Tình tiết phải quay cuối cùng là sau khi trải qua chuyện bị cưỡng bức sáng hôm đó, An Du không thể chịu đựng nổi việc sớm chiều ở cùng Mạnh Nam Thừa nữa. Ngay đêm đó, cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lặng lẽ lái xe một mình rời khỏi khu du lịch.
Nhưng Mạnh Nam Thừa vẫn phát hiện ra.
Anh bám theo một đoạn, cố chấp kéo cô xuống xe. Sau cơn mưa sân cỏ lầy lội trơn trượt, nước trong hồ tăng lên. Hai người cứ tranh chấp, Mạnh Nam Thừa bỗng trượt chân, vô ý ngã xuống nước.
Dẫu sao anh vẫn còn có lương tâm, trước khi rơi xuống nước đã buông lỏng bàn tay đang siết chặt lấy tay cô ra.
Thế nhưng, thằng cha này không biết bơi.
An Du lớn tiếng kêu cứu, tháo giày nhảy xuống đầu tiên, phối hợp với hai du khách cứu người lên.
Tin tức khí tượng vô cùng chính xác, đêm qua ông trời rất nể mặt đổ một trận mưa to xuống.
Sau khi tất cả các bộ phận đều đã sẵn sàng, lần quay đầu tiên bắt đầu.
Đàm Dận ngã ngửa vào trong hồ, bọt nước văng khắp nơi. Tuy vậy, Tô Giác lại đứng yên không nhúc nhích.
“Cắt cắt cắt! Tô Giác, cô đứng đực ra đó làm gì?” Đạo diễn Phương cau mày trách mắng.
Tô Giác vén tóc dài ra sau tai, vờ như mới vừa hoàn hồn: “Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi bị giật mình.”
Lần thứ hai.
“Xin lỗi, nước bắn vào mắt tôi rồi.”
Lần thứ ba.
“Ối, sáng này tôi chưa ăn nên hơi tụt huyết áp, nhất thời không phản ứng kịp.”
Đến tận trưa, tình huống tương tự ấy của Tô Giác vẫn tiếp tục diễn ra, dựa vào kinh nghiệm quay phim của cô ta thì vốn không nên xuất hiện sai lầm cấp thấp như thế.
Mặc dù là giữa hè, sau cơn mưa, nhiệt độ trêи núi cũng giảm không ít.
Lại NG, đạo diễn Phương cũng bị cô ta chọc điên, cầm bộ đàm nói tạm ngừng mười phút, để diễn viên nghỉ ngơi một lát.
Đàm Dận vất vả leo lên bờ, toàn thân anh ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch. Vì phải nhiều lần nhảy vào hồ nên anh đã tiêu hao rất nhiều thể lực, khí quản cũng bị sặc nước, che miệng ho khan liên tục.
Nhân viên phục trang vội vàng kéo anh đi thay quần áo.
Đây đã là lần thay đồ thứ năm của anh rồi.
Biên Nhan đi theo sau lưng anh, quay đầu lại hung ác trợn mắt nhìn Tô Giác: “Cô mà còn diễn không xong nữa thì tôi sẽ viết mười cảnh ngã xuống nước cho cô nhảy đấy.”
Tô Giác ngượng ngùng dời mắt.
Sau cùng khi cảnh quay thuận lợi được thông qua, đoàn phim dọn dẹp hành lý chuẩn bị chạy đi chọn cảnh.
Trong phòng hóa trang, Tô Giác nhìn qua gương trang điểm: “Cô đừng trách tôi, là ý của Tiết Ngôn đó.”
Cô ta cười: “Anh ấy thấy cảnh quay giường chiếu hôm qua của hai người, dường như rất tức giận.”
Biên Nhan chẳng tin, đôi mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Anh ấy không bao giờ nghĩ ra loại thủ đoạn đê tiện và vụng về thế này đâu.”
Nét mặt Tô Giác cứng đờ chốc lát, cười giễu: “Vậy cô quả thật không hiểu anh ấy rồi.”
...
Sau đó, khi trở về Đàm Dận đã nóng rần lên, đi bệnh viện truyền dịch rồi phải cố gượng về đoàn phim để quay cho xong cảnh ngày hôm đó.
Đến cuối cùng, anh đã đứng không vững, gáy đổ mồ hôi lạnh từng cơn, hơi thở phả ra đều nóng hừng hực.
Đạo diễn cho anh nghỉ một ngày rưỡi, sẽ quay riêng cảnh của nữ chính trước.
Biên Nhan thật sự rất ghét Tô Giác. Cô túc trực suốt ở trước giường bệnh để trông chừng anh, nhìn sắc môi tái nhợt của anh nên cô đau lòng muốn hôn anh nhưng lại bị anh đẩy ra.
“Sẽ lây bệnh đấy.”
Ngủ khoảng vài tiếng, cuối cùng thân nhiệt của Đàm Dận cũng khôi phục bình thường, chẳng qua cơ thể còn suy yếu.
Biên Nhan vừa thấy anh tỉnh lại, lập tức ghé đầu sang: “Bảo bối có đói bụng không? Muốn ăn gì để em mua về cho anh.”
Anh im lặng một giây: “Cháo hải sản.”
“Cháo? À, được.” Biên Nhan đứng lên, gọi bên ngoài thì quá chậm, cô tự xuống lầu mua cho nhanh.
Đàm Dận nắm cổ tay cô: “Anh muốn ăn cháo em nấu.”
“Nhưng nếu thế anh sẽ phải đợi rất lâu.”
“Bây giờ anh ăn không vào, chờ em nấu xong thì sẽ có hứng ăn rồi.”
“... Được thôi.”
Biên Nhan chạy tới siêu thị mua thức ăn nhanh như một cơn lốc, về nhà bắt lên nấu cháo, đổ vào bình giữ nhiệt rồi lại vội vàng bắt xe chạy tới bệnh viện.
Vừa mở cửa, cô đã nhìn thấy Đàm Dận nằm trêи giường bệnh màu trắng, anh kéo chăn xuống từ lúc nào rồi, vóc dáng thon gầy, cổ áo để lộ xương quai xanh, quả thật là một bệnh nhân đẹp trai.
Sao bảo bối có thể mặc đồng phục bệnh nhân đẹp đến vậy chứ?
Đàm Dận để điện thoại di động xuống: “Em đến rồi.”
Biên Nhan mở bình giữ nhiệt, mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa ra: “Đói bụng lắm đúng không?”
“Cũng đói.” Anh bưng chén cháo qua, nhấp miệng.
Biên Nhan khẩn trương hỏi: “Ăn được không?”
Giọng nói Đàm Dận dịu dàng: “Ngon lắm.”
Vậy thì tốt.
Biên Nhan trông ngóng nhìn anh ăn sạch sẽ phần cháo, vô cùng vui mừng: “Còn nhiều lắm nè.”
“Em đã ăn chưa?”
“Lúc em nấu cháo đã ăn sandwich trong tủ lạnh rồi.”
“Ừ.”
Biên Nhan nhớ lại chiều nay anh mệt rã rời, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, khi đó cô thấy rất xót xa: “Bây giờ anh lại sức chưa?”
Đàm Dận nhìn cô, chợt mỉm cười: “Muốn hả?”
Biên Nhan: “???”
Đàm Dận nắm tay của cô, ngón tay của anh hơi lạnh nhưng lòng bàn tay lại nóng: “Em ra đóng kỹ cửa lại.”
Không, cô còn chưa phát rồ đến mức ngay cả bệnh nhân cũng ăn quàng.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Đàm Dận càng cười thần bí: “Không đóng thì thôi.”
Anh kéo cổ áo của cô, mắt nhìn vào trong: “Mẹ, con lạnh quá, có thể ôm con được không?”
Biên Nhan sửng sốt.
... Muốn play kiểu mẹ con ở bệnh viện à.
Mặc dù cô mong đợi lâu lắm rồi... Nhưng trong hoàn cảnh này... Không tốt lắm đâu!
Biên Nhan kéo soạt lấy tấm chăn đắp vào cho anh, còn tém kỹ góc chăn: “Muộn quá rồi, em phải về đây, sáng sớm mai em tới đón anh há.”
Không chuồn không được, cô không thể nhìn thẳng vào anh nữa rồi.
Nụ cười của Đàm Dận cứng đờ, nhanh chóng giữ lấy tay cô, giọng điệu như cầu khẩn: “Em có thể ở lại chăm sóc cho anh được không?”
Bởi vì bị cảm mới khỏi nên chất giọng của anh hơi khàn, âm lượng cũng thấp hơn ngày thường, có vẻ dịu dàng đến không ngờ.
Nội tâm Biên Nhan trải qua một sự tranh đấu cực khủng khϊế͙p͙.
Cô không trả lời, dường như anh hơi thất vọng: “Mẹ không muốn sao?”
Mỗi lần cô nghe anh gọi mình là “Mẹ”, Biên Nhan sẽ đỏ mặt: “Em...”
“Vậy ít ra phải hôn con một cái chứ.”
“...” Biên Nhan cúi người thơm lên mặt của anh.
Đàm Dận bất mãn vì cô cứ qua loa cho xong, chỉ vào môi của mình, tiếng hít thở gần trong gang tấc: “Phải thơm ở đây nè.”