Bảo Mẫu Nhỏ Của Lý Tiên Sinh

Chương 1



Lý Cảnh Hành đẩy cửa vào nhà có chút ngạc nhiên dù sao trong nhà đột nhiên xuất hiện một người lạ, trở tay không kịp.

Người nọ trong phòng sững sờ nhìn hắn nhưng nhanh chóng phản ứng lại, không được tự nhiên mà cười trừ: "Tiên sinh là Lý Cảnh Hành sao? Em là bảo mẫu do dì Vương giới thiệu, tên là Nguyên Dương."

Một lần mẹ của Lý Cảnh Hành tới thăm phát hiện trong nhà hắn bừa bộn, bà vừa dọn dẹp vừa quở trách hắn còn nói phải thuê một bảo mẫu tới dọn dẹp nhà cửa bằng không còn đâu là cái nhà nữa.

Lý Cảnh Hành thành lập một công ty tuy rằng đang trong quỹ đạo nhưng mỗi ngày vẫn rất bận, hắn dành phần lớn thời gian ở công ty đâu rảnh để dọn dẹp nhà.

Lý Cảnh Hành cũng đồng ý nhưng không để trong lòng.

Sao hắn có thể nghĩ đến việc mẹ hắn thuê một bảo mẫu lại là một cậu bé.

Lý Cảnh Hành chỉ gật đầu, trời sinh hắn tính tình lãnh đạm không nhiều lời liền đổi giày đi vào trong nhà.

Thoạt nhìn Nguyên Dương khá nhỏ con, Lý Cảnh Hành cao 1m83, đối phương chỉ tới ngực hắn. Cậu so với hắn còn co quắp dùng tạp dề lau tay nhỏ giọng nói: "Lý tiên sinh, em đã nấu đồ ăn, bây giờ ngài có muốn ăn không?"

Lý Cảnh Hành cởi bỏ cúc đầu tiên của áo sơ mi không chút để ý nói: "Tôi đi tắm rửa rồi ăn."

Nguyên Dương liền xoay người vào bếp trong lòng căng thẳng, Lý tiên sinh này thật lạnh lùng phỏng chừng rất khó hầu hạ, có lẽ lần này sẽ bị đuổi việc sớm.

Lý Cảnh Hành cả ngày làm việc, thần kinh căng thẳng tắm xong cả người sảng khoái, sắc mặt cũng ôn hoà hơn, mặc quần áo ở nhà vào tóc còn khá ướt đi xuống lầu.

Nguyên Dương không biết đối phương thích ăn gì nên chỉ làm bốn món cùng một bát canh, thịt kho tàu cà tìm, thịt kho ớt chuông, rau xà rách và sườn heo chua ngọt cuối cùng là canh gà.

Lý Cảnh Hành kéo ghế ngồi xuống nhìn Nguyên Dương vẫn đang đứng liền nói: "Ngồi xuống cùng nhau ăn."

Nguyên Dương ngoan ngoãn nghe lời.

Lý Cảnh Hành tuỳ ý hỏi vài câu mới biết được Nguyên Dương mới 23 tuổi kém hắn 5 tuổi, chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, ngày trước vẫn luôn làm mấy việc vặt. Vô tình đụng mẹ Lý Cảnh Hành ở quảng trường, bà nói chuyện với Nguyên Dương, thấy cậu lớn lên rất đáng yêu nên bà giới thiệu đến nhà hắn.

Lý Cảnh Hành thuê cậu trả lương đúng tháng và làm việc trong nhà hắn cả ngày, ăn uống cũng trong nhà hắn, trước thử việc trong vòng một tuần.

Nguyên Dương trong lòng âm thầm cố lên nhất định phải làm thật tốt làm Lý tiên sinh hài lòng.

Kể từ sau khi mẹ về quê, Lý Cảnh Hành rất ít ăn cơm nhà, lần này được ăn đồ ăn nóng hổi tuy rằng cũng không phải những món đắt tiền nhưng thực sự rất ngon,

đặc biệt là canh gà cực kỳ thơm làm người ta muốn ăn nhiều thêm. Nhịn không được khen một câu: "Canh gà ăn rất ngon."

Nguyên Dương vui vẻ cười: "Ngài ăn ngon thì ăn nhiều. Vậy ngài có kiêng gì không?"

Lý Cảnh Hành nói: "Không có nhưng tôi bình thường rất ít về nhà, nếu có về sẽ điện thoại trước, tiền đồ ăn tôi sẽ đưa cho cậu một cái thẻ khác."

Nguyên Dương đồng ý.

Ăn no xong Lý Cảnh Hành ngồi trên sô pha xem TV, Nguyên Dương rửa chén bát xong cùng ngồi trên sô pha nhưng rất cẩn trọng.

Cậu xem TV cùng Lý Cảnh Hành nhưng đối phương chỉ xem tin tức khiến cậu buồn ngủ cực kỳ đành phải nhìn lén ông chủ...

Lý Cảnh Hành lớn lên rất đẹp, hốc mắt sâu như một hồ nước hẻo lánh, mũi cao thẳng.

Không giống cậu, lớn lên rất lùn hơn nữa thân thể còn khác với mọi người... Nguyên Dương thở dài trong lòng, cực kỳ hâm mộ ngoại hình Lý Cảnh Hành.

Lý Cảnh Hành cảm giác được đối phương đang quan sát mình, nhướng mày nói: "Nên đi ngủ. Phòng cậu bên cạnh phòng tôi, bên trong có giường sẵn, cuối hành lang có nhà vệ sinh có thể tắm ở đó."

Nguyên Dương gật đầu, dò hỏi: "Lý tiên sinh, ngày mai ngài muốn mấy giờ dùng bữa sáng?"

Lý Cảnh Hành nhíu mày suy nghĩ: "9 giờ."

Nguyên Dương vừa tính toán mai ăn gì vừa nói với đối phương lên lầu.

Cậu lên lầu tìm phòng, vừa đẩy cửa ra,

đồ vật bên trong rất ít chỉ có một cái giường, cái bàn và tủ quần áo. Có lẽ không có ai ở. Nhanh chóng lấy quần áo đi tắm.

Những giọt nước tí tách rơi xuống sàn nhà, Nguyên Dương cởi hết quần áo, nước ấm chậm rãi chảy qua xương quai xanh lướt qua đầu v* hồng phấn rồi chảy xuống bụng cuối cùng tới lỗ nhỏ bí ẩn giữa hai bên đùi.

Nguyên Dương bôi sữa tắm lên người, lúc rửa ngực cậu rất nhẹ tay bởi vì đã nhịn một ngày đầu v* trương phình lên như có cái gì muốn phun ra. Ngực cậu tựa như ngực con gái tuổi dậy thì, căng phồng như hai cái bánh bao. Nguyên Dương luôn buồn rầu vì thân thể mình.

Cậu có hai bộ phận sinh dục nhưng luôn cảm thấy mình là con trai, cũng không có xảy ra nhưng mấy năm trước ngực bắt đầu phát dục còn chảy ra chất lỏng màu trắng ngà. Đi bệnh viện thì bác sĩ bảo bởi vì trong thân thể tiết quá nhiều oestrogen nên mới biến thành như vậy.

Khi bắt đầu phát dục, Nguyên Dương cũng không để ý cho đến khi dù có mặc quần áo rộng thùng thình cũng có thể nhìn ra dấu vết phồng lên thì mới mua nội y của con gái.

Phải mua nội y cỡ nhỏ thì miễn cưỡng bao bọc được ngực, may mắn bình thường Nguyên Dương đều mặc quần áo rộng thùng thình nên không bị ai phát hiện.

Mặc áo ngực cả một ngày ngực bị bóp nghẹt khó chịu chỉ có buổi tối tắm mới cởi ra.

Nguyên Dương thuần thục dùng ngón tay xoa nắn đầu v*, móng tay móc ngoáy lỗ sữa làm hai ba giọt sữa chảy ra, cậu hướng vòi sen ngay ngực làm trôi đi vết sữa cuối cùng giảm được cảm giác trướng sữa. Đợi lát nữa phải dùng máy hút bớt.

Cuối cùng Nguyên Dương vươn tay ra giữa hai chân cọ rửa đơn giản.

Tắm rửa xong, khuôn mặt cậu ửng hồng còn có bọt nước theo ngọn tóc chảy xuống, mặc áo ngắn màu đen cùng với quần rộng rồi đi ra ngoài.

Nguyên Dương vô tình đụng phải Lý Cảnh Hành trên hành lang, đối phương là chủ nhân của cậu, mới ngày đầu tiên nhận thức khó tránh không thể thích ứng nhanh, cậu nỗ lực cười tươi nói chúc ngủ ngon.

Lý Cảnh Hành cao hơn cúi đầu nhìn con người nhỏ bé kia nói chúc ngủ ngon. Nhưng trong lòng hắn lại băn khoan tại sao ngực của tiểu bảo mẫu lại to hơn so với trước khi tắm, có thể là hắn suy nghĩ nhiều.

Nguyên Dương cũng không biết đối phương suy nghĩ liền đắp chăn bông vùi vào chiếc gối mềm mại trên giường.

Một đêm thật ngon giấc.
Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...