Bảo Bối! Đời Này Để Anh Cưng Chiều Em
Quyển 2 - Chương 1: Lời chúc đau đớn
Phía đông Bắc Kinh,Trung QuốcCơn gió lành lạnh thổi qua mang theo vài hạt mưa. Mưa mau dần, lát đát. Mưa mỗi lúc một lớn, hạt to và tròn đua nhau rơi, vỡ òa trên những tán lá trên cao, rồi theo lá trôi xuống lòng đường.Con phố cứ thế đông đúc, nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại. Hình như ai cũng rất vội vàng để về nhà. Trái ngược dòng người ấy,một bóng dáng bé nhỏ đang từng bước chậm dãi mặc cho cơn mưa đang làm cô ướt sũng.Bước đi trong cơn mưa cô thấy mình thật nhỏ bẻ.Với những nỗi buồn không thể nói thành lời...Một tiếng trước.tại một quán cà phê nhỏ ven đường-Nơi cô từng rất thích..._Thật xin lỗi, An Hạ. Là anh không tốt, chính anh tỏ tình với em,em chưa đồng ý, anh đã thất hứa.Giọng trầm ấm của người con trai vang lên. Anh sở hữu khuôn mặt điển trai, sóng mũi cao, đặc biệt đôi mắt mang màu xanh của biển khiến anh luôn được phái đẹp thầm mến. Đối diện anh.người con gái mang vẻ đẹp thuần khiết,nước da trắng hồng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt màu xanh lạ lẫm trong veo như mặt nước lặng mùa thu, đôi môi chúm chím đáng yêu, mái tóc màu hạt dẻ chỉ đến ngang vai kết hợp với quần jean và chiếc áo channel. Cô đẹp mà cũng không kém phần cá tính. Anh vừa nói xong,khuôn mặt cô đã có chút biến hóa. Chỉ là một chút ít khiến người khác khó nhận ra. Một tuần không gặp,sau lần tỏ tình ấy, cô đã không liên lạc với anh, anh cũng vậy. Cô biết anh muốn cho cô thời gian suy nghĩ. Phải! Cô thích anh. Thích sự ấm áp mà anh mang lại. Nhưng thích là một chuyện, yêu lại là một chuyện khác. Cô không hiểu sao khoảng cách giữa thích và yêu mong manh vậy mà nó vẫn khiến trái cô nhói đau. Cô biết với anh,cô chỉ là một học sinh bình thường. Anh còn sự nghiệp, cái anh cần là bàn đạp cho sự nghiệp của anh. Cô tin chắc nếu gia đình anh biết thân phận thực sự của cô,họ sẽ không phản đối hai người nhưng cô không muốn vậy. Cô không cần một người bạn trai giàu có,cơm ăn áo mặc không phải lo. Cái cô cần là tình cảm của anh và cô. Nhưng có lẽ tình cảm ấy không đủ lớn để gọi là tình yêu. Nở nụ cười trên môi, cô nói:_Minh Vũ không sao mà! Cho dù hôm nay anh không nói. Em cũng sẽ từ chối thôi.Nghe cô nói vậy trong lòng anh lại không vui chút nào. Anh thật lòng yêu cô. Cô không giàu có nhưng cô lại khiến trái tim anh rung động. Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh biết mình đã tìm được một nửa của mình. Vậy mà anh lại không biết nắm bắt hạnh phúc ấy. Anh đã từng nói sẽ che chở,bảo vệ cô để rồi lại thất hứa, rằng giờ đây anh đã thay đổi.Nhìn cô một chút đau lòng cũng không có, anh thấy hụt hẫng.Khoảng cách giữa anh và cô không xa, thật ra là chẳng bao giờ gần được. Anh luôn có cảm giác mình không hiểu cô. Hay thực sự là anh không hiểu được? Anh muốn hỏi cô tại sao nhưng với tư cách gì?Thấy anh hồi lâu không trả lời, cô nói tiếp:_Minh Vũ chúng ta vẫn là bạn tốt mà đúng không? Thiên Kim mặc dù cô ấy hay gây chuyện nhưng tất cả cũng vì yêu anh thôi. Cho dù anh không yêu cô ấy cũng đừng bắt cô ấy phải đợi một cách không chắc chắn như vậy. Cuộc đời anh còn dài nhưng thanh xuân của cô ấy thì trôi nhanh lắm.Đúng! Anh đã thay đổi. Dù vậy, nếu thời gian quay ngược lại cô vẫn chọn thích anh. Quá khứ không có lỗi, lỗi ở hiện tại mỗi người thay đổi. Cô không đồng ý anh cũng vì vậy.Tình bạn tiến một bước có thể là tình yêu, nhưng lùi lại một bước vẫn không thể quay lại. Tự hỏi lòng tại sao mình lại thích anh để rồi lại phải từ bỏ anh. Anh biết không? Chúc anh và cô gái ấy hạnh phúc là lời chúc đau đớn nhất của cô từ trước tới giờ. Có điều nó không thể hiện qua khuôn mặt của cô thôi. Phần anh, dù không muốn nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Đến cả làm bạn bè anh cũng không biết mình xứng không?Gật đầu đồng ý, anh tạm biệt cô đi về. Qua ô cửa kính nơi cô và anh vừa ngồi. Anh đứng lại ngắm nhìn cô.Thấy vậy, cô cười với anh.Anh cũng cười lại. Chỉ là nụ cười có chút gượng gạo. Từ nay anh đã chính thức đánh mất cô. Hay do anh chưa từng có cô?Đợi bóng dánh của anh đi khuất, cô khôi phục lại vẻ mặt ban đầu. Không nhìn ra đằng sau cô nói bằng giọng đùa cợt:_ Ra đây đi! Có vẻ cô rất thích theo dõi người khác nhỉ?Từ trong góc khuất,một người con gái bước ra. Có thể nói ả ta rất nóng bỏng trong mắt đàn ông. Khuôn mặt được tô một lớp phấn son dày. Ả ta mặc bộ váy bó sát màu đỏ lộ rõ số đo ba vòng, đôi dày cao mười phân. Từng bước ả ta đi lại nghe thấy tiếng giày cao gót "cộp...cộp". Trên mặt ả ta không giấu được vẻ ngạc nhiên. Tại sao cô lại biết cô đang theo dõi hai người. Đã vậy cô lại nói tốt cho ả trước mặt anh cho dù ả đã nhiều lần làm những việc có lỗi với cô. Ả thật không hiểu cô đang nghĩ gì? Chẳng nhẽ cô đang thương hại ả sao? Nực cười, cô đơn thì cô đơn, một mình thì một mình nhưng ả không bao giờ cần sự thương hại. Nhất là sự thương hại đó xuất phát từ cô. Ngồi chỗ của anh vừa rồi ả nói luôn:_Thật không nghĩ cô lại biết sự hiện diện của tôi.Đã vậy,tại sao cô còn nói giúp tôi? Là thương hại ư? Triệu Thiên Kim tôi tuyệt đối không cần sự thương hại của cô.Triệu Thiên Kim nói gần như dồn nén hết sự tức giận. Ngữ khí thể hiện rõ sự "tiểu thư" trong con người ả. Hứ! Ả ta đường đường là thiên kim của Triệu Thị, gia đình anh cũng rất thích cô. Sớm muộn gì ả cũng sẽ làm vợ anh. Dù cho cô có cản đường đi nữa. Còn cô, nở một nụ cười nửa miệng._Thương hại? Diệc An Hạn tôi tuyệt đối không bao giờ thương hại người khác. Và tuyệt đối không thương hại cô. Bởi cô không xứng.Nghe vậy,Triệu Thiên Kim đã tức càng thêm tức. Cô nghĩ cô là ai chứ? Dám ăn nói như vậy với ả. Trước kia,ả có làm gì cô cũng làm như không thấy. Chưa đợi ả lên tiếng cô đã chặn họng._Thời gian cô ngồi đây cãi nhau với tôi tốt nhất cô nên đi vun đắp tình cảm với vị hôn phu của mình đi. Can đảm lên! Nói cho anh ấy biết tình cảm của cô.Nói rồi cô cũng đi mất. Để lại Triệu Thiên Kim đang tức xì khói. Ai cần cô quan tâm chứ.Nghĩ vậy nhưng ả vẫn bỏ đi theo hướng của anh vừa rồi.Tại nơi nào đó trong quán cà phê._An Hạ việc gì phải tự làm khổ mình chứ?Tiếng nói của một cô gái vang lên.Nàng mang vẻ đẹp quyễn rũ,đôi mắt màu đen tuyền chứa một tia lạnh lùng ít ai thấy được, làn da trắng sữa,mái tóc dài cùng bộ váy màu xanh dương. Nàng đã chứng kiến mọi việc nãy giờ. Nàng không hiểu tại sao cô lại làm thế.Thấy vậy, cô cũng chỉ cười nhạt:_ Thu Nhan ngươi biết không? Người ta chỉ thương cảm cho nước mắt của công chúa nhưng đâu biết rằng phù thủy cũng biết đau.Hazz...Nhan cũng hết nói nổi cô. Như vậy cũng tốt, bởi nếu tiếp tục người tổn thương không phải cô mà chính là anh. Bởi Nhan biết người cô yêu không phải anh. Sở dĩ cô thích anh vì anh giống một người khác. Thử hỏi nếu khi cô ngộ ra được điều này, anh có đau lòng không? Nhan không nói cho cô biết một phần vì không muốn tổn thương cô, một phần muốn cô tự tìm câu trả lời cho chính mình. Thế rồi, Nhan bước đi, để cô lại.Nhan biết điều cô cần bây giờ nhất là ở một mình. Hy vọng cô sẽ thông suốt.Khi bóng lưng của Nhan khuất dần, khuôn mặt cô lộ ra vẻ mệt mỏi rõ rệt.Nghĩ mông lung nhìn lại không biết mình đã đi đâu? Chỉ biết bây giờ mưa rơi khiến cô lạnh cóng. Giờ cô mới biết lạc đường không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình đi đâu. Mưa tuôn xối xả trên người cô đã đành.Vậy cớ sao lại dội ào vào lòng cô những hoài niệm về một thời xưa. Chưa hẳn là xa nhưng có lẽ cũng sắp không còn.Đằng sau một người đàn ông không ngại quần áo đắt tiền dầm mưa cùng cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương