Không biết sau bao lâu đèn văn phòng mới lại được mở lên, Cố Tân Ngữ dây dưa cô làm một lần mới chịu thả người.
"Đủ rồi à?" Giọng nói Thẩm Tinh Hòa khàn khàn, nóng bỏng lúc cao trào rút đi, tay chân càng lạnh như băng, hai mắt cô trống rỗng vô thần, giọng điệu lạnh nhạt.
"Tinh Hòa, em đừng như vậy." Cố Tân Ngữ cực kỳ sợ hãi, gốc rễ đã mềm đi một nửa của anh chôn trong cơ thể cô, rõ ràng thân thể hai người dán sát không có lấy một khe hở, nhưng sao anh lại cảm thấy cô cách anh càng ngày càng xa.
Anh ôm chặt cô gái nhỏ đang không ngừng run rẩy dưới thân, hôn lên trán, mi mắt, gương mặt, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm mại của cô.
"Cố Tân Ngữ, chúng ta đã kết thúc." Giọng điệu Thẩm Tinh Hòa kiên quyết, nếu lúc trước cô còn có chút nhớ nhung anh thì hiện tại anh đã phá nát chút nhớ nhung cuối cùng đó của cô.
"Chuyện của Lâm Lâm anh có thể giải thích, mẹ cô ta nói mấy hôm trước có một người đàn ông đi tìm cô ta, trả lại cho cô ta một số tiền, chuyện này nhất định có kẻ giở trò phía sau, cố ý muốn chia rẽ chúng ta." Anh gấp gáp giải thích, muốn nhìn thấy một tia rung động trên mặt cô.
"Cho dù đứa bé trong bụng cô ấy là giả, nhưng đủ loại chuyện lúc trước giữa hai người là thật, ruồi bọ không bâu vào quả trứng lành được, chính anh để kẻ khác chui chỗ trống. Chẳng lẽ anh còn muốn đẩy hết sai lầm lên người người khác, là người khác kề dao lên cổ anh bắt anh lên giường với cô ta sao?" Thẩm Tinh Hòa cảm thấy bản thân chưa từng nói lời sắc bén như vậy, giết địch một ngàn bản thân lại tổn thất mất tám trăm, sao cô có thể tốt được chứ.
Thẩm Tinh Hòa lại tự cảm thấy bản thân chưa từng bình tĩnh đến thế này, cô đẩy người đàn ông trên người ra, mặt không cảm xúc nhặt từng món quần áo bị vứt tán loạn trên mặt đất lên mặc vào, mặc xong cũng không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.
Lần này Cố Tân Ngữ không ngăn cản cô, anh biết, lúc này cô đã thật sự tuyệt vọng, đến cả bóng dáng cũng lộ ra quyết tuyệt.
Thẩm Tinh Hòa trở về Tần gia, Tần Thăng chỉ dấu dâu tây trắng trợn mà thô bạo trên cổ cô thật sâu, sau đó không nói thêm gì, xoay người lên lầu. Lúc này mẹ cô dựa trên sô pha như một đứa trẻ, ngoan ngoãn xem TV, trong TV đang phát một bộ phim máu chó về đề tài luân lý gia đình. Thẩm Duyệt xem đến mê mẩn, cả tiếng mở cửa cũng không khiến bà quay đầu lại nhìn lấy một cái.
Mũi Thẩm Tinh Hòa chua xót, hai mắt cay xè đau đớn, gian nan nhả ra hai chữ: "Mẹ ơi." Hai tiếng này hàm chứa tất cả đau lòng và ấm ức, xưng hô vô cùng đơn giản lại hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Cô đi đến, tựa đầu lên vai Thẩm Duyệt, cánh tay thân mật kéo lấy tay bà, cùng bà xem TV.
Đại khái tư thế này duy trì được nửa giờ, đang lúc Thẩm Tinh Hòa mơ màng sắp thiếp đi bởi vì quá mệt mỏi, Thẩm Duyệt thong thả cứng đờ quay đầu lại, cười cười với Thẩm Tinh Hòa đang ngáp. Đây cũng không được coi là cười, bởi vì chỉ là khóe môi chậm rãi nhếch lên trong thoáng chốc, nhưng đối với Thẩm Tinh Hòa thì lại là niềm vui bất ngờ lớn lao.
Sau khi dỗ Thẩm Duyệt ngủ xong, Thẩm Tinh Hòa giúp bà vén góc chăn ổn thỏa, đi ra ngoài, cô thấy Tần Thăng đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, lẳng lặng nhìn cô.
Sau khi hai người đối diện thật lâu, Thẩm Tinh Hòa phá vỡ im lặng trước: "Tôi biết có liên quan đến ông." Cô không nói rõ, nhưng cô biết Tần Thăng hiểu ý cô.
Tần Thăng nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
Thẩm Tinh Hòa hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Nhưng tôi không trách ông." Cô nói xong không thèm để ý đến vẻ mặt ông ta, xoay người về phòng.
Nằm lên giường, cô lấy di động ra, xóa bỏ phương thức liên hệ với Cố Tân Ngữ.
Không phải anh nói anh yêu em thì em phải đồng ý ngay, cũng không phải anh nói xin lỗi xong thì em phải nói không sao.
Bạn trai tôi là gay - Thái Dương
Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương