúc tức giận đan xen chua xót cuồn cuộn trong lòng, cô dần dần siết chặt đốt ngón tay, nắm chặt thành quyền.
Trong đầu cô đều là khuôn mặt tái nhợt của Chu Tân Nguyệt, và cả cặp mắt u ám kia.
Những người đó tra tấn người bạn tốt nhất của cô thành bộ dạng này mà vẫn thoải mái sống, không hề chịu bất cứ ảnh hưởng gì, cũng không trả bất cứ cái giá nào cả.
Nhưng bọn họ bắt buộc phải trả giá.
Khi sắc trời dần dần tối xuống, Tạ Đào tìm một cái khách sạn nhỏ lại tiện nghi ở lại.
Khi tìm kiếm quần áo trong cặp, cô lại ngoài ý muốn phát hiện một xấp tiền mặt.
Có hơn một ngàn tệ.
Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là Phúc Diệu Lan bỏ vào balo cho cô.
Hốc mắt hơi nóng lên, Tạ Đào cầm cọc tiền kia ngồi trên giường một lúc, cuối cùng, cô lấy di động gọi điện thoại.
"Dì Phúc."
Sau khi điện thoại thông suốt, Tạ Đào đầu tiên kêu một tiếng.
"Đào Đào à, hiện tại con đang ở đâu?" Giọng nói của Phúc Diệu Lan rất vui vẻ.
"Con đang ở khách sạn." Tạ Đào trả lời đúng sự thật.
Phúc Diệu Lan vừa nghe thì vội nói, "Có phải con tìm một cái khách sạn tiện nghi loại nhỏ không? Đào Đào à, con đừng không nỡ tiêu tiền, một mình con ở bên ngoài cần cẩn thận một chút!"
"Con biết..."
Nghe giọng nói của Phúc Diệu Lan, Tạ Đào cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của bà.
Hốc mắt nóng lên, nước mắt cứ như vậy rớt xuống.
"Dì Phúc..." Yết hầu của cô lên xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào, "Có phải dì trộm bỏ tiền vào balo con không?"
"Ai da Đào Đào, đang yên lành sao lại khóc rồi? Dì Phúc lo con một mình ở bên ngoài thôi. Mang nhiều tiền trên người một chút cũng tốt mà." Phúc Diệu Lan nói ở bên kia điện thoại.
"Sao dì còn giấu trong quần áo của con..." Tạ Đào lau nước mắt, cô hít hít cái mũi.
Phúc Diệu Lan cười một cái, bà cố ý chọc cô, "Bỗng nhiên phát hiện một xấp tiền, vui mừng không?"
Tạ Đào mím chặt môi, nước mắt lại rơi xuống, cô siết chặt đốt ngón tay nắm chặt di động.
"Đào Đào, con cũng có gánh nặng khác, hơn một ngàn tệ đó là con nên có, là dì Phúc phát tiền thưởng cho con, con cầm đi."
Dường như Phúc Diệu Lan đoán trúng ý nghĩ của cô, bà thấy cô không nói lời nào thì nói thêm một câu nữa.
"Dì Phúc,"
Tạ Đào giật giật môi, cô nghẹn ngào nói, "Có lẽ con... Tạm thời sẽ không trở lại."
Đây là quyết định cô đã cân nhắc kỹ khi cô ngồi ở trạm xe vào buổi chiều.
Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc một lúc. Sau một lúc, Tạ Đào lại nghe Phúc Diệu Lan cười một cái, "Đào Đào, con mới mười bảy tuổi, là tuổi nên học hành, con nghĩ thông suốt là được."
"Con sẽ trở về thăm dì..." Tạ Đào nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Đào lau nước mắt trên mặt, cô nghiêng đầu nhìn bóng đêm bị ánh đèn màu thắp sáng ngoài cửa sổ.
Nơi này là Nam Thị.
Là nơi Tạ Đào ghét nhất trong cuộc đời này.
Nếu có thể, cô vĩnh viễn không muốn trở lại nơi này.
Nhưng lúc này, cô cần ở lại.
Di động bỗng nhiên rung lên, Tạ Đào lấy lại tinh thần, cô mở khóa rồi click mở WeChat.
Vậy mà là số WeChat không tên kia.
"Cậu là ai"
Chỉ có ba chữ này, vẫn một hàng thẳng đứng.
Tạ Đào cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng lại không thể nói nên lời.
Cô click mở khung thoại, nhắn lại một câu:
"Còn cậu là ai?"
Cô cũng không biết trong giây phút cô bấm gửi, tin nhắn WeChat của cô chuyển thành một lá thư bị niêm phong rồi xuất hiện trên án thư ở một thời không khác.
Vệ Uẩn không hề cảm thấy bất ngờ khi tận mắt nhìn thấy ánh sáng vàng nhạt mà cái Đồng Bội kia tràn ra dần dần ngưng tụ thành một lá thư.
Chỉ là sâu trong đôi mắt hổ phách kia luôn có vài phần bóng tối lưu chuyển.
Trên lá thư vẫn là năm chữ "Vệ Uẩn đích thân mở".
Hắn duỗi tay mở lá thư rồi rút tờ giấy viết thư màu vàng bên trong ra.
Bên trên chỉ có bốn chữ, còn mang theo một ký hiệu kỳ lạ, vẫn là trình tự nằm ngang từ trái sang phải.
Vệ Uẩn lại một lần nữa vò bức thư trong tay thành một đống. Hắn rũ mắt nhìn chiếc Đồng Bội có vẻ bình thường, chẳng có gì kỳ lạ trên án thư, ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt đen như mực.
Cái Đồng Bội này rõ ràng có liên quan đến quầng sáng thần bí và những thứ nhìn có vẻ như ảo giác kia.
Mà kẻ thần bí ẩn nấp phía sau cái Đồng Bội này, có lẽ chính là mấu chốt để cởi bỏ bí ẩn.
Vệ Uẩn cũng không thích loại cảm giác ngoài tầm khống chế này.
Hắn cần phải điều tra rõ thân phận của kẻ thần bí.
Nếu cần, hắn nhất định sẽ hoàn toàn trừ tận gốc tất cả những thứ đứng đằng sau cái Đồng Bội này.
Cũng bao gồm... kẻ viết thư thần bí này.
"Vệ Kính."
Mặt mày hơi lạnh đi, ngón tay gõ trên mặt bàn, Vệ Uẩn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ngoài cửa.
"Đại nhân."
Nam tử mặc đồ màu đen luôn canh giữ ngoài cửa lập tức đi vào, hắn cung kính khom lưng hành lễ với Vệ Uẩn.
"Con trai của Thiệu An Hà, hiện đang ở đâu?"
Vệ Uẩn tay cầm cái Đồng Bội kia, nâng tầm mắt nhìn Vệ Kính, thần sắc nhàn nhạt không gợn sóng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương