Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 68
CHƯƠNG 68 An Diệc Diệp mím môi không nói lời nào. “Về sau cô có chuyện gì cũng đừng tới nhờ chúng tôi giúp đỡ đấy.” Mấy người hừ lạnh một tiếng, ném lại một câu rồi xoay người rời đi. Tiết cuối cùng là tiết thể dục. Dựa theo chương trình học mà Tiêu Nhĩ Giai đã đăng ký, cô ta chọn chính là bóng chuyền. An Diệc Diệp mới đến sân bóng chuyền đã thấy Nhạc Minh Hân và mấy người hôm trước bảo cô cùng đi xem hòa nhạc đều ở đó. Bọn họ tập trung lại một chỗ, không biết đang nói gì, còn liên tục nhìn về phía An Diệc Diệp . An Diệc Diệp hoàn toàn không biết gì về bóng chuyền, còn đang tìm hiểu. Mấy người kia lại đi tới, mỉm cười đề nghị với thầy giáo. “Thầy, hôm nay thầy cho phân tổ thi đấu được không? Vừa vặn có thể để cho bọn em hiểu rõ về nhau một chút.” Thầy giáo hài lòng gật đầu. “Được, nhưng các em phải nhớ kỹ, đầu tiên là hữu nghị, thứ hai mới là thi đấu đấy.” “Em biết rồi.” Mấy người kia cao hứng nhìn xung quanh rồi giống như tùy ý giơ tay lên, chỉ về phía An Diệc Diệp . “Tiêu Nhĩ Giai , nếu cô đã đăng ký học bóng chuyền thì chắc hẳn rất lợi hại nhỉ? Chúng ta thi đấu một trận chứ?” An Diệc Diệp căn bản không biết gì bóng chuyền nên định từ chối. Đối phương lại cười nói: “Cô đừng vội từ chối, chúng ta chỉ luyện tập một chút thôi, cô sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?” Thầy giáo ở bên cạnh cũng bắt đầu hát đệm. “Đúng vậy, Tiêu Nhĩ Giai , em lại ra đấu một trận đi.” An Diệc Diệp nhíu mày, một lúc sau cuối cùng mới gật đầu. Mấy người trong lớp chủ động báo tên, muốn lập đội cùng An Diệc Diệp . Mấy phút sau, An Diệc Diệp lại cùng mấy người Nhạc Minh Hân đứng ở hai phía của sân quần vợt. Một tiếng còi vang lên, Nhạc Minh Hân phát bóng. Cô ta liếc nhìn An Diệc Diệp và lộ ra một nụ cười đắc ý, sau đó chợt nhảy lên, phát bóng về phía cô! Quả bóng chuyền bay qua không trung, lao thẳng về phía An Diệc Diệp . Thông thường khi phát bóng đều tương đối chậm, sẽ không mạnh như vậy! Quả bóng mang theo xung lượng mạnh mẽ thoáng cái đã tới trước mặt An Diệc Diệp . Bộp! Quả bóng đập mạnh vào trên vai của An Diệc Diệp ! An Diệc Diệp gập người, trực tiếp ngã trên mặt đất. Quả bóng rơi xuống bên cạnh. An Diệc Diệp cảm giác vai mình như muốn nứt ra, mãi một lúc lâu vẫn không đứng dậy nổi. Nhạc Minh Hân kinh ngạc che miệng, giả vờ lo lắng. “Ái chà, cô cũng thật bất cẩn, không sao chứ?” Mấy người trước đó bảo An Diệc Diệp cùng đi xem hòa nhạc thấy thế, đều mỉm cười. “Hóa ra cô không biết đánh bóng chuyền à? Tôi còn tưởng cô cái gì cũng biết chứ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương