Bánh Quy Nhỏ Nhân Đường
Chương 16: Trong Đầu Toàn Là Em
Quả nhiên cô không thể thoát khỏi đôi mắt của mẹ, chỉ cần bà thoáng nhìn qua đã nhận ra vấn đề tuổi tác của Đường Hân. Thư Đồng chọn giả ngu, cười ha ha nói: "Mẹ, câu hỏi của mẹ thật lạ.” Mẹ Thư nhéo lỗ tai cô: "Đừng nói dối mẹ, có phải Đường Hân vẫn còn rất trẻ không?” Thư Đồng bị kéo tai, nghiêng đầu kêu rên: "Đau đáu đau ... Mẹ nhẹ chút…” Mẹ Thư buông cô ra, tay chống nạnh: "Hừ!!! La cái gì, mẹ chỉ dùng có chút sức, không chịu nói rõ ràng. Hai đứa làm gì trong phòng đừng tưởng mẹ không biết." Hóa ra mẹ cô biết rõ ràng, Thư Đồng đỏ mặt, xem ra không thể che giấu rồi. Mẹ Thư hỏi: "Không phải cậu ta vẫn là học sinh cấp ba chứ?" Thư Đồng rũ mắt, gật đầu. Mẹ Thư hít vào: "Trời ạ, tôi chết mất, nhanh chóng chia tay đi." "Tại sao?" Thư Đồng nhìn thẳng mẹ Thư, "Đường Hân có gì không tốt?” Mẹ Thư dang hai tay: "Nó còn trẻ hơn con rất nhiều, bây giờ yêu đương không bàn đến tương lai, quá phi thực tế rồi. Bây giờ con đã 21 tuổi, nên tìm bạn trai ổn định một chút, không cần ăn cải mềm lãng phí thanh xuân." "Nhưng..." Thư Đồng muốn nói gì đó về Đường Hân, môi mấp máy vài cái, lại không thể nói rõ. Mẹ Thư còn nói: "Ngay cả khi ba mẹ đồng ý, ba mẹ Đường Hân có đồng ý không, con lớn tuổi hơn nó nhiều như vậy." Lần này, Thư Đồng hoàn toàn không nói nên lời, cúi đầu đi ra khỏi phòng bếp. Ba Thư đang nằm trên ghế sofa xem TV, cười đến ngả người ra sau, nhìn Thư Đồng đi ra vẫy tay với cô: "Tửu lượng Đường Hân thế nào, lần sau nó đến, ba sẽ lấy rượu Mao Đài ngâm lâu năm uống thử mấy ly với nó.” Thư Đồng mỉm cười với ba, không nói gì. Sau khi tắm rửa, cô trở về phòng ngủ sớm để nghỉ ngơi. Thật ra, cô cũng từng nghĩ những vấn đề không thực tế, nhưng mỗi lần khi nhìn thấy Đường Hân mỉm cười với cô, cô sẽ vô tình muốn được gần gũi với anh, mỗi phút giây đều hạnh phúc. Đến 9 giờ rưỡi, lớp tự học của Đường Hân cũng kết thúc. Chắc chắn, người khiến cô vừa hạnh phúc vừa buồn đã gửi một tin nhắn cho cô. Đường Tâm: Bà xã đang nằm trên giường? 【 icon con thỏ đi ngủ 】 Đầu ngón tay Thư Đồng đặt trên màn hình, trong lòng ngập ngừng, sau một lúc vẫn trả lời lại "Ừm". Đường Tâm: Trên giường của em có mùi hương của anh. Thư Đồng nhìn dòng chữ này, nhớ rằng ban ngày anh rong ruổi trên người cô, chắc chắn trên chăn đã bị dính chất lỏng của anh. Hừm... Ngày mai cô phải giặt chăn. Đường Tâm: Có tiện nghe điện thoại không? Thư Đồng thầm nghĩ, có phải anh nhận ra điều gì không, cố ý đề xuất muốn nói chuyện với cô, nói thì nói, cô cũng có vài điều muốn nói với anh. Bánh quy: Có. Một lúc sau, điện thoại sáng lên màn hình cuộc gọi, Thư Đồng đứng dậy và đóng cửa lại, nhấn nhận cuộc gọi. Bên kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở của Đường Hân, cực kỳ thấp, dường như đang nổi lên cảm xúc, một lát sau, giống như mềm nhẹ thì thầm vào tai cô: "Bà xã." Giọng nói của anh xen giữa thiếu niên và người trưởng thành, mát lạnh như bạc hà nhưng ngọt ngào và hơi cay, nhàn nhạt mở ra trái tim của cô. Tay Thư Đồng đặt ở ngực, cảm nhận sự dịu dàng trong hai từ của anh, kiềm chế cảm xúc mà cô sắp nói. "Đường Hân, anh có từng nghĩ, chúng ta không thực tế, em lớn hơn anh gần 5 tuổi." "Là 4 năm 7 tháng." Anh nghiêm túc chỉnh lại, bỗng nhiên mỉm cười chân thành, "Tại sao không thực tế, chẳng lẽ anh là giả à?" Thư Đồng thở dài: "Anh là học sinh cấp ba nên chăm chỉ học tập, mỗi ngày hướng về phía trước." "Mỗi ngày hướng về phía trước?" Đường Hân cao giọng, nở nụ cười, "Mỗi ngày đều muốn làm em." Thư Đồng thở dài: "Trong đầu toàn cái gì, rửa sạch đi rồi hẳn nói chuyện với em.” "Nó không sạch sẽ." Anh thở hắt ra, giọng nói trở nên khàn khàn như một cảm xúc dồn nén, trong khoảnh khắc bùng phát, "Trong đầu anh chỉ toàn là em, là em là em, tất cả đều là em. Đừng cố gắng đẩy anh ra, đừng bao giờ nghĩ như vậy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương