Bảo Bảo, Yêu Anh Chưa?
Chương 59: Nước mắt cá sấu
Sau khi tiễn quản gia Trương về và đồng thời nhắc nhở bạn nhỏ kia trở về công ty. Khánh Tường quay trở lại bàn trang điểm của mình Nói là trang điểm cho sang thôi chứ thực chất là thoa một xíu son môi cho xinh xinh, cộng thêm một chút kem chống nắng để bảo vệ làn da khỏi tác hại của ánh mặt trời mà thôi. Khánh Tường chọn một bộ quần áo khá là chững chạc hơn so với vẻ trẻ trung nhí nhảnh thường ngày của mình. Một chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết, một chiếc váy jean dài qua đầu gối, một đôi giày cao gót nhưng lại không quá cao. Mái tóc màu xám khói ảm đạm được xõa tự do sau lưng càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp sắc sảo của cô. Nhìn ngắm mình trong gương, Khánh Tường khá ư là hài lòng với bộ dạng lúc này của mình. Cô đưa tay chỉnh sửa lại mái tóc một chút cho nó bồng bềnh tự nhiên, sau đó cầm lấy chiếc kính mát trên bàn rồi đeo vào. Vừa bước ra khỏi nhà, Khánh Tường đã vẫy tay ra hiệu cho một chiếc taxi đang đậu bên kia đường, chiếc xe chầm chậm tiến về phía cô. Khánh Tường yêu cầu tài xế đưa mình tới địa chỉ cần đến sau đó cô ngồi yên lặng nhìn ra phía ngoài. Chiếc xe từ từ lăn bánh đi tới địa điểm mà cô yêu cầu. Trong suốt khoảng thời gian trên xe, Khánh Tường chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt to tròn xinh đẹp kia như được phủ một tầng sương mù dày đặc. Ảm đạm và lạnh lùng Khánh Tường đã hình dung được chuyện gì sắp xảy ra rồi, trong lòng cô hừ lạnh một cái, không biết từ lúc nào mà khóe môi của cô đã nhếch lên thành hình vòng cung tuyệt đẹp nhưng cũng không kém phần ma mị. Khiến cho người tài xế taxi khẽ run người khi nhìn qua gương chiếu hậu. Khoảng mười lăm phút sau, chiếc xe đã dừng lại đúng địa chỉ mà Khánh Tường yêu cầu, là một ngôi nhà sang trọng. Khánh Tường nhanh chóng bước xuống xe và trả tiền công cho bác tài. Cô gỡ chiếc kính râm ra và gài nó lên đầu. Sau đó khoan thai bước vào. Tiếng chuông cửa vang lên một cách chậm rãi, một người phụ nữ trông giống như người giúp việc chạy lại mở cửa cho cô, lịch sự hỏi. - Cho hỏi cô tìm ai? Khánh Tường không trả lời mà chỉ mỉm cười, sau đó chỉ tay vào người con gái đang ngồi khóc trên ghế sô pha Người giúp việc hình như hiểu được việc gì đó nên nhanh chóng lui ra cho Khánh Tường bước vào. Giữa căn phòng sang trọng và rộng lớn có một người phụ nữ trung niên và một người con gái đang ngồi. Một người ngồi vị trí chủ nhân còn một người ngồi vị trí của khách. Khánh Tường bước tới trước mặt người phụ nữ rồi nở nụ cười khiến cho bà ta khó hiểu. - Cô là ai? - Dạ thưa! Cháu tên là Khánh Tường. Hai chữ " Khánh Tường " vừa được nói ra khiến cho Mĩ Quyên bất ngờ, cô ta lập tức ngẩng mặt lên nhìn Khánh Tường rồi nụ cười thách thức. Mày tới đây làm gì? Phần thắng đã thuộc về tao rồi, để tao xem mày sẽ thay đổi được chuyện gì. - Con hồ ly tinh phá hoại hạnh phúc của người khác mà còn dám vác mặt tới đây à? Cô to gan lắm. Mẹ Trung Hiếu tức giận xỉa xói Khánh Tường, trên đời này bà ta ghét nhất là hạng người dơ bẩn chuyên đi làm tiểu tam, đã vậy còn làm ra vẻ thanh cao chạy tới dành mặt chính thất nữa. Thật không ra thể thống gì cả - Bác có hiểu lầm gì không? Ai là hồ ly tinh? Ai phá hoại hạnh phúc của ai? Cháu thấy hình như đã bị đổi trắng thay đen rồi. Nghe Khánh Tường nói như thế, mẹ Trung Hiếu khựng lại vài giây để suy nghĩ. Cô gái này nói như thế nghĩa là sao? Bà ta nhầm lẫn ư? Không thể nào. Rõ ràng là Mĩ Quyên đã cho bà ta coi những tấm hình mà hai người vụng trộm yêu đương lén lút kia mà. Người trong ảnh là Khánh Tường, chính xác là cô gái này. Tuy bị bà ta nói những lời khó nghe như thế mà Khánh Tường vẫn giữ nguyên tâm trạng bình thường như chuyện này không liên quan tới cô và cũng không có ý định to tiếng với bà ta. Điều này đã khiến cho mẹ Trung Hiếu phải suy nghĩ lại Thấy tình hình không ổn, mẹ Trung Hiếu dường như bị lung lay trước lời nói của Khánh Tường rồi. Không thể để chuyện này xảy ra được. Lập tức Mĩ Quyên òa lên khóc như một đứa trẻ bị dành mất đồ chơi, tiếng nấc cục trong cổ họng ngày càng lớn hơn. Ả ta đưa tay che mặt lại, từng giọt nước mắt cứ thi nhau chảy qua kẽ tay của ả. Giống như ả ta oan ức lắm không bằng. Khánh Tường nhìn Mĩ Quyên mà trầm trồ khen ngợi. Cô bé ơi cô bé diễn hơi sâu rồi cô bé, nước mắt nước mũi ở đâu ra mà lắm vậy hả cô bé? Nhật Minh không yêu thương cô bé đâu cho nên đừng diễn nữa. Nhìn thấy Mĩ Quyên khóc thấy thương, mẹ Trung Hiếu bỗng dưng mềm lòng mà đứng về phía ả ta, tuyệt đối không suy nghĩ đắn đo thêm một giây phút nào nữa. Và rồi.... Chát Âm thanh giòn giã vang lên một cách đột ngột khiến người ta phải giật mình. Mẹ Trung Hiếu không do dự giáng một cái tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Khánh Tường rồi tiếp tục chửi rủa. - Đồ con gái thâm độc, muốn gây ra sự hiểu lầm giữa tôi và Mĩ Quyên sao? Tôi nói cho cô biết, Trung Hiếu và Mĩ Quyên đã hẹn hò với nhau hơn hai năm nay rồi. Ai là người tới trước chẳng lẽ tôi lại không biết? Không ngờ cô lại là người không biết xấu hổ lại đi dựng chuyện như thế này. Khánh Tường đưa tay chạm nhẹ vào bên mặt vừa bị đánh, rất đau và rát. Có vẻ như bà ta đã dùng hết sức để lấy lại công bằng cho Mĩ Quyên. Khóe môi của cô đã bắt đầu rỉ máu rồi Bác à? Bác có biết trước khi qua lại với Mĩ Quyên con và con trai bác đã yêu nhau tròn một năm rồi không? Mẹ Trung Hiếu nhìn Khánh Tường với cặp mắt khinh bỉ. Con gái bây giờ có mười người thì hết bảy tám người sống dựa vào đàn ông, nhất là đi phá hoại hạnh phúc để được bao nuôi. Loại này có khác gì những con điếm đâu. Thật dơ bẩn. Khánh Tường chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân của một người đàn ông, anh ta đang ngày một tiến lại gần hơn. Mẹ Trung Hiếu tỏ ra vui mừng khôn xiết khi thấy người đàn ông này bước vào. Bà ta nhanh chóng bước ngang qua người Khánh Tường để đón tiếp vị khách quý của mình. - Thư kí Kim! Hôm nay có chuyện gì mà lại tới ngôi nhà chật hẹp này của tôi. Anh đã suy nghĩ thấu đáo việc chọn con trai tôi vào làm chưa? Phải biết rằng Hoàn Kim chính là thư kí thân cận nhất của ông chủ thần bí kia, được anh ta để mắt tới là một vinh dự rất lớn. Đương nhiên thư kí Kim hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nịnh hót của mẹ Trung Hiếu, anh ta lướt nhanh qua người bà ta, sau đó cung kính tới chỗ Khánh Tường, nhẹ giọng nhắc nhở. - Tiểu thư! Ông chủ sai tôi tới đưa cô về. Đoàng Một câu nói nhẹ như lông hồng của Hoàn Kim đã gieo vào lòng hai người phụ nữ một tiếng sét ngang tai. Họ vừa trông thấy cảnh tượng gì vậy? Một thư kí kiêu ngạo như Hoàn Kim mà lại cúi đầu trước con bé tiểu tam này ư? - Nói với anh ấy tôi đang ở nhà tình nhân không về được. Khánh Tường lạnh giọng ra lệnh cho thư kí Kim khiến cho anh chàng dở khóc dở cười trong lòng. Bà chủ à! Cô đừng đùa nữa, không là ông chủ xử đẹp tôi đó. Mẹ Trung Hiếu hoang mang nhìn Hoàn Kim sau đó quay sang nhìn Khánh Tường. Không lẽ... Đây là bạn gái của vị chủ tịch kia sao? Nếu đúng như thế thì vừa rồi bà đã đắc tội với Bảo Bối của người ta rồi, còn giơ tay đánh nữa chứ. Phải biết rằng tập đoàn ấy to lớn và quyền lực tới mức nào. Chồng của bà ta chỉ là một nhân viên nhỏ của tập đoàn mà đã cho bà ta được một cuộc sống dư giả như thế này rồi. Còn người phụ nữ kia là bạn gái của người ta, được cưng chiều hết mực mà còn tìm đến con trai của bà ta ư? Chuyện này thật không khoa học - Tiểu thư! Mặt của người bị sao thế? Hoàn Kim hoảng hốt nhìn vào vết thương trên miệng của Khánh Tường, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân. Thôi xong rồi! Bà chủ bị thương rồi. Thế nào ông chủ cũng sẽ băm vằm mình ra cho cá ăn mất thôi. Tại cái tội bất cẩn tới đón bà chủ quá chậm. Khánh Tường không nói gì cả, cô đưa tay lau đi vệt máu trên môi nhưng chỉ khiến nó loang ra nhiều hơn mà thôi, cô nở nụ cười ma mị nhìn về phía mẹ Trung Hiếu. Bà ta sợ sệt không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Khánh Tường vì không biết rằng một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa. Bà ta có linh cảm không may. - ------------- Ây da, đúng ra là giờ này tui đang nằm trong chăn ấm nệm êm ngủ khò khò rồi cơ. Nhưng vì áy náy quá ngủ hong được nên bật máy ngồi gõ tiếp đây. Hôm nay tặng các bạn một chương siu dài để đọc cho đã đây, nói thế chứ chương này tui viết dài là để hối lộ cho các bạn đấy:> ahihihi Minh có một ước muốn nhỏ nhoi là truyện này sẽ được lọt top đề xuất của tháng tư, không biết các bạn có sẵn lòng giúp Minh được không:< Nếu các bạn đồng ý thì Minh sẽ cố gắng viết những chương tiếp theo dài y như vầy cho các bạn đọc cho đã mấy bạn có chịu hongggg Nói chứ cũng gần mười hai giờ rồi, Minh ngủ đây hy vọng ngày mai sẽ nhận được phản hồi của các bạn. Nhớ like + bỏ phiếu cho Minh đó nhaaaaaaaa
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương