Băng Tâm Khuynh Thành
Chương 10: Mơ Hồ
Điền Tâm thức dậy, hỏi tì nữ bên cạnh " Giờ là lúc nào rồi?" " Hồi nương nương, Vương gia có lẽ sắp thượng triều trở về rồi." " Muộn như vậy? Tại sao không đánh thức ta?" Điền Tâm lo lắng nói. "Vương gia dặn dò chúng nô tỳ không được quấy rầy người nghỉ ngơi." Điền Tâm không khỏi phiền não, gần đây không hiểu vì sao trong người thường khó chịu mệt mỏi, dường như thời gian ngủ cũng kéo dài hơn. Điền Tâm ngồi trên sân Hải Đường viện, chờ Lưu Nghị trở về, hắn bây giờ chính là người thân thiết nhất với nàng. Một tháng trước, gia đình nàng gặp nạn, cha mẹ đều mất, bản thân nàng bị thương mất hết trí nhớ, nhờ có hắn cưu mang, còn không ngại nàng xuất thân thấp hèn mà nạp nàng làm phi tử. " Tâm Nhi." " Nghị..." Điền Tâm ôn hoà cười, đứng dậy muốn tiếp đón hắn, Lưu Nghị chủ động lại gần ôm nàng vào trong ngực, cảm nhận rõ ràng thân mình Điền Tâm cứng lại, mất tự nhiên, trong lòng hắn dâng lên mất mát. Điền Tâm đối với phản ứng của mình không kiểm soát được, dù sao thì đây không phải lần đầu tiên hắn ôm nàng, nàng lại còn là thê tử của hắn, không biết vì sao lại không được thoải mái như vậy. Trong tâm trí, lại đột nhiên xuất hiện một nam tử một cẩm y xanh biếc, nhìn không rõ diện mục, nam tử đó cũng giống như Lưu Nghị ôn nhu ôm nàng vào trong lòng. Hình ảnh mới vừa hiện lên khiến cho Điền Tâm hoảng hốt, nàng đang ở trong ngực trượng phu, làm sao lại dám có ý nghĩ bất chính như vậy! " Tâm Nhi, làm sao thế?" Lưu Nghị cảm thấy Điền Tâm có chút thất thần, liền khẽ đẩy người trong ngực ra, cúi xuống nhìn thần sắc trên mặt nàng. Điền Tâm vội phục hồi sắc thái như thường, cười nói " Thiếp không sao, chàng ngồi xuống đi." Nói xong, Điền Tâm lách người khỏi vòng tay Lưu Nghị, tự mình châm trà cho hắn. Hai cánh tay Lưu Nghị trống rỗng lạnh lẽo, ánh mắt hắn trầm xuống, chẳng lẽ, khi hắn trở thành người duy nhất trong ký ức mơ hồ của nàng, nàng vẫn không thể nào động tâm với hắn? Lưu Nghị truyền bí âm đến cho Tử Nguyệt " Gần đây nàng có nhớ đến chuyện gì không?" " Vương gia yên tâm, nương nương không hề nhớ gì." " Vương gia yên tâm, nương nương không hề nhớ gì." Điền Tâm không biết võ công, dĩ nhiên không nghe được hai người bên cạnh nói cái gì, nàng châm trà xong, lại đẩy đĩa điểm tâm đến " Chàng ăn đi." Tử Nguyệt lúc đầu được chỉ định làm hộ vệ cho Điền Tâm, có chút không cam lòng làm việc nhỏ như vậy, nhưng nghĩ đến nương nương là người duy nhất tốt với vương gia khi người còn ở Nguyên Lăng, liền không cảm thấy uỷ khuất nữa. Nhưng Tử Nguyệt cũng cảm thấy khó hiểu, nếu vương gia đã thú nàng, tại sao lại chưa từng cùng nàng viên phòng? Thật ra, Lưu Nghị chính là muốn Điền Tâm hoàn toàn chấp nhận hắn, không muốn cưỡng ép nàng, dục tốc bất đạt, sẽ càng đẩy khoảng cách giữa hai người rộng thêm. Lại nói đến Tôn Lệ Dao, vị trắc phi này đã ở trong phủ một tháng, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy bao giờ, nàng luôn hiếu kỳ, cùng với hâm mộ, nữ tử ấy rốt cục phong tư bậc nào, mới khiến cho vương gia sủng ái tới vậy, coi nàng như trân bảo, cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. " Vương phi, Lương đại nhân tới!" " Cữu cữu tới? Mau đi nghênh đón." Lúc Tôn Lệ Dao và Lương Chung gặp nhau ở tiền thính, Lưu Nghị vẫn đang ở Hải Đường viện chậm chạp chưa tới, điều này càng khiến cho Lương Chung bực bội " Nghị nhi thật quá hồ đồ rồi, có một chính phi ôn nhu nhàn thục như Dao nhi, lại không biết trân trọng, bỗng nhiên thú về một nữ tử thấp kém, lại u mê sủng ái nàng ta bao lâu nay, không biết phải trái!" Ông ta vừa mới từ Vụ Châu trở về, đã nghe được chuyện này, cho nên mới lập tức tới đây. Lương Chung nói xong, lại nhấp một ngụm trà cho nhuận giọng " Sao còn không mau thỉnh vương gia đến?" Đoạn,hắn lại quay sang hỏi Tôn Lệ Dao " Dao nhi, con có biết, nữ tử kia có điểm gì đặc biệt, khiến cho Nghị nhi sủng ái?" Hắn không tin Lưu Nghị là kẻ ham mê sắc đẹp tầm thường, vậy Điền trắc phi kia ắt có điểm hơn người, nhưng Tôn Lệ Dao đã là một nữ tử ưu tú ngàn dặm khó tìm, không chỉ xinh đẹp kiều diễm, còn tinh thông cầm kỳ, chẳng lẽ nàng kia tài mạo còn hơn? Tôn Lệ Dao nghe câu hỏi này, lập tức bối rối " Cữu cữu, thực ra... Dao nhi chưa từng gặp mặt vị trắc phi này." " Chưa từng gặp?" Lương Chung có chút bất khả tư nghị" Sao lại như vậy?" Vương phi là người chưởng quản nội vụ của vương phủ, Tôn Lệ Dao thế nhưng ngay cả trắc phi cũng chưa từng gặp, thật là vô lý. " Cữu cữu, vương gia... ngài ấy cấm con đặt chân tới Hải Đường viện của vị trắc phi kia, nàng ở trong đó dưỡng bệnh cũng chưa từng ra ngoài, nên con..." " Cữu cữu, vương gia... ngài ấy cấm con đặt chân tới Hải Đường viện của vị trắc phi kia, nàng ở trong đó dưỡng bệnh cũng chưa từng ra ngoài, nên con..." "Thật vậy?" Lương Chung không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, từ bao giờ thì Lưu Nghị- điệt tử dã tâm bừng bừng hắn một lòng phò tá lại thành ra mê muội như vậy? " Đi, Dao nhi, theo ta đến Hải Đường viện!" " Nhưng..." " Có ta ở đây, Nghị nhi không thể trách con, mau đi thôi!" Lương Chung và Tôn Lệ Dao hai người một trước một sau ra khỏi tiền thính, đi đến Hải Đường viện. Nghị vương phủ Hải Đường viện, tiếng huyền cầm réo rắt uyển chuyển, tha thiết dìu dặt, khiến lòng người mê say, Điền Tâm quên mất mọi chuyện, nhưng cầm kĩ như một loại bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức, vẫn như cũ điêu luyện xuất chúng. " Vương gia, không tốt, Lương đại nhân và vương phi đang ở bên ngoài, Lương đại nhân nhất quyết muốn vào bên trong, thị vệ không cản nổi." Hạ nhân từ bên ngoài chạy tới bẩm báo. "Không sao, cứ để cữu cữu vào trong." Lưu Nghị bình tĩnh nói, hắn cũng không thể giấu nàng ở đây mãi được. " Nghị nhi!" " Thần thiếp tham kiến vương gia!" Lương Chung đi trước, theo sau là Tôn Lệ Dao, hai người đi vào trong Hải Đường viện, một người khởi binh vấn tội, một người lại e sợ lo lắng. Tiếng đàn ngừng bặt. Tiếng đàn ngừng bặt. Lương Chung sống quá nửa đời người, dạng nữ nhân nào chưa gặp qua, mỹ nữ không thiếu, định lực của ông ta vô cùng tốt, Tôn Lệ Dao lại là nữ nhân, thế nhưng hai người một trước một sau nhìn thấy nữ tử bên cạnh Lưu Nghị, vẫn không khỏi ngây người. Còn có tiếng huyền cầm vừa rồi tựa như thiên lại chi âm*, nữ tử này quả là hơn người. " Tham kiến vương phi." Điền Tâm là trắc phi, đối với Lương Chung tự nhiên không cần hành lễ, nhưng vẫn hướng ông khẽ cúi đầu, xem như chào hỏi trưởng bối của Lưu Nghị. Lương Chung và Tôn Lệ Dao nghe được thanh âm của nàng, vội thu lại ánh mắt kinh diễm, Lương Chung hừ lạnh một tiếng, vén vạt trường bào ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề. " Nghe nói một tháng nay con phần lớn thời gian đều ở lại đây, còn không cho vương phi tiến vào nơi này?" Nếu như Tôn thượng thư biết chuyện này, vậy ta biết ăn nói thế nào với ông ta? " Đúng là như vậy." Lưu Nghị bình bình đạm đạm nói, còn Điền Tâm nghe được ý trách cứ rõ ràng, cho nên ánh mắt trở nên bối rối, thực lòng, nàng không hề muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu, nhưng dù sao, Lưu Nghị cũng không công bằng với vương phi, nàng kia là thê tử kết tóc của hắn, là chính thất hắn thú về, bản thân nàng chỉ là kẻ đến sau, cư nhiên lại chiếm hết mọi sủng ái. Cùng là nữ nhân, nàng làm sao lại nhìn không ra chân tình thật ý trong mắt vương phi? Lại nói Tôn Lệ Dao, nàng rốt cục hiểu, vì sao vương gia mê luyến trắc phi không rời, nàng kia đẹp tựa thiên tiên, từ trên người lại toát lên khí chất ưu nhã thanh tao, nơi nào giống kẻ xuất thân hèn kém? Chưa nói cầm nghệ xuất thần kia, giống như nhạc khúc ở trên trời, nhân gian khó gặp. " Cữu cữu, người không nên trách vương gia, đều là Dao nhi không tốt, khiến cho vương gia không vui... Dao nhi phải cám ơn Tâm phi đã chăm sóc tốt cho vương gia." Tôn Lệ Dao dừng một chút, lại tiếp " Tâm phi thân thể không tốt, vương gia muốn để cho nàng hảo hảo dưỡng bệnh, nên mới không cho ai tiến vào, cữu cữu người thông cảm cho Tâm phi." Nàng dịu dàng nói, muốn hoá giải không khí căng thẳng này, nếu như nàng để cho Lương Chung trút giận lên đầu Tâm phi, không những làm Lưu Nghị phiền lòng, mà còn khiến hắn thêm chán ghét nàng. Một tháng nay, trong phủ, có mấy người đối với Tâm phi nói mấy câu bất kính bị Lưu Nghị phát hiện, kết cục như thế nào, chính nàng rõ nhất. Lưu Nghị không hề hạ thủ lưu tình, những người này đều bị đánh năm mươi đại bản, đuổi ra khỏi vương phủ. "Dao nhi, cũng tại con quá thiện lương hiền lành, mới để cho nữ nhân thấp kém chèn ép." Lời Lương Chung vừa nố ra, Tôn Lệ Dao ngừng thở, không nghi ngờ gì nữa, lời này đã châm lên lửa giận của Lưu Nghị. * âm thanh ở trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương