Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 15: Nỗi Hận Vẫn Chưa Vơi
Hôm nay Sở Vũ Hách tham gia buổi tiệc đóng máy của công ty mình, hắn ta tranh thủ ra ngoài để nhận một cuộc gọi. Sau khi nghe máy xong, hắn ta xoay người lại, trong lúc vô tình bỗng thoáng thấy được một bóng hình quen thuộc. Cóđiều ánh sáng trong hành lang khá tối, hắn ta hỏi với vẻ không quá chắc chắn: "Ngôn Ngôn, thật sự là em sao?" Bước chân của Hứa Hi Ngôn khựng lại. Cô ngước đôi mắt mơ màng của mình lên, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cách đó không xa. Sau khi nhận ra đối phương là ai, trong mắt cô lóe lên vẻ giễu cợt. Hứa Hi Ngôn vẫn còn nhớ mang máng cảnh tượng làm người ta buồn nôn kia. Năm năm trước, vào buổi tiệc đó, bọn họ không chỉ bỏ thuốc rồi đưa cô cho nhàđầu tưđểđổi lấy lợi ích cho công ty, mà còn chê cô không đáng một đồng, sau đó còn mưu toan hủy hoại cô. Đêm đó, Hứa Hi Ngôn tan nát cõi lòng. Bị hai người mà mình tin tưởng nhất phản bội, nỗi đau này thậm chí còn đau hơn cả cảm giác khi bị dao đâm vào tim gấp vạn lần. Bây giờ nhớđến chuyện đó, cô vẫn còn cảm thấy hận. Sự sỉ nhục và tổn thương mà hai người họ mang lại cho cô, cô nhất định sẽ hoàn trả gấp bội, nếu không thì sao có thể xứng với đôi cẩu nam nữ này chứ? Hiện tại, năm năm đã trôi qua, Sở Vũ Hách thay đổi rất nhiều. Giờđây hắn ta đã khoác lên mình dáng vẻ của một ông chủ lớn rồi. Hắn ta mặc một bộâu phục may thủ công, mái tóc được tạo hình rất gọn gàng tươm tất, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, chỉ lo người khác không biết hắn ta là người có tiền. Nói tóm lại, chỉ cần dùng một chữ làđã có thể khái quát bộ dạng của hắn ta: Tục! Hứa Hi Ngôn gặp lại tên cặn bã Sở Vũ Hách, trong đầu chỉ nghĩđến một câu: M* nó, đúng là oan gia ngõ hẹp mà. Trên khuôn mặt tao nhã lịch sự của người đàn ông kia lộ ra vẻ kinh ngạc bất ngờ: "Ngôn Ngôn, em về nước lúc nào thế? Sao không liên lạc với anh?" Sở Vũ Hách thật không ngờ, sau khi chia tay năm năm lại gặp được Hứa Hi Ngôn, mà vẻđẹp của cô lúc này khiến cho hắn ta phải khiếp sợ. Cô gái hơi say, hai máđỏ hây hây, ánh mắt mơ màng mang theo một sự quyến rũ không thể thốt ra thành lời, lại càng lộ vẻ phong tình hấp dẫn. Suốt năm năm không gặp, so với năm đó, côđãđẹp hơn bao nhiêu lần, ngay cả khí chất cũng đã thay đổi. Tự tin, cởi mở, tao nhã, cao không thể với tới, đây là cảm giác mới mẻ trước giờ chưa từng có mà Hứa Hi Ngôn mang lại cho hắn ta. "Hóa ra là Tổng Giám đốc Sở. Tôi về nước cũng cần phải báo cho anh ư?" Hứa Hi Ngôn cong môi nở một nụ cười lạnh, cô căn bản không muốn đểýđến hắn ta, định trực tiếp rời khỏi đây. Thế nhưng Sở Vũ Hách lại dang hai cánh tay của mình ra, chặn đứng đường đi của cô. "Ngôn Ngôn, năm năm không gặp, em sống có tốt không? Em có biết không? Từ khi em không nói một lời mà bỏđi, mấy năm nay anh vẫn luôn chờ em." Thái độ của Sở Vũ Hách có vẻ rất thâm tình chân thành. Ngay cả chính hắn ta cũng không biết cảm giác của mình là thế nào, chỉ là vào giờ phút này, hắn ta muốn giữ Hứa Hi Ngôn lại. Thật không ngờ trong lòng của hắn ta lại sinh ra ý nghĩ chưa dứt tình với cô, thậm chí còn dâng lên cảm xúc muốn gương vỡ lại lành. Dù sao mấy năm nay Sở Vũ Hách luôn bị Hứa Tâm Nhu quản lý quá chặt chẽ, sắp thở không nổi luôn rồi, nên rất hoài niệm dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời lúc trước của Hứa Hi Ngôn. Mà bây giờ cô trở lại, thật chẳng khác nào cơn mưa rào trong những tháng ngày nắng hạn của hắn ta. Sở Vũ Hách nhớ từ nhỏđến lớn, cô luôn lấy hắn ta làm trung tâm. Bây giờ chỉ cần hắn ta hơi ngoắc tay một cái, chắc cô sẽ về lại trong lòng hắn ta thôi nhỉ? "Chờ tôi? Ha ha… Tôi nhớ năm năm trước chúng ta đã chia tay rồi mà?" Hứa Hi Ngôn khoanh tay lại, ung dung nhắc nhở: "Nếu tôi nhớ không lầm, Tổng Giám đốc Sở còn nợ tôi năm trăm ngàn phí chia tay đấy!" "…" Sắc mặt của Sở Vũ Hách bỗng tái nhợt đi. Sau khi vài giây xấu hổ, hắn ta lấy lại dũng khí mà nói: "Ngôn Ngôn, chúng ta nói chuyện đi." "Hình như chúng ta chẳng có gìđể nói với nhau cả." Hứa Hi Ngôn bật lại một câu rồi bỏđi. Khi lướt qua vai nhau, Sở Vũ Hách đột ngột nắm lấy tay cô. Thái độ của hắn ta như thể nếu cô không cho hắn ta cơ hội để"nói chuyện", hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho côđi. "Sở Vũ Hách, anh muốn làm gì?" Phương Tiểu Tranh hét lên một tiếng: "Thả Ngôn Ngôn ra!" Vương Đại Trí cũng đứng ra, hét lên với Sở Vũ Hách: "Bảo anh thả ra đó, anh có nghe thấy không hả?" …
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương