Bạn Trai Không Gặp Mặt
Chương 92: Phiên ngoại ba
Triệu Thư Vi đăng cơ làm nữ đế đã có sáu năm.
Quốc sự bận rộn, rất nhiều việc quấn thân, ngay cả thời gian để nàng ngủ một giấc ngon cũng không có.
Đến khi phủ Quốc sư truyền đến tin tức quốc sư Vệ Uẩn sinh nhi tử.
Sáu năm trôi qua cũng đủ làm Nữ đế hoàn toàn buông bỏ đoạn tình ý mông lung bắt đầu từ năm mười bốn tuổi. Hiện giờ đối với vị quốc sư này, nàng có kính trọng, có thưởng thức, nhưng đã không còn phần khát khao thời niên thiếu.
Vệ Uẩn đặt tên cho nhi tử hắn là Vệ Chiêu.
Tiệc đầy tháng, Triệu Thư Vi cũng đi phủ Quốc sư.
Hoặc là vì thân phận nghĩa muội Triệu Thư Vi cho Tạ Đào đã làm các nàng gần gũi hơn.
Bởi vì nàng phát hiện vị thê tử Tạ Đào mà quốc sư Vệ Uẩn nhận định không giống với rất nhiều nữ tử khuê các trong Sính Đô.
Tạ Đào thỉnh thoảng sẽ nói những từ ngữ mới lạ, còn ngẫu nhiên tặng nàng kẹo bơ xốp nàng chưa bao giờ ăn hoặc những thứ khác.
Triệu Thư Vi cũng không quan tâm ăn uống, nhưng không thể không thừa nhận rằng kẹo bơ xốp của Tạ Đào làm người khác rất khó lòng không lưu luyến tư vị này.
Ngày này, Tiểu Vệ Chiêu bị Vệ bá dẫn đến hậu viện thăm Lộ Hạm, Vệ Thập Nhất bọn họ cũng nhanh như chớp đi theo, ánh mắt ai nấy đều theo sát Tiểu Vệ Chiêu.
Đây chính là cốt nhục thân sinh của quốc sư đại nhân, là người bạn nhỏ duy nhất trong phủ Quốc sư.
Mọi người đều rất thích đứa bé.
Tạ Đào ngồi trước bàn đá trong đình hóng gió, nhịn không được thở dài.
Nàng cảm thấy bản thân thất sủng.
Mà Triệu Thư Vi thấy dáng vẻ nàng như thế thì cong khóe môi, "Cớ gì thở dài?"
Tạ Đào héo úa dựa vào bàn, lắc đầu.
"Bệ hạ, chương 12 sách mới của bệ hạ còn chưa viết à?" Nàng lại nhịn không được thúc giục Triệu Thư Vi.
Triệu Thư Vi có lẽ là Nữ đế đầu tiên bị thúc giục cập nhật tiểu thuyết.
Mắt thấy Tạ Đào hỏi chuyện không nên hỏi, nàng rũ mắt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen còn đẹp hơn những cái cây nở vào mùa hạ cạnh tường, nhấp một ngụm nước trà đặt trước mặt, nói, "Gần đây bận rộn quốc sự, đúng là không có tâm tư gì."
"À..."
Tạ Đào cũng chỉ hỏi một câu, nàng nào dám thật sự thúc giục đương kim bệ hạ cập nhật chương mới.
Nàng cười gượng, "Quốc sự quan trọng, quốc sự quan trọng."
Sau khi trở thành hoàng đế, Triệu Thư Vi không còn ra tác phẩm mới nữa, dù cho nhiều độc giả phố phường khao khát nàng ra tác phẩm mới nhưng nàng cũng không viết tiếp nữa.
Đứng ở chỗ tối cao trên thế gian, nàng nhất định phải từ bỏ một ít thứ.
Tâm cảnh không giống nhau, đồ vật dưới ngòi bút cũng không giống nhau.
Nhưng làm hoàng đế, Triệu Thư Vi rất rõ bất luận nàng viết được hay không thì trên đời này cũng không ai dám nói nàng sai.
Vỏn vẹn sáu năm làm hoàng đế, nàng đã nhìn quen đủ loại nịnh bợ.
Đây lại có ý nghĩa gì?
Triệu Thư Vi đơn giản đóng bút không viết nữa.
Nhưng có khi rảnh rỗi nàng sẽ nhịn không được viết vài nét.
Tác phẩm mới cứ thế đứt quãng viết ra, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Tạ Đào xem qua.
Hai người đang nói chuyện, Vệ Uẩn đã đi tới từ cửa tròn bên kia.
Ánh mặt trời dừng ở áo gấm đỏ thắm trên người hắn, tản ra ánh sáng óng ánh. Hắn đội kim quan, dây cột tóc đỏ thắm đong đưa theo mái tóc dài đen nhánh của hắn, miếng ngọc phức tạp tinh xảo được khảm bên trên thỉnh thoảng phát ra âm thanh trong trẻo.
Dây đai đeo bên hông càng tôn lên vòng eo hắn, càng làm hắn vai rộng eo thon, dáng người thon dài.
"Thần Vệ Uẩn, tham kiến bệ hạ."
Vệ Uẩn đến gần thì gật đầu với Triệu Thư Vi.
"Quốc sư hành nghi thức xã giao này làm gì? Mau ngồi đi." Triệu Thư Vi mỉm cười.
Vệ Uẩn nhếch khóe môi, ánh mắt dừng ở Tạ Đào, giọng nói lãnh đạm không nhịn được nhu hòa hơn, "Chiêu Nhi đâu rồi?"
"Vệ bá bọn họ đã dẫn ra nó ra sau thăm Lộ Hạm rồi..." Tạ Đào cắn một ngụm điểm tâm, đáp lại một câu.
Vệ Uẩn nghe vậy gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh Tạ Đào.
Lúc đó hồ sen trong trẻo cạnh đình hóng gió có nhiều hoa sen nở rộ, ngẫu nhiên còn có cá bơi bắn bọt nước, lộ ra một cái đuôi nhỏ.
Gió ngày hè có thể lay động cánh hoa rơi lả tả, nhưng trước sau thiếu vài phần lạnh lẽo.
Vệ Uẩn phủi một cánh hoa rơi trên tóc Tạ Đào, gương mặt trắng nõn vẫn chẳng có biểu cảm dư thừa gì, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh, khó tránh khỏi có thêm vài phần nhu sắc lưu luyến.
"Đang tức giận Chiêu Nhi?"
Giọng nói hắn có thêm ý cười.
"Mới không có."
Tạ Đào bĩu môi, thoáng nhìn Triệu Thư Vi ngồi đối diện, nói, "Muội đang trò chuyện với bệ hạ mà."
Vệ Uẩn sờ đầu nàng, sau đó quay đầu gọi một tiếng, "Vệ Kính."
Vệ Kính nhanh chóng bưng một cái túi giấy chạy đến, đầu tiên quy củ hành đại lễ với Triệu Thư Vi, nói một tiếng "Tham kiến bệ hạ", sau khi Triệu Thư Vi ra lệnh cho hắn đứng dậy, hắn mới dâng túi giấy lên.
Phu nhân, đây là vịt nướng mới ra lò đại nhân mua riêng cho phu nhân trên đường về, rất thơm!" Vệ Kính đưa đồ vật trong tay cho Tạ Đào, sau đó nói.
Lúc này Tạ Đào ngửi thấy mùi thơm, gấp gáp mở túi lại nhìn Triệu Thư Vi ngồi đối diện, "Bệ hạ ăn không?"
Triệu Thư Vi mỉm cười lắc đầu.
Nàng đã sớm lĩnh ngộ trình độ tham ăn của Tạ Đào.
Tạ Đào gật đầu, nghiêng đầu cười rạng rỡ với Vệ Uẩn, "Cảm ơn tướng công!"
Lúc nàng vui vẻ sẽ gọi hắn như vậy.
Vệ Uẩn cũng rất thích nghe nàng gọi hắn như vậy, tuy biểu cảm chưa động, nhưng lông mày khẽ nâng, có thêm vẻ sung sướng.
Hiện tại Tạ Đào đã là nhân viên chính thức của cục quản lý thời không, nàng không cần dựa vào phấn vàng nữa, cho nên số phấn vàng Mạnh Lê Xuân giao cho nàng đều bị nàng đưa cho Thịnh Nguyệt Kỳ.
Vị thiếu chủ của đội quân kỵ binh sao có thể thật sự hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ của một thế giới khác như lời hắn đã nói chứ?
Bởi vì hắn, Tạ Đào mới có thể thật sự đi tới Đại Chu gặp Vệ Uẩn.
Tạ Đào rất cảm kích.
Cho nên nàng không hề giữ lại mấy túi phấn vàng Mạnh Lê Xuân tìm từ kho hàng ra, tất cả đều đưa cho Thịnh Nguyệt Kỳ.
Mà Đồng Bội cuối cùng cũng bị Vệ Uẩn trả lại cho Mạnh Lê Xuân.
Đó chung quy là đồ vật nàng ấy từng quý trọng.
Lúc Tạ Đào gặm chân vịt, miệng đầy dầu mỡ, Vệ Kính thật cẩn thận di chuyển ra ngoài đình hóng gió, trộm sờ ngực lấy một túi giấy dai ra đưa cho Thiệu Lê Âm đang đứng, túi giấy đã được giấu trong lòng hắn một lúc nhưng cũng không hề sứt mẻ gì.
"Đây là... Mua cho ngươi." Vệ Kính nói xong thì đỏ mặt.
Thiệu Lê Âm nhìn túi giấy trước mắt, lại nâng tầm mắt nhìn Vệ Kính, thấy khuôn mặt màu lúa mạch của hắn rõ ràng hồng hồng, không biết vì sao mặt nàng cũng nóng nóng.
Sau một lúc, Thiệu Lê Âm nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu, "Cảm ơn."
Vệ Kính thấy Thiệu Lê Âm nhận lấy lại nói "Cảm ơn", hắn nhịn không được cười ngốc nghếch hai tiếng.
Rất giống một tên ngốc.
Giờ phút này, Triệu Thư Vi ngồi ở chỗ đó, trước mắt là quốc sư Vệ Uẩn từ trước đến nay thanh lãnh như sương đang ôn nhu nhìn thê tử bên cạnh. Hắn còn dùng khăn gấm cẩn thận lau dầu mỡ dính ở khóe miệng nàng.
Dường như thế gian này, chỉ có một mình Tạ Đào đáng để hắn ôn nhu ẩn tình như thế.
Cho dù là nhi tử hắn - Vệ Chiêu, cũng không có đãi ngộ như vậy.
Tuy rằng đáy lòng Vệ Uẩn cũng đặc biệt yêu thương Vệ Chiêu, nhưng đối với nhi tử của chính mình, hắn càng thiên hướng là một vị nghiêm phụ. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự dung túng vô hạn và ôn nhu của hắn dành cho thê tử hắn.
Bất luận là Vệ Uẩn và Tạ Đào trước mắt hoặc là Thiệu Lê Âm và Vệ Kính đứng dưới bậc thang ngoài đình hóng gió, bọn họ đều làm Triệu Thư Vi cảm thấy bản thân không nên xuất hiện ở chỗ này vào giờ phút này.
Một mình lâu rồi, nàng đúng là không thể nhìn thấy hết đôi tình nhân này đến đôi tình nhân khác được.
Nhưng nếu hỏi nàng lựa chọn bước lên nơi cao nhất lạnh nhất trên thế gian này, nàng có hối hận không?
Triệu Thư Vi chỉ biết đáp chưa bao giờ có hối hận.
Trên đường hồi cung, Triệu Thư Vi im lặng dựa vào đệm mềm trong xe ngựa, nhắm hai mắt.
Triệu Thư Vi đã hai mươi hai.
Gần đây trong triều đình luôn có thần tử ngỏ ý hy vọng nàng sớm ngày nghênh đón một vị hoàng phu tiến cung, dâng nhật trình con nối dõi lên cho nàng xem.
Tuy thân là nam nhi tiến cung làm hoàng phu của Nữ đế thì ít nhiều gì cũng có chút tổn hại mặt mũi, nhưng rất nhiều thế gia công tử vẫn giành nát đầu muốn tiến cung trở thành hoàng phu của Nữ đế.
Một là vì dung sắc của Nữ đế diễm tuyệt thiên hạ, hai là vì quyền lực có thể có được sau khi trở thành hoàng phu.
Trên đời này, phần lớn nam tử đều giống như Triệu Thư Vi, đặt dã tâm quyền lực trong lòng.
Mục đích của bọn họ chưa bao giờ đơn thuần.
Cho nên Triệu Thư Vi không để mắt kẻ nào cả.
Nàng đã sớm thân trong vũng bùn, cuộc đời này không giải thoát được, cho nên nàng nghĩ phu quân sau này của nàng không nên là người như nàng.
Trở lại Tiềm Long Điện, Triệu Thư Vi phát hiện bản thảo đặt trong tráp trên án thư đã bị kẻ khác động vào.
Nàng nhíu mày, "Khi Sương."
Nữ quan Khi Sương vội vàng cúi người đi lên, "Bệ hạ."
"Là ai động vào đồ trẫm?" Triệu Thư Vi không thích người khác động vào đồ nàng, đặc biệt là bản thảo.
Khi Sương cũng trở về cùng lúc với Triệu Thư Vi, lúc này nghe xong vội vàng lui ra ngoài điện gọi nhóm cung nữ thái giám xung quanh đến chất vấn từng người.
Cuối cùng không hỏi được gì cả.
"Thôi vậy, ngươi lui xuống đi." Triệu Thư Vi xoa ấn đường, nói với Khi Sương.
"Vâng."
Khi Sương vội vàng lui ra ngoài.
Triệu Thư Vi ngồi xuống long ỷ, rũ mắt sửa sang bản thảo bỏ vào tráp, bỗng nhiên phát hiện có một tờ bị mất.
Cửa điện mở một nửa có gió lạnh thổi vào, nàng nâng tầm mắt nhìn thấy hai tờ giấy nhẹ nhàng dừng trước án thư.
Đêm qua nàng rất buồn ngủ, mà đó là chương mới nhất nàng viết lúc mơ màng trước khi ngủ, rốt cuộc chỉ viết hai ba trăm chữ, mơ hồ đến mức nàng cũng sắp quên mất bản thân đã viết gì đêm qua.
Triệu Thư Vi cầm lấy hai tờ giấy, chuẩn bị đọc thử bản thân đã viết gì, lại nhìn thấy trên đó có người dùng bút đỏ khoanh những chữ nàng viết sai chính tả, mấy chữ đó là mấy chữ nàng viết sai trong lúc buồn ngủ, bên cạnh còn có chữ viết sửa lại.
???
To gan!
Kẻ nào dám bắt lỗi trẫm??
Triệu Thư Vi sửng sốt, ánh mắt nàng ngừng ở chỗ trống dưới cùng, chỉ nhìn thấy mấy câu trên đó:
"Chờ bệ hạ cập nhật chương mới rất lâu rồi đó, cuối cùng chỉ viết chút ít này thôi?"
"Mấy trăm chữ này còn viết lúc bệ hạ ngủ gà ngủ gật tối qua, không tính, viết lại đi."
???
Rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế?!
Cung nhân hầu hạ trong Tiềm Long Điện không ai có lá gan như vậy, rốt cuộc kẻ này là ai?
Triệu Thư Vi chợt đứng lên, xung quanh chợt có thêm uy lực của đế vương.
Chẳng lẽ trong điện của nàng có thích khách lẻn vào?
Nhưng thích khách nhà ai sẽ sửa bản thảo cho nàng?
Triệu Thư Vi lần đầu tiên trong cuộc đời gặp chuyện lạ lùng như vậy, nhất thời sửng sốt đứng đó.
Quốc sự bận rộn, rất nhiều việc quấn thân, ngay cả thời gian để nàng ngủ một giấc ngon cũng không có.
Đến khi phủ Quốc sư truyền đến tin tức quốc sư Vệ Uẩn sinh nhi tử.
Sáu năm trôi qua cũng đủ làm Nữ đế hoàn toàn buông bỏ đoạn tình ý mông lung bắt đầu từ năm mười bốn tuổi. Hiện giờ đối với vị quốc sư này, nàng có kính trọng, có thưởng thức, nhưng đã không còn phần khát khao thời niên thiếu.
Vệ Uẩn đặt tên cho nhi tử hắn là Vệ Chiêu.
Tiệc đầy tháng, Triệu Thư Vi cũng đi phủ Quốc sư.
Hoặc là vì thân phận nghĩa muội Triệu Thư Vi cho Tạ Đào đã làm các nàng gần gũi hơn.
Bởi vì nàng phát hiện vị thê tử Tạ Đào mà quốc sư Vệ Uẩn nhận định không giống với rất nhiều nữ tử khuê các trong Sính Đô.
Tạ Đào thỉnh thoảng sẽ nói những từ ngữ mới lạ, còn ngẫu nhiên tặng nàng kẹo bơ xốp nàng chưa bao giờ ăn hoặc những thứ khác.
Triệu Thư Vi cũng không quan tâm ăn uống, nhưng không thể không thừa nhận rằng kẹo bơ xốp của Tạ Đào làm người khác rất khó lòng không lưu luyến tư vị này.
Ngày này, Tiểu Vệ Chiêu bị Vệ bá dẫn đến hậu viện thăm Lộ Hạm, Vệ Thập Nhất bọn họ cũng nhanh như chớp đi theo, ánh mắt ai nấy đều theo sát Tiểu Vệ Chiêu.
Đây chính là cốt nhục thân sinh của quốc sư đại nhân, là người bạn nhỏ duy nhất trong phủ Quốc sư.
Mọi người đều rất thích đứa bé.
Tạ Đào ngồi trước bàn đá trong đình hóng gió, nhịn không được thở dài.
Nàng cảm thấy bản thân thất sủng.
Mà Triệu Thư Vi thấy dáng vẻ nàng như thế thì cong khóe môi, "Cớ gì thở dài?"
Tạ Đào héo úa dựa vào bàn, lắc đầu.
"Bệ hạ, chương 12 sách mới của bệ hạ còn chưa viết à?" Nàng lại nhịn không được thúc giục Triệu Thư Vi.
Triệu Thư Vi có lẽ là Nữ đế đầu tiên bị thúc giục cập nhật tiểu thuyết.
Mắt thấy Tạ Đào hỏi chuyện không nên hỏi, nàng rũ mắt, khuôn mặt xinh đẹp như hoa sen còn đẹp hơn những cái cây nở vào mùa hạ cạnh tường, nhấp một ngụm nước trà đặt trước mặt, nói, "Gần đây bận rộn quốc sự, đúng là không có tâm tư gì."
"À..."
Tạ Đào cũng chỉ hỏi một câu, nàng nào dám thật sự thúc giục đương kim bệ hạ cập nhật chương mới.
Nàng cười gượng, "Quốc sự quan trọng, quốc sự quan trọng."
Sau khi trở thành hoàng đế, Triệu Thư Vi không còn ra tác phẩm mới nữa, dù cho nhiều độc giả phố phường khao khát nàng ra tác phẩm mới nhưng nàng cũng không viết tiếp nữa.
Đứng ở chỗ tối cao trên thế gian, nàng nhất định phải từ bỏ một ít thứ.
Tâm cảnh không giống nhau, đồ vật dưới ngòi bút cũng không giống nhau.
Nhưng làm hoàng đế, Triệu Thư Vi rất rõ bất luận nàng viết được hay không thì trên đời này cũng không ai dám nói nàng sai.
Vỏn vẹn sáu năm làm hoàng đế, nàng đã nhìn quen đủ loại nịnh bợ.
Đây lại có ý nghĩa gì?
Triệu Thư Vi đơn giản đóng bút không viết nữa.
Nhưng có khi rảnh rỗi nàng sẽ nhịn không được viết vài nét.
Tác phẩm mới cứ thế đứt quãng viết ra, cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình Tạ Đào xem qua.
Hai người đang nói chuyện, Vệ Uẩn đã đi tới từ cửa tròn bên kia.
Ánh mặt trời dừng ở áo gấm đỏ thắm trên người hắn, tản ra ánh sáng óng ánh. Hắn đội kim quan, dây cột tóc đỏ thắm đong đưa theo mái tóc dài đen nhánh của hắn, miếng ngọc phức tạp tinh xảo được khảm bên trên thỉnh thoảng phát ra âm thanh trong trẻo.
Dây đai đeo bên hông càng tôn lên vòng eo hắn, càng làm hắn vai rộng eo thon, dáng người thon dài.
"Thần Vệ Uẩn, tham kiến bệ hạ."
Vệ Uẩn đến gần thì gật đầu với Triệu Thư Vi.
"Quốc sư hành nghi thức xã giao này làm gì? Mau ngồi đi." Triệu Thư Vi mỉm cười.
Vệ Uẩn nhếch khóe môi, ánh mắt dừng ở Tạ Đào, giọng nói lãnh đạm không nhịn được nhu hòa hơn, "Chiêu Nhi đâu rồi?"
"Vệ bá bọn họ đã dẫn ra nó ra sau thăm Lộ Hạm rồi..." Tạ Đào cắn một ngụm điểm tâm, đáp lại một câu.
Vệ Uẩn nghe vậy gật đầu, sau đó ngồi bên cạnh Tạ Đào.
Lúc đó hồ sen trong trẻo cạnh đình hóng gió có nhiều hoa sen nở rộ, ngẫu nhiên còn có cá bơi bắn bọt nước, lộ ra một cái đuôi nhỏ.
Gió ngày hè có thể lay động cánh hoa rơi lả tả, nhưng trước sau thiếu vài phần lạnh lẽo.
Vệ Uẩn phủi một cánh hoa rơi trên tóc Tạ Đào, gương mặt trắng nõn vẫn chẳng có biểu cảm dư thừa gì, đôi mắt màu hổ phách chăm chú nhìn Tạ Đào ngồi bên cạnh, khó tránh khỏi có thêm vài phần nhu sắc lưu luyến.
"Đang tức giận Chiêu Nhi?"
Giọng nói hắn có thêm ý cười.
"Mới không có."
Tạ Đào bĩu môi, thoáng nhìn Triệu Thư Vi ngồi đối diện, nói, "Muội đang trò chuyện với bệ hạ mà."
Vệ Uẩn sờ đầu nàng, sau đó quay đầu gọi một tiếng, "Vệ Kính."
Vệ Kính nhanh chóng bưng một cái túi giấy chạy đến, đầu tiên quy củ hành đại lễ với Triệu Thư Vi, nói một tiếng "Tham kiến bệ hạ", sau khi Triệu Thư Vi ra lệnh cho hắn đứng dậy, hắn mới dâng túi giấy lên.
Phu nhân, đây là vịt nướng mới ra lò đại nhân mua riêng cho phu nhân trên đường về, rất thơm!" Vệ Kính đưa đồ vật trong tay cho Tạ Đào, sau đó nói.
Lúc này Tạ Đào ngửi thấy mùi thơm, gấp gáp mở túi lại nhìn Triệu Thư Vi ngồi đối diện, "Bệ hạ ăn không?"
Triệu Thư Vi mỉm cười lắc đầu.
Nàng đã sớm lĩnh ngộ trình độ tham ăn của Tạ Đào.
Tạ Đào gật đầu, nghiêng đầu cười rạng rỡ với Vệ Uẩn, "Cảm ơn tướng công!"
Lúc nàng vui vẻ sẽ gọi hắn như vậy.
Vệ Uẩn cũng rất thích nghe nàng gọi hắn như vậy, tuy biểu cảm chưa động, nhưng lông mày khẽ nâng, có thêm vẻ sung sướng.
Hiện tại Tạ Đào đã là nhân viên chính thức của cục quản lý thời không, nàng không cần dựa vào phấn vàng nữa, cho nên số phấn vàng Mạnh Lê Xuân giao cho nàng đều bị nàng đưa cho Thịnh Nguyệt Kỳ.
Vị thiếu chủ của đội quân kỵ binh sao có thể thật sự hoàn toàn vứt bỏ mọi thứ của một thế giới khác như lời hắn đã nói chứ?
Bởi vì hắn, Tạ Đào mới có thể thật sự đi tới Đại Chu gặp Vệ Uẩn.
Tạ Đào rất cảm kích.
Cho nên nàng không hề giữ lại mấy túi phấn vàng Mạnh Lê Xuân tìm từ kho hàng ra, tất cả đều đưa cho Thịnh Nguyệt Kỳ.
Mà Đồng Bội cuối cùng cũng bị Vệ Uẩn trả lại cho Mạnh Lê Xuân.
Đó chung quy là đồ vật nàng ấy từng quý trọng.
Lúc Tạ Đào gặm chân vịt, miệng đầy dầu mỡ, Vệ Kính thật cẩn thận di chuyển ra ngoài đình hóng gió, trộm sờ ngực lấy một túi giấy dai ra đưa cho Thiệu Lê Âm đang đứng, túi giấy đã được giấu trong lòng hắn một lúc nhưng cũng không hề sứt mẻ gì.
"Đây là... Mua cho ngươi." Vệ Kính nói xong thì đỏ mặt.
Thiệu Lê Âm nhìn túi giấy trước mắt, lại nâng tầm mắt nhìn Vệ Kính, thấy khuôn mặt màu lúa mạch của hắn rõ ràng hồng hồng, không biết vì sao mặt nàng cũng nóng nóng.
Sau một lúc, Thiệu Lê Âm nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu, "Cảm ơn."
Vệ Kính thấy Thiệu Lê Âm nhận lấy lại nói "Cảm ơn", hắn nhịn không được cười ngốc nghếch hai tiếng.
Rất giống một tên ngốc.
Giờ phút này, Triệu Thư Vi ngồi ở chỗ đó, trước mắt là quốc sư Vệ Uẩn từ trước đến nay thanh lãnh như sương đang ôn nhu nhìn thê tử bên cạnh. Hắn còn dùng khăn gấm cẩn thận lau dầu mỡ dính ở khóe miệng nàng.
Dường như thế gian này, chỉ có một mình Tạ Đào đáng để hắn ôn nhu ẩn tình như thế.
Cho dù là nhi tử hắn - Vệ Chiêu, cũng không có đãi ngộ như vậy.
Tuy rằng đáy lòng Vệ Uẩn cũng đặc biệt yêu thương Vệ Chiêu, nhưng đối với nhi tử của chính mình, hắn càng thiên hướng là một vị nghiêm phụ. Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự dung túng vô hạn và ôn nhu của hắn dành cho thê tử hắn.
Bất luận là Vệ Uẩn và Tạ Đào trước mắt hoặc là Thiệu Lê Âm và Vệ Kính đứng dưới bậc thang ngoài đình hóng gió, bọn họ đều làm Triệu Thư Vi cảm thấy bản thân không nên xuất hiện ở chỗ này vào giờ phút này.
Một mình lâu rồi, nàng đúng là không thể nhìn thấy hết đôi tình nhân này đến đôi tình nhân khác được.
Nhưng nếu hỏi nàng lựa chọn bước lên nơi cao nhất lạnh nhất trên thế gian này, nàng có hối hận không?
Triệu Thư Vi chỉ biết đáp chưa bao giờ có hối hận.
Trên đường hồi cung, Triệu Thư Vi im lặng dựa vào đệm mềm trong xe ngựa, nhắm hai mắt.
Triệu Thư Vi đã hai mươi hai.
Gần đây trong triều đình luôn có thần tử ngỏ ý hy vọng nàng sớm ngày nghênh đón một vị hoàng phu tiến cung, dâng nhật trình con nối dõi lên cho nàng xem.
Tuy thân là nam nhi tiến cung làm hoàng phu của Nữ đế thì ít nhiều gì cũng có chút tổn hại mặt mũi, nhưng rất nhiều thế gia công tử vẫn giành nát đầu muốn tiến cung trở thành hoàng phu của Nữ đế.
Một là vì dung sắc của Nữ đế diễm tuyệt thiên hạ, hai là vì quyền lực có thể có được sau khi trở thành hoàng phu.
Trên đời này, phần lớn nam tử đều giống như Triệu Thư Vi, đặt dã tâm quyền lực trong lòng.
Mục đích của bọn họ chưa bao giờ đơn thuần.
Cho nên Triệu Thư Vi không để mắt kẻ nào cả.
Nàng đã sớm thân trong vũng bùn, cuộc đời này không giải thoát được, cho nên nàng nghĩ phu quân sau này của nàng không nên là người như nàng.
Trở lại Tiềm Long Điện, Triệu Thư Vi phát hiện bản thảo đặt trong tráp trên án thư đã bị kẻ khác động vào.
Nàng nhíu mày, "Khi Sương."
Nữ quan Khi Sương vội vàng cúi người đi lên, "Bệ hạ."
"Là ai động vào đồ trẫm?" Triệu Thư Vi không thích người khác động vào đồ nàng, đặc biệt là bản thảo.
Khi Sương cũng trở về cùng lúc với Triệu Thư Vi, lúc này nghe xong vội vàng lui ra ngoài điện gọi nhóm cung nữ thái giám xung quanh đến chất vấn từng người.
Cuối cùng không hỏi được gì cả.
"Thôi vậy, ngươi lui xuống đi." Triệu Thư Vi xoa ấn đường, nói với Khi Sương.
"Vâng."
Khi Sương vội vàng lui ra ngoài.
Triệu Thư Vi ngồi xuống long ỷ, rũ mắt sửa sang bản thảo bỏ vào tráp, bỗng nhiên phát hiện có một tờ bị mất.
Cửa điện mở một nửa có gió lạnh thổi vào, nàng nâng tầm mắt nhìn thấy hai tờ giấy nhẹ nhàng dừng trước án thư.
Đêm qua nàng rất buồn ngủ, mà đó là chương mới nhất nàng viết lúc mơ màng trước khi ngủ, rốt cuộc chỉ viết hai ba trăm chữ, mơ hồ đến mức nàng cũng sắp quên mất bản thân đã viết gì đêm qua.
Triệu Thư Vi cầm lấy hai tờ giấy, chuẩn bị đọc thử bản thân đã viết gì, lại nhìn thấy trên đó có người dùng bút đỏ khoanh những chữ nàng viết sai chính tả, mấy chữ đó là mấy chữ nàng viết sai trong lúc buồn ngủ, bên cạnh còn có chữ viết sửa lại.
???
To gan!
Kẻ nào dám bắt lỗi trẫm??
Triệu Thư Vi sửng sốt, ánh mắt nàng ngừng ở chỗ trống dưới cùng, chỉ nhìn thấy mấy câu trên đó:
"Chờ bệ hạ cập nhật chương mới rất lâu rồi đó, cuối cùng chỉ viết chút ít này thôi?"
"Mấy trăm chữ này còn viết lúc bệ hạ ngủ gà ngủ gật tối qua, không tính, viết lại đi."
???
Rốt cuộc là kẻ nào to gan như thế?!
Cung nhân hầu hạ trong Tiềm Long Điện không ai có lá gan như vậy, rốt cuộc kẻ này là ai?
Triệu Thư Vi chợt đứng lên, xung quanh chợt có thêm uy lực của đế vương.
Chẳng lẽ trong điện của nàng có thích khách lẻn vào?
Nhưng thích khách nhà ai sẽ sửa bản thảo cho nàng?
Triệu Thư Vi lần đầu tiên trong cuộc đời gặp chuyện lạ lùng như vậy, nhất thời sửng sốt đứng đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương