Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 90
CHƯƠNG 90 An Diệc Diệp lau nước mắt, ép nước mắt trở lại. Bây giờ cô chỉ có một mục đích, chính là giữ lại cô nhi viện Thần Hi. Cô lấy điện thoại di động ra, xem phần lịch sử lưu lại tìm được ở trên đó. Chỉ cần Tiêu Nhĩ Giai trở về là cô có thể rời đi. Ngày hôm sau, An Diệc Diệp ra khỏi cửa nhưng không thấy Khúc Chấn Sơ trở về. Liên tiếp ba ngày, Khúc Chấn Sơ đều không xuất hiện. An Diệc Diệp không nhịn được hỏi quản gia. “Ngài Khúc vẫn chưa trở về sao?” Quản gia thản nhiên nói: “Mấy ngày nay ngài ấy đều nghỉ lại ở trong công ty.” An Diệc Diệp mở điện thoại di động của mình, lật tìm số của Khúc Chấn Sơ trong số rất ít người trong cột thông tin. Cô mở ra nhưng không biết nên nói gì đành đóng lại. Quản gia và tài xế đều đã chuẩn bị tốt, An Diệc Diệp thở dài, đứng lên. “Đi tới trường học.” Tòa nhà của tập đoàn M.I cách chỗ của An Diệc Diệp khoảng nửa giờ đi đường. Cả tòa nhà khoảng sáu mươi sáu tầng nằm ở đoạn đường sầm uất nhất tại trung tâm thành phố, tất cả đều là của tập đoàn M.I. Vừa đến giờ làm việc, các tinh anh ăn mặc sang trọng bắt đầu đi qua tầng trệt, bận rộn làm việc. Trong tòa nhà được phân công rõ ràng, phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm CEO chiếm cả tầng thứ sáu mươi sáu. Trong phòng làm việc rộng rãi, Khúc Chấn Sơ biến mất mấy ngày đứng ở phía trước cửa sổ, quang cảnh của cả thành phố đều hiện rõ ở dưới chân. Chiết Lam cầm tài liệu đẩy cửa đi vào. Tính toán thời gian thì hôm nay đã là ngày thứ tư. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bốn ngày trước, Khúc Chấn Sơ đột nhiên trở lại công ty, vẫn luôn ở tại phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc. Tính tình anh cũng trở nên nóng nảy hơn, mới mấy ngày, nhân viên trên dưới công ty có chút chức vụ đều bị anh mắng qua một lần. Khắp nơi đều tràn ngập trong áp suất thấp. Nhưng cũng may, rốt cuộc đã tìm được tin tức của người kia, cuối cùng cũng có thể ngăn được cơn sóng dữ, không đến mức làm cho tất cả đám người bọn họ đều bị đông chết ở dưới ánh mắt Tổng Giám đốc Khúc. Chiết Lam đi tới, đặt tài liệu trong tay lên trên bàn. “Tổng Giám đốc Khúc, đã tìm được tin tức của người kia.” Quả nhiên, chỉ một giây đã thấy Khúc Chấn Sơ nhanh chóng xoay người lại. “Tìm được ở đâu? Bây giờ cô ấy thế nào?” Anh vừa hỏi, vừa mở tài liệu trên bàn. Chiết Lam có thể hiểu được sự kích động của anh. Dù sao từ khi anh ta bắt đầu đi theo Khúc Chấn Sơ , anh vẫn luôn tìm tung tích của cô gái này. Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ cuối cùng có thể được như mong muốn, tâm tình của anh ta cũng hơn. “Nửa năm trước, cô ấy rời khỏi cô nhi viện Thần Hi và bắt đầu làm việc, chỉ có điều bởi vì bằng cấp không cao nên luôn gặp phải trắc trở.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương