Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 109
CHƯƠNG 109 An Diệc Diệp hơi tiến lên trước, lộ ra nụ cười dịu dàng. “Xin hỏi, cháu có thể xem một chút không?” Mấy người nghe thấy tiếng nói, rối rít ngẩng đầu nhìn lên. Lão Trương nghi ngờ nhìn An Diệc Diệp . Thấy cô tuổi tác nhỏ, không khỏi có chút hoài nghi. “Tiểu nha đầu, cô biết xem?” “Biết một chút.” Muốn trở thành nhà phục hồi văn vật , đối với đồ cổ văn vật, dĩ nhiên cũng có hiểu một ít. Lão Trương nhìn những người khác, cắn răng một cái. “Được! Vậy cô giúp tôi nhìn xem, hộp thuốc hít của tôi, rốt cuộc là thật hay giả!” An Diệc Diệp cẩn thận cầm cái hộp thuốc hít lên, hướng về phía ánh đèn cẩn thận quan sát. Chai thuốc hít này có hình dáng tròn, cổ mảnh, miệng cổ được mạ đồng, thân chai được tô màu xanh và trắng, màu sắc tươi sáng, hoa văn tinh tế. Trên dưới tô điểm thêm màu vàng, phần chạm khắc màu vàng dưới đáy giống như cánh hoa, sang trọng hoa lệ. Nhưng cũng chính bởi vì màu sắc quá sáng, mới khiến người ta có cảm giác là hàng giả. Thời cổ lưu lại nhiều đồ cổ phần lớn có lịch sử lâu đời, trải qua năm tháng cọ rửa, màu sắc u tối, thường mang theo vết nứt. Mà lúc này đồ An Diệc Diệp giữ trong tay lại giữ gìn rất tốt. Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn nhất cử nhất động của cô, rất sợ bỏ qua cái gì. Trái tim Lão Trương như treo giữa không trung. “Tiểu nha đầu, như thế nào?” An Diệc Diệp cười một chút, đem hộp thuốc hít lần nữa đặt vào trong hộp. Khẽ gật đầu về hướng Trương Lão, khẳng định nói: “Là thật.” Lão Trương trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại tò mò. “Làm sao cô nhìn ra được?” An Diệc Diệp chà tay, rót thêm trà lần nữa cho Lão Trương và Khúc Kiều . “Hộp thuốc hít và những thứ đồ cổ khác không giống nhau, có người cho rằng chất liệu hộp thuốc hít càng quan trọng hơn so với niên đại gia công.” “Hộp thuốc hít này chất liệu sứ tinh tế, hoa văn tinh xảo, từ vẻ ngoài đến kết cấu có thể nhìn ra là hàng thượng phẩm.” “Hơn nữa thời Ung Chính hình thức của hộp thuốc hít có phong cách riêng biệt, hộp thuốc hít bằng sứ Thanh Hoa này, phần đáy sẽ có ghi ‘niên chế Ung Chính’ màu xanh lam bằng chữ khải. Lão Trương, hộp thuốc hít này của ngài tuy rằng bị mài mòn ít, nhưng đúng là hàng thật.” An Diệc Diệp nói một cách rõ ràng mạch lạc, tất cả mọi người tiến lên trước nhìn thử, quả nhiên thấy phía dưới để tên. “Thật sự có!” “Kỳ lạ, nhưng cái này màu sắc cũng quá sáng rồi? Nhìn qua rất giống hàng giả.” An Diệc Diệp chậm rãi nói: “Hộp thuốc hít truyền vào từ cuối nhà Minh, thời Ung Chính đến nay chưa tới ba trăm năm, giữ gìn thật tốt, màu sắc sẽ khác biệt không quá lớn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương