Lần đầu tiên cô bắt gặp anh đang ȶɦủ ɖâʍ, Đàm Dận cũng cần tự lực cánh sinh sao? Không đúng anh đâu có bạn gái...
Thừa cơ anh còn chưa phát hiện, cô vội vàng đi ra ngoài, nhưng mới bước được gần nửa bước, sau lưng đã vang lên chất giọng khàn khàn của đàn ông: “Đứng lại.”
Vừa nghĩ tới anh vừa làm chuyện đó vừa nói chuyện với cô, Biên Nhan không thể bình tĩnh nổi: “Em... Em nên ra ngoài trước vậy.”
Dường như anh đang nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi hỏi cô: “Em tới phòng anh làm gì?”
“Em mua Melatonin cho anh.”
“... Vậy em đưa thuốc chưa?”
“À đúng rồi.”
Sau lưng không có động tĩnh gì nhưng thính giác nhạy cảm của Biên Nhan như nghe được tiếng ma sát dinh dính, trong đầu không kiềm được xuất hiện cảnh năm ngón tay trắng trẻo của anh đang nắm lấy gậy thịt, gáy cô không khỏi hơi tê dại.
“Đưa thuốc cho anh.” Anh nói.
“À, vậy em em để bên ngoài nhé.”
“Đưa một viên cho anh.”
Biên Nhan thấy thật khó tin, chẳng lẽ anh định uống luôn bây giờ sao?
“Cái này không cần gấp đâu, đợi em ra ngoài thì anh tự uống cũng được.”
Đàm Dận hừ mũi phát ra một tiếng “Hửm?” đầy ý chất vấn. Anh ung dung hỏi: “Em quên bây giờ em là trợ lý của anh sao? Đút thuốc mà cũng cố từ chối vậy à.”
Anh đang cố ý đây mà! Nhìn kim chủ cũ đang “hạ mình làm thϊế͙p͙” nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rất kɧօáϊ cảm à! Nhưng trước kia không phải cô cũng rất cao cao tại thượng sao.
Biên Nhan bất lực đi tới, quay mặt sang chỗ khác, mở thuốc lấy ra một viên.
Trong lòng Đàm Dận không khỏi khó chịu, nếu là trước kia có lẽ cô sẽ chăm chú nhìn mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
Anh thả ra ƈôи ȶɦịt đỏ bừng ra, đưa tay đón lấy.
Biên Nhan len lén liếc một cái, vẻ mặt lập tức không kìm được nữa.
A a a anh dùng cái tay vừa làm chuyện kia để lấy thuốc, còn có thể uống được sao??? Không cầm nổi thuốc này rồi!
Tay cô run lên, thuốc con nhộng nhanh chóng lăn xuống sàn nhà.
Mày Đàm Dận nhăn lại.
“Xin lỗi.” Biên Nhan muốn lấy một viên khác chữa cháy.
Lúc đưa tới thì ánh mắt bất chợt dời xuống, gậy thịt sung sức đứng thẳng giữa hai chân anh, màu sắc thật hấp dẫn, ngay cả phần lông màu đen cũng tỏa đầy hormone.
Cổ họng cô phát khô, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Biến hóa nhỏ xíu này dĩ nhiên không thể tránh được mắt của Đàm Dận. Anh nhớ tới lúc cô giải trừ hợp đồng có nói sau này gặp lại sẽ vạch rõ giới hạn với anh, như thể họ chỉ đến với nhau vì quan hệ thỏa thuận tiền trao cháo múc và theo nhu cầu vậy.
Anh không kìm được sự bực dọc của mình, ác ý nhắc nhở: “Em đang có suy nghĩ không nên có phải không, đừng quên thân phận trợ lý của em đấy.”
Vừa dứt lời, anh lại hơi hối hận. Lúc anh đang ảo não thì Biên Nhan đã tức giận cãi lại: “Em không có suy nghĩ gì không nên có cả! Tại anh bảo em tới đây mà.”
Đàm Dận lạnh lùng đáp: “Anh chỉ bảo em đưa thuốc lại đây chứ không kêu em ngó chòng chọc vào chỗ đó.”
“Em đâu có ngó chòng chọc vào đó, em chỉ liếc nhìn...” Biên Nhan liên tục giải thích, nhưng nói đến khúc sau thì bản thân cũng chột dạ, giọng nói dần dần yếu đi nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào anh.
“Anh tin em thế nào được? Trước kia mỗi lần em thấy nó đều hận không thể nuốt nó xuống ấy chứ.”
Câu này xấu hổ quá thể rồi, Biên Nhan lập tức không chịu nổi, đầu như muốn bốc khói: “Anh không muốn cho em xem thì giấu cái gậy thịt đó đi.”
Hai từ “Gậy thịt” này vừa được thốt ra thì cô chỉ muốn cắn rớt miệng mình ngay lập tức.
Trong mắt Đàm Dận xuất hiện ý cười, hài hước nhìn cô.
Thấy cô ngượng đủ rồi thì anh mới giả vờ rộng lượng nói: “Bây giờ chúng ta đã không còn kiểu quan hệ như trước kia nhưng nếu em muốn làm...”
Thế nhưng anh còn chưa dứt lời, Biên Nhan đã đặt lọ thuốc lên bàn rồi che mặt nhanh chân chạy đi mất.
Đàm Dận: “...”
Ngồi cứng đờ trong chốc lát, ƈôи ȶɦịt dường như sưng đau, cuối cùng anh chỉ đành tự thân dùng tay an ủi một cách vô vị.
Mấy ngày sau, hai người lọt vào trận chiến tranh lạnh cực kỳ quái dị. Biên Nhan luôn giữ khuôn phép làm đúng chức trách của một trợ lý sinh hoạt. Mới đầu Đàm Dận muốn nói lại thôi nhưng chỉ đành nhìn gương mặt bình tĩnh của cô lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh mỗi ngày, trong lòng vừa tức vừa bực, cắn răng không thèm quan tâm đến cô.
Đêm hôm đó, Biên Nhan, những diễn viên nhỏ và nhân viên bên cạnh Đàm Dận trong đoàn phim trở về sau khi ăn uống ở ven đường. Cô vừa cởi giày, chuẩn bị rửa mặt thì nhận được tin nhắn của Đàm Dận: Qua đây.
Biên Nhan uống hai lon bia nên có hơi ngất ngư nhưng không ảnh hưởng quá lớn, đọc xong thì cô chạy sang gõ cửa phòng anh.
Khi Đàm Dận mở cửa, vẻ mặt khá hòa hoãn nhưng lúc ngửi được mùi rượu trêи người cô thì gương mặt bỗng trở nên khó chịu, nghiêng người cho cô đi vào: “Em không ở khách sạn mà chạy đi đâu vậy?”
Biên Nhan thành thật khai báo: “Em ra ngoài ăn đồ nướng với bạn bè.”
“Bạn bè?”
“Đúng vậy, đồng nghiệp.”
“Em được anh thuê riêng thì đồng nghiệp ở đâu ra.”
Biên Nhan mấp máy môi, nét mặt hơi chùng xuống.
Đàm Dận siết chặt quả đấm: “Tuy nhiên, em có thể qua lại hòa hợp với họ dĩ nhiên sẽ tốt hơn.”
“Bọn em rất hòa hợp.” Bấy giờ Biên Nhan mới vui vẻ trở lại: “Họ nói em giúp họ giảm bớt rất nhiều lượng công việc, rất cảm ơn em, bữa cơm này họ mời em đấy.”
Đàm Dận “Ừ” một tiếng không rõ ý tứ.
“Anh gọi em tới là có chuyện gì cần em làm sao?” Cô hỏi.
Đàm Dận hất cằm chỉ chỉ trêи giường: “Hôm nay người ta đưa tới, bên trong có vài bộ quần áo là của em.”
Biên Nhan vừa nghe lập tức chạy qua mở túi đồ ra, cầm quần áo ướm thử lên người, đôi mắt sáng rỡ hỏi anh: “Anh chọn cho em sao?”
Đàm Dận vốn muốn đáp lại là kêu Vương Hạo tùy tiện mua, nhưng khi thấy dáng vẻ của cô thì ma xui quỷ khiến gật đầu thừa nhận: “Là anh.”
“Gu thẩm mỹ của anh rất tốt, đều thích hợp với em.” Đã lâu rồi Biên Nhan chưa mua quần áo mới. Rất nhiều quần áo trước kia của cô đều bị ngân hàng lấy đi, sau khi phá sản thì cô không còn dư dả nữa: “Em tính đợi đến cuối tháng nhận lương thì sẽ mua.”
Cô nhớ đến gì đó chợt trông mong nhìn Đàm Dận: “Tiền của những bộ quần áo này có bị trừ vào lương không ạ?”
Đàm Dận khẽ mỉm cười, cố ý nói: “Đương nhiên phải trừ rồi.”
“... Đắt không?”
“Chưa gỡ mác đâu, em có thể xem thử.”
Biên Nhan lật vài tấm mác, sau đó gương mặt như sắp khóc lên: “Có thể trả hàng lại không vậy?”
“Anh mua ở cửa hàng mà bạn vừa mới khai trương, trả hàng lại hình như không thích hợp lắm.”
Biên Nhan lập tức tỏ vẻ mình không thích thú lắm nên không muốn nhận.
Đàm Dận ghẹo cô đủ rồi thì hài lòng nói: “Nếu không còn cách nào vậy anh đành tặng em thôi.”
Biên Nhan cảm kϊƈɦ nhìn anh, chân thành cảm khái: “Anh đối xử tốt với em quá.”
Anh bình tĩnh hỏi lại: “Bây giờ em mới nhận ra anh đối xử tốt với em sao?”
Biên Nhan rũ mi mắt suy nghĩ vài giây rồi nhẹ nhàng đáp: “Anh còn giúp em trả nợ nữa, em cảm thấy không ai tốt với em hơn anh cả.”
Cô nói xong, lông mi run rẩy, nom có chút ngượng ngùng.
Đàm Dận kìm lòng không đậu mỉm cười, nhẹ nhàng kéo lấy tay cô.
Biên Nhan run rẩy một chốc, đột ngột rút tay ra khỏi tay anh như thể bị bỏng, sau đó uất ức nhìn anh với vẻ “Tại sao anh lại gạt em chứ?”.
Bỗng nhiên Đàm Dận rất muốn mở đầu cô ra xem thử bên trong đang chứa cái gì.