Đàm Dận hít sâu một hơi, năm ngón tay dùng sức bấm vào ʍôиɠ cô.
Biên Nhan lo lắng hỏi: “Có phải đau lắm không?”
Yết hầu anh khẽ động, từ từ ngước nhìn cô: “Không đau.”
Dừng nửa giây, anh nhếch môi nói: “Rất thoải mái.”
Mặt Biên Nhan đỏ tới mang tai.
“Cử động đi, có được không?”
Cô ngượng ngùng chuyển động ʍôиɠ, miệng huyệt ướt đẫm kề sát vào côn thịt cương cứng của anh rồi trượt từ trước ra sau, thân gậy và quy đầu quét khắp ɖâʍ dịch của cô, cô cúi đầu nhìn cảnh gợi tình này, chỉ cảm thấy bụng căng lên.
Mắt Đàm Dận ngấn nước, hai bàn tay to đè ʍôиɠ cô không ngừng kéo thấp xuống, côn thịt nhấn sâu vào hai bên mép huyệt no đủ, cả viên trân châu nhỏ cũng bị cọ vào, tê dại. Biên Nhan khom người xuống, cảm thấy bên dưới quá ướt.
Đàm Dận nắm lấy ngón tay cô ngậm vào miệng, một tay đang xoa nắn đồi núi tuyết đang run rẩy, sau đó dùng lưỡi ɭϊếʍ phần ngón tay nhạy cảm, ngón cái đùa giỡn với đầu nhũ đỏ thẫm.
“A...” Cô thoải mái đến mức mũi chua xót, cả người cũng lả đi.
Anh vất vả ưỡn thẳng eo, quy đầu to lớn tròn tròn đặt phía dưới cửa huyệt, phần đỉnh mấp máy chảy ra lớp dịch thể trong suốt: “Mẹ đúng là biết chà đấy... Nhưng con phải làm sao đây? Chỗ này của con căng lên khó chịu lắm...”
Biên Nhan đỏ mặt lắc đầu, sau đó lập tức bị kẹp lấy đầu nhũ, cô đau đến nỗi phải thấp giọng hô lên, suýt nữa đã ngã nhào vào người anh.
Dường như anh đang mê hoặc cô: “Mẹ ngồi lên có được không... Sẽ rất thoải mái đấy ạ.”
Biên Nhan thật sự muốn khóc quá.
Thoải mái mới lạ, toàn là lừa đảo.
Thế nhưng cậu bé trai soái ca với ƈôи ȶɦịt cứng lên kêu mình là mẹ thì ai mà chịu nổi chứ.
Cô khẽ cắn răng nâng eo lên, ƈôи ȶɦịt mất đi sự đè ép lập tức dựng lên, phần đỉnh chớp thời cơ nhắm ngay miệng huyệt.
Biên Nhan:... Đồ bại hoại này.
Cửa động ướt đẫm mới “ăn” nửa quy đầu thì yết hầu Đàm Dận đã vang lên tiếng rêи rỉ khàn khàn.
Biên Nhan nghe thấy không được tự nhiên, trước kia anh sẽ không kêu thành tiếng...
Hơn nữa mắt của anh cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó...
Cô khó chịu đưa tay che lại: “Đừng... Đừng nhìn...”
Đàm Dận cười khẽ: “Không nhìn thì nơi đó càng có cảm giác nhạy cảm hơn đấy.”
“...”
“...Bên trong của mẹ cứ hút lấy con...”
“Đừng có nói mà...”
“Phía dưới của mẹ thật chặt, kẹp ƈôи ȶɦịt của con thoải mái quá...”
“Hức...” Cô buông tay khỏi mắt của anh, muốn che miệng anh lại.
Kết quả lòng bàn tay bị ɭϊếʍ.
Cô đỏ mặt giấu tay ra sau lưng.
Đàm Dận phì cười ngồi dậy, ɭϊếʍ ɭϊếʍ đầu nhũ của cô: “Mẹ là cô gái đẫy đà nhất mà con từng gặp đấy.”
Biên Nhan: “? Anh còn từng thấy ngực của người phụ nữ khác rồi à?”
Đàm Dận “khụ” một tiếng: “Không có, chỉ ngắm của mẹ thôi.”
Biên Nhan không tin.
“Nụ hôn đầu, đêm đầu đều là của mẹ.”
“...”
Tay Đàm Dận chạm vào chỗ hai người giao hợp, dính một lớp dịch: “Cái gì của con cũng là lần đầu tiên, cho nên mẹ... phải dạy con thật kỹ lưỡng nhé.”
Mặt Biên Nhan càng đỏ hơn, thậm chí làn da trêи người cũng ửng lên màu hồng nhạt.
Cô vẫn cẩn thận thả lỏng bản thân để tiếp nhận anh, thử thăm dò ngồi xuống, anh chợt cử động eo, ƈôи ȶɦịt sung sức “Vèo” chui tọt vào.
Kɧօáϊ cảm từ kịch liệt đến đau phải nhe răng ở bộ vị, Biên Nhan cảm thấy trong đầu như có gì đó nổ tung. Cô còn chưa kịp thích nghi thì vị trí cơ thể bỗng đảo lộn. Đàm Dận lật người đặt cô phía dưới.
“Con không chịu được...” Anh cắn răng mắng một tiếng. Chỗ kín kịch liệt nhắm thẳng vào hang động, côn thịt nóng bỏng nhanh chóng ra vào cơ thể cô, hai viên tinh hoàn không ngừng chạm vào ʍôиɠ, bắp đùi bị thúc đến mức đỏ bừng.
“Ừm... A...” Anh đi vào vừa mạnh vừa sâu hơn trước. Trước kia cô từng cảm thấy sợ sệt và khó chịu, bây giờ có vẻ anh đã nhẹ tay hơn rồi.
Tay Biên Nhan cố bám chặt ga giường một lúc lâu nhưng thấy anh vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, lưỡi dao ở chỗ kín đâm vào ngày một hung ác nhưng miệng anh vẫn luôn dịu dàng gọi “Mẹ ơi”.
“Con làm mẹ thoải mái không hả?” Nhũ hoa bị bóp mạnh.
“Hưm...”
“Chậc... Mẹ biết cắn này…”
Biên Nhan rêи rỉ bị đâm đến sắp hỏng cả người, cô vật vã đánh vào lưng anh.
Thế nhưng chẳng hề có tác dụng, Đàm Dận càng hưng phấn hơn.
Hoa tâm bị va chạm đến mức mỏi nhừ, dịch trong huyệt chảy ra làm ướt đẫm cả ga giường, mỗi khi đâm vào thì có thể nghe được tiếng nước vang dội. Biên Nhan dùng cánh tay che mặt, khó chịu bật khóc thút thít.
Không biết hiệu quả cách âm của phòng bệnh thế nào, nếu y tá tới kiểm tra phòng thì phải làm sao... Bị thấy là toang ngay...
Đàm Dận lấy tay cô ra, quyến luyến hôn nhẹ lên môi cô, dây dưa với lưỡi của cô.
“Ưm...”
Chẳng bao lâu sau, cô đã không còn tâm trí gì suy nghĩ tiếp nữa.
...
Sau đó, Biên Nhan vùi ở góc giường một cách rất thảm thương, nhìn Đàm Dận đang ăn hết cháo còn lại trong bình giữ nhiệt bởi vì thể lực tiêu hao quá nhiều.
Sau khi đánh xong một trận, bây giờ trông thần thái anh sáng láng, sắc mặt hồng hào, Biên Nhan thật hoài nghi có phải mình bị thải âm bổ dương (*) rồi không.
(*) thải âm bổ dương là thu lượm cái âm khí để làm bổ cái dương khí.
Mặt khác... không lẽ bảo bối cảm nhận được tình thương của mẹ từ món cháo này của cô sao?