Bảo Bối! Đời Này Hãy Ở Cạnh Tôi
Chương Bốn Mươi Ba : Lâm Tuệ Nghi Vô Ưu Vô Lo
Trong phòng bệnh đặc biệt, mùi thuốc sát trùng, niềm lo lắng gần như nuốt trọn con ngườ ta. Từ lúc đưa Lâm Tuệ Nghi rời khỏi phòng phẩu thuật vẫn chỉ có mỗi Vương Khôi Vĩ kiên định ngồi bên cạnh, lặng lẽ đếm từng nhịp chuyển xoay của thời gian, lặng lẽ chờ mong cô tĩnh dậy. Anh cẩn trọng chỉnh lại gốc chăn vì sợ cô không đủ ấm, rồi lại cẩn trọng vén mấy lọn tóc nhỏ trên gương mặt vốn xinh đẹp của cô.Cả ngày đều là căng thẳng, sợ hãi đến vô cực, suy cho cùng Vương Khôi Vĩ cũng chỉ là một người bình thường, đi qua giông bão liền trở nên không muốn làm gì nữa chỉ có thể ôm lấy bến bờ an bình của riêng mình. Cảm nhận được nhịp đập nhẹ từ lòng ngực Lâm Tuệ Nghi, trong lòng cũng thôi không lo sợ nữa, Vương Khôi Vĩ bắt đầu thả lỏng mình, anh dựa người vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.Có lẽ tác dụng của thuốc đã hết, đôi mi cong khẽ động, Lâm Tuệ Nghi mỏi mệt đưa mắt nhìn mong lung đến khi cảm nhận được hơi thở thân quên bên cạnh mới thôi lo lắng. Cô dịu dàng đưa mắt yêu thương nhìn Vương Khôi Vĩ, lại nhìn đến một thân sơ mi trắng vẫn còn nhuộm đỏ máu tanh thật cảm thấy được sự lo lắng của anh. Con người đó, có lẽ đã phải nôn nóng đến thế nào, đã phải hoảng sợ ra sao?Lâm Tuệ Nghi chuyển mình, định đưa tay chạm vào mái tóc rối của anh. Lại quên mất vết thương nơi ngực trái, vừa cử động liền đau đến bật khóc. Như cảm nhận được sự đau đớn của Lâm Tuệ Nghi, Vương Khôi Vĩ khẽ mở mắt, ánh nhìn lo lắng hướng đến Lâm Tuệ Nghi. Cô gái này vừa đi dạo một vòng quỉ môn quan về, vậy mà đến bản thân cũng chẳng biết gìn giữ. - Cẩn thận một chút, đau nhiều không? - Vương Khôi Vĩ dịu dàng đỡ lấy Lâm Tuệ Nghi để cô thuận tiện dựa vào bờ vai vững chắc của anh. Câu từ phát ra thập phần yêu thương.Có lẽ vì chịu tác động mạnh, lòng ngực có chút đau nhói nhưng ở trước Vương Khôi Vĩ vẫn là cố gắng mỉm cười thật tươi, cô không thể để anh lo lắng nhiều hơn nữa. - Em không đau - Lâm Tuệ Nghi ngước nhìn gương mặt cương nghị của ai kia. Cô biết cho dù nói đến kho ran cả cổ thì Vương Khôi Vĩ vẫn sẽ không tin, anh chính là loại người đa nghi như thế đấy. Biết rõ Lâm Tuệ Nghi là cố tình nói dối để anh thôi bận lòng nhưng làm sao anh có thể vờ như không nhìn thấy cái cau mài đau đớn của cô, làm sao không nhìn ra sự khó nhọc mỗi lần cô hít thở.- Anh xin lỗi - Vương Khôi Vĩ vẫn luôn cho rằng tất cả những đau đớn mà Lâm Tuệ Nghi đang ghánh chịu đều là do anh, suốt nhiều tiếng đồng hồ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật Vương Khôi Vĩ đã tự chất vấn mình tại sao lại dùng biện phát cực đoan như vậy. Nếu anh thử thoả hiệp? Thử nghe lời cha mình thì phải chăng Lâm Tuệ Nghi đã không bước vào căn phòng lạnh lẽo kia, cô ấy cũng không một mình đối mặt với tử thần?Vậy mà đứng trước dáng vẻ đau lòng, ngập ngừng xin lỗi kia, Lâm Tuệ Nghi chỉ mỉm cười rồi lắc đầu. Đây không phải lỗi của Vương Khôi Vĩ càng không phải lỗi của bất kì ai khác. Tất cả là do cô muốn cứu lấy người thân duy nhất của anh, là cô sợ nếu ông ấy thật sự không còn nữa. Đến một ngày Vương Khôi Vĩ nhất định sẽ tự lên án chính mình cớ sao lại ra tay giết chết người cha duy nhất. Hoặc sợ rằng đến một ngày anh ấy sẽ quay lưng nói hận cô vì chính cô đã gián tiếp khiến anh bắn phát súng cắt đứt tình thân kia. Là cô ích kỉ sợ anh không cần cô nữa nên đã vô tình khiến anh lo lắng.Thật muốn nói nhiều hơn một chút để trấn an anh, để anh yên tâm rằng hiện tại cô đã ổn nhưng chẳng biết phải nói thế nào. Cả hai cứ im lặng dựa vào nhau như thế, Vương Khôi Vĩ cẩn trọng bốc vỏ một quả quýt giúp Lâm Tuệ Nghi, cô tuỳ ý ngã đầu vào bờ vai vững chắc rất chuyên tâm vào động tác thuần thục của anh. Trong chuyện tình cảm, giữa hai trái tim yêu mãnh liệt, đôi lúc không cần phải luyên thuyên, cũng chẳng cần đồi hỏi bất cứ sự quan tâm gì từ đối phương. Chỉ cần được ngồi bên cạnh hoặc đâu đó nhìn người ta hạnh phúc thì đã an lòng.Nhưng một ai đó không biết phép tắt cứ thế xong thẳng vào phòng bệnh, đến cửa cũng sắp hỏng mất rồi. - Cái tên này, rốt cuộc cậu yêu đương thế nào mà để em gái nhỏ phải vào đây? Nói xem tội của cậu có nặng không? - Người vừa hốt hoảng vừa tỏ ra bực dọc kia chính là Tiêu Thiên. Anh vừa kết thúc chuyến công tác, đúng lúc tham dự tuần lễ thời trang trong nước. Vốn định sẽ đến buổi lễ để giúp Lâm Tuệ Nghi ít việc hoặc nếu không sẽ tiếp thêm một phần năng lượng cho cô ấy. Nhưng cuối cùng chỉ có mỗi Mễ Mĩ Lệ loay hoay với những mẫu trang phục.Lúc đấy mọi chuyện đều rối tung cả lên, bởi lẽ Lâm Tuệ Nghi là nhà thiết kế chính đại diện cho công ty vậy mà đến thời khắc quan trọng cô ấy lại tựa như nước bốc hơi mất khiến Tiêu Thiên chẳng thể tìm thấy.Đến cuối ngày khi mọi chuyện đã ổn thoả lại nhận được cuộc gọi báo từ chính Vương Khôi Vĩ, vừa nghe nói liền lo lắng đến độ không kịp hô hấp.Sự kiện vừa kết thúc Tiêu Thiên đã vội chạy đến bệnh viện, gắp đến độ không có thời gian chỉnh chu lại dáng vẻ phóng khoáng thường ngày của mình.Mà người ở trong phòng vừa nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Thiên thì có chút kinh ngạc. Vương Khôi Vĩ nhất thời ho khan mấy tiếng. - Cậu ồn ào, ảnh hưởng cô ấy - Vương Khôi Vĩ không tiện nói rõ mọi việc cho Tiêu Thiên hiểu, anh ngại nhắc đến nổi kinh hoàng ấy, ngại làm Lâm Tuệ Nghi hoảng sợ. Lại thêm Tiêu Thiên, người này rốt cuộc là có vấn đề ở điểm nào, sao cứ mỗi lần nhắc đến Lâm Tuệ Nghi là lại lo lắng vượt quá mức bình thường thế này.Lâm Tuệ Nghi ở trong lòng Vương Khôi Vĩ mỉm cười nhìn Tiêu Thiên, vị Tiêu tổng này của cô thật có lòng. Lại nhìn thấy vật Tiêu Thiên cầm trong tay, Lâm Tuệ Nghi càng thêm phấn khích. - Cái đó... - Có lẽ là do vết thương vẫn còn mới, có chút đau nhứt đến một câu nói đơn giản cũng khó mà nói hoàn chỉnh, Lâm Tuệ Nghi đành bỏ dỡ.Tiêu Thiên làm sao không nhìn ra một nét mặt thích thú lại thêm chút hoài nghi kia của Lâm Tuệ Nghi. Anh đưa chiếc cúp bằng vàng đẹp đẽ đầy vinh dự kia hướng đến cô. - Anh nghĩ mình nên kí với em một bản hợp đồng dài hạn. Em vừa về công ty chưa được một năm đã mang về không ít hợp đồng lớn lại thêm nhận được chiếc cúp danh giá trong giới thiết kế, thật có chút cao ngạo khi được làm việc cùng nhân viên tìm năng thế này - Tiêu Thiên hào hứng, anh mang tất cả niềm vui sướng, hãnh diện kia một lần bộc bạch cũng rất khoa trương khen ngợi Lâm Tuệ Nghi.Nghe được những lời khen có cánh từ chính cấp trên của mình lại được anh ấy xem trọng đến thế này thật khiến Lâm Tuệ Nghi thêm một phần vui vẻ. Cô đưa tay đón lấy chiếc cúp danh giá kia, ngón tay trắng mịn khẽ miết nhẹ vào chiếc cúp đang ánh lên một loại sắc màu rực rỡ, cô vui đến mức chỉ muốn nhảy cẩn lên hét thật to để thoả lòng, cô đã bước thêm một bước tiến mới, giấc mơ thuở ban đầu đã gần hơn một chút rồi. Rất nhanh thôi cô nhất định sẽ có đủ tư tin ngẫn cao đầu đứng bên cạnh một người đầy soái khí và tài hoa như Vương Khôi Vĩ, cô vẫn mong là như thế.Nhìn thấy được bộ dạng có chút khởi sắc, tươi vui của Lâm Tuệ Nghi, Tiêu Thiên đã có phần an tâm hơn. Anh thật không giám nghĩ nếu cô ấy không mai có chuyện gì thì liệu rằng người bạn thân kia của anh có thể vui cười thoải mái sống như một con người có trái tim có khát khao tình yêu không? Hoặc không biết Trình Nghiêm có đủ dũng khí để đón nhận sự cô độc, thiếu vắng người thân thêm lần nào nữa không? Hay chính Tiêu Thiên, liệu anh sẽ có thể thoải mái trong công việc, có thể trêu đùa, có thể cùng cô em gái nhỏ này cười nói nữa không? Tất cả anh đều không muốn nghĩ đến. Nhưng thật mai, Lâm Tuệ Nghi vô ưu vô lo mọi ngày vẫn luôn hiền hoà nở nụ cười như nắng mai trước mặt anh. Sở dĩ Tiêu Thiên xem trọng Lâm Tuệ Nghi, anh gần như mang tất cả tình yêu thương của một người anh trai đặt vào cô ấy là vì ngay từ lần đầu tiếp xúc vốn đã có một loại yêu thích riêng biệt. Anh thích nụ cười vô tư, thích phong thái làm việc siêng năng, chăm chỉ, lại thêm phần rất kiên định đối với mỗi một mẫu vẽ. Mặc khác chính là cảm thấy từ khi quen biết Lâm Tuệ Nghi, từ khi cô ấy chính thức bước chân vào thế giới của Vương Khôi Vĩ, Tiêu Thiên cũng xem như có nhiều cơ hội để cùng bạn thân thời nồng nhiệt uống vài chén rượu chuyện trò thân thiết như rất nhiều năm trước. Cô bé này rõ ràng đã khiến cuộc sống vốn tẻ nhạt của họ thêm phần thi vị.Tiêu Thiên vẫn là cảm thấy loại ánh mắt không hài lòng trước sự xuất hiện của mình từ Vương Khôi Vĩ. Tên này, từ khi anh đến cũng chỉ có thể dùng giọng điệu gay gắt để phê bình anh, đến một câu chào khách cũng thấy phiền đến thế sao?Vốn định rời đi nhưng còn chưa cất bước đã thấy người khác bước vào liền rất có hứng thú ở lại trò chuyện thêm. Hôm may vừa nghe tin báo Lâm Tuệ Nghi đã tĩnh, Trình Nghiêm vội chạy đến. Nhưng vừa bước ra ngoài đã bị người làm trong nhà dúi vào tay một túi nhỏ, có chút ai ngại dặn dò anh đôi phần nhờ anh truyền đạt.Chính vì lẽ đó, anh vừa bước vào phòng bệnh đã lấy từ trong túi nhỏ một phần canh gà đưa đến trước Lâm Tuệ Nghi. - Phần này là do Du Du chuẩn bị cho em, em ấy bảo rất thích hợp cho người ốm - Đối với chuyện Lâm Tuệ Nghi bị thương phải vào viện, những người trong nhà cơ bản không hề biết. Họ chỉ rõ Lâm Tuệ Nghi về quê mấy hôm không mai bị sốt nên rất thành tâm chuẩn bị cho cô một phần canh gà bồi bổ.Đón lấy chén canh gà vẫn còn toả khỏi, trong lòng Lâm Tuệ Nghi liền xuất hiện một loại ấm áp. Trước kia mỗi lần bị ốm đều là tự mình xoay sở, từ ngày mẹ không còn nữa cũng thôi không có người lo lắng hay nhiệt thành nấu cho một bát cháo lớn nữa. Bây giờ trong phút chóc đã có người yêu thương nhất ở cạnh, có một anh trai luôn chu toàn mọi thứ và rất nhiều người khác có thể cùng cô đau lòng hoặc sẵn sàng ở bên quan tâm. Loại cảm giác đơn độc kia cũng thôi không còn ôm lấy cô nữa.Mọi người nhớ nhấn theo dõi và đề cử giúp Đan nha! Cảm ơn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương