Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 20: Thật Lòng Muốn Cảm Ơn Anh
Cô thật sự bị anh làm cho kinh hãi. Trước giờ cô chưa từng nghĩđến sẽ có một ngày mình được gặp nam thần ảnh đế trong truyền thuyết. Nếu anh ta là Elvis, nếu anh ta chính là Hoắc Vân Thâm, vậy thì anh ta chính là boss lớn siêu cấp đứng phía sau đám người Hứa Tấn Sơn và Sở Vũ Hách! Anh ta… bây giờ anh ta định làm gì? Dường như bọn họ hẳn phải là hai người không liên quan gì chứ nhỉ? Hứa Hi Ngôn nghĩđến đây, bỗng buột miệng hỏi một câu: "Sao tôi lại ởđây?" Hoắc Vân Thâm hờ hững giải thích: "Em nhảy lên xe của tôi, thuộc hạ của tôi nghĩ em muốn cướp xe nên đánh ngất em, nên tôi mới mang em vềđây." Hứa Hi Ngôn: "..." Ôi trời, vậy cũng được sao? Cô tùy tiện chặn đại một chiếc xe trên đường, không ngờ lại là xe của anh? Xác suất trúng xổ sốđộc đắc cũng không cao bằng việc này đâu nhỉ? Đúng là Hứa Hi Ngôn phải cảm ơn anh đã không vứt cô ngoài đầu đường xó chợ. Cô ngẫm lại tình hình của mình, cảm thấy không nên tiếp tục ởđây nữa: "Vậy áo quần của tôi đâu…Áo sơ mi này…" "Áo sơ mi là của tôi. Áo quần của em dính vết máu nên tôi đã thay giúp cho em rồi." Áo sơ mi của ai không quan trọng, quan trọng là anh nói rằng anh đã thay giúp cho cô. Giọng của Hứa Hi Ngôn cao thêm hai độ: "Anh thay giúp tôi?" "Trong nhà không có ai khác. Lúc tôi thay không nhìn trộm em." Hoắc Vân Thâm nhanh chóng giải thích, lúc nói gương mặt còn hơi ửng đỏ lên. Anh đúng là không có nhìn lén, anh chỉ quang minh chính đại mà thưởng thức thôi. "Ồ…" Nghe anh giải thích như vậy, Hứa Hi Ngôn cũng yên tâm hơn. Đây là lần đầu tiên cô mặc áo sơ mi của đàn ông, cảm giác hơi là lạ nhưng vẫn thật lòng muốn cảm ơn anh. Anh không những có vẻđẹp trời phú, màđiều đáng nói là nhân phẩm cũng không tồi, có thể xem như một người đàn ông tốt. Chỉ là, người đàn ông tốt như vậy lại rơi vào cảnh tàn phế, thật sự là quáđáng tiếc. Ánh mắt của Hoắc Vân Thâm rất tự nhiên rơi trên người Hứa Hi Ngôn. Cô gái yêu kiều trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, mái tóc đen nhánh xõa trước ngực, cả người toát lên một vẻđẹp điềm tĩnh khó mà diễn tảđược. Thật đúng là cảnh sắc đẹp đẽ khiến người ta vui vẻ. Bị một người đàn ông đánh giá không hề kiêng kị như thế, Hứa Hi Ngôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. "Dù sao cũng phải cảm ơn anh. Làm phiền anh rồi." Hứa Hi Ngôn khách sáo cảm ơn. "Không sao, tôi thích phiền phức." "Hả?" Hứa Hi Ngôn nghĩ tai mình có vấn đề, có ai đời lại thích phiền phức? "Ý tôi là, tiện tay ấy mà." Hoắc Vân Thâm mỉm cười tinh ranh, giải thích với cô. Đầu mày khóe mắt của anh toát ra một vẻ phong tình đặc biệt. Anh cười lên thật sự rất đẹp, trên mặt còn cóđôi lúm đồng tiền mê người. Lúm đồng tiền… Vì sao cô cứ có một cảm giác quen thuộc quá vậy? Chẳng lẽ là do cô thường nhìn hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt của Anh Bảo sao? Chắc là do phát hiện sự thẹn thùng của cô, Hoắc Vân Thâm xoay xe lăn rời đi. Lúc ra đến cửa, anh nói với cô: "Đã chuẩn bị sẵn áo quần cho em rồi, ở trong phòng tắm đấy. Khi em rửa mặt xong là có thể ra ngoài ăn sáng." "…" Nói xong, anh liền rời đi, chỉđể lại một bóng lưng rộng lớn thẳng tắp cho cô. Hứa Hi Ngôn thầm kinh ngạc, anh còn chuẩn bị cảáo quần cho côà? Đến khi anh đi khuất rồi, Hứa Hi Ngôn mới dám tung chăn xuống giường, nhìn quanh xem xét hoàn cảnh ởđây một chút. Nơi đây được trang trí rất khiêm tốn, đơn giản, nhưng lại tỏ rõ sở thích không tầm thường của chủ nhân nơi này, giống với cảm giác mà người đàn ông đó mang lại cho cô. Dù anh đã lên đến vị tríảnh đế quốc tế, có thể nắm quyền cả giới giải trí rồi, thế nhưng trên người anh hoàn toàn không nhìn thấy sự xa hoa lãng phí và ngông cuồng vênh váo. Cảm giác mà anh mang đến cho người khác là một loại cảm giác chân thật, chu đáo, là một người bình thường có xương có thịt. Thật quá lạ kỳ! Vì sao cô lại có loại cảm giác này chứ? …
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương