Bảo Bối Giá Trên Trời
Chương 40: Cuộc Đời Không Còn Gì Vui
Lúc này, ở công ty giải trí Vân Hải đang là thời gian nghỉ ngơi. Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc, trên tủâm tường trưng bày một máy hát theo kiểu dáng cổ xưa. Ngay lúc này, nóđang phát một khúc nhạc piano du dương. Chỉ khi nào tâm trạng vui vẻ, anh mới nghe nhạc. Cái máy hát này đã bị phủ bụi nhiều năm rồi, rốt cuộc hôm nay nó cũng có thể phát ra những khúc nhạc tuyệt vời. Âm nhạc là một trong những sở thích của Hoắc Vân Thâm, mà anh cũng rất có năng khiếu về phương diện này, có thể biểu diễn nhiều loại nhạc cụ trong dàn nhạc. Nếu như anh tham gia vào lĩnh vực âm nhạc, có lẽ bây giờđã sớm trở thành một nghệ sỹ xuất sắc. Điều càng lợi hại hơn là anh chẳng những hiểu biết rất nhiều loại nhạc cụ, mà còn tự mình soạn nhạc. Năm đó, bài hát chủđề nhận được giải thưởng quốc tế của bộ phim "24 giờđoạt mệnh" chính là do anh sáng tác. Hoắc Vân Thâm đang say mê lắng nghe điệu nhạc thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Hứa Hi Ngôn. Tuy rất bất ngờ nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy vui mừng. Anh lập tức tắt máy hát rồi tập trung nghe điện thoại của cô. "Xin chào, đây là công ty giải trí Vân Hải." "Này, Hoắc Vân Thâm... À không... Anh Hoắc, tôi muốn hỏi anh một chút. Bộ quần áo bẩn mà hôm trước anh thay ra giúp tôi vẫn còn ởđó chứ?" Hứa Hi Ngôn lo lắng hỏi. "Còn, giặt rồi." Hoắc Vân Thâm trả lời. Vì cảm nhận được sự sốt ruột qua giọng nói của cô, anh liền hỏi thêm: "Sao vậy?" May mà vẫn còn. Hứa Hi Ngôn cực kỳ kích động, lập tức hỏi ngay: "Lúc anh giặt quần áo, anh có nhìn thấy tờ giấy nào bên trong túi quần không?" Hoắc Vân Thâm cẩn thận nhớ lại một chút, sau đó nói với cô: "Có, nhưng bị máy giặt quay nát rồi." Anh không có thói quen lục túi, vì vậy trước khi giặt quần áo, anh đã ngâm nó với nước và bột giặt một lúc, sau đó mới cho vào máy giặt. Lúc ấy quần áo giặt xong, đúng là anh đã phát hiện ra một đống giấy trong túi. Thế nhưng chúng đã bị vò nát thành từng cục rồi, không thểđọc được nội dung trong đó nữa. Chẳng lẽ tờ giấy kia là một vật gìđó rất quan trọng sao? A... Nghe anh nói vậy, Hứa Hi Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt mắt tối sầm lại, giống như bị sét đánh trúng. Vẻ mặt cô lúc này giống như cuộc đời mất hết niềm vui rồi. Không có biên lai cầm đồ thì sao cô chuộc được đàn violon của mẹ về? Trời ạ, thật đúng làông trời muốn diệt mình mà! "Alo, Hứa Hi Ngôn, tờ giấy kia rất quan trọng sao?" Hoắc Vân Thâm không nghe thấy đối phương nói gì nữa, bèn hỏi thử. "Không. Cũng không phải là rất quan trọng. Không còn chuyện gì nữa, tạm biệt." Hứa Hi Ngôn cúp điện thoại, cảm giác khóc không ra nước mắt. Cô có thể trách ai đây? Hoắc Vân Thâm tốt bụng giúp cô giặt quần áo, cô cũng không thể trách anh được, chỉ có thể tự nhận rằng mình không may mắn. Mặc dù không có biên lai cầm đồ, nhưng Hứa Hi Ngôn vẫn muốn đến tiệm cầm đồ hỏi thử một chút, xem liệu không có biên lai thì có thể chuộc lại cây đàn violon kia được không. Tại tiệm cầm đồ Bái Kinh, Hứa Hi Ngôn đi vào quầy tiếp tân, giải thích một chút về tình trạng của cô, nhưng đáng tiếc quản lý cửa hàng vẫn nói xin lỗi với cô. "Thật xin lỗi quý khách, đây là quy định của tiệm cầm đồ. Chúng tôi không thể vì cô mà pháđi quy tắc, mong quý khách thông cảm. Không có biên lai thì không có cách nào để chuộc đồđược! Quý khách hãy trở về tìm lại cẩn thận hơn xem!" Không có biên lai là không thể chuộc đồ. Hứa Hi Ngôn ủ rũ cúi đầu rời khỏi tiệm cầm đồ, trong lòng hối hận đến nỗi muốn cắn lưỡi tự vẫn. Đáng lẽ ngay ngày đầu tiên về nước côđã phải đến đây chuộc đồ rồi. Hôm nay là hạn cuối cùng để chuộc, kết quả lại không có biên lai. Cô nên làm sao đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương