Bạn Trai Mít Ướt Của Tôi
Chương 4
Tên truyện: Bạn trai mít ướt của tôiTác giả: Dịch Tu LaEdit: Sặc FructosePhần 4: Phòng khách được dọn dẹp rất gọn gàng, ngoài trừ chiếc tủ TV với mười mấy cái đĩa CD để tứ tung ngang dọc, trông rất lộn xộn. "Xin lỗi, đêm qua tôi xem CD, hồi lớp 9 Lộ Nam mua về một máy quay phim second-hand, từ lúc đó anh ấy rất thích quay phim. Sau đó bọn tôi lưu video anh ấy quay vào đĩa CD, có để ở nhà tôi, cũng có để ở nhà anh ấy, cũng không cố tình dọn dẹp lại, sau này chia tay rồi đống đĩa CD đó cũng phân cách hai nơi. Mấy năm qua vào buổi tối mỗi ngày tôi đều xem một đến hai đĩa, những đĩa phim ở nhà tôi không biết bị tôi xem bao nhiêu lần rồi. Mấy ngày trước lục thấy mấy cái đĩa CD này bên nhà anh ấy, đến giờ còn chưa xem xong... Ừm, dù sao cũng không có gì làm, xem chúng không?" Anh Lê không ý kiến gì, chỉ ngồi xuống. Lăng Xuyên tìm theo ngày thấy có một đĩa CD cậu chưa từng xem, bỏ đĩa CD vào đầu đĩa. Không bao lâu sau Lăng Xuyên xuất hiện trên màn hình, lúc đó cậu chỉ có mười mấy tuổi, gương mặt và dáng người còn rất ngây ngô. Một cái bánh kem rất nhỏ rất nhỏ chen vào màn ảnh, hiển nhiên là do bàn tay của người quay phim bưng lấy, trên bánh kem chỉ cắm một ngọn nến, ánh lửa phía trên theo di chuyển của người quay phim mà lắc lư. "Tiểu Xuyên, sinh nhật 16 tuổi vui vẻ!" Lời thuyết minh của Lộ Nam vang lên, bánh kem đoạt tầm nhìn được đặt lên bàn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay phía sau ánh lửa thoạt nhìn có hơi khẩn trương. "Nói nhỏ thôi, hôm nay ông ta ở nhà." Lăng Xuyên mười sáu tuổi suy dinh dưỡng trầm trọng, tay chân lộ ra bên ngoài gầy như que củi, lúc nhắc đến người kia càng lo lắng hãi hùng, rất giống một con thỏ hay nai con sống trong hoàn cảnh nguy hiểm bao vây tứ phía. Lộ Nam tìm một chỗ cao để đặt camera lên. Như vậy hai người đều có thể xuất hiện trong khung hình. "Nào, ước đi." Lộ Nam làm mẫu chắp tay lại. Lăng Xuyên cũng chắp tay theo, không giống như người khác lúc ước nguyện phải suy nghĩ rất lâu, mà chỉ ba giây sau đã mở to mắt, trong không gian nhỏ hẹp này, hành động mỗi người đều rất vội vã, cho người ta một loại ảo giác vui sướng vụt qua. "Ước xong rồi sao?" "Ừm." "Ước gì thế?" "Nói ra sẽ không linh." Lộ Nam cười cậu: "Mỗi năm cậu chỉ có mỗi cái nguyện vọng đó, dù cho cậu không nói ra tớ vẫn biết cậu ước gì." "Vậy cậu còn hỏi." Lăng Xuyên trách móc anh. "Mau thổi nến đi." Lăng Xuyên hít sâu một hơi, không khí còn chưa rời được lá phổi, thì có người thô bạo đạp tung cánh cửa lung lay sắp đổ, một trận gió thổi đến, dập tắt ngọn lửa, còn thổi tung những trang giấy trên bàn học, loạt soạt rơi đầy đất. Lăng Xuyên nhìn thấy người này như thấy quỷ, môi run run, lắp bắp hô một tiếng "Ba". "Tao biết ngay hôm nay bọn mày lén lút làm gì đó, bánh kem từ đâu ra, có phải mày trộm tiền trong nhà không?" "Không có!" Lăng Xuyên vừa mới nói một câu đã nghẹn lại, Lộ Nam đứng lên, khi đó chiều cao của anh đã xấp xỉ đối phương, nhưng nhìn sao vẫn chỉ là một đứa nhóc. "Chú, hôm nay là sinh nhật Tiểu Xuyên, bánh kem là cháu mua cho cậu ấy." "Sinh nhật?" Người đàn ông dĩ nhiên xem thường thằng nhóc con trước mặt: "Tao đẻ nó ra mà tao không biết sinh nhật nó sao? Sinh nhật thì sao? Sinh nhật thì không biết hiếu kính cha mẹ? Không có tao nó lấy sinh nhật đâu ra?" Người đàn ông không nói đạo lý đưa tay muốn lấy, Lăng Xuyên bày ra vẻ mặt không đồng ý, lập tức ăn một đạp. "Sao, ông đây đẻ mày ra ăn cái bánh kem của mày cũng không được à? Con gái mẹ mày lại chết đi đâu rồi, trong nhà không có cái đéo gì, ông đây đói bụng một ngày, mày còn có mặt mũi ở đây ăn mảnh?" Lăng Xuyên oan ức nhỏ giọng nói: "Đó là Lộ Nam mua cho con." "Mày còn dám cãi?" Lúc này ông ta dứt khoát đá Lăng Xuyên ra ngoài, phòng vốn dĩ đã hẹp, Lăng Xuyên đụng vào tường, màn ảnh theo đó cũng lung lay. Người đàn ông còn chưa hả dạ đạp thêm mấy cái, Lộ Nam liều mạng cản phía trước, đồ vật trong phòng từng cái lộp bộp rơi xuống, cuối cùng cạch một tiếng, camera cũng rớt trên mặt đất, tuy nhiên không bị rớt hư, vẫn chuyên nghiệp mà làm việc. Hình ảnh xoay 90 độ, không thấy người, chỉ có những câu đối thoại lộn xộn: "Chú ơi! Chú lấy bánh kem đi đi, đừng đánh Tiểu Xuyên!" "Chuyện nhà tao đến lượt mày xen vào sao? Tránh ra, đừng tưởng rằng tao không dám đánh mày!" "Đừng đánh con, con sai rồi, đừng đánh nữa." "Thật phí công nuôi dưỡng mày mười mấy năm, còn không bằng nuôi chó." Người đàn ông trút giận xong rồi hùng hổ bỏ đi, chỉ để lại Lăng Xuyên khóc nức nở và Lộ Nam nhỏ giọng an ủi. "Đừng khóc, Tiểu Xuyên, đừng khóc nữa." An ủi cả buổi, đột nhiên anh nhớ đến chuyện cái camera: "Ôi, camera!" Một người bước nhanh xuất hiện ở màn ảnh, cầm lấy camera rơi dưới đất kiểm tra một phen, nhẹ nhàng thở ra: "May quá, không có hư." Anh cầm camera nhắm ngay Lăng Xuyên: "Nào, đừng khóc, nhìn đây này, khóc sẽ không ăn ảnh đâu." Lăng Xuyên còn ở đó khóc không ngừng: "Bánh kem..." Màn ảnh chuyển tới mặt đất, bánh kem rơi hết xuống đất, đã mất đi hình dáng ban đầu. "Không ăn được rồi," Giọng Lộ Nam hơi tiếc nuối, "A, khoan đã." Anh thả camera xuống, đi qua đó, tỉ mỉ gỡ trái dâu tây phía trên xuống, phía trên còn dính bơ trắng như tuyết. "Tiểu Xuyên, dâu tây không có hư, dâu tây còn ăn được." Anh vui vẻ đút dâu tay vào miệng Lăng Xuyên, đối phương ngậm lấy, tinh tế nhấm nháp. "Ngon không?" Lăng Xuyên rưng rưng nước mắt gật đầu. "Đừng khóc." Lộ Nam phát hiện đầu ngón tay mình còn dính bơ, tự mình liếm đi, sau đó tìm môi Lăng Xuyên dán qua. Hai đứa nhóc tuổi dậy thì, làm loại chuyện này hồi hộp đến tim đập thình thịch, đôi mắt và miệng đều đóng chặt, chỉ là vẫn không nhúc nhích tiếp xúc vài giây rồi mới tách ra. "Chia sự can đảm của tớ cho cậu." Cuối cùng Lăng Xuyên cũng nín khóc mỉm cười. Hình ảnh dừng ở khuôn mặt Lăng Xuyên với đôi mắt đỏ hồng và nụ cười tươi tắn, Anh Lê xem xong chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khổ sở không tiêu tan, đưa mắt nhìn Lăng Xuyên, cảm xúc của cậu vẫn bình tĩnh như cũ. Video ngưng hẳn, phòng cũng yên tĩnh lại, Lăng Xuyên nghiêng tai lắng nghe một lát, hỏi Anh Lê: "Cậu có nghe được âm thanh gì không?" "Hình như là có," Anh Lê xác nhận lần nữa, "Là từ phòng ngủ truyền đến." Hai người chạy vào phòng kế bên, người nằm trên giường không thay đổi tư thế, nhưng mà lại nức nở không ngừng, nước mắt tràn đầy trên mặt. "Chuyện gì thế này?" Lăng Xuyên đến gần xem xét, phát hiện áo gối đều bị nước mắt thấm ướt. Vẻ mặt Anh Lê nghiêm túc lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng khó hiểu. Lăng Xuyên dùng khăn lau nước mắt cho anh: "Đây là đang mơ thấy ác mộng đáng sợ đến thế nào chứ." Bọn họ lại canh một lát, tình huống của Lộ Nam dường như tốt hơn một chút, không rơi nước mắt nữa, hai người lại về phòng khách ngồi. "Uống gì không?" Lăng Xuyên lục lọi tủ lạnh. "Không cần." Cuối cùng Lăng Xuyên vẫn lấy ra hai lon, một lon soda cho Anh Lê, tự mình khui một lon bia ra. "Cậu bị thương, đừng uống đồ uống có cồn." "Vết thương nhỏ thôi, không sao đâu." Lăng Xuyên không để lời anh vào tai, "Tôi có thể nhờ anh một chuyện không?" "Chuyện gì?" "Anh là bác sĩ tâm lý, có thể cố vấn tâm lý cho tôi một lần không?" Anh Lê im lặng một lát, nhưng lại từ chối: "Không thể." "Tại sao?" Lăng Xuyên không hiểu. "Lấy đạo đức nghề nghiệp hiện tại của tôi, không có cách nào đối xử khách quan với cậu như một bệnh nhân bình thường." "Vẫn chưa hiểu lắm." "Muốn nghe lời nói thật?" "Muốn." Anh Lê cũng mở lon nước ra uống một ngụm mới nói: "Bởi vì tôi có địch ý với cậu, thành kiến sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của tôi, nếu cậu cần cố vấn tâm lý, tôi có thể giới thiệu đồng nghiệp của tôi cho cậu." Lăng Xuyên tiêu hóa những lời này đến nửa phút: "Lúc cấp ba tôi đâu có đắc tội với cậu?" "Không có." "Cấp hai cũng đâu có kết oán với cậu?" "Không có." "Tiểu học..." "Năm lớp sáu tôi từ tỉnh khác mới chuyển đến, khi đó chúng ta còn chưa quen biết." Anh Lê dứt khoát cắt ngang lời cậu. (Tiểu học bên TQ từ lớp 1 đến lớp 6.) "Được rồi, nếu thẳng đến lúc thi đại học chúng ta vẫn xem như là... bạn bè, nhỉ?" "Coi như là vậy, lúc ấy tôi với cậu, còn có Lộ Nam, quan hệ cũng không tệ." "Vậy sao nhiều năm không gặp, cậu lại sinh ra địch ý với tôi?" "Bởi vì ba năm trước tôi tư vấn tâm lý cho Lộ Nam, một bên thì bọn tôi là quan hệ bác sĩ – bệnh nhân, tôi dùng tư cách bác sĩ mà đối xử với cậu ấy. Nhưng về mặt khác, tôi cũng là bạn bè quen biết cậu ấy từ cấp hai đến giờ, lấy thân phận bạn bè, tôi không có cách nào xem nhẹ mỗi một nguyên nhân gây ra bệnh tình của cậu ấy, mà tất cả nguyên nhân đều từ cậu mà ra." Lăng Xuyên bị anh nói đến á khẩu không trả lời được. "Nếu là cậu, nhìn bạn chơi từ nhỏ đến lớn với mình vì một người mà trầm cảm ba năm, đau đớn mất ngủ, cậu sẽ sinh ra tâm lý bài xích với người đó không?" Lăng Xuyên thẳng thắn thừa nhận: "Sẽ." "Một bác sĩ ưu tú sẽ không để tình cảm cá nhân lẫn lộn vào công việc, đáng tiếc tôi vẫn chưa đủ ưu tú. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chuyên nghiệp hơn, nhưng bây giờ thì xin lỗi tôi tạm thời vẫn làm không được chuyện tách bạch hoàn toàn hai thân phận này." Lăng Xuyên cúi đầu: "Có thể hiểu được." Im lặng một lúc, cậu lại hỏi: "Vậy nếu chỉ lấy thân phận bạn học cũ để tán gẫu với cậu một chút thì sao? Không cần phải đưa ra lời khuyên chuyên môn gì cả." Lúc này Anh Lê mới đồng ý: "Có thể." "Nói từ đâu đây?" Lăng Xuyên nhìn trần nhà, "Lúc cậu xem đoạn video khi nãy, có cảm giác gì?" "Đồng cảm, chua xót, còn có phẫn nộ." "Đúng vậy, cậu là người ngoài còn nghĩ như vậy, thân là người trong cuộc tôi lại như chết lặng mà xem toàn bộ video, chuyện này khoa học sao?" Cậu hớp một ngụm bia: "Trước đó tôi đã có cảm giác, mấy ngày nay xem video tôi càng lúc càng rõ ràng, hình như tôi đã quên chuyện gì đó trong quá khứ, loại quên này không giống như mất trí nhớ. Khi tôi xem các video, rất rõ ràng mà biết đây là chuyện xảy ra với mình, cũng biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu không ai nhắc đến thì căn bản tôi sẽ không nhớ đến. Chính là chỉ nhìn mà thôi, cũng giống như xem chuyện của người khác, thậm chí còn thờ ơ hơn cả người đứng xem." "Tôi bị ép chia tay với người tôi yêu nhất, mẹ mình bị bệnh nan y, cha ruột không bằng súc sinh, tôi vốn tưởng rằng cuộc sống của tôi đã rất tuyệt vọng. Nhưng sự thật thì ba năm qua, mỗi ngày tôi sống đều rất bình tĩnh, không cảm thấy đau khổ, ngay cả khi mẹ tôi qua đời tôi cũng không có chút cảm giác nào đau đớn." Lăng Xuyên lại khui một lon bia, thân là bác sĩ Anh Lê nhìn không được nữa. "Đừng uống nữa." "Nói chuyện phiếm thôi, không phải tư vấn tâm lý mà, không cần phải nghe lời bác sĩ nhỉ?" Anh Lê nhíu mày. Lăng Xuyên tiếp tục uống, tiếp tục nói: "Có thể ở bên Lộ Nam lần nữa, mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ, hạnh phúc, vui đến nổi như một thằng ngốc, chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ, buồn bã hay sợ hãi. Lúc đối mặt với ba của tôi, tôi không hề sợ hãi, nhìn thấy anh ấy cho ông ta tiền tôi cũng không tức giận, kỳ quái nhất chính là," Lăng Xuyên liếm môi dưới: "Lúc tôi nhìn thấy Lộ Nam đánh người vì tôi, bị thương, thậm chí khi biết anh ấy bị bệnh tâm thần nhiều năm, vậy mà tôi cũng không có cảm giác gì hết." "Hàng xóm nói tôi lòng dạ sắt thép, mẹ tôi mất tôi không khóc, ba tôi chết tôi không có khả năng sẽ khóc cho ông ta rồi, bây giờ nhìn lại bản thân, tôi cũng hoài nghi mình, nếu Lộ Nam chết trước mặt tôi, tôi còn có thể rơi được một giọt nước mắt nào không." Cậu đặt tay lên ngực: "Trên đời này sẽ không có ai đối xử với tôi tốt hơn Lộ Nam, nhưng lúc biết anh ấy bị bệnh, nơi này không chút nào phập phồng lo sợ, cậu nói xem có phải tôi khốn nạn lắm không?" "Đúng vậy." "Có một loại bệnh nào gọi là thiếu hụt nhân cách, người bệnh không có cảm giác đau khổ, thiếu mất tình cảm không? Từ góc độ bạn bè mà nói, cậu có cảm thấy tôi bị bệnh này không?" "Tôi thấy vì cậu đã tách ra khỏi cậu ấy một thời gian dài, nên không còn cảm giác với cậu ấy mà thôi." "Không còn cảm giác ý là?" "Cậu không hề yêu cậu ấy." Lăng Xuyên sửng sốt. "Tình yêu đi song song với sự ghen ghét, tôi hỏi cậu, giả sử như tôi thích Lộ Nam, cậu có cảm giấy ghen không?" "Cậu thích Lộ Nam?" "Tôi chỉ giả sử thôi." Lăng Xuyên nghiêm túc nghĩ nghĩ về khả năng này, trong lòng vẫn không có chút gì dao động. Phản ứng của cậu đã là đáp án, Anh Lê nhìn đồng hồ, đứng lên. "Đã trễ rồi, tôi về trước đây, nếu Lộ Nam có tình huống gì khác thường thì gọi điện thoại cho tôi." "Ừ." Lăng Xuyên mơ mơ màng màng đứng lên, cậu còn đang hỗn độn với đáp án mà Anh Lê cho cậu, "Tôi đưa cậu xuống lầu." Gió đêm thổi qua cậu mới phát hiện mình đã uống hơi nhiều, tác dụng của men rượu cộng với di chứng phần đầu khiến thần trí của cậu có hơi mơ màng. "Đúng là như cậu nói, bị thương đừng uống nhiều bia như vậy." Lăng Xuyên nhếch môi, cười ngây ngô một tiếng: "Hì hì." "Anh đẹp trai này, mua đồ không?" Một cô gái trang điểm kỳ quái không biết từ đâu ra, tiếp thị món đồ trong tay cô với Anh Lê, đó là một cái chai xanh thẫm, phát ra ánh huỳnh quang trong đêm. "Không cần." Anh Lê lập tức từ chối, nhưng Lăng Xuyên thì bị hấp dẫn đi qua: "Cái chai thật quen mắt, phía trong đựng gì vậy?" "Đây là bình ước nguyện, chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng ước nguyện với nó, nguyện vọng sẽ được thực hiện." "Cậu đừng nghe cô ta nói bừa," Anh Lê vô tình vạch trần cô, "Đó chỉ là một cái chai bình thường thêm một ít chất lỏng chứa huỳnh quang thôi. Hơn nữa trên đời này làm sao có mấy thứ như bình ước nguyện, cầm đi lừa mấy thiếu nữ người ta còn chả tin." Lăng Xuyên cười đẩy anh: "Đừng nghe cậu ta, cậu ta là bác sĩ, tin khoa học không biết lãng mạn. Tôi thấy cái chai này đẹp lắm, bao nhiêu tiền? Bán cho tôi một cái." Cô gái cẩn thận nhìn cậu một lát: "Xin lỗi, không bán cho anh." Nụ cười của Lăng Xuyên còn chưa tan đi: "Tại sao?" "Vì anh là người đã mang khế ước." Lăng Xuyên căn bản nghe không hiểu, còn muốn hỏi lại, một cơn gió thổi qua, Lăng Xuyên run lập cập, tỉnh rượu hơn phân nửa. Lại nhìn người lúc nãy còn đứng trước mặt đã biết mất không thấy tăm hơi. "Cậu có thấy không?" Lăng Xuyên túm tay áo Anh Lê hỏi. Anh Lê không kiên nhẫn: "Thấy gì?" "Lúc nãy có một cô gái đứng đây." "Tất nhiên, cậu không phải đang mộng du." "Cô ta biến mất rồi!" "Cô ta đi về hướng bên kia kìa." Anh Lê chỉ về một hướng. Lăng Xuyên lập tức quay đầu, không nhìn thấy gì. "Đã sớm đi xa rồi. Cô ta khoác áo choàng đen, đi về hướng không có ánh đèn, quay người lại cậu làm sao nhìn thấy được. Loại kỹ xảo thầy bà này, cũng chỉ có thể lừa được mấy người như cậu thôi." "... À." "Nhanh lên nhà đi, Lộ Nam còn ở một mình đấy." Anh Lê thúc giục cậu. Lăng Xuyên nhớ đến Lộ Nam còn ở nhà một mình, vội tạm biệt anh. Không biết Anh Lê dùng loại thuốc an thần nào cho Lộ Nam mà khi cậu về đến nhà Lộ Nam vẫn chưa tỉnh. "Anh Lê nói em không yêu anh." Lăng Xuyên vuốt ve khuôn mặt anh: "Làm sao có thể?" Cậu dán sát vào Lộ Nam nằm xuống, cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, hầu như trong có trằn trọc gì đã ngủ mất. Cậu không biết khoảnh khắc khi cậu rơi vào giấc ngủ, một giọt nước mắt từ khóe mắt Lộ Nam lướt xuống, rơi vào hư vô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương