Băng Tiểu Thư
Chương 5
Khi tiếng nhạc chuông di động vang lên, Cung Diệc Hân không nhịn được bĩu môi.Cô làm bộ như không thèm để ý, kỳ thực, tâm tình lại rất khẩn trương.Mở tin nhắn ra, một dòng chữ ngắn ngủn: Buổi tối ghé nhà, tôi làm mỳ Ý.Nghĩ đến tay nghề Khương Tuệ Kình, cô thỏa mãn thở dài. Hắn là thiên tài, là thiên tài hàngthật giá thật. Cười, không nhịn được cười đến toe toét.Đi mua một hộp bánh xốp dứa làm quà, Tuệ Thanh rất thích loại bánh này. Cô thầm tính toán,trước tiên đi thay bộ quần áo màu xanh chuyên dùng khi vào phòng phẫu thuật, sau đó đếnbãi đỗ xe lấy xe, rồi đến tiệm bánh “Kỷ phân điềm” mua bánh xốp dứa, đợi chút...... Nghe nóigần đây có một tiệm bán cánh vịt hun khói, lại còn có bí quyết gia truyền không có bột ngọt,tốt cho sức khỏe lại ăn ngon, ghé qua một chút mua tặng họ làm thức ăn khuya cũng tốt.Đúng rồi, trên đường ngang qua tiệm mướn truyện dừng lại một lát, hỏi chủ tiệm một chút,gần đây có bộ truyện tranh hay, cuốn tiểu thuyết nào hấp dẫn, thì thuê về nhà cho Tuệ Thanh.Cô đi được vài bước, dường như nhớ tới cái gì nên dừng lại ở hành lang.Bắt đầu từ lúc nào, cô sẽ vì mua đồ ăn, lãng phí thời gian ở vòng qua vòng lại trên đường? Từbao giờ, cô bắt đầu để ý đồ ăn vặt ở tiệm nào ăn ngon lại tốt cho sức khỏe? Là từ khi nào, côlại đi thuê cái loại sách không có chút tác dụng gì như thế?Không sai, cô là thích Tuệ Thanh ấm áp, thích cô không giả tạo với mình, nhưng...... Các côcó quen thuộc đến mức đem đối phương nhét vào kế hoạch cuộc sống hàng ngày của mìnhsao?Không, không phải như thế, không phải đem chị em nhà họ Khương nhét vào sinh hoạt củacô, là chính cô thường xuyên đến nhà họ Khương vui chơi giải trí, bởi vì ngượng ngùng, mớimuốn mang chút quà đến, đó là cử chỉ thường tình.Nhưng cô không cần mỗi ngày đều đến đó a, không cần vì một tin nhắn của Khương TuệKình, cô đã bắt đầu lên kế hoạch. Đi làm tan tầm về đã đủ mệt người, còn đến nhà đối diệnquấy rầy bữa ăn tối, chẳng thà ăn một chút rồi nằm trên giường xem tin tức mới về y học còntốt hơn.Hôm nay sẽ không đi.Kỳ thực cô đối với mỳ Ý cũng không cảm thấy hứng thú lắm.Trực tiếp lái xe về nhà, không mua bánh xốp dứa, cánh vịt hun khói, cũng không đến tiệmthuê truyện.Quyết định xong, cô gật gật đầu, nhưng mới đi năm bước cô lại dừng lại.Bất quá chỉ là không ghé nhà đối diện, không ăn món mỳ Ý kia, vì sao...... Trong lòng lại cócảm giác quặn thắt? Cô đói bụng như vậy sao? Đói đến chỉ vì ăn ít một chút, liền cảm thấychuyện về thẳng nhà, nhất thời mất đi cảm giác?Cung Diệc Hân dựa lưng lên tường, lý tính mạnh hơn cảm tính, cô cẩn thận phân tích cảmgiác của mình.Có phải cô thích đến căn phòng đó hay không, hương vị “Gia đình”? Có phải cô ý đồ tìmkiếm cảm giác người thân trên người người khác hay không? Có phải cô thích cảnh ngườithân cùng nhau đùa giỡn hay không? Có phải hay không...... Nếu đáp án đều là yes mà nói,tình huống này không phải rất nguy hiểm sao, dù sao nơi đó không phải nhà cô, bọn họ chungquy cũng không phải người thân của cô.Cô là hiệp khách cô độc, từ giấy phút cô sinh ra, thân phận đã được quyết định.Đúng, rất nguy hiểm, cô không nên theo đuổi để rồi tự mình trầm luân, cầm lấy di động,trong đầu suy nghĩ gửi tin nhắn, nói: Hôm nay không qua, hơi mệt.Nhưng mà tin nhắn mới bấm tới một nửa, liền nghe thấy có người kêu tên cô.“Diệc Hân.”Phản xạ nhíu mày. Ai mà lại kêu cô như vậy? “Bác sĩ Cung” mới là cách gọi chính xác.Buông tay cô ngẩng đầu, tầm mắt nhìn thẳng mặt Mộc Thụ, theo bản năng, ngực thắt lại.“Phẫu thuật đã xong?” Thần thái hắn tự nhiên giống như bọn họ vẫn là những sinh viên nămđó, tan học, cùng hẹn nhau đến căn-tin.Cung Diệc Hân cảm thấy bất bình. Dựa vào cái gì cho rằng sau khi hắn phản bội người ta,quay đầu lại thay bằng một khuôn mặt tươi cười, đối phương sẽ lãng quên khó chịu mà hắngây ra? Lần đó, hắn tàn nhẫn làm bị thương tự tôn của cô, mà cô cái gì đều có thể không cần,duy chỉ có tự tôn, kiêu ngạo, cô coi chúng như báu vật.“Đúng vậy.” Cô đứng thẳng người, ôn hoà trả lời.Cô không muốn cự tuyệt hắn ngàn dặm xa cách, làm cho hắn hiểu lầm cô còn để ý đến nhữngviệc trước kia; Cũng không nghĩ tới độ thân thiết nhiệt tình, để hắn cho rằng hai người có thểlàm bạn bè.Quan hệ của bọn họ, nhiều nhất chỉ là đồng nghiệp.“Hai tuần nay, tên em như sấm bên tai, nơi nơi đều nghe thấy rất nhiều người ca ngợi em.”Lúc này, đến việc đáp lại cô cũng không muốn.“Em...... Vẫn còn tức giận với anh?”“Tức giận? Vì sao?” Cô trực giác hỏi lại.Cô tức giận, Khương Tuệ Kình không nói sai, kẻ bắt cá hai tay tội ác tày trời, đem toàn bộ lỗiđổ lên trên người Ấu Lâm mười lăm tuổi, cũng không công bằng.“Chúng ta đều đã trưởng thành thành thục, chuyện quá khứ......”“Thực xin lỗi, tôi còn có hẹn, nếu không có chuyện gì quan trọng......” Cô dự tính kết thúcđoạn đối thoại này. Thay đổi tâm ý, cô quyết định đi mua bánh dứa, cánh vịt hun khói cùngthuê truyện tranh.“Hẹn? Không thể nào.” Hắn bật cười.Toàn bệnh viện ai chẳng biết cô là người máy, khám bệnh phẫu thuật, phẫu thuật khám bệnh,thế giới của cô trừ công việc thì không có thứ gì khác, hơn nữa toàn bộ người trong bệnh viện,cô cũng không quen thân với người nào.Cung Diệc Hân mắt lạnh nhìn vẻ mặt của hắn. Hắn có ý tứ gì, là cười nhạo hay là châm chọc?Cho rằng trừ bỏ hắn Phương Mộc Thụ, không có người đàn ông nào nguyện ý trở thành đốitượng hẹn hò cùng cô? Ở trong mắt hắn, cô thiếu nữ tính nghiêm trọng đến vậy sao?Phương Mộc Thụ thực ngu ngốc, cho rằng cô thuần túy bởi vì nhớ đến những tình cảm đã cótrước kia mà tức giận, cũng không hiểu được cô chính là để ý nhớ đến việc kiêu ngạo bị dẫmđạp đã không chịu nổi, mà hiện tại, hắn lại phạm sai lầm giống vậy.Lấy di động ra, Cung Diệc Hân không chút nghĩ ngợi, tìm số điện thoại của Khương TuệKình, bấm nút gọi, điện thoại vừa kết nối không đợi hắn mở miệng, cô đã giành nói trước:“Kình, anh ở nơi nào? Tan tầm chưa? Em mệt mỏi quá nga, mệt đến không muốn lái xe, anhkhông cần đi mua vật liệu nấu mỳ Ý trước đâu, anh tới đón em, rồi hai chúng ta cùng đi dạosiêu thị, được không?”Cô nói chuyện bằng ngữ điệu ngọt ngào đến nỗi bản thân cũng không tưởng được, nói xong,da gà tranh nhau nổi lên cả cánh tay.Đầu kia điện thoại, Khương Tuệ Kình sửng sốt. Người kia......Xác định lại một lần, đúng là số điện thoại của Cung Diệc Hân...... Hắn khựng lại trong mườigiây, sau đó nở nụ cười, nói với thư ký, “Giúp tôi chuyển hội nghị lúc sáu giờ đến sáng mai.”Sau đó hắn lại gọi một cuộc điện thoại, vội vàng cầm lấy chìa khóa xe, đi về hướng bệnh việnTân Sinh.Động tác của hắn rất nhanh, chỉ mất hơn mười phút ngắn ngủi, đã mang theo một bó hoahồng to đi đến trước mặt Cung Diệc Hân.Cô bị hắn dọa sợ, ngơ ngác nhìn hắn đi về phía mình, nhìn hắn nhiệt tình ôm eo mình, nhẹnhàng hôn lên má, dùng ngữ điệu ôn nhu đến nỗi làm cho người ta nổi điên nói: “Baby, emhôm nay có vẻ tan tầm sớm nga.”“Đúng vậy, hôm nay phẫu thuật rất thuận lợi.” Giọng nói của cô như mắc kẹt, dường nhưtoàn bộ tri giác đều tập trung bên hông nơi lòng bàn tay nóng nóng chạm vào.“Em đó, đừng để bản thân bận rộn rồi mệt mỏi như vậy, bằng không về sau cục cưng củachúng ta muốn tìm mẹ, anh còn phải dẫn con đến đăng ký.”Khương Tuệ Kình đang nói giỡn, mặt dựa vào rất gần cô, đáy mắt có một tia nghịch ngợm,làm cô cũng không nhịn được mà cười.“Không nghiêm trọng như vậy.”Cô không phải thiên tài, nhưng có thể đoán ra thiên tài tiên sinh, chỉ trong vài giây ngắn ngủnnhận được điện thoại, đã nhanh chóng phân tích cũng hiểu rõ cô gặp phải tình huống gì.“Ai nói không nghiêm trọng, em mà còn tiếp tục như vậy, anh phải đi tìm cha kháng nghị.”Bàn tay to co rụt lại, hắn chế trụ đầu cô, ép vào ngực mình.Thẳng đến lúc này, cô mới phát giác Khương Tuệ Kình rất cao, cao như một người khổng lồ,có thể một tay đã kiềm giữ được cô. Cô bắt đầu hối hận, hối hận mình ngây thơ tìm hắn diễnxuất, bởi vì mặc dù là diễn viên lão làng kỹ thuật diễn cao, cũng thực dễ dàng hóa thân vàonhân vật nhưng anh ta...... Diễn quá nhập tâm......“Baby, vị bác sĩ này thực lạ mặt, có nên giới thiệu một chút hay không?” Khương Tuệ Kìnhchỉ chỉ vẻ mặt kinh ngạc của Phương Mộc Thụ.Diễn từ lúc nào lại xoay đến chuyện này? Cô từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, phát giácmình chỉ có thể nhìn đến cằm người đàn ông này. Thật là, ở cùng với hắn, phải thay giày caogót mới được.“Hắn là bác sĩ mới tới bệnh viện, Phương Mộc Thụ, tinh anh khoa giải phẫu thần kinh.”Phương Mộc Thụ?! Khuôn mặt đang tươi cười của hắn liền xị xuống, bất quá, rất nhanh liềnkhôi phục, vươn tay, cùng đối phương bắt tay, hắn cười hỏi Cung Diệc Hân, “Hai người đangnói chuyện phiếm sao? Anh có phá ngang cuộc nói chuyện của em không?”“Không có, chính là vừa khéo gặp mặt, anh ta là học trưởng của em...... À mà, anh ta cũngmuốn gặp anh.” Nói xong, cô không nhịn được liếc mắt nhìn Phương Mộc Thụ khiêu khích.Tuệ Kình chu đáo càng làm cô kiêu ngạo.Phương Mộc Thụ muốn nói gì đó, nhưng Khương Tuệ Kình không cho hắn cơ hội, cúi đầu,điểm nhẹ trán cô, “Nếu không có việc gì, Tiểu Ngốc Ngốc đang ở nhà chờ, chúng ta về nhàsớm một chút được không?”Tiểu Ngốc Ngốc? Chỉ Tuệ Thanh sao? Tuệ Thanh mà nghe được khẳng định sẽ la hét đòikháng nghị cho coi. Cung Diệc Hân nghĩ như vậy, không khỏi nở nụ cười. Tuệ Kình nói nhưvậy rõ ràng là muốn đối phương hiểu lầm, bọn họ đã ở cùng với nhau.Trên thực tế, Phương Mộc Thụ hiểu lầm không phải do ngôn ngữ mờ ám của Khương TuệKình, mà là khi cô nghe đến chữ “Nhà” kia, miệng cười ngọt ngào thấm tâm, chỉ nhữngngười phụ nữ có gia đình hạnh phúc, mới có thể toát ra vẻ mặt đó.Hắn nhớ, cô luôn luôn muốn có gia đình thực sự thuộc về mình.“Được. Bất quá em muốn vòng xe đến 『 Kỷ phân điềm 』 mua cho Tiểu Ngốc Ngốc mộthộp bánh xốp dứa.”“Không thành vấn đề. Bác sĩ Phương, chúng tôi đi trước, gặp lại sau.” Sau khi Khương TuệKình hướng hắn gật đầu, liền lôi kéo cô rời khỏi.Xoay lưng về phía Phương Mộc Thụ, hắn ôm sát vai cô, vẻ mặt mất hứng, Cung Diệc Hânkhông hiểu tại sao hắn tức giận, ra khỏi bệnh viện, mới mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy?”“Hắn chính là cái thàng đàn ông bội tình bạc nghĩa.” Nhìn kĩ, không riêng gì vẻ mặt mấthứng, ngay cả khẩu khí cũng không cao hứng.“Anh nhớ hắn?”“Sao không nhớ? Cây gỗ, một cái tên thực vô nghĩa, sao có ích bằng vàng bạc đồng thiết làmcây?”Cung Diệc Hân cười ra tiếng, không nghĩ tới có người sẽ giải thích tên của hắn ta như vậy.“Không phải cây gỗ, là bồn tắm gỗ.”“Tôi quản hắn là cái gì gỗ, hắn không phải xuất ngoại rồi sao? Trăng ở nước ngoài tròn nhưvậy, hắn trở về làm cái gì?” Hắn nổi giận nói.Vấn đề này cô nên trả lời thế nào?“Có lẽ hắn cảm thấy Đài Loan là nơi có thể phát triển. Tóm lại, hắn đã trở lại, với tấm bằngtiến sĩ y học, phải dùng số tiền lớn mới mời về bệnh viện Tân Sinh được“Cha cô không phải là viện trưởng sao? Vì sao muốn thuê hắn?” Ông ta không biết con gáimình bị người đàn ông này khi dễ phụ lòng hay sao?Khương Tuệ Kình không rõ bản thân vì sao lại tức giận như vậy, nhưng hắn thực sự không cóbiện pháp khống chế chính mình, không có cách nào làm ngơ coi cái tên Phương Mộc Thụkia là người qua đường Giáp. Đặc biệt lo lắng bắt đầu từ ngày mai, hai người vốn đã khôngcòn liên hệ, nhưng bây giờ làm cùng bệnh viện, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhìn thấy mặtnhau, hắn rất tức giận!Càng làm cho hắn buồn bực là, cô lại tìm hắn đến làm bạn trai giả, cái này có ý gì? Có đạibiểu cho cô vẫn còn để ý Phương Mộc Thụ, còn coi trọng Phương Mộc Thụ hay không, bọnhọ đã từng cắt đứt, nhưng vẫn chưa thể xem nó như quá khứ.“Hắn là tinh anh, tôi đã nói rồi.”“Tinh anh?!” Hắn cười lạnh hai tiếng. “Nói cách khác, bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ đi đi lại lạikhắp nơi trong cái bệnh viện này?”“Đúng vậy.” Vừa dứt lời, cô liền hiểu ra vấn đề.Phương Mộc Thụ dù sao cũng là bạn trai trước của Ấu Lâm, hắn mất hứng, cũng đúng thôi.Hắn có phải sẽ làm như lần uy hiếp cô không thể đến gần Tuệ Thanh, chạy tới trước mặtPhương Mộc Thụ cảnh cáo hay không?“Anh yên tâm, sẽ không có gì đâu.” Cô thở dài, nhìn xuống chân.Hắn bị một câu không đầu không đuôi mà cô nói ra làm cho ngốc nghếch. “Sẽ không cái gì?”“Ấu Lâm cùng hắn sẽ không tro tàn lại cháy. Lúc trước Ấu Lâm theo đuổi hắn, chính là bởivì không muốn thua tôi.” Cô đem hoa hồng nhét lại trong tay hắn, khách khí mà xa cách nói:“Về sau đừng mang hoa đến bệnh viện, bên trong hoa có vi khuẩn không tốt cho bệnh nhân,nhưng dù sao, cũng cám ơn anh đã đến đây.”Cô hướng hắn gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng xoay ngườirời đi.Lòng không rõ vì sao lại thấy chua xót, cô lựa chọn coi thường cảm giác chua xót, lựa chọnkhông truy tìm nguồn gốc, không đi phân tích nguyên nhân, chính là để nó tùy ý lên men bốcmùi, tùy ý nó rơi xuống đáy lòng một hồi rồi một hồi lại nhẹ nhàng lâng lâng.Cung Diệc Hân vẫn mua bánh dứa, cánh vịt hun khói, hơn nữa còn thuê một bộ mười haicuốn truyện tranh.Cô thực không hiểu được bản thân đang làm cái gì, lúc xế chiều...... Bọn họ đều cụt hứng mỗingười tự bỏ về, nếu trước đó hắn biết việc cần hắn giúp đỡ là gặp mặt Phương Mộc Thụ, có lẽđánh chết hắn cũng sẽ không xuất hiện?Hiện tại, hắn chắc hẳn phải đến phòng bệnh cố gắng giải thích với Ấu Lâm, mới có thể nói rõvì sao mình bỗng nhiên biến thành bạn trai Cung Diệc Hân.Về phần Phương Mộc Thụ...... Sau khi biết sự thật, hắn sẽ nghĩ thế nào? Nghĩ...... ừm ừm, haichị em nhà họ Cung cùng yêu thích một người đàn ông. Hoặc là cho rằng, cô tìm em rể đếnsắm vai bạn trai, đại biểu cho cô chưa từng quên hắn?Nhíu mày. Thật phiền phức! Cô chán ghét quan hệ của con người.Cô đã chạy trên máy thể dục 50 phút, nhưng vẫn không có biện pháp đuổi những suy nghĩđáng ghét đó ra khỏi đầu.Cô tắm rửa, gội đầu, cho rằng “Phiền muộn” không đuổi đi được, có lẽ có thể bị “Xóa” sạch,nhưng là tắm rửa 30 phút xong, cảm giác buồn bực bế tắc vẫn còn trong ngực.Cô oán hận mở máy tính, muốn tìm những số liệu cho giấy tờ trên bàn, cô cho rằng giả vờ bềbộn nhiều việc, sẽ để tâm vào công việc, lãng quên những chuyện quấy nhiễu tâm tình.Trước kia kinh nghiệm này luôn chính xác, nhưng tối hôm nay...... Phù, thở dài, đem mặtchôn trong lòng bàn tay, cô vẫn phiền lòng.Chuông cửa vang lên, cô giống như bị điện giật, nhảy dựng lên bỏ giấy tờ trên tay xuống, côhoảng loạn thở dốc, giống như đứng ngoài cửa là đại yêu quái, chỉ cần mở cửa ra, sẽ vọt vàocắn nuốt cô không còn gì.“Bác sĩ, bác sĩ...... Em có ở nhà không?” Tiếng đập cửa, truyền đến cùng với thanh âm củaKhương Tuệ Thanh.Cung Diệc Hân thở dài đi đến cạnh cửa, mở cửa chào đón cô với khuôn mặt tươi cười.“Tuệ Kình nói, em có thể không nhìn thấy tin ngắn, hắn đã gửi tin nhắn cho em nói, tối hômnay làm mỳ Ý.”Hắn không có tức giận sao? Không tức giận cô mang đến phiền toái cho hắn? Cô mím mímmôi, không trả lời.Khương Tuệ Thanh liếc mắt một nhìn cái bàn đầy giấy tờ, phình quai hàm đáng yêu nói: “Emđang vội à.”“Đúng vậy, công việc rất nhiều...... Thực xin lỗi, đêm nay không qua.”“Em không đến sẽ không vui......” Hai tay Khương Tuệ Thanh xoa xoa trước bụng.“Chị có chuyện gì muốn nói với em sao?” Cung Diệc Hân nhìn ra ý đồ của cô, cô hẳn làkhông biết tìm ai để tâm sự.“Ừ.” Cô dùng sức gật đầu.Cung Diệc Hân vửa đóng cửa lại, Tuệ Thanh liền lôi kéo cô đi vào phòng, dừng lại ở phòngtắm.Hành động của Tuệ Thanh làm cho cô không khỏi suy đoán, nhà cô nơi nơi đều là dụng cụ ytế, cho nên Tuệ Thanh mới cho rằng chỉ có phòng tắm là an toàn?Đóng cửa lại, Khương Tuệ Thanh cười meo meo ôm lấy cô, ở cô bên tai cô nhỏ giọng nói:“Hôm nay...... Chị cùng A Ức hôn môi.” Nói xong, Tuệ Thanh buông ra cô, cả khuôn mặt đỏhồng.Hôn môi, đó là cảm giác cái gì? Năm ấy...... Môi Phương Mộc Thụ từng vô tình chạm vàomôi cô, biết được cô không có cảm giác, vì thế hắn tức giận phủ lên môi cô, trằn trọc hôn,nhưng cô vẫn không bị kích tình, không có nhiều cảm giác lắm.Vì thế hắn hổn hển rống to với cô: Cô là người máy.Đó là một lần duy nhất, cô cảm thấy “Người máy” là cụm từ đả thương người.“Bác sĩ đã cùng bạn trai hôn môi?”Cô định lắc đầu, nhưng dưới ánh mắt ấm áp của Tuệ Thanh, cô không thể nói dối. “Ừhm”“Em nhất định cũng đỏ mặt thẹn thùng, tim đập thình thịch, giống như có thứ gì đó trong lồngngực muốn nhảy ra, đúng hay không?”Cô cười xấu hổ, không biết nên trả lời thế nào.“Môi của hắn thực mềm lại rất thơm, chị cảm nhận được tim của hắn cũng đập nhanh giốngnhư chị vậy, chị nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ: a, nếu nụ hôn này kéo dài mãi mãi thì thật tốt.”“Cảm giác kia...... Tuyệt lắm sao?”Lời ra khỏi miệng, Cung Diệc Hân rất muốn tìm cái chậu đựng nước rửa mặt, sau đó tự mìnhchết đuối luôn cho xong.Cô, Cung Diệc Hân, bác sĩ Cung vì sao lại hỏi như vậy, như vậy...... Nên nói......“Bác sĩ không phải cũng từng hôn sao?” Khương Tuệ Thanh hỏi, vẻ mặt buồn bực.“Em không trải qua cái cảm giác giống chị......” A, cô lại muốn đâm đầu chết đuối một lầnnữa.“Bác sĩ nhất định không yêu người đàn ông kia, nếu mà yêu, em sẽ cảm giác trời đất đềuxoay tròn, thế giới trở nên thật xinh đẹp, cảm thấy nguyện ý vì người đàn ông trước mắt trảgiá hết thảy.” Cô chập hai tay lại, vẻ mặt hạnh phúc nhớ lại chuyện đó.Vậy người phụ nữ Tuệ Kình nguyện trả giá tất cả là Ấu Lâm? Cho nên hắn nguyện ý cúi đầu,đến lấy lòng người phụ nữ khó chịu như cô? Hắn tự cho là có thể hóa giải khúc mắc giữa côvà Ấu Lâm, để khi Ấu Lâm đối diện với cô, không còn gánh nặng, cảm giác tội ác?Nghĩ đến đó, Cung Diệc Hân tâm tình vừa khá lên một chút lại càng phiền chán.“Chị còn chuyện gì khác muốn nói với em nữa không?”“Không có, chỉ có chuyện này.” Khương Tuệ Thanh đơn thuần không nghe ra cô đang hạlệnh đuổi khách.“Chúng ta ngày mai nói chuyện tiếp, được không?”“Em thực sự bề bộn nhiều việc sao?” Cô chu miệng lên, đáy lòng có chút thất vọng.Cung Diệc Hân gật đầu, kéo Khương Tuệ Thanh đi ra ngoài, vội vàng kết thúc đối thoại,nhưng mà khi cô phát hiện Khương Tuệ Thanh thất vọng, cảm giác tội ác lại dâng trào.“Thực xin lỗi, ngày mai em nhất định tìm thời gian...... Cùng chị nói chuyện phiếm.” Nếu côthực sự muốn lao xuống nước chết đuối, thì hôm nay, cô đã chết vô số lần.Khương Tuệ Thanh lại trưng khuôn mặt tươi cười ra nói: “Được rồi, chị biết làm bác sĩ aicũng bề bộn nhiều việc.”“Tiện đây phiền chị chuyển lời với Khương tiên sinh, cám ơn ý tốt của hắn, em không quađược.” Mở cửa ra, cô không quên đem đồ ăn vặt cùng truyện tranh nhét vào trong tayKhương Tuệ Thanh.“Bác sĩ, em đang tức giận sao?” Khương Tuệ Thanh nghiêng đầu, không rời cửa nhà cô.“Em không có.” Cô lập tức phủ nhận.“Vậy sao lại gọi Tuệ Kình là『 Khương tiên sinh 』?”“Em......” Cô nếu có thể nói rõ ràng mâu thuẫn trong lòng thì thật tốt. “Không có việc gì đâu,chúng ta ngày mai gặp.” Cô miễn cưỡng bản thân phải bày ra khuôn mặt tươi cười, nhưng lạikhông thành công.Nhìn cô đứng trước mặt mình đóng cửa lại, Khương Tuệ Thanh rầu rĩ đi về nhà, đem nhữnggì bác sĩ cho để trên bàn.“Làm sao vậy? Bác sĩ đâu?” Khương Tuệ Kình thấy cô một mình vào cửa, liền hỏi.“Em ấy không qua.”“Vì sao?”“Em ấy bận.”“Có bận thì cũng phải ăn cái gì chứ.”“Chị cảm thấy mình đã chọc giận bác sĩ.”“Chị đã làm gì?”“Chị......” Hai tay đánh vào miệng, cô mặt ủ mày ê.Chuyện A Ức không thể nói, hôn môi không thể nói, nói tới nói lui, cũng có thể che dấu,nhưng Tuệ Kình nhất định sẽ hỏi đến cùng......Bọn họ cùng một mẹ sinh ra, hắn chỉ cần nhìn biểu cảm của Tuệ Thanh, liền khẳng định cóquỷ.“Nói đi, chị đã nói cái gì, mà có thể chọc giận bác sĩ?”“Cũng, cũng không có gì a, chị hỏi bác sĩ đã từng hôn môi, em ấy liền tức giận...... Em ấy còngọi em là Khương tiên sinh nữa.” Cô vội vàng đem vấn đề đổ lên người hắn, ý đồ lược quavài câu, trả lời qua loa vấn đề hắn muốn hỏi.Nhưng mà, thật kì lạ nha, Tuệ Kình nghe xong vài câu này, lại không tiếp tục truy hỏi, việcnày không phù hợp với tính cách của hắn, hắn là người thích truy rõ nguyên nhân, nên sẽkhông dễ dàng bỏ qua cho cô.Cô quệt miệng, nhìn hắn kì lạ.Vẫn nói, Tuệ Kình là thiên tài, chỉ cần có đầu hắn có thể hiểu đuôi?Cô tức giận, là vì Phương Mộc Thụ, cái thằng kia đã cho cô kinh nghiệm hôn môi, mặc dùnăm đó bắt cá hai tay, vẫn có đủ mị lực hấp dẫn cô, làm cho cô dù đã xa cách nhiều năm khigặp lại, chân tay luống cuống đến nỗi tùy tiện tìm một người đàn ông đến khiêu khích hắn,cho nên cô mới quái lạ cùng Tuệ Thanh thảo luận về nụ hôn đầu tiên của mình, không thể nóirõ được vì sao tức giận, vì sao lại phiền chán bất an.Mà vừa nãy cô bất ngờ nói những chuyện này, có phải bởi vì cảm thấy hắn diễn quá mứcnhập tâm hay không, vẫn thích Phương Mộc Thụ nên cô lo lắng đối phương tưởng là thật,buông tay không theo đuổi cô nữa?Suy luận ra kết quả này, càng làm cho Khương Tuệ Kình thêm phiền lòng.Hắn có nên tới cửa nói với cô một tiếng xin lỗi không? Nhưng Phương Mộc Thụ là loại đànông thối nát như vậy, cô có gì phải lưu luyến?“Tuệ Kình.” Khương Tuệ Thanh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng đâm đâm ngực hắn, thấy hắn quayđầu nhìn về phía mình, vội vàng nịnh bợ vẻ mặt tươi cười. “Chị có thể đem mỳ Ý về phòngăn được không? Bác sĩ cho chị rất nhiều truyện tranh.”“Được rồi, ăn sạch không được chừa lại thứ gì rồi đi ngủ, chị dạo này gầy đi rất nhiều.”“Gầy? Bậy bạ, chị đang mập lên thì có.” Cô cười trộm ôm mọi thứ trở về phòng.Khương Tuệ Thanh trở về phòng được 10 phút, sau vô số lần diễn luyện, Khương Tuệ Kìnhbưng hai đĩa mỳ Ý đến gõ cửa nhà Cung Diệc Hân.Hai người ngồi đối diện nhưng không nói chuyện, cùng ngẩn người ba mươi giây.Nhìn thấy hắn, những phiền chán nơi đáy lòng Cung Diệc Hân liền biến mất trong nháy mắt,cô không rõ bản thân bị sao, nhưng cô thật vui sướng khi hắn xuất hiện......Có phải bởi vì cô đói bụng, nên nhìn đồ ăn trên tay hắn làm cô cảm thấy ấm áp hay không?Còn hắn nhìn thấy một bàn đầy giấy tờ, liền phủ định những suy nghĩ của mình nãy giờ.Nguyên lai cô tức giận là vì công việc bề bộn, chẳng phải bởi vì Phương Mộc Thụ hay mànbiểu diễn lúc chập tối, tiếp đó, những chuyện về “Hôn môi”, trong đầu hắn tự động lượt bỏ.Hắn nhìn cô cười, cô cũng đáp lại hắn một khuôn mặt tươi cười.Hai người đều có điểm giống rùa, muốn tránh nặng tìm nhẹ, đều quyết định đem phiền muộnquăng ra sau cửa.“Có bận cũng ăn no bụng trước đã. Không mời tôi vào nhà sao?” Hắn mở miệng trước.Cô cười, lui hai bước, mời hắn vào cửa.“Tôi làm mỳ Ý là nhất đó.” Hắn thổi phồng về tay nghề của mình.Khoảnh khắc hắn lướt qua người cô bước vào nhà, tâm tình của cô nhất thời trở nên thoải mái,lập tức chạy vội tới bên cạnh bàn, đem giấy tờ sắp xếp gọn gàng ôm về phòng phòng, rồibước vào phòng bếp lấy hai chai nước khoáng, nhìn hắn mỉm cười, giơ cao thứ đang cầmtrong tay. “Thực xin lỗi, chỗ tôi chỉ có thứ này.”“Cô đúng là phụ nữ chứ?” Hắn nhíu mày.“Tôi cũng từng hoài nghi, nhưng tôi học y, nói về cấu tạo sinh lý, tôi khẳng định, mình là nữ.”Cô đang nói đùa? Khương Tuệ Kình kinh ngạc cực kỳ, bất quá hắn nhún nhún vai, không tiếptục đề tài này. “Cô thực không coi trọng ba bữa.”“Bận.” Một chữ giải thích cho tất cả.“Bận chỉ là một cái cớ, muốn được trường mệnh trăm tuổi, tốt nhất nên đối xử tử tế với cái dạdày của cô.” Hắn đem đĩa mì Ý nhét vào trong tay cô, cô không chút nghĩ ngợi liền ngồixuống sàn nhà, bắt đầu ăn như hổ đói.“Đợi vài năm nữa đi, chờ......”Khương Tuệ Kình tiếp lời cô, “Chờ cô có danh tiếng một chút? Chờ cô trở thành người cóquyền? Chờ cô lên làm bác sĩ riêng của tổng thống? Cái loại danh lợi không thực này, rốtcuộc đối với cô có bao nhiêu ý nghĩa?”“Mỗi người có giá trị khác nhau, có lẽ ý nghĩa cuộc đời mình chỉ cần như thế tôi đã cảm thấythỏa mãn nhưng trong mắt anh chỉ là hư vinh.”Miệng cô phồng lên, bên trong là hương vị mỳ sợi. Trời! Cô không nhịn được dưới đáy lòngtán thưởng hắn -- Khương Tuệ Kình quả là thiên tài! Cô rốt cục có thể lý giải, vì sao TuệThanh kính nể hắn như vậy.“Có lẽ? Đối với cuộc đời mình tôi không biết dùng từ『 có lẽ 』, chỉ biết dùng 『 xácđịnh 』, tôi xác định mục tiêu mình muốn hướng tới, cuối cùng cố gắng đạt được nó. Tôi còncho rằng cô cùng tôi là cùng một loại người.”“Loại người gì?”“Tràn đầy tự tin.”“Tôi cũng rất tự tin.”“Không, tôi phát hiện chúng ta không giống nhau, tôi tự tin từ trong nội tâm, còn cô tự tin lànhờ vào ánh mắt người ngoài mà có, cái đó gọi là giả tự tin, thực tự ti.”“Đừng biến bản thân mình thành bác sĩ tâm lý, tôi ghét nhất khoa thần kinh.” Cô bình thảnnói, liếc mắt nhìn xem thường.Cô lại hài hước, lúc này, chọc hắn cười to, cô cũng cười theo.“Ăn chậm một chút, có người dành ăn với cô sao? Cô không giống người Đài Loan, có vẻgiống người từ Ethiopia đến.”“Nếu anh mỗi ngày đều phải tận dụng thời gian mới có thể ăn cơm no, anh sẽ hiểu được, tốcđộ ăn cơm đối với chúng tôi quan trọng như thế nào.”“Cô không cần phải nói gì nữa, còn nói thêm điều gì, tôi sẽ đe dọa con mình.” Lời nói củahắn mang theo uy hiếp.“Anh có con?!” Cô sợ tới mức trừng lớn hai mắt.“Tương lai sẽ có.”“Dọa đứa trẻ thế nào?”“Nếu nó dám thi vào trường y, tôi liền đánh chết nó.”Cung Diệc Hân cười to, cười đến gập người. Không rõ vì sao ở trước mặt hắn, cô có thể nóinói cười cười, là vì quan hệ với Tuệ Thanh? Có lẽ cô coi Tuệ Thanh và Tuệ Kình là mộtngười bạn chân thành, cho rằng ở trước mặt bọn họ cô thực cảm thấy an toàn, hoặc là...... Taynghề của hắn thật sự rất mê người?Một người đàn ông biết nấu cơm, dù sao cũng có chút bất tri bất giác hấp dẫn dạ dày phụ nữcùng...... Cảm giác an toàn......Cúi đầu, cô tiếp tục ăn sạch những thứ còn trong tô, hắn mới chỉ ăn một nửa, cô đã uống nước.“Ngày mai cô muốn ăn cái gì?”“Loại câu hỏi này, giống như tôi tới chỗ anh ăn cơm tháng.”“Đúng vậy, cô đạo nghĩa hẳn là nên đưa tôi một chút tiền.” Hắn đồng ý.“Thực xin lỗi, không có biện pháp, tiền của tôi toàn bộ đều đem đi trả tiền nhà.”“Còn phải đưa cho người mẹ ruột tham lam nữa chứ.”Lời hắn vừa nói ra, nhất thời giữa hai người giống như bị điện giật.Thở dài. Một người tạo nghiệp một người gánh chịu! Hắn hỏi: “Thực xin lỗi, người phụ nữgiựt túi xách, là mẹ cô đúng không?”“Ấu Lâm nói với anh?”“Đúng vậy, phu nhân viện trưởng đã kể hết tất cả mọi chuyện cho em ấy, tôi đã lên mạng traqua tư liệu về『 Lí Thiến Vũ 』, mới phát hiện khuôn mặt bà rất giống với người phụ nữngày đó giựt túi xách của cô.”Hắn cùng Ấu Lâm đã thân mật đến nỗi điều gì cũng có thể kể cho nhau nghe?Đúng rồi, Phương Mộc Thụ từng nói với cô, những người yêu nhau chân chính luôn muốnchia sẻ với nhau, trừ bỏ kinh nghiệm, tâm tình còn có bí mật, hiện tại nghiêm túc nhớ tới, làcô không đúng, khi đang yêu nhau vẫn luôn dùng một cánh cửa ngăn cách Phương Mộc Thụở bên ngoài, lại trách cứ khoảng cách tâm hai người quá xa.Cô nhếch môi khẽ cười. Trên thế giới này không có gì kín kẽ, càng không có bí mật thật sự.“Anh bất quá chỉ liếc mắt một cái.”“Tôi là thiên tài, đã gặp qua là không quên được.”“Cho nên...... Lên mạng tìm kiếm, anh đã rất rõ những chuyện xấu trước kia của bà ta?”Chính xác cách nói là “Chuyện xấu”, cả đời của bà từng có rất nhiều đoạn tình yêu, mỗi đoạnđều oanh oanh liệt liệt, về sau thậm chí có người còn khắc nghiệt nói, bà ý đồ tạo chuyện xấuđể tô điểm bản thân.Bởi vậy, cô từng nghĩ rằng, những khi mẹ đối xử với cô không công bằng, ba lựa chọn nhìnnhư không thấy nguyên nhân, hay là vì chuyện xấu của Lí Thiến Vũ nhiều quá, nhiều đến nỗiba cho rằng bị người lừa dối, hoài nghi cô chẳng phải con gái của mình, chỉ là vật phẩm LíThiến Vũ dùng để trao đổi tài phú?Trong lòng cô luôn luôn có nghi vấn, nhưng cô là người kiêu ngạo, những lời này, cô tìnhnguyện để cho nó thối nát trong lòng mình, cũng sẽ không tìm người hỏi.“Đúng.” Hắn không giấu diếm.“Từ chuyện của bà tôi đã rút ra được một bài học.”“Chuyện gì?”“Tình yêu là tờ giấy rách nát, trừ phi ăn no, nhàn rỗi không có việc gì làm, bằng không ngànvạn lần đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.”“Nói như vậy cũng không công bằng với tình yêu.” Hắn vươn ngón trỏ lắc lắc trước mặt côhai lần.Cung Diệc Hân nở nụ cười. Cô là một ví dụ rất rõ ràng không phải sao, mà Khương Tuệ Kìnhcho rằng không công bằng, là vì hắn không biết thất bại trong tình yêu, với điều kiện của hắn,đối mặt với tình yêu hẳn là mọi thứ đều thuận lợi.“Tôi từng nghe một y tá nói, tình yêu cùng quỷ giống nhau, nghe được nhiều người, đụng tớiít người. Mà tôi cho rằng, đụng tới tình yêu cũng giống như đụng tới quỷ, dều không phải làchuyện tốt.”“Xem ra, cái người Phương Mộc Thụ kia đã để lại cho cô...... Ấn tượng sâu sắc.”“Nếu chính là ấn tượng sâu sắc thì tốt rồi.” Cô tự mình đánh trống lảng.So với “Ấn tượng sâu sắc” còn tiến thêm một bước. Có phải là “Dư tình chưa dứt” hay không?Ý tưởng này làm cho tâm sinh hắn khó chịu, lắc đầu, hắn không muốn khiến cho tâm tìnhmình trở nên tồi tệ, vì thế thay đổi đề tài.“Ấu Lâm nói, cô sớm đã biết thân thế của mình, lại quyết định giấu diếm, vì sao?”“Tôi cho rằng như vậy có thể mẹ có thể tiết chế phẫn nỗ, tôi cho rằng xé rách mặt nạ, bày racon át chủ bài liền không còn khoảng cách mơ hồ. Trọng điểm là, tôi biết chuyện này lúc họcnăm hai trung học, tôi còn cần ba mẹ giúp đỡ, mới có thể hoàn thành học nghiệp sau này.”“Lo lắng hiện thực?”“Đúng, tôi chưa bao giờ là người lãng mạn.”“Một đứa trẻ học trung học, hẳn là có năng lực bảo vệ mình khỏi bị đối xử bạo lực, cô vì saolại dễ dàng tha thứ cho bà?”“Làm người tất nhiên cũng phải biết tức giận, anh làm sao mà biết tôi không phải cố ý để bảnthân đáng thương, kích thích cảm giác tội ác của ba.”“Nói dối. Nếu có thể kích thích được cảm giác tội ác của ông ta, thì từ lúc cô còn nhỏ, sẽkhông bị đối xử như vậy. Cô là vì...... Cảm thấy mắc nợ mẹ con Ấu Lâm, mới quyết địnhnhẫn nhịn, đúng không?”Một câu, hắn đã nhắm trúng hồng tâm.Ngẩng đầu lên, vì kiêu ngạo cô tình nguyện bị coi là kẻ xấu, cũng không nguyện thừa nhậncảm giác thua thiệt trong lòng mình, cô nghĩ sẽ lên tiếng trả lời: Không phải.Nhưng Khương Tuệ Kình đã nhanh hơn cô một bước nói tiếp, “Cô là vì hiểu rõ nội tình,không muốn xảy ra xung đột, mới không đến lầu 7 thăm Ấu Lâm, cũng không giống như mọingười truyền tai nhau, không phải không có tình cảm chị em, đúng không?”Cô mím chặt môi, đánh chết cũng không thừa nhận.Hắn lắc đầu. Chưa từng thấy qua cô gái nào cứng rắn như cô. Cô không hiểu sao? Ngẫu nhiênyếu thế, đối với bản thân chỉ có lợi chứ chẳng hại gì.Khương Tuệ Kình đưa tay giữ chặt cô. “Có rảnh, thì đi xem Ấu Lâm đi, em ấy thực chờmong chị gái của mình. Các cô đều là những cô gái lương thiện, không nên vì chuyện đờitrước mà có ngăn cách. Biết không? Em ấy thực sự rất sùng bái cô.”Cung Diệc Hân lắc đầu, kiên trì nghĩ chính mình là phụ nữ xấu. “Tôi không có lương thiệnnhư anh nghĩ đâu, trên thực tế, tôi rất tà ác.”“Tà ác?” Hắn nhíu mày.“Tôi nói rồi chính tôi không phải thiên tài, đứng hạng nhất, là do thói quen và có mục đích.Kỳ thực...... Mục đích của tôi là chèn ép Ấu Lâm, làm cho cô đi đến đâu cũng tự ti vì khôngbằng tôi, bất lực, làm cho trong mắt người lớn chỉ nhìn thấy tôi.”“Nhưng cô đã thất bại, vô luận như thế nào, Ấu Lâm đều là công chúa nhỏ trong nhà, em ấyvẫn được quan tâm.”Có lẽ Ấu Lâm trước mặt người ngoài rất tự ti, nhưng bởi vì có ba mẹ yêu thương ủng hộ,hoàn toàn nhận được sự giúp đỡ. Người chân chính bất lực là cô, người thân nhất, lại thươngtổn mình sâu nhất, cô, không thể học được tín nhiệm.Có một báo cáo thống kê nói rằng càng dễ dàng tín nhiệm người khác bản thân mình sẽ càngvui vẻ, mà cô, Cung Diệc Hân vô cùng nổi trội xuất sắc, chẳng hề hiểu được vui vẻ.“Ai nói, tôi đã thành công, mẹ tự nhận bà so với Lí Thiến Vũ tài giỏi hơn, bà là giáo sư âmnhạc mà Lí Thiến Vũ cùng lắm chỉ là nữ ca sĩ nhỏ bé, nhưng không ngờ tới con của một ca sĩso với con của giáo sư còn tài giỏi hơn một ngàn lần, anh nghĩ, khi người khác khen ngợi congái lớn ưu tú, trong lòng của bà sẽ đau khổ ra sao.”Cho tới bây giờ cô không hề nghĩ tới, mình sẽ đem tâm sự kể cho bạn trai Ấu Lâm nghe,Khương Tuệ Kình đã làm cô mất khống chế, cô lại ở trước mặt hắn xúc động, không tự giácthoải mái mở lòng, đây không phải là chuyện tốt, nhưng cô không ngăn được bản thân.“Đây là cách cô trả thù?”“Đúng, tôi khiến bà ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ khó nói.”Hắn bật cười, ngồi chồm hỗm đứng dậy, bàn tay to nhéo mặt cô. “Cách cô trả thù người tathật đúng là thiện lương đáng yêu.”Thực không hiểu được hai chị em này làm sao vậy? Luôn tự cảm thấy chính mình thực tà ác,người dạy các cô cụm từ “Tà ác” này, hẳn là nên đi nhảy lầu.Thiện lương? Cung Diệc Hân kéo bàn tay hắn đang xoa mặt mình xuống, nhướn mày nhìnhắn, hồi lâu, mím môi cười.“Mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý với cách nói của anh, bà cho rằng tôi là ác ma đầu thai,âm trầm nham hiểm, tâm cơ.”“Tôi đây chỉ có thể nói, cuộc sống của giáo sư đại học rất đơn thuần, bà chưa từng thấy quacái gì chân chính gọi là âm trầm nham hiểm.”Nói xong, hắn đặt một tay lên vai cô, một tay đem đầu cô áp vào trước ngực mình.Nháy mắt, cô không kịp suy nghĩ, đầu mơ hồ, mọi cảm giác đều lưu lại nơi tiếp xúc với lòngbàn tay ấm áp của hắn. Hắn...... Đang ôm chính mình, mà cô, thoải mái không muốn rời khỏikhuông ngực này......“Cung Diệc Hân, nghiêm túc nghe tôi nói.” Hắn nâng cằm cô lên, để cho ánh mắt cô nhìnthẳng vào mắt hắn. “Lí Thiến Vũ sai, bà không có cách nào chiếu cố, yêu thương con gái, lạiquyết định sinh con ra, rồi bà không chịu trách nhiệm.”“Viện trưởng Cung sai, ông không có năng lực bảo vệ con gái mình bình an hạnh phúc,không kể rõ mọi chuyện khiến cô lớn lên trong sợ hãi, không nên đi ngoại tình, không nên đểđối phương sinh ra đứa trẻ.”“Phu nhân viện trưởng cũng sai, bà lòng dạ hẹp hòi, không thể khống chế cảm xúc của chínhmình, không thể đem thù hận hóa yêu thương, dù đau đớn vì đứa con của mình đã lên trời,cũng không nên đem cô về nhà hành hạ.”“Bọn họ đều sai, chỉ mình cô không hề sai, không phải tự cô lựa chọn trở thành con gái bọnhọ, lựa chọn trưởng thành trong cái hoàn cảnh kia, lựa chọn trở thành cái thùng để phu nhânviện trưởng phát tiết cảm xúc, lại càng không phải do cô lựa chọn trải qua cuộc sống như vậy.”Phải vậy không? Cô không sai sao?Cô cho rằng sinh mệnh mình vốn chính là sai lầm nghiêm trọng, nếu không phải do cô đượcsinh ra, thì sao lại có bao nhiêu người thống khổ?“Tôi thừa nhận cô rất lợi hại, nhưng lợi hại không phải vì cô luôn đạt 100 điểm hoặc vì trởthành bác sĩ khoa tim nổi tiếng, mà là vì cô luôn mạnh mẽ, chẳng những không cam chịu, tựái hối tiếc, mà còn luôn giữ bản thân khỏe mạnh cường tráng, trở thành tinh anh trong xã hội.“Cô tuy rằng đối với thế giới này tràn ngập không tín nhiệm, lại vẫn cứ nguyện ý buông thacảm giác không tín nhiệm đó, đem hết toàn lực đi cứu chữa vô số sinh mệnh; Cô chưa baogiờ được đối đãi tốt, lại có thể tận tâm hết sức giúp đỡ từng bệnh nhân. Cung Diệc Hân, tôimuốn nói, cô là người tốt, cô gái rất tốt, là người phụ nữ tốt nhất mà tôi gặp.”Cô kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không thể phản ứng.Cô không phải người máy sao? Người máy rõ ràng vô tâm, hắn vì sao có thể nhìn thấy tâm sựcủa cô?Bức tường dựng lên trong lòng cô vừa cao lại chắc chắn, hắn từ khi nào thì, dùng cái gì đẩyngã nó, nhìn rõ điều trong lòng cô, tinh tế phân tích?Vì sao hắn thiên tài như vậy, có thể hiểu rõ lòng người như vậy? Vì sao hắn không giốngngười thường như vậy, làm thay đổi cô một người phụ nữ không có cảm tình lại khó gần?Không xong rồi, người đàn ông tốt như vậy...... Vạn nhất cô không khống chế được bản thân,sẽ phát sinh tình huống gì?“A, cô là chị gái không tim không phổi, em gái sinh bệnh chẳng những không thăm, còn nhâncơ hội cướp bạn trai của em gái mình.”“Tôi nuôi cô nên bị nguyền rủa, cô muốn trả thù Ấu Lâm cướp đi Phương Mộc Thụ sao? Chodù vậy, cũng đừng chọn lúc này chứ, cô không nhìn ra bệnh em mình rất nghiêm trọng, màTuệ Kình lại là cửa sổ hy vọng duy nhất của nó sao?!”“Hai người đúng là chị em có cùng khẩu vị, đều thích cùng một người đàn ông; Lúc trước làtôi, hiện tại là Khương Tuệ Kình, các người không thể cùng nhau nói chuyện, đừng đem đànông ra đùa giỡn?”Vô số lời nói của Phương Mộc Thụ cùng mẹ vang lên trong đầu cô.Không, không đúng, không thể...... Vạn nhất không phải là phong cách của cô, phong cáchcủa cô là nhanh gọn, chính xác, chắc chắn, không có vạn nhất, cô tuyệt đối không cho phépchính mình “Vạn nhất” thích Khương Tuệ Kình.Vội vàng giữ khoảng cách, cô đẩy hắn ra, cầm lấy chai nước, từng ngụm uống cạn nướckhoáng.Thời điểm đặt chai xuống, cô đã võ trang tốt bản thân.Cười nhẹ, cô bảo trì khoảng cách nên có giữa bằng hữu nói: “Thiên tài tiên sinh, anh thắng,tôi bị anh không cãi lại được, có rảnh tôi sẽ đến gặp Ấu Lâm.”Nói xong, cô lấy cớ bận rộn đuổi hắn ra khỏi cửa.Đóng cửa lại, cô dựa lưng vào tường, trong lòng...... rối bời hỗn loạn......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương